Nhìn bóng dáng Nhị phu nhân và Thu Minh Châu rời đi, đại phu nhân tức giận nghiến răng.
“Tiện nhân!” Nhìn đám nha hoàn đang đờ đẫn đứng như người gỗ xung quanh, bà lại giận dữ.
“Đứng đây làm gì nữa, tất cả trở về đi. Chuyện hôm nay nếu để lộ ra nửa chữ, ta sẽ xé miệng các ngươi.”
Bọn nha hoàn nhất thời run rẩy.
“Vâng.”
“Thu Minh Lan liếc mắt nhìn những nha hoàn rời đi hết mới nói chuyện với đại phu nhân:” Nương, người đừng sinh khí, nếu không sẽ đúng ý nhị thẩm tử
rồi.”
“Hừ, con tiện nhân Hoàng Vân Thư kia cả ngày làm
ra bộ dạng thanh cao. Nương thật không nghĩ tới nó cũng nhanh mồm nhanh
miệng như vậy.” Đại phu nhân tức đến mắt đỏ ngầu, oán hận nói.
Ánh sáng trong mắt Thu Minh Lan mất đi, không nói chuyện nữa.
Một lát sau, đại phu nhân sau khi đã dịu đi cơn tức mới lên tiếng hỏi:”Dì của con khi nào tới?”
Thu minh Lan trả lời:” Hai ngày nữa ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Đại phu nhân nở nụ cười lạnh “Xem ta lần này dạy dỗ con hồ ly Trầm thị thế nào đây.”
Trong lòng Thu Minh Lan thở dài một tiếng. Tính tình gắt gỏng này của nương
cha làm sao thích được? Trầm di nương kia thì khác, bà chẳng những xinh
đẹp, lại dịu dàng như nước, tri thư đạt lý. Nam nhân ai lại không thích
nữ nhân như vậy? Cũng khó trách cha lại sủng ái bà.
“Nương, tính tình này của người nên sửa đổi lại.”
Đại phu nhân quay đầu trừng nàng “Thế nào, đến cả con cũng không thích ta sao?”
Thu Minh Lan biết mẫu thân vốn không biết phải trái, tam tỷ cũng là di
truyền tính cách của bà. Nàng sớm thấy nhưng không thể trách, cho nên
cũng không giải thích nhiều.
“Nương, chúng ta vẫn nên đi thăm tam tỷ đi. Lúc này chỉ sợ tỷ ấy lại đang náo loạn.”
Nhắc tới Thu Minh Ngọc, đại phu nhân lại ngầm đau lòng.
“Cũng không biết lão thái quân nghĩ thế nào. Minh Ngọc tốt xấu cũng là cháu
ruột của bà, nhưng lại không bằng một nữ nhân sống bên ngoại.”
Thu Minh Lan nhanh chóng chạy tới ngăn bà loại “Nương, người nhỏ giọng một
chút. Trầm di nương hiện tại không phải ngoại thất mà là thiếp thất của
cha. Nếu lời này bị tổ mẫu và cha nghe được lại khiến hai người mất
hứng.”
Đại phu nhân tuy tức giận nhưng không thể không nhịn.
“Lần này coi như chúng gặp may. Lần sau xem ta đối phó với chúng thế nào.”
Bà hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡng ngực tiến về phía trước.
“Đi thôi, tới Kiểu Viện.”
Lão thái quân nằm nghiêng người trên nhuyễn tháp, con ngươi khẽ chớp. Mùi
huân hương trong không khí lượn lờ, yên tĩnh không tiếng động. Hàn ma ma nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào, nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Thái quân.”
Lão thái quân mở to mắt, con ngươi trong sạch như gương.
“Đều đi cả rồi sao?”
Hàn ma ma quay đầu cầm một cái đệm màu tím mềm mại đặt phía sau lung bà rồi mới trả lời:” Vâng.”
“Ngọc Phương và Vân Thư vẫn còn tranh chấp?” Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Hàn ma ma vòng qua sau lung bà, vừa mát xa vừa cười nói:” Tâm tư thái quân tựa như gương sáng.”
Lão thái quân thở dài một tiếng “Gia hòa vạn sự hưng (Gia đình hòa thuận
mọi chuyện đều như ý)” Bà lắc đầu “Bọn chúng cãi nhau nhiều năm như vậy. Từ sau khi lão tổ tong qua đời thì mâu thuẫn lại ngày càng gia tăng,
khi nào chuyện này mới chấm dứt đây/”
Hàn ma ma dừng lại một chút, muốn nói lại thôi.
“Có lời gì cứ việc nói thẳng.” Lão thái quân nhìn bà một cái, thản nhiên nói.
Hàn ma ma nói:” Nô tỳ không dám vượt quá giới hạn.”
Lão thái quân cười cười “Ngươi theo ta vài thập niên rồi, trong bụng nghĩ gì làm sao giấu được ta?”
Hàn ma ma mím môi mỉm cười “Thái quân anh minh, nô tỳ không dám trước mặt thái quân ra vẻ thâm trầm.”
Lão thái quân cười lắc đầu “Cái miệng nhỏ của ngươi ngày càng ngọt. Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hàn ma ma nghĩ nghĩ, nói:” Nô tỳ chỉ là cảm thấy, mâu thuẫn của đại phu
nhân và nhị phu nhân không gì khác ngoài quyền chưởng gia.”
Lão thái quân không nói, ý bảo nàng tiếp tục.
Hàn ma ma lại nói:” Đại phu nhân quyết đoán uy nghiêm, tuy có chút bảo thủ
nhưng hay dùng vũ lực để lấy nhân tâm. Nhị phu nhân thì…” Bà có chút do
dự, thấy sắc mặt lão thái quân không có ý gì mới nói:” Nhị phu nhân bình thường nhìn thanh cao tự nhiên, cũng tinh tế, biết dùng người.”
Lão thái quân ừ một tiếng.
Hàn ma ma mím môi, nhẹ giọng nói:” Nô tỳ cho rằng, đại phu nhân cùng nhị
phu nhân đều có ưu điểm riêng. Nếu họ có thể biến chiến tranh thành hòa
bình, hợp sức nhau thì sức mạnh sẽ gia tăng rất nhiều.”
“Nếu được như vậy thì tốt rồi.” Lão thái quân khoát tay, ý bảo bà không cần mát xa nữa, thở dài nói.
“Dâu lớn thì tùy tiện, dâu thứ thì thâm trầm. Hai người đều không phải dễ
đối phó. Bình thường lại hay ồn ào tranh cãi. Trông cậy vào chuyện bọn
chúng hòa bình sống chung thì chi bằng cầu nguyện cho lão tam không sa
vào nữ sắc, có thể đạt được công danh còn tốt hơn”
Hàn
ma ma im lặng không nói. Lão thái quân suy nghĩ trong chốc lát, lại
nói:” Huống hồ, nếu để Ngọc Phương cùng Vân thu chưởng gia thì bên phía
lão tam chỉ sợ cũng sẽ ầm ĩ lên.”
“Tam phu nhân tính
tình dịu dàng, hẳn là sẽ không…” Trầm Hương muốn nói gì đó nhưng lại bị
cái phất tay của lão thái quân đánh gảy.
“Nó dịu dàng
nhưng tính tình của lão tam ngươi cũng không phải là không biết. Nó có
thể nuốt trôi chuyện này sao?” Bà lắc đầu “Thôi, hiện giờ chuyện triều
đình chưa xong đã khiến lão thái gia đã đủ phiền lòng. Đừng để việc vặt
này khiến ông lo lắng.”
Hàn ma ma lại nói:” Thái quân đã có thượng sách?”
Lão thái quân cười nhìn bà một cái “Lời vừa rồi còn chưa nói xong thì nói hết đi.”
Hàn ma ma bỗng trở nên lung túng “Thái quân anh minh, nô tỳ…”
“Thôi thôi.” Lão thái quân lắc đầu đánh gảy lời bà “Ý tứ của ngươi ta hiểu, chỉ là…”
“Thái quân có điều cố kỵ sao?”
Lão thái quân một lần nữa nằm xuống, nửa khép con mắt.
“Minh Nguyệt thông tuệ nhã nhặn, suy nghĩ chu toàn, tâm tư nhanh nhẹn. Minh
Châu sâu sắc điềm tĩnh, hiểu cách thu liễm lại khéo lép dẫn dắt. Hai đứa chúng nó đều có ưu điểm. Nếu hợp lực thì…” Lão thái quân nói tới đây
thì dừng lại.
Hàn ma ma nhịn không được mở miệng “Thái quân đang cố kỵ đại phu nhân và nhị phu nhân?”
Lão thái quân cười khổ một tiếng “Năm đó ta tị nạn ở Dương Châu, nếu không có Trầm muội muội cứu ta thì…”
Hàn ma ma cúi đầu kêu một tiếng “Thái quân.”
Lão thái quân lại thở dài “Tuy rằng lúc trước bởi vì lão tổ tông nhúng tay
vào phá hủy hôn sự của Nhu Nhi và Khanh nhi, nhưng vô luận thế nào thì
ta cũng là người cho phép. Chỉ sợ sau này xuống hoàn tuyền không có mặt
mũi gặp lại ân nhân ngày xưa.”
Hàn ma ma vội vàng nói:” Lão thái quân phúc thọ an khang, có thể sống tới tram tuổi. Sao lại nói điềm xấu nhưu vậy?”
Lão thái quân lắc đầu “Năm đó ngươi cũng đi theo bên cạnh ta. Nha đầu Nhu
nhi kia kính cẩn hiền thục, biết lễ lại hiếu thuận. Nếu nó trở thành thể tử của Khanh nhi thì cũng sẽ không có việc ngày hôm nay.”
Hàn ma ma trầm ngâm nói:” Thái quân… Là muốn đưa Trầm di nương thành bình thê?”
Lão thái quân híp mắt, con ngươi hiện lên tia sắc bén. Hàn ma ma lập tức cúi đầu “Nô tỳ quá phận, thỉnh thái quân thứ tội.”
Lão thái quân nhắm mắt lại, trầm mặc chốc lát rồi nói:” Hàn ma ma, ngươi so sánh Minh Nguyệt với Minh Hà thử xem?”
Hàn ma ma ngẩn ra, châm chước nói “Mỗi người một vẻ ạ.”
“Thật không?” Lão thái quân cười khó hiểu. Minh Hà tính tình ổn trọng nhưng
chung quy không bì kịp với sự linh động của Minh Nguyệt, trù tính tính
kế. Nhân tài như vậy nếu để làm thứ nữ thì thật đáng tiếc…
“Được rồi, không cần ở lại hầu hạ nữa, lui xuống trước đi.”
Hàn ma ma quỳ gối cáo lui “Vâng.”
Lão thái quân nằm trên nhuyễn tháp, miệng thì thào nói
“Minh Nguyệt, Minh Hà, Minh Châu….”