Thịnh Sủng


Trầm Tử Trai buồn bực trở lại thư phòng, dưới đèn xem sách một hồi, lại gọi Lục Mộng đi vào pha trà, thấy Lục Mộng đứng hầu, liền hỏi: "Lục Mộng, ngươi nói xem ta phải làm thế nào để lấy lòng vương phi?”
Lục Mộng sững sờ, thật lâu sau mới nói: " Vương phi chịu làm vú em cho Vương Gia đã chứng tỏ vương phi là người tốt bụng, nhưng sau này vương phi trở thành chất nữ của Giản gia, người đã trở nên cẩn thận hơn một chút, về sau người là thân nữ của Vương Trạng nguyên lại càng biết suy nghĩ thấu đáo hơn, hiện giờ Hiền ca nhi thông tuệ như vậy, địa vị của vương phi càng cao.

Cho nên, Vương Gia muốn lấy lòng vương phi cũng không dễ."
Trầm Tử Trai ngẩn người ra, đúng vậy, Phương nương không còn là bà vú nho nhỏ mới vào phủ trước kia nữa rồi, mà nàng là thân nữ của Vương Trạng nguyên.

Nhà thân mẫu cường thế như vậy, tự nhiên nàng có thể thẳng sống lưng mà sống, vả lại Hiền ca nhi thông tuệ như thế, nàng lại có thêm một chỗ để dựa vào, mình muốn dỗ nàng chỉ có thể từ từ thôi.
Trầm Tử Trai uống trà, càng không ngủ được, bèn chạy tới phòng luyện võ, luyện ném phi tiêu, tập đến đầu đầy mồ hôi, tay cũng mỏi nhừ mới trở về phòng.
Tô Lương ở bên cạnh phục dịch, thấy rốt cuộc Trầm Tử Trai cũng chịu về phòng mới thở ra một hơi.
Bọn họ mới đi ra từ phòng luyện võ, thì thấy một dáng người yểu điệu cầm đèn lồng tới, đi xuống nói: "Tham kiến Vương Gia!"
Trầm Tử Trai mượn ánh đèn nhìn, nhận ra đó là Tất Nguyệt Nhan, bởi vậy bèn hỏi "Đã trễ thế này, ngươi tới đây làm gì?"
Tất Nguyệt Nhan nói: "Vương Gia, là Quận chúa sai nô tỳ tới đây, người sợ Vương Gia mệt nhọc, nên sai nô tỳ đi khuyên Vương Gia sớm an giấc một chút."
Từ khi giải quyết được thái tử, lại đuổi được Trầm Tử Hữu, thái độ Cảnh Tông hoàng đế lại như vậy khiến Trầm Ngọc Tiên tin rằng Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng là người của hoàng đế, mà không phải người của thái tử hoặc Tứ Vương Gia, bởi vậy đối với hai người cũng có chút ưu đãi.

Mấy ngày nay thấy Hạ Trọng Phương không để ý tới Trầm Tử Trai, trong lòng cũng thấy tức, không phải là vì an nguy của phụ mẫu các ngươi mà ca ca mới viết hưu thư sao? Kiểu cách cũng phải có mức độ, ngày ngày bày sắc mặt như vậy cho ca ca nhìn là có ý gì?
Trầm Ngọc Tiên đã bực tức sẵn, đêm nay lại biết được chuyện Hạ Trọng Phương còn chưa phải cho Trầm Tử Trai vào phòng, Trầm Tử Trai lại chạy đến phòng luyện võ, ném tiêu, nhất thời liền kêu Tất Nguyệt Nhan vào, phân phó mấy câu, để nàng tới đón Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai thấy Tất Nguyệt Nhan ăn mặc kiều diễm, nói chuyện nũng nịu, nhưng cũng không nhìn nhiều, lại lạnh nhạt nói: " Chuyện của Bổn vương sẽ do vương phi xử lý, muội muội đã đi quá giới hạn rồi."
Tất Nguyệt Nhan cả kinh, ý của Vương gia là chủ mẫu Tề vương phủ là vương phi chứ không phải Quận chúa?
Trầm Tử Trai không để ý tới Tất Nguyệt Nhan nữa, phất tay áo rời đi.
Tô Lương nhìn Tất Nguyệt Nhan, lắc đầu một cái, vội đuổi theo Trầm Tử Trai.
Mặt Tất Nguyệt Nhan như đưa đám, xách theo đèn lồng trở về, nghe tin Trầm Ngọc Tiên còn chưa ngủ, liền tới gặp, đem lời nói của Trầm Tử Trai nói lại cho nàng ta nghe.
Trầm Ngọc Tiên nghe vậy càng tức giận, tốt lắm, ca ca vì nữ nhân này mà nói ta đi quá giới hạn sao.


Ngày trước tất cả mọi chuyện của Tề Vương phủ không phải đều do ta xử lý sao? Nữ nhân kia ỷ vào việc dưỡng dục Hiền ca nhi, không đặt người Tề vương phủ vào mắt, nếu là sau này, hừ hừ!
Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương từ một bà vú nho nhỏ mà đến đạt tới địa vị ngày hôm nay, trong lòng nàng ta nghĩ rằng Hạ Trọng Phương có thể làm vương phi, nên biết ơn người quận chúa này và Trầm Tử Trai đến rơi nước mắt mới đúng, cũng nên một mực cung kính, mà không phải lên mặt như vậy.

Nàng ta có cảm giác Trầm Tử Trai sẽ được phong làm Hoàng thái tôn, mà Hạ Trọng Phương đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thật sự không xứng làm thái tôn phi.
Đêm nay, không chỉ Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương không ngủ ngon, cả Trầm Ngọc Tiên cũng không thể ngủ ngon được.
Mặt khác, chuyện Quý Minh Xuân bị người ta bắt đi lúc nửa đêm, đánh cho gần chết mới ném về cửa nhà lại bị truyền ra, mặc dù mọi người không dám nói rõ là ai làm, nhưng cũng ngầm hiểu với nhau.
Tiểu Ngọc Lan mới gặp mặt Quý Minh Xuân, tự nhiên cũng để ý tới chuyện của hắn, nghe tin hắn bị đánh, thầm kinh hãi, Tề Vương phủ đã ra tay thu thập Quý Minh Xuân, lần tới tự nhiên sẽ muốn dọn dẹp Tứ Vương Gia, Du nương là tức phụ của Tứ Vương Gia, đến lúc đó dù Vương gia nguyện ý bảo vệ nàng, chỉ sợ cuộc sống sau này của nàng cũng không tốt.

Cả đời mình đã bị phá hủy, chẳng lẽ Du nương cũng phải chịu cảnh đó sao?
Bởi mấy ngày nay Vương Du không ở trạch viện mà Trầm Tử Hữu chuẩn bị cho nàng, mà ở lại Vương gia.

Tiểu Ngọc Lan muốn gặp nàng ta, lại không muốn bị người để ý đến có chút khó khăn.

Nhưng đến hôm nay đành cho người đi t tìm Chung bà vú, để Chung bà vú truyền lời, nói mình muốn gặp Vương Du.
Chung bà vú được Vi Thanh Mi dặn nhìn thật kỹ Vương Du, nếu có người nào muốn gặp Vương Du, thì phải bẩm báo trước với nàng.

Nghe Tiểu Ngọc Lan nói, mặc dù đáp ứng với bà ta, nhưng sau đó liền đi bẩm báo với Vi Thanh Mi.
Tiểu Ngọc Lan dù sao cũng là thân mẫu của Vương Du, lúc này bà ta muốn gặp Vương Du, Vi Thanh Mi cũng cảm thấy là chuyện hợp lý, liền nói: " Đợt này tâm tình Du nương không tốt, di nương tới trấn an nàng mấy câu cũng tốt."
Vương Du nghe tin Quý Minh Xuân bị đánh, cũng vô cùng ngạc nhiên, nhanh như vậy Tề vương đã muốn trả thù?
Thị Cầm lặng lẽ nói với Vương Du: "Du nương, bên ngoài đồn rằng tiếp theo Tề vương sẽ dọn dẹp người của binh bộ, còn có cả những người ban đầu thân thiết với Tứ công tử, cũng đều sẽ bị thu thập."
Sắc mặt Vương Du quả thật không tốt, nhỏ giọng nói: "Lúc này nên khiêm tốn một chút, không nên để xảy ra va chạm với người khác để tránh bị người ta nói xấu."
Thị Cầm đáp vâng, nhưng lại không nhịn được nhỏ giọng nói: "Du nương, Vương gia là nhà mẹ người, người cũng không thể ở đây lâu dài được, người nên viết thư cho Tứ công tử, giục Tứ công tử phái người tới đón người đi."

Mấy ngày nay ở Vương gia, Vương Du cũng mơ hồ cảm thấy người làm có chút khinh nhờn mình, ngược lại vừa nhắc tới Hạ Trọng Phương, liền thích nói vương phi chúng ta thế này vương phi chúng ta thế nọ, đem tiểu thư lớn lên ở Vương gia này là nàng quăng qua một bên.

Bởi vậy nàng cũng biết rõ, mình không thể ở Vương gia lâu dài được .
Đúng lúc này Chung bà vú đi vào nói: "Du nương, di nương ở cửa phụ bên kia, muốn đi vào gặp người một chút!"
Vương Du vừa nghe là Tiểu Ngọc Lan tới, vội cho Chung bà vú đi đón người.
Tiểu Ngọc Lan vừa vào phòng, thấy Vương Du gầy đi rất nhiều, không khỏi hồng vành mắt nói: "Sao lại gầy như vậy? Giờ chỉ cần có gió thổi là có thể đem ngươi thổi đi rồi."
Vương Du đợi Chung bà vú lui ra, liền đóng cửa phòng, hỏi "Di nương tới đây là có chuyện gì sao?"
Tiểu Ngọc Lan kéo tay Vương Du nói: "Là muốn ghé thăm con một chút.

Cũng muốn hỏi con có tính toán gì không?"
Vương Du cúi đầu nói: "Dĩ nhiên là chờ Tứ công tử cho người đến đón ta đến đất phong, dù sao ta là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng, hắn sẽ không bỏ mặc ta mà không để ý?"
Tiểu Ngọc Lan thở dài, hồi lâu mới nói: "Cô nương ngốc, sao con còn vọng tưởng như vậy? Tứ công tử bị đuổi ra khỏi kinh thành như vậy, còn không ôm hận với Vương gia và Giản gia sao? Con là chất nữ của Giản gia, dưỡng nữ của Vương gia, Tứ công tử sao còn tới đón con? Coi như hắn có tới đón, thân phận của con như vậy cũng sẽ bị khinh bỉ mà thôi.

Vả lại khi đó không có người nhà thân mẫu ở bên, con lại không thể sinh con, tứ công tử có muốn cưng chiều con những những người khác sẽ để cho hắn cưng chiều sao?"
Thật ra thì Vương Du cũng đã nghĩ tới những chuyện này, chỉ là còn chưa chịu tin Trầm Tử Hữu sẽ vô ơn bạc nghĩa tới mức ấy.
Bên một sương phòng khác, Vi Thanh Mi nghe tin Tiểu Ngọc Lan tới, nhưng không tới gặp nàng, mà chỉ vụng trộm đi gặp Vương Du, liền cau mày, bởi vậy bèn hỏi Chung bà vú: "Nàng đi một mình tới hay còn mang theo a hoàn và ma ma tới cùng?"
Chung bà vú nói: "Là một mình, lén lén lút lút ."
Vi Thanh Mi trầm ngâm nói: "Nàng đến đây không phải là tới xúi giục Du nương chứ?"
Chung bà vú nói: "Du nương vẫn được nuôi dưỡng dưới gối phu nhân, vốn vẫn tốt đẹp nhưng kể từ khi nhận lại thân mẫu, thì dáng vẻ trở nên.

.


.

.

.

." Bà ta nói xong cũng giật mình, dù sao Vương Du cũng là chủ tử, mình đã không để ý mà nói xấu nàng, vì vậy vội im miệng không nói nữa.
Nói xong, cũng có người đến cầu kiến, nói là do Tề Vương phủ phái tới.
Vi Thanh Mi vội cho người mời vào, người vừa tới liền tiến đến nói: "Phu nhân, nô tài phụng mệnh Tề vương theo dõi Tiểu Ngọc Lan, thấy hôm qua bà ta ra ngoài mua độc dược, hôm nay lại lặng lẽ tới Vương gia, có lẽ không có ý tốt nhưng nô tài lại không thể lén đi theo vào Vương gia, nên mới tới bẩm cho phu nhân, để phu nhân đề phòng bà ta."
Vi Thanh Mi vừa nghe hai chữ độc dược, sắc mặt sớm thay đổi, đứng lên nói: "Bà ta lặng lẽ tới đây, chúng ta cũng lặng lẽ mà đi nghe xem bà ta nói những gì."
Vào lúc này, Tiểu Ngọc Lan đang vuốt đầu Vương Du nói: " Du nương, con vì Tứ công tử mà đi một bước cờ tốt mới có thể có được cưng chiều, ở thế bất bại, tương lai cũng có thể.

.

.

.

.

."
Vương Du nhỏ giọng nói: "Tay ta trói gà cũng không chặt, còn có thể có biện pháp gì?"
Tiểu Ngọc Lan cúi bên tai nàng nói một phen, rồi từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay bao bọc một bọc giấy bên trong, để vào tay Vương Du nói: "Chờ đợi cơ hội, hạ độc vào nước trà của toàn gia Tề vương, chỉ cần một nhà bọn hắn bị độc chết, đến lúc đó hoàng thượng có không muốn lập Tứ Vương Gia cũng sẽ phải lập thôi."
"Di nương!" Mặc dù Vương Du cảm thấy kinh hãi, nhưng vẫn nhận bọc giấy, nắm trong tay, run giọng nói: "Nếu tra ra ta là người hạ độc, chẳng phải là?"
Tiểu Ngọc Lan lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần tự mình ra tay, nghĩ cách để a hoàn hoặc ma ma ra tay là được.


Đến lúc đó tra được, ngươi chỉ cần phủi sạch quan hệ."
Vi Thanh Mi đứng ở sau cửa, không nghe nổi nữa, đi vòng qua cửa, đẩy cửa vào, quát lên: "Di nương, thật là mưu kế hay!"
"Mẫu thân!" Vương Du kinh hãi, sớm đặt tay ra sau lưng, muốn tìm nơi giấu bọc giấy, nhưng nhất thời cũng không biết nên ném nó đến nơi nào.
Vi Thanh Mi đứng đấy, quát lên: "Ta nuôi ngươi hai mươi năm, thì ra là nuôi được loại người như ngươi đó!"
"Phu nhân, phu nhân, ngươi hãy nghe ta nói! Là ta xúi giục Du nương, Du nương không chịu làm như vậy!" Sắc mặt Tiểu Ngọc Lan sớm thay đổi, chỉ là bây giờ bọc giấy đựng độc dược vẫn còn trong tay Vương Du, bà ta cũng không có cách nào chống chế, chỉ đành phải đem chuyện này đổ lên đầu mình.
"Người tới, đem nữ nhân này trói đưa lên quan phủ!" Vi Thanh Mi kêu người vào, nhìn ma ma đã trói Tiểu Ngọc Lan kéo ra ngoài, lúc này mới chuyển sang Vương Du nói: "Lấy ra!"
Sắc mặt Vương Du tái nhợt, đem bọc giấy đưa cho Vi Thanh Mi, quỳ dưới chân nàng nói: "Mẫu thân, mẫu thân, ta chưa từng nghĩ sẽ hại Phương nương."
"Không muốn hại Phương nương thì sao lại nhận bọc giấy này?" Tâm Vi Thanh Mi quặn đau nói: "Di nương ngươi đổi Phương nương với ngươi, khiến Phương nương phải chịu khổ bên ngoài vài chục năm, sau đó hai người nhận lại thân phận, ta thấy Phương nương đã lên làm vương phi, cũng là khổ tận cam lai, mà ngươi luôn được ta nuông chiều, cũng hiểu quy củ, ta coi ngươi là thân nữ mà nuôi lớn, vì ngươi mà phí hết tâm huyết.

Giờ thì sao? Ngươi muốn hại Phương nương?"
"Mẫu thân, mẫu thân, ta.

.

.

.

.

." Vương Du được Vi Thanh Mi che chở mà lớn lên, từ nhỏ đến lớn, không bị Vi Thanh Mi trách móc nặng nề nửa câu, lúc này nghe nói Vi Thanh Mi nói vậy, không khỏi khóc lên, nói: "Mặc dù con nhận bọc giấy, nhưng sẽ không hại Phương nương mà, mẫu thân phải tin tưởng con!"
Vi Thanh Mi phất tay áo, mệt mỏi nói: "Ngươi cũng có phụ thân mẫu thân, hơn nữa cũng đã gả cho người ta, cũng không nên ở Vương gia nữa rồi, đi đi thôi!"
Vương Du luống cuống, noi:"Mẫu thân, mẫu thân, người đừng bỏ rơi con...con biết sai rồi!"
"Người đâu, giúp nàng thu dọn đồ đạc, đưa nàng đi ra ngoài!" Vi Thanh Mi nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận