Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Đại phu của Tứ Vương phủ là tâm phúc của Hứa U U, cho dù Hứa U U mất quyền quản lí nhưng ở Tứ Vương phủ vẫn rất có tiếng nói. Đây là bởi vì lúc trước tuy Hứa U U lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng làm người không tệ, người thật sự giúp bà ta đều được cho nhiều chỗ tốt, ngoại trừ không keo kiệt, hành vi cũng không hề cực đoan, có Vương phi trước để so sánh, tất nhiên mọi người đều sẽ cảm thấy Hứa U U là người tốt.

Hứa U U nhìn chằm chằm đại phu, đại phu nghiêm túc nói: “Vừa nãy Minh Y Quận chúa hôn mê, ta đã cẩn thận bắt mạch, phát hiện Quận chúa không hề có vấn đề gì cả nhưng sau khi cẩn thận chẩn đoán, phát hiện đúng là hỉ mạch, tất nhiên, hỉ mạch này xuất hiện chưa lâu, nhưng sở trường của ta là chữa bệnh cho nữ tử nên chắc chắn chuyện này không thể sai được.”

Hứa U U nhếch miệng cười như không cười, lúc sau nói: “Khoảng bao lâu rồi?”

Đại phu: “Cũng vừa mới được một tháng. Nếu như là người bình thường, chưa chắc đã đoán ra được.”

Hứa U U cười: “Được rồi, ngươi đừng nói gì cả, cứ giả vờ như không biết cái gì, chuyện này, ta sẽ xử lý tốt. Sau này…” Hứa U U thật lòng nói: “Cho dù Vương gia có ra sao, con trai của ta, vẫn là Thế tử của Tứ Vương phủ, mà ta là mẹ ruột của nó. Dù sao Tứ Vương phủ vẫn còn.”

Hứa U U cười trào phúng nhưng mấy tâm phúc ở trong phòng lập tức đều hiểu ý của bà ta.

“Vương phi yên tâm, bọn ta nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng.”

Thấy đại phu đi ra, Hứa U U bật cười.

“Ông trời đối xử với ta thật tốt.”

Nhũ mẫu của Hứa U U nói: “Vương phi, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Hứa U U im lặng một lát rồi nói: “Chờ, tạm thời chúng ta đừng để lộ chuyện này ra ngoài. Đây là nước cờ cuối cùng của ta, ta cảm thấy khá thú vị đấy, ngươi nghĩ, đứa bé này của Minh Y là của ai?”

Nhũ mẫu im lặng, không hiểu.

“Ngươi nghĩ một chút về hành vi vừa rồi của nàng ta, ngẫm lại một chút về hành vi của nàng ta trong quãng thời gian này, thực ra nàng ta có thể đi đến được tận đây là nhờ vào điều gì?” Hứa U U mỉm cười, tuy rằng bà ta cũng không hiểu rõ, nhưng bây giờ nghe tin Minh Y có thai, Hứa U U chợt hiểu ra.

“Nam nhân của nàng ta… là, là, là Vạn Tam!” Nhũ mẫu to gan đoán.

Hứa U U gật đầu cười: “Như vậy có thể nói rõ được nguyên nhân vì sao quãng thời gian này nàng ta ngày càng có được sự yêu thích của Vương gia. Bởi vì có Vạn Tam giúp đỡ nàng ta. Thậm chí ta còn nghĩ, chắc Vạn Tam đang trốn trong phòng của nàng ta, thế nên nàng ta mới giả vờ choáng váng trong lúc có người đang kiểm tra.”

Tâm trạng của Hứa U U vô cùng tốt, bà ta nghĩ, dường như tất cả đều thấy được tương lai, lại nghĩ đến lúc bà ta hại Minh Ngọc, loáng thoáng cảm thấy là Vạn Tam đã tác động đến, còn có lúc đó Minh Y đột nhiên rời đi, cái gì mà cầu phúc, Hứa U U hoàn toàn không tin.

Chỉ là tất cả chuyện này nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì. Từ trước đến nay bà ta chưa từng hối hận việc giết Minh Ngọc, mà bây giờ, sự việc đã phát triển đến bước đường như vậy, dù có bà ta nghĩ nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng, chỉ cần, chỉ cần bà ta có được Khánh ca nhi của mình, những chuyện khác đều không quan trọng.

Có con trai rồi, mấy cái tình cảm thuở còn non trẻ đó đều không còn quan trọng nữa.

Đã từng rất lâu trước kia, bà ta rất thích vị Phó Tướng quân đó, bà ta cho rằng ông ta anh tuấn uy vũ, rất có năng lực. Nhưng bây ra xem ra, cũng chỉ có như vậy mà thôi, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng con trai bà ta, không gì so sánh được.

“Chuyện này của Minh Y, ta phải lợi dụng triệt để.” Hứa U U mỉm cười.

Hứa U U đã biết được Minh Y mang thai, nhưng bản thân Minh Y lại không biết, đây chính là ưu thế lớn nhất, mà lúc này, bà ta sẽ không nói, bà chỉ có thể chờ, im lặng chờ đợi.



Cũng chỉ trong thời gian một ngày mà thôi, tình thế ở trong Kinh lại xảy ra thay đổi lớn như vậy, A Cẩn chỉ cảm thấy, chuyện trên đời đúng là không thể nói trước được. Hoàng Thượng muốn xử lý ra sao thì bọn họ không biết, chỉ có thể hy vọng ông có thể bớt buồn phiền.

Hoàng Thượng không để cho mấy Vương gia tham gia vào quá nhiều, đến cả Nhị Vương gia được giữ lại cũng không phải để nói chuyện này.

A Cẩn hiểu nỗi lòng của Hoàng Thượng, ông có cái khó của mình.

Nhất thời, trong Kinh thành đều là sợ bóng sợ gió.

Nhưng A Cẩn tin rằng có rất nhiều việc sẽ phát triển theo hướng tốt. Còn về Tứ Vương gia, nàng không hy vọng mấy người này có kết cục tốt.

Sau bữa tối, A Cẩn thay áo váy đi tìm Lục Vương phi. Dường như tâm trạng của Lục Vương phi rất tốt, nhưng cũng chỉ là trước mặt người nhà mà thôi. Thấy A Cẩn đến, Lục Vương phi mỉm cười: “Sao con lại đến đây?”

A Cẩn cười híp mắt đi lại gần, xoa bụng nói: “Con ăn nhiều quá, mẹ con mình đi dạo nhé?”

Lục Vương phi bật cười ra tiếng: “Đã nói với con rồi, buổi tối ăn ít một chút mới tốt cho sức khoẻ, con lại không nghe, bây giờ thì biết rồi đó.”

A Cẩn chọc chọc hai ngón tay: “Mẹ à, thật ra con chỉ muốn đi dạo cùng mẹ mà thôi, mẹ chẳng hiểu nỗi lòng của con gái tí nào cả. Thật là.”

Lục Vương phi mỉm cười: “Mẹ thấy là con có chuyện muốn nói phải không?”

A Cẩn lắc đầu: “Cái này thì thật sự không có.” A Cẩn cảm thấy, cho dù nàng có lời muốn nói thì cũng không biết nên mở miệng thế nào. Dù sao cũng không thể nói: À mẹ ơi, Tứ Vương gia tự tìm đường chết, mẹ vui không? Cứ cảm thấy không được ổn cho lắm.

Thấy mặt bánh bao nhỏ của A Cẩn rối rắm, Lục Vương phi xoa đầu nàng: “Không sao, tất cả đều sẽ có một kết quả tốt, con không cần phải lo lắng quá nhiều.”

Đúng là A Cẩn chẳng lo lắng gì, nàng kéo Lục Vương phi đi dạo hoa viên rồi nói: “Thực ra nói thế nào nhỉ? Ngoại trừ sức khoẻ của Hoàng gia gia, những chuyện khác con không lo lắng, mà con cũng đã thăm Hoàng gia gia rồi, người không có gì đáng lo ngại cả, nếu đã như vậy, con còn có gì phải lo lắng đây? Hiện tại sở dĩ con nôn nóng, có lẽ là chú ý đến diễn biến của sự việc.”

Ai ai cũng đang chú ý đến diễn biến của sự việc, A Cẩn cũng không ngoại lệ, tuy là như vậy, nàng không hề biểu hiện rõ ra ngoài.

Chỉ… Nghĩ một chút, A Cẩn nói: “Thực ra con vẫn luôn tò mò, bọn họ đã làm cái gì mà có thể ép Tứ Vương gia rút dao ra cơ chứ? Đương nhiên con không tin ông ta sẽ hành thích Hoàng gia gia, ông ta chẳng phải kẻ ngốc.


Lục Vương phi mỉm cười: “Lúc còn trẻ bốc đồng có thể nói là thiếu kinh nghiệm, đơn thuần; nhưng sau khi lớn tuổi rồi thì khác. Nếu như lớn tuổi rồi còn như thế, vậy thì chỉ khiến người khác cảm thấy không có năng lực gì, là kẻ kém cỏi tầm thường. Lúc còn trẻ, Tứ Vương gia được người khác tung hô nên đã quen chuyện chỉ tay năm ngón, mấy năm nay tuy ông ta là Vương gia, nhưng lúc nào cũng bất mãn không cam tâm. Cha của con cảm thấy làm một Vương gia rảnh rỗi rất tốt, nhưng Tứ Vương gia lại không nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy mình nên được bước lên ngôi vị Hoàng Đế, lại hoàn toàn không nhìn xem bản thân ông ta có cái năng lực đó không. Khi cái lòng tin này bị sụp đổ, hẳn là ông ta cực kì căm hận kẻ cản đường. Muốn ra tay xử lý kẻ đó để giải tỏa nỗi hận cũng là hành vi có thể lường trước được.”

A Cẩn lập tức hiểu rõ ý trong lời nói của Lục Vương phi, nàng cẩn thận nghĩ lại tình hình trong Hoàng cung rồi nói: “Người Tứ Vương gia muốn giết, thực ra không phải Hoàng gia gia, mà ông ta muốn giết Tề Vương gia?”

Nếu không phải như thế, Tề Vương gia đã không nói tất cả đều do hắn ta. Đúng thế, sự việc nhất định là như vậy!

Nghĩ đến đây, A Cẩn âm thầm thở dài: “Mẹ, thực ra con biết Tề Vương gia sẽ ngả bài với Tứ Vương gia. Phó Thời Hàn đã nói cho con, huynh ấy còn nói, đây là một phần lễ lớn, lúc đó con không hiểu cho lắm, chỉ cho rằng huynh ấy muốn đối chọi với Tứ Vương gia, nhưng không ngờ sự việc lại thay đổi thành như thế. Con càng cảm thấy, có khả năng Phó Thời Hàn đã dự đoán được kết quả này.”

Lục Vương phi nhíu mày, cười như không cười: “Thế vì sao con không nói với ta?”

A Cẩn nghiêm túc: “Không làm đến cùng, con không muốn đưa ra kết luận sớm, chẳng may mừng hụt thì phải làm sao?” A Cẩn kể hết một lượt những gì mình biết rồi nói: “Chuyện này, thật ra rất kỳ lạ. Cha của con nghe lời Phó Thời Hàn đi nói cho Tề Vương gia, mà Tề Vương gia cũng thật sự đi vào cung. Nhưng rốt cuộc là vì sao lại ầm ĩ ở trong Vương phủ?”

Nói đến đây, Lục Vương phi lại có thể hiểu được, ai lại muốn con cái phản bội mình, Hoàng Đế cũng như vậy, ông cũng muốn cho Tứ Vương gia một cơ hội, mà kết quả của cơ hội này có khả năng không được như ý muốn.

“Có rất nhiều chuyện đều không thể dự đoán được nhân tố. Có điều A Cẩn này, mẹ còn phải cảm ơn Thời Hàn, cảm ơn Thời Hàn đã làm tất cả điều này vì Vương phủ chúng ta.” Dừng lại một lát, Lục Vương phi cảm thán: “Ngần ấy năm, những gì đứa trẻ Thời Hàn này làm ta đều biết, nó thật sự rất tốt. A Cẩn, cả đời này, có thể sống cùng với người mình thích không phải chuyện dễ dàng, con không thể quá ngang ngược.”

A Cẩn cười híp mắt:”Mẹ thật sự là ví dụ điển hình của mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Đây là còn chưa có danh có phận đâu, đã chuyện gì cũng nói đỡ cho người ta rồi, đứa con gái này của mẹ thật là một đứa bé đáng thương mà.”

A Cẩn bĩu môi hờn dỗi.

Lục Vương phi thấy nàng như thế, không nhịn được bật cười: “Con nhóc này, con toàn nói linh tinh.”

A Cẩn không nghe: “Con nói linh tinh chỗ nào, toàn là mẹ bắt nạt con. Mẹ với Phó Thời Hàn đều là người xấu. Con là vô tội nhất, đáng thương nhất.”

Lục Vương phi cười đập nàng một cái rồi nói: “Con đó, còn kêu gào với ta. Lại ầm ĩ nữa, xem ta có đánh con không.”

A Cẩn: ┏(゜ω゜)=☞ Vương phi tôn quý đó!

“Mẹ.” Oánh Nguyệt thấy A Cẩn và Lục Vương phi đang dạo bộ, cũng đi lên cùng. “Hai người đi dạo bộ không gọi con.”

A Cẩn vô tội nói: “May là tỷ không đến, tỷ không thấy à? Mẹ muốn đánh muội đó! Tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn như muội còn gặp phải chuyện như thế. Công lý ở đâu?”

Oánh Nguyệt lảo đảo, cạn lời nhìn nàng: “Nguyên nhân hậu quả tỷ không biết, nhưng muội có thể đừng dùng cái gì mà xinh đẹp ngoan ngoãn để miêu tả muội được không? Xinh đẹp thì cũng thôi đi, dựa vào cái gì để nói là ngoan ngoãn vậy?”

A Cẩn chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ không phải à?”

Oánh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Không phải, thật sự không phải. Muội đừng tự cảm thấy mình tốt, tình hình thực tế tuyệt đối không phải vậy.”

A Cẩn nghẹn…

“Tỷ là tỷ tỷ ruột của muội à? Hu hu, tỷ bắt nạt người ta!” A Cẩn che mặt vừa hát vừa diễn.

Khi Cẩn Ngôn đi đến thì thấy mẹ và hai muội muội đang ầm ĩ vui vẻ, hắn lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt, bước nhanh mấy bước lên phía trước, đến bên cạnh bọn họ. A Cẩn là người đầu tiên thấy ca ca: “Cẩn Ngôn ca ca.”

Cẩn Ngôn mỉm cười: “Vừa nãy trong cung truyền tin ra, Hoàng Thượng có lệnh giam Tứ bá phụ ở Trường Sơn Phong, cả đời không được đi ra.”

Tuy rằng biết kết quả có thể sẽ khiến các nàng vui mừng, nhưng khi nghe được tin này mọi người vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Một lúc sau A Cẩn mới bình tĩnh nói: “Hoàng gia gia thật sự hạ lệnh à?” Nàng tưởng rằng Hoàng gia gia còn phải do dự một khoảng thời gian nữa đó. Không ngờ là kết quả lại thật sự như thế. Chẳng qua, nghĩ đến bao nhiêu năm qua bọn họ muốn nắm thóp Tứ Vương gia, tìm được kha khá mấy chuyện nhỏ nhưng chưa đủ dùng.

Mà lần này, chuyện của Tề Vương gia lại có tác dụng đến như vậy.

A Cẩn lẩm bẩm: “Bây giờ con rất nóng lòng muốn gặp Thời Hàn ca ca. Có Thời Hàn ca ca ở đây, con sẽ biết được rốt cuộc sự việc là như thế nào.”

Cẩn Ngôn: “Sự tình cụ thể ra sao, huynh cũng không rõ, đi thăm dò thêm thì cũng không ổn, ngược lại không bằng cứ im lặng chờ đợi như này.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Vương phi gật đầu nói: “Cẩn Ngôn nói đúng, lúc này không thể loạn, phải càng cẩn thận hơn trước. Hỗn loạn như vậy, mọi người đều không dám làm xằng bậy, không có năng lực như cha của con thì đừng có dính vào mấy chuyện đó.”

A Cẩn phụt cười ra tiếng, nàng ôm cánh tay của Lục Vương phi: “Lời này của mẹ thật kỳ lạ nha, rốt cuộc là đang khen phụ vương hay là đang chê bai phụ vương, con không hiểu nổi!”

Lục Vương phi cũng cười theo, bản thân bà không nói rõ được rốt cuộc Lục Vương gia là như thế nào, nhưng nghĩ đến vận may ngút trời của người này, hơn nữa từ trước đều giờ đều làm tốt được mọi chuyện trong sự ngớ ngẩn hồ đồ, Lục Vương phi cảm thấy, năng lực này, thật sự là người bình thường không có được.

“Ta không hề có ý gì khác. Đúng rồi, ngoại trừ Tứ Vương gia, những người khác thì sao? Đều xử lý hết à?” Lục Vương phi tiếp tục hỏi.

Cẩn Ngôn lắc đầu: “Những người khác, không thấy nhắc đến. Nhưng Vạn Tam bên cạnh Tứ Vương gia bị truy nã, nói hắn xúi giục Tứ Vương gia hãm hại Tề Vương gia. Mà Vạn Tam cũng biến mất, tìm mãi không thấy. Đoán chứng hắn ta đã biết trước chuyện này.”

Bây giờ tất cả suy nghĩ của mọi người đều là suy đoán, A Cẩn cũng không định nói nhiều, nàng nhìn trời tỏ vẻ phiền muộn: “Sao Thời Hàn ca ca chưa về nhỉ, huynh ấy mà về, chúng ta sẽ biết hết mọi chuyện!”

Phó Thời Hàn ở trong cung xa xôi hắt hơi một cái sau đó xoa mũi.


Hoàng Thượng thấy hắn thì nói: “Con không khoẻ à? Tuy rằng bây giờ đã là ngày hè nhưng cũng phải cẩn thận bị cảm, chiều nay con hắt hơi hơi nhiều đó.”

Thời Hàn cười nói: “Con nghĩ, chưa chắc là cảm đâu, con nghĩ chắc là bọn họ đang nhắc đến con đó.”

Hoàng Thượng nghe vậy, lập tức cạn lời.

Lúc sau thì nói: “Nói cũng phải, có ai mà không tò mò chuyện này.”

Thời Hàn cúi đầu không nói, càng không hề hỏi nhiều, thấy Thời Hàn như vậy, Hoàng Thượng nói: “Con không tò mò cái gì à, có điều, lí do của thái độ không tò mò này là bởi vì thật sự không tò mò, hay là con đã biết hết tất cả?”

Thời Hàn mỉm cười ngẩng đầu: “Thế Hoàng Thượng cảm thấy là vế trước hay vế sau?”

Hoàng Thượng mím môi, không thể nhìn ra được biểu cảm của hắn, đánh giá Thời Hàn một lúc, giọng điệu ông trầm hẳn xuống: “Trẫm lại cảm thấy, vừa khéo là cái sau.”

Biểu cảm của Thời Hàn lạnh nhạt, hắn thản nhiên nói: “Đích thực là con biết chuyện này, chỉ là thời gian con biết chuyện này cũng chỉ sớm hơn ngài một chút mà thôi.”

Hoàng Thượng: “Con không nói với trẫm.” Giọng điệu bình tĩnh.

Thời Hàn ngẩng đầu, hắn nói không chút do dự: “Con không thể nào nói được, chuyện này, với tư cách là thần tử, cũng với tư cách là tiểu bối, không thể nói được. Con căm ghét Phó gia, nhưng trước lúc mẹ mất, con đã từng đồng ý với bà ấy rằng cả đời này sẽ không tìm Phó gia gây phiền phức. Con có thể căm ghét Phó gia, thậm chí có thể không cùng quan điểm với Phó gia, nhưng không thể đối chọi với Phó gia. Bà ấy nói, suy cho cùng, con cũng là con cháu của Phó gia, bà ấy không muốn con bị mọi người chỉ trích. Hoàng Thượng, ngài biết mà, lúc đó chẳng phải ngài cũng ở đó sao?”

Hoàng Thượng gật đầu.

“Chuyện này liên quan đến Phó gia thế nên con không muốn nói. Hơn nữa, ngoại trừ như vậy, con còn rất nhiều kiêng dè, con nói chuyện này thích hợp à? Có điều, Hoàng Thượng, ngài nói vì sao Tề Vương gia lại thẳng thắn thành thật chuyện này với ngài?” Thời Hàn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng.

Chỉ dừng lại một lát, Thời Hàn lại nói: “Là con nói với Lục Vương gia, mà Lục Vương gia kiên trì muốn đi tìm Tề Vương gia. Chính vì như vậy, Tề Vương gia mới quyết định đi gặp ngài để thẳng thắn thành thật nói ra tất cả.”

Chuyện là như vậy, tình hình thực tế cũng đích thực là như thế, chỉ là điều kiện lớn nhất của việc này là “Hoàng Thượng đã biết”. Nhưng Thời Hàn không định sẽ nói ra, chuyện gì cũng có chín phần thật một phần giả, sự việc như vậy mới hoàn hảo.

Lúc này biểu cảm trên mặt Hoàng Thượng có chút thay đổi, ông nhìn Thời Hàn: “Là con thuyết phục lão Lục đi tìm Mộc nhi?”

Thời Hàn lắc đầu: “Không phải, con chỉ nói cho Lục Vương gia biết chuyện này, con còn cho rằng, Lục Vương gia sẽ nói thằng với ngài. Nhưng không phải vậy, ông ấy lại đi gặp Tề Vương gia. Lục Vương gia hy vọng chuyện này để tự Tề Vương gia đi nói, như vậy, sự việc sẽ không phát triển trầm trọng hơn. Lục Vương gia nói, cho dù ra sao, tuy ông ấy không hiểu sự việc như thế nào, nhưng vẫn biết Tề Vương gia là huynh đệ của ông ấy.”

Thời Hàn âm thầm dát vàng cho cha vợ tương lai của mình, quả nhiên, biểu cảm của Hoàng Thượng càng thêm dịu dàng. Thở dài một tiếng, Hoàng Thượng nói: “Trong mấy đứa trẻ, tuy rằng lão Lục là đứa không ra hồn nhất, nhưng trẫm lại thích nó nhất.”

Thấy biểu cảm vô cùng ngạc nhiên của Thời Hàn, Hoàng Thượng bật cười: “Ngươi không ngờ đến đúng không? Trẫm thật sự rất quý lão Lục, tuy lão Lục làm việc không đâu vào đâu, nhưng việc nào cũng khiến trẫm vui vẻ, cũng là người tình cảm nhất. Trẫm đã lớn tuổi như này rồi, có gì mà không nhìn rõ chứ, rất nhiều chuyện, cũng chỉ như vậy mà thôi, vinh hoa phú quý chẳng qua đều là mây khói cả. Đứa trẻ nghĩ thoáng như lão Lục càng vừa lòng trẫm hơn.”

Thời Hàn: “Lục Vương gia thích nhất cuộc sống thoải mái tự do, con nghĩ nếu như Hoàng Thượng có cơ hội cũng sẽ lựa chọn giống Lục Vương gia.”

Hoàng Thượng mỉm cười: “Không, trẫm sẽ không như vậy, thời trẻ khi trẫm còn chưa thông suốt, trẫm đã dùng hết tâm cơ chỉ vì ngai vàng này, giống như lão Tứ. Chính vì như thế, trẫm rất không thích lão Tứ, chắc là trong tiềm thức mọi người đều hâm mộ người khác mình. Mà bây giờ, trẫm biết, biết lão Tứ không phải lựa chọn thích hợp nhất, nếu nó đã không phải là lựa chọn thích hợp nhất mà nó lại có dã tâm bừng bừng như vậy, không bằng để trẫm làm người xấu, trẫm làm, lão Nhị mới có thể vững vàng lên ngôi.”

Thời Hàn nhìn sang Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không hề có chút kỳ lạ nào, đây là lần đầu tiên ông thẳng thắn nói mình đã quyết định chọn Nhị Vương gia.

“Lúc này, trẫm nên công bố người mà trẫm lựa chọn rồi. Trong mấy đứa con trai, lão Nhị không phải người xuất sắc nhất, nhưng lại là người thích hợp nhất với ngôi vua. Trẫm biết con giúp di phụ của con. Không chỉ vì nó là di phụ, là nghĩa phụ của con, mà vì con thật sự tin tưởng nó có thể làm một Hoàng Đế tốt. Người khác không hiểu con, trẫm hiểu con. Từ trước đến giờ con là người không dùng tình cảm để làm việc. Nếu con là một người như thế, những năm qua con sẽ không lẳng lặng nhìn Phó gia.”

Rốt cuộc Thời Hàn cũng nhếch khoé miệng, hắn nhìn Hoàng Thượng, nói: “Hoàng gia gia vẫn luôn hiểu rõ con.”

Hoàng Thượng vỗ cánh tay hắn: “Trợ giúp nghĩa phụ của con cho tốt, cũng chăm sóc Lục Vương phủ cho thật tốt. Trong cuộc đời con người, phải trân trọng những thứ của bản thân mình để khi về già mới không hối hận.”

Thời Hàn gật đầu: “Con hiểu.”

“Được rồi, con quay về nghỉ ngơi đi. Sáng mai còn phải lên triều, quay về cũng chỉ có thể ngủ được thêm hai, ba canh giờ nữa. Đừng để bản thân mệt quá.”

Thời Hàn mỉm cười: “Con vẫn còn trẻ, không sao.”

Hoàng Thượng liếc hắn một cái rồi nói: “Đừng bởi vì cậy tuổi trẻ mà coi thường sức khoẻ của bản thân, đợi thêm mấy năm nữa lớn tuổi, bản thân con sẽ cảm thấy không chịu nổi.”

Thời Hàn mỉm cười: “Cảm ơn Hoàng Thượng quan tâm, con biết rồi.”

“Đi đi!” Hoàng Thượng xua tay, đuổi Thời Hàn ra ngoài.

Thời Hàn xoay người đi ra cửa, nhìn sắc trời bây giờ, im lặng nhìn trời. Bây giờ đã là giờ Sửu, quả nhiên ngủ không được mấy canh giờ nữa, vốn định đi thăm A Cẩn, Thời Hàn lại cảm thấy, mình không thể làm phiền A Cẩn nghỉ ngơi.

Chỉ là bất giác, Thời Hàn vẫn đi đến cửa Lục Vương phủ, hắn do dự một chút, nhảy tường mà vào.

Tuy rằng không muốn làm phiền A Cẩn, nhưng nhìn nàng qua cửa sổ một cái cũng được.

Hắn né tránh thủ vệ, đến sân của A Cẩn. Tối nay A Bình gác đêm, A Bình cảnh giác rất cao, Thời Hàn vừa vào cửa, nàng ấy đã tỉnh ngay, đang định hô lên, thì chợt dừng lại.


“Phó đại nhân, sao giờ này ngài lại đến đây?”

Phó Thời Hàn nhỏ giọng: “Quận chúa ngủ rồi?”

Vừa nói lời này ra, hắn đã nghe thấy tiếng giày “xột xoạt”. Thiếu nữ xinh đẹp chạy xộc ra khỏi phòng, thấy Thời Hàn, nàng cười đắc chí: “Muội biết mà, cho dù muộn thế nào huynh cũng sẽ đến.”

Tâm tình Thời Hàn đang hơi khó chịu trong nháy mắt thay đổi khác thường, hắn nắm lấy tay của A Cẩn, mỉm cười nói: “Muội nhớ ta à?”

A Cẩn nghiêm túc gật đầu: “Muội thật sự nhớ huynh, chẳng qua muội nhớ huynh là bởi vì đang đợi lời giải đáp từ huynh!” A Cẩn chớp mắt to tròn, không hề có chút giả dối nào.

Thấy nàng như vậy, Thời Hàn nở nụ cười: “Muội thật sự nắm chắc ta rồi.”

A Cẩn bĩu môi nói: “Ai bảo huynh là Thời Hàn ca ca của muội, nếu như là người khác, muội còn không thèm để ý đó, muội là tiểu Quận chúa rất được cưng chiều.”

Thời Hàn phụt cười thành tiếng: “Có phải rất được cưng chiều hay không thì không biết, nhưng da mặt dày thì lại là sự thật.”

Thời Hàn nói như thế xong, nhận ngay một “nắm đấm nhỏ”.

A Bình thấy hai người cười nói, bản thân lui ra cửa ngoài.

A Cẩn không dẫn Thời Hàn vào phòng trong, muộn như vậy rồi, làm như thế thì không hay. Nàng ngồi khoanh chân trên ghế dài ở phòng ngoài, hỏi: “Thời Hàn ca ca, rốt cuộc là làm sao? Sao Hoàng gia gia lại bị thương vậy?”

Phó Thời Hàn nhìn xung quanh không có ai, cửa lại có A Bình canh, bình tĩnh nói: “Thực ra, tất cả đều trong dự đoán.”

A Cẩn “Ồ!” một tiếng rồi nói: “Muội nói mà, nhất định huynh đã đoán được chuyện này từ trước, quả nhiên bị muội đoán đúng rồi, nếu đã biết Tứ bá phụ sẽ phát điên, sao huynh không ngăn lại, đó là Hoàng gia gia của muội đó!”

Thời Hàn kéo lấy tay của A Cẩn, chân thành nói: “Thực ra rất nhiều chuyện đều có thể đoán ra được, Hoàng gia gia của muội là ai? Ông ấy đã lớn tuổi rồi, lúc này, chắc chắn tình thân sẽ lớn hơn sự lạnh hùng hà khắc. Thế nên, ông ấy nhất định sẽ thử thăm dò Tứ vương gia, đây là điều chắc chắn. Mà sau khi thăm dò, Tứ bá phụ của muội chó cùng dứt dậu, chắc chắn là căm thù Triệu Mộc, ta đã đoán ra được, có thể ông ta bởi vì nhất thời bị kích thích mà ra tay với Triệu Mộc. Chỉ là ta không ngờ rằng, Hoàng gia gia của muội lại cứu Triệu Mộc.”

A Cẩn cắn môi: “Hoàng gia gia lớn tuổi rồi, sao ông ấy lại không để ý đến sức khoẻ của mình như vậy cơ chứ.” Con người dù sao luôn có khuynh hướng nghiêng về phía người thân của mình, cho dù A Cẩn xuyên qua, cho dù trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không phải ngoại lệ.

“Ta nghĩ, Tứ bá phụ của muội cũng không ngờ rằng sự việc lại diễn biến thành như vậy, ông ta vốn dĩ muốn trút giận, nếu như làm Triệu Mộc bị thương, vết thương nhẹ thì Hoàng Thượng sẽ không quá nghiêm khắc. Cho dù chém chết, Hoàng Thượng cũng sẽ không lấy mạng đền mạng. Ta nghĩ, đâm người là trong một khoảnh khắc tuy rằng kích động, nhưng ông ta cũng suy nghĩ cẩn thận. Chỉ đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.”

A Cẩn: “Hoàng gia gia cứu Triệu Mộc.”

Thời Hàn gật đầu: “Hoàng Thượng lập tức kéo Triệu Mộc ra, thực ra nghe được tin Hoàng Thượng bị thương, ta liền cảm thấy không đúng. Chuyện này quá kỳ lạ, Hoàng Thượng không nên bị thương, nhưng Hoàng Thượng vẫn bị thương.” Thời Hàn hơi nhíu mày: “Thế nên ta lập tức cảm thấy, hành động này của Hoàng Thượng có thể không chỉ bởi vì Tề Vương gia Triệu Mộc là cháu trai của ông, cũng có khả năng Hoàng Thượng muốn cắt đứt đường lui của Tứ Vương gia.”

A Cẩn do dự: “Là như vậy sao?”

Thời Hàn hỏi ngược lại: “Vì sao không phải là như vậy. Ông ấy cần phải dọn sạch cản trở cho vị vua mới, đây là điều mà người cha nên làm, dù sao vẫn tốt hơn là để di phụ - người ca ca này đến làm. Mang danh vô ý làm Hoàng Thượng bị thương, muội cảm thấy Tứ Vương gia còn có thể xoay người à? Ở một khía cạnh khác, Tứ Vương gia bị giam lại, ngày mai sẽ công bố, ông ta sẽ bị đưa đến Trường Sơn Phong, cả đời này không thể xuống núi, đại xá cũng không thể. Điều này cũng có ý nghĩa rằng ông ta không thể nhảy nhót được nữa, cũng coi như gián tiếp cứu ông ta một mạng. Nếu không, muội cảm thấy Tứ Vương gia cứ không ngừng lăn qua lăn lại như vậy, đến lúc có tân đế, tân đế sẽ bỏ qua cho ông ta à? Như thế này, tuy rằng bị giam lại, nhưng dù sao cũng giữ lại mạng cho ông ta!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

A Cẩn lặng lẽ gật đầu, tuy rằng nàng không nghĩ đến nhiều như thế, nhưng nghe Thời Hàn phân tích như vậy, đột nhiên cảm thấy vô cùng có lý.

A Cẩn nói: “Hoàng gia gia cũng có nỗi khổ. Đều là con, dù sao cũng phải băn khoăn nhiều.”

Có thể Thời Hàn là bởi vì lời vừa rồi Hoàng Thượng đã nói khi ở trong cung làm cho xúc động, cũng gật đầu theo: “Dù sao cũng không dễ dàng gì. Chỉ là…” Thời Hàn lại nhíu mày.

A Cẩn vội vàng nói: “Còn có chuyện gì à?”

Ánh mắt Thời Hàn loé lên, do dự. Tuy rằng hắn chỉ do dự trong nháy mắt, nhưng A Cẩn còn phát hiện, “Có chuyện gì sẽ khiến cho huynh cảm thấy khó xử?”

Thời Hàn cười khổ: “Không phải khó xử, chỉ là lời này, thực sự không biết nên nói ra như thế nào. Cũng có thể ta nhạy cảm quá.”

A Cẩn thấy hắn nói như thế, càng cảm thấy chuyện này nghiêm trọng. Hoàng Thượng bị thương ở tay, Thời Hàn vẫn có thể bình tĩnh phân tích, nhưng lúc này lại thấp thỏm không yên, rõ ràng là có gì đó không ổn.

Nàng kéo lấy cánh tay của Thời Hàn không buông, Thời Hàn nhìn biểu cảm của nàng, cuối cùng nói: “Muội không cảm thấy, Hoàng gia gia của muội đối xử với Triệu Mộc tốt quá mức à? Hơn nữa, chuyện Hoàng Thượng biết sự việc này vốn là do ta nói liều, nhưng giờ ta lại càng cảm thấy, Hoàng gia gia của muội thật sự biết Tề lão Vương phi là người Phó gia.”

A Cẩn kinh ngạc nói: “Sao gia gia lại có thể biết được? Được rồi, cho dù biết được, vì sao ông ấy không nói ra, điều này không hợp tình hợp lý!”

Thời Hàn gật đầu: “Ta cũng biết chuyện này không hợp tình hợp lý. Nhưng…” Thời Hàn dừng lại một lát, hắn nghiêm túc hỏi A Cẩn: “Nhưng muội không cảm thấy, tất cả biểu hiện lần này của Hoàng Thượng đều không đúng à? Chính là loáng thoáng có một loại cảm giác không ổn, cho dù muội có thừa nhận hay không, sự thực chính là như vậy.”

A Cẩn cẩn thận nghĩ lại tiền căn hậu quả sự việc này, cũng cảm thấy kỳ lạ, thực ra Hoàng Thượng vẫn luôn đối xử với Tề Vương gia rất tốt, điều này ai ai cũng biết. Nhưng chuyện có thể đỡ đao như thế này đâu phải là chuyện không có nguy hiểm gì, cho dù Hoàng Thượng suy nghĩ nhiều ra sao, trong một khoảnh khắc như thế, Hoàng Thượng sẽ suy nghĩ được nhiều như thế à?

A Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy thấp thỏm, nàng hỏi: “Huynh nói xem, Hoàng gia gia và Hoàng thúc… sẽ không phải là, sẽ không phải là, muội không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng chuyện này không có khả năng.”

Thời Hàn nhìn biểu cảm của A Cẩn nói: “Muội cũng nghĩ đến điều này?”

A Cẩn che mặt: “Chúng ta không thể nghĩ về Hoàng gia gia như vậy được.”

Thời Hàn nghiêm túc: “Không phải ta nghĩ như thế, mà sự thật đúng là rất khả năng. Nếu như không phải, muội giải thích thế nào về việc Hoàng Thượng đối xử cực kì tốt với Triệu Mộc đây? Hơn nữa, muội không phát hiện, từ khi Hoàng Thượng cứu Tề Vương gia, Ngu Quý phi vẫn luôn không xuất hiện à. Điều này bình thường sao?”

A Cẩn cẩn thận nhớ đến lúc đó bọn họ đều ở bên ngoài Ngự Thư Phòng, đúng vậy, Ngu Quý phi không hề xuất hiện, sau đó nàng đi rồi, cũng không biết rõ sự việc nữa. Nàng nhíu mày hỏi: “Quý phi nương nương không đến.”

Thời Hàn lắc đầu: “Một lần cũng không có!”

A Cẩn trầm ngâm.

“A Cẩn, cho dù muội tin hay không tin, ta vẫn có một loại cảm giác, hẳn là Hoàng Thượng đã biết chuyện Tề lão Vương phi là người muội muội của Phó lão Tướng quântừ trước. Mà Triệu Mộc, cũng có thể là đứa trẻ mà bọn họ thông dâm sinh ra.”

Thời Hàn nói ra mấy lời này, sắc mặt của A Cẩn lập tức trắng bệch, nàng nhìn Thời Hàn, mấp máy khoé miệng: “Thời Hàn ca ca, huynh không thể đoán liều. Như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện đó. Huynh huynh huynh, huynh giàu trí tưởng tượng quá rồi.”


Thời Hàn im lặng cúi đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Tất nhiên ta biết suy đoán như vậy là không đúng, nhưng muội cứ nghĩ kỹ mà xem, sự việc thật sự không giống suy nghĩ của ta à?”

A Cẩn không nói gì.

Bọn họ đều biết, điều Thời Hàn nói chưa chắc đã không có lý, nếu như nói suy đoán của huynh ấy là đúng, thật sự không phải không có khả năng.

A Cẩn nghiêm túc: “Thời Hàn ca ca đừng nhắc lại vấn đề này nữa, cũng đừng đi điều tra. Rốt cuộc sự việc này là như thế nào, chúng ta không biết là không biết. Ngàn vạn lần đừng để chúng ta rơi vào một vòng luẩn quẩn.

A Cẩn không nói rõ được cảm giác của mình, chỉ là nàng biết, cho dù có thể nói ra rõ hay không, nàng đều phải nói với Phó Thời Hàn rằng bọn họ đừng nên quan tâm đến mấy chuyện đó, tránh kéo rắc rối vào người. Ai biết được, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

A Cẩn sầu muộn: “Sao lại loạn như vậy chứ!”

Thời Hàn mỉm cười: “Muội mới bao tuổi, lại còn phiền muộn thay người khác.”

A Cẩn bĩu môi: “Đó là Hoàng gia gia của muội đó! Người nhà của muội đó! Hoàng gia gia đối xử với muội rất tốt. Muội không thể nào tưởng tượng nổi ông ấy và Tề lão gian díu với nhau. Dù sao vẫn cảm thấy kỳ lạ.”

Thời Hàn nhìn khuôn mặt đầy u sầu của A Cẩn, lại cảm thấy rất buồn cười, hắn không thể nói rõ tâm tư của mình, chỉ là cảm thấy trong nháy mắt buồn phiền biến mất. Hắn lại cẩn thận nhìn A Cẩn, nàng đã tắm rửa rồi, trên người nàng mặc bộ quần áo bông màu xanh nhạt, tóc đen dài buông xõa trên vai, cả người trong veo như nước.

Thời Hàn nhìn A Cẩn đến ngẩn ngơ, A Cẩn ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hờn dỗi: “Huynh nhìn cái gì đó?”

Thời Hàn bật cười: “Tất nhiên là nhìn muội xinh đẹp rồi.”

A Cẩn bĩu môi, tỏ vẻ ngang ngược: “Không cho nhìn, địa bàn của muội do muội làm chủ.”

Thời Hàn càng lúc càng cảm thấy buồn cười, hắn ôm A Cẩn vào lòng, A Cẩn không ngăn lại, ngược lại còn dựa vào vai của hắn. A Cẩn nhỏ giọng nói: “Hoá ra, mỗi người đều không giống nhau.”

Thời Hàn lắc đầu: “Không, giống nhau, trái tim thích muội là giống nhau, đừng nói mấy suy nghĩ kia của chúng ta đều là suy đoán, cho dù không suy đoán, thì ông ấy vẫn là Hoàng gia gia của muội, vẫn đối xử với muội rất tốt.”

A Cẩn cười híp mắt: “Tất nhiên là muội biết, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy là lạ.”

A Cẩn cũng không nói nữa mà cẩn thận suy nghĩ, lúc sau lại lên tiếng: “Muội đang nghĩ, mấy chuyện mà Thôi Mẫn kể đã từng trải qua ở kiếp trước đó. Bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện đều có lý do chính đáng đấy chứ. Tất cả những chuyện của kiếp trước mà Thôi Mẫn nói đó, huynh nắm chặt đệ đệ của nàng ấy không buông, nguyên nhân huynh không nhả ra, không phải chỉ đơn giản là bởi vì huynh muốn khống chế Thôi Mẫn, cũng có thể bởi vì, bởi vì huynh muốn khống chế Ngu gia, phải biết là, đó là cháu ngoại trai duy nhất của Ngu quý phi.”

Thời Hàn cười như không cười nhìn A Cẩn: “Ta là người như thế à?”

A Cẩn gật đầu: “Đúng, tuy rằng Thôi Mẫn không biết nội tình khác bên trong, nhưng cũng có thể bởi vì huynh biết nội tình nên mới làm như vậy. Lại nói chuyện Tề Vương gia lên ngôi Hoàng Đế ở kiếp trước nữa. Bây giờ hoài nghi của chúng ta không phải giống như có thể chứng minh điều này hay sao? Thôi Mẫn không nhắc đến bất kỳ ai cảm thấy Tề Vương gia danh không chính ngôn không thuận. Tất cả người trong hoàng tộc đều không nói gì, đây là vì sao chứ? Có phải bọn họ đều biết hay không, bản thân Tề Vương gia là danh chính ngôn thuận. Tề Vương gia… Thất Vương gia! Cha của muội hàng Lục, nếu như nói Triệu Mộc là con trai của Hoàng Thượng, hàng Thất, không phải chính là Thất Vương gia à.”

A Cẩn chìm trong suy nghĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm…

“Tề Vương gia là tiếp nối cách gọi của Tề lão Vương gia.” Thời Hàn nói.

A Cẩn nhìn hắn: “Nhưng theo như muội biết, luật pháp của bản triều quy định Vương gia là phải có phong hào mới! Thúc ấy không có mà lại tiếp nối của cha thúc ấy.”

Suy nghĩ càng nhiều, A Cẩn càng cảm thấy khả nghi.

Thời Hàn không nhịn được bật cười, hắn nhéo cái tai nhỏ của A Cẩn, nói: “Vừa nãy muội còn bảo ta đừng nói nữa, bây giờ bản thân muội lẩm bẩm mãi không ngừng.”

A Cẩn xấu hổ nổi giận: “Huynh cũng không phải người ngoài! Ngoại trừ huynh, nhất định muội sẽ không nói với ai khác, đây là chuyện lớn dường nào, dám suy đoán như vậy, thật sự là chán sống rồi.”

“Ta thấy, các con mới là chán sống đó.” Giọng nói đàn ông vang lên, A Cẩn ngẩng đầu thì thấy Lục Vương gia mở cửa sổ…

Lục Vương gia nhìn bóng dáng hai đứa trẻ đang dựa vào nhau, trong mắt bùng cháy: “Này này này, các con mau nói cho ta nghe, nửa đêm nửa hôm, đây là đang làm cái gì đó.”

A Cẩn dựa vào trên người Thời Hàn, còn thật sự thoải mái.

Thời Hàn nhướng mày vô tội, dường như không cảm thấy mình làm chuyện gì không đúng: “Đây chẳng phải đang nói chuyện à?”

A Cẩn nhìn ra phía sau của Lục Vương gia, thấy vẻ mặt khóc thương của A Bình, dáng vẻ này là nàng ấy không ngăn cản được. A Cẩn nhe răng.

Lục Vương gia thấy nàng làm mặt xấu với A Bình thì càng tức giận hơn: “Con còn trừng nàng ta. Ta nói mà, nửa đêm nửa hôm, nàng ta lượn lờ ở cửa làm gì, hóa ra là canh gác, A Cẩn, con thật sự có triển vọng đó! Đêm hôm khuya khoắt, con không nghĩ đến mình là con gái à? Con muốn chịu thiệt à?”

Lục Vương gia quả thật rất đau lòng.

A Cẩn chớp chớp đôi mắt to: “Con coi mình là con gái, nhưng vấn đề là, vì sao phải coi Phó Thời Hàn là con trai chứ?”

Lục Vương gia sửng sốt, Phó Thời Hàn nhướng mày không tin nổi.

A Cẩn tiếp tục nói: “Thời Hàn ca ca chẳng qua chỉ là đến nói với con chuyện trong cung không phải sao? Huynh ấy biết con không hiểu rõ thì sẽ không ngủ được. Bởi vì thế nên mới qua đây, cha, ngược lại là cha, đêm hôm thế này, cha không ngủ, sao còn đột nhập vào phòng của con gái mình? Như vậy không được hay cho lắm nhỉ?”

A Cẩn đúng là ví dụ điển hình của đổi trắng thay đen, chỉ trích ngược lại.

Thời Hàn hơi nhếch khóe miệng.

Lục Vương gia bị nàng chọc tức ngã ngửa, trước giờ đều là ông đi chọc tức người khác, làm gì có chuyện bị người khác chọc tức như thế. Lục Vương gia tức giận: “Con còn nói lý à? Ta đột nhập vào lúc nào?” Lục Vương gia lên án chỉ vào A Bình.

“Ta thấy nàng ta giống như đang canh chừng kẻ trộm, ta liền biết chỗ này của con có người, quả nhiên không ngoài dự đoán, Phó Thời Hàn ở chỗ này, chỉ là, giữa nam và nữ, nên chú ý ảnh hưởng một chút, hai người các con dựa vào gần nhau như vậy là làm sao. A Cẩn, con đứng dậy cho ta, con không có xương à, cứ dựa vào người Phó Thời Hàn như vậy, bên đó có bức tường, con không đứng được thì đi dựa vào tường đi!”

A Cẩn: “...”

“Chưa kể, các con thảo luận vấn đề gì, các con thật sự chán sống rồi à? Lăn qua lộn lại như vậy làmcái gì? Nói mấy cái này thật sự không sợ chết, phải nuốt mấy cái này vào trong bụng cho nó tiêu hóa hết đi biết chưa? Tiêu hóa đi!” Lục Vương gia gầm lên.

A Cẩn và Phó Thời Hàn đều không phải đứa ngốc, hai người nghe ra được lời này có vấn đề. A Cẩn lập tức híp mắt hỏi: “Phụ vương… phụ vương biết cái gì rồi?”

Sắc mặt của Lục Vương gia lập tức thay đổi, ánh mắt ông đảo lên nhìn trời, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Không có, ta không biết gì hết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận