Thịnh Sủng

Edit: Holilinhk

Thấy Hạ Trọng Phương tâm tình không yên, Phương ngự y ngoắc Tô Lương, quyết định hai người cùng nàng đi gặp Quý Minh Xuân và Trầm Ngọc Tiên,
nói với Tiền bà bà: “Bà bà cũng cùng đi đi!”

Tiền bà tử không thể tưởng tượng được chính mình cả đời này mình có
thể bước chân vào Vương phủ, có thể được một vị ngự y gọi một tiếng bà
bà, nhất thời cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm, nếu Hạ Trọng Phương muốn đợi vương phủ làm nhũ nương, bà sẽ ở lại cùng Hạ Trọng Phương làm người bà tử, lúc trước bà không biết có
thể gặp được quý nhân, bây giờ có thể mượn nhân lực vương phủ tìm kiếm
con gái và con rể rồi.

Tiền bà tử đã có chủ ý, lập tức nhìn thẳng thân phận và địa vị của
mình, bước lên đỡ Hạ Trọng Phương, một mặt nghiêng đầu cười với Phương
ngự y một cái,ý muốn nói bà biết khuyên giải như thế nào, nên nói với Hạ Trọng Phương: “Phương Nương, lúc trước con muốn tới tìm Quận mã gia đòi thuyết pháp (nói cho ra lý lẽ), cũng là vì suy nghĩ đến đường lui, bây
giờ đã vào vương phủ, trở thành nhũ nương, dĩ nhiên cũng là người có
thân phận, đường lui cũng không cần lo, nếu gặp Quận mã gia, cũng không
cần phải đòi thuyết pháp, chỉ là gặp lại người quen, cũng đừng nền lập
sự cãi nhau, làm hỏng tâm tình.”

Phương ngự y nghe lời của Tiền bà tử, cảm thấy rất hài lòng, đúng
thế, khuyên giải nên nói như vậy. Hắn chen miệng nói: “Hạ nương tử,
ngươi còn ở trong vương phủ một năm, tốt nhất nên hoà giải với Quận mã
gia, như vậy lần sau gặp mặt, cũng sẽ không lúng túng. Cho dù thật sự
không cam lòng, chỉ cần tự mình nuôi mình, cố gắng học tập, đợi gả cho
vị hôn phu tốt, đến lúc đó lại cho Quận mã gia biết sắc mặt người khác
là như thế nào, khiến hắn nửa đêm giật mình phát hiện bản thân mình khi
trước làm sai là được mà.”

Hạ Trọng Phương chỉ biết sơ sơ vài chữ, nhưng lại là người cực kì
thông minh, mặc dù hận Quý Minh Xuân, nhưng rốt cuộc thì chuyện bị hưu
cũng đã hơn nửa năm trôi qua, cừu hận kia không hề nồng như khi bắt đầu, hơn nữa hiện nay đang ở trong vương phủ, là địa bàn của người khác,
giương oai là thất sách, cũng không có chỗ dùng, kỳ thật trong tâm nàng
cũng đã tính toán, muốn lấy lại công đạo, dùng thân phận hiện nay của
mình, đương nhiên là không được, không bằng trước tiên đè thù hận này
xuống, sau này lại từ từ đòi.

Nàng vừa nghĩ, liền nói: “Phương ngự y, người là đại gia, phải bảo
đảm ta về sau sẽ tìm được một vị hôn phu hơn hẳn Quý Minh Xuân về mọi

mặt nha, dù sao chăng nữa, ta cũng sẽ không vạch mặt Quý Minh Xuân ngay
trước mặt quận chúa đâu, muốn vạch, đợi về sau tìm một vị hôn phu tốt,
mới hung hăng xé mặt của hắn, khi đó mới đã.”

“Hạ nương tử nghĩ được như vậy là tốt nhất.” Phương ngự y rất vui
mừng, nhất thời âm thầm suy nghĩ, chi bằng mình tìm thời gian rảnh học
vài tay quyền thuật, nếu sau này Hạ nương tử thực tìm không được vị hôn
phu tốt, chính mình không thể không cứng rắn gặm nàng, lúc đó nàng yêu
cầu mình giúp đỡ đánh Quý Minh Xuân, mình cũng có lực tay để hung ác
đánh Quý Minh Xuân một trận, để nàng tiêu bớt cơn giận đã đè nén nhiều
năm.

Tô Lương nghe lời của bọn họ, không lên tiếng. Hắn là quản gia vương
phủ, tự nhiên phải trung thành với vương gia, về phần Quận mã gia, so
với an nguy của vương gia, cũng không coi vào đâu. Chỉ cần vương gia còn sống, bọn họ mới có thể an nhàn sống ở đây, vương gia mất, đám người
liên can ai không kiếm chác được phải bỏ đi. Bây giờ Phương ngự y dặn
phải nịnh nọt vị nhũ nương này, vậy thì nịnh nọt thôi! Đợi vương gia
khỏi bệnh rồi, cái gì cũng chỉ là lời nói.

Lúc đầu, Quý Minh Xuân nói chuyện cùng Trầm Ngọc Tiên, nhất thời an
ủi Trầm Ngọc Tiên nói: “Vương gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ
chuyển biến tốt đẹp, nương tử không cần quá mức lo lắng!”

Trầm Ngọc Tiên từ nhỏ đã mất cha mẹ, cùng với Trầm Tử Trai sống nương tựa lẫn nhau, mấy năm này Trầm Tử Trai bệnh, nàng lo lắng đủ đường, đến khi thành thân cùng Quý Minh Xuân, hắn lúc nào cũng nhẹ lời an ủi, chân thành nhu tình, cuối cùng cũng khá hơn một chút. Nghe được lời của Quý
Minh Xuân, lại nói: “Phương ngự y cũng đã nói, thuốc cũng tìm được, nhũ
nương đã tìm lại được rồi, để ca ca uống thuốc nãi (thuốc trong sữa),
bệnh tình sẽ thuyên giảm, chỉ là ca ca một ngày không khỏi bệnh, ta một
ngày không thể an tâm.”

Quý Minh Xuân nghe vậy, liền kéo Trầm Ngọc Tiên, vỗ nhè nhẹ lưng của
nàng trấn an, thấp giọng nói: “Nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp. Nếu
Phương ngự y không nắm chắc vài phần, tất nhiên không dám nói mạnh miệng như thế đâu.”

Trầm Ngọc Tiên được an ủi, trong lòng cũng thư thái một chút, tựa vào ngực Quý Minh Xuân nói: “Cũng may có chàng, nếu không, ta không biết sẽ như thế nào nữa.”

Quý Minh Xuân nghe những lời này, có chút nhộn nhạo. Nhớ Quý Minh
Xuân hắn, bất quá chỉ là một người nam tử nho nhỏ nổi lên ở Thạch Long
trấn, nếu không phải được quận chúa coi trọng, tuy là thi đậu Tiến sĩ,

đời này đánh đến cuối cùng, nhiều lắm là làm quan ngũ phẩm, làm sao được vinh hoa như hôm nay? Lui tới lộ vẻ quý nhân, lúc nào cũng có cơ hội
thấy được thiên nhan.

Đúng vậy, lúc ấy muốn có được quận chúa, một tâm hồn thiếu nữ, lúc hạ quyết định hưu thê, hơi có chút không đành lòng, đến nay còn có một
chút áy náy, nhưng tuyệt không hối hận. Mình và Phương Nương thành thân
bất quá chỉ có ba ngày, đến chạm cũng chưa chạm qua nàng, bây giờ nhớ
tới nàng, thậm chí đã quên hình dáng của nàng, chỉ nhớ rõ là một thôn cô mang bộ dáng thiếu nữ. Chính mình có cơ hội một bước lên mây, làm sao
có thể nào nhẹ nhàng bỏ qua? Mà khi đó viết hưu thư, cũng nói với cha mẹ trả lại cho nàng của hồi môn. Chuyện hưu Phương Nương, lại bồi một
khoản bạc. Phương Nương chưa phá thân, lại có bạc, tái giá với một lương nhân (người lương thiện), có lẽ không khó.

Hai phu thê đang triền miên, thì nghe ngoài mành có a hoàn đến bẩm:
“Quận chúa, Quận mã gia, Phương ngự y và Tô quản gia đã đưa Hạ nhũ nương đến rồi ạ.”

Vừa nghe Phương ngự y cũng tới, Trầm Ngọc Tiên đương nhiên không dám
chậm trễ, bệnh tình ca ca còn phải dựa vào hắn cơ mà! Nên ngồi dậy, nói: “Mời bọn họ vào đi!”

Hạ Trọng Phương đi thẳng đến đây, vì trong lòng có tâm sự, đối với
vương phủ tráng lệ chỉ nhìn mà như không thấy, nàng chỉ mãi suy nghĩ
phải ứng đối với Quý Minh Xuân như thế nào. Lúc này đứng ở ngoài mành,
thấy mành lắc lư, không khỏi nhìn kỹ, nhất thời kinh ngạc:Mành này, là
được kết từ trân châu sao? Nhà người bình thường nếu có được một viên
trân châu, nhất định phải cất giấu kỹ lưỡng, nơi này lại tùy tiện xuyên
thành mành, mặc người vén lên ván xuống chơi? (sự khác nhau giữa giàu và nghèo)

Phương ngự y thấy nàng mở to mắt nhìn bức rèm che thì nói: “Thích
không? Nếu thích thì sau này bảo vị hôn phu làm một cái cũng được mà.”
Hình như trong phủ cũng cómấy bức mành như thế này, chỉ là không treo
lên. Nếu về sau nàng muốn, treo lên cũng được!

Hạ Trọng Phương không đáp, thấy một bên mành được vén lên, một người a hoàn cúi đầu với các nàng nói: “Quận chúa mời các vị đi vào ạ!”

Tiền bà tử đang khoác cánh tay của Hạ Trọng Phương, nói nhỏ trong tai nàng: “Đừng cãi cũng đừng làm rộn, gặp mặt một cái rồi đi ra nha con.”

Hạ Trọng Phương khẽ gật đầu, đè nén hận ý vào đáy lòng, vịn theo cánh tay của Tiền bà tử mà đi vào, đi sau lưng Phương ngự y vào phòng khách
nhỏ.


Ngay sau đó, Quý Minh Xuân và Trầm Ngọc Tiên đi vào phòng khách nhỏ
ngồi xuống. Quý Minh Xuân thấy Phương ngự y tự mình đưa người vào, đoán
được vị nữ tử trẻ kia tuổi là nhũ nương, liền nói: “Không cần phải đa
lễ, ngồi cả đi!”

Nghe được âm thanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, Hạ Trọng Phương
trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời nhìn về phía Quý Minh Xuân, đã
thấy Quý Minh Xuân chỉ nhìn lướt qua nàng, không hề dừng lại, nàng không khỏi ngạc nhiên: Hắn, hắn quên ta?

Nhìn Quý Minh Xuân bây giờ trang phục không giống lúc trước, tướng
mạo hình như cũng tuấn tú hơn, chỉ ba năm không gặp, Hạ Trọng Phương
liếc nhanh đã nhận ra hắn rồi, nàng không thể tin được, hắn lại quên
mình mất.

Tiền bà tử xem tình hình, đã tách khỏi Hạ Trọng Phương, theo chỉ dẫn a hoàn, hạ thủ ngồi xuống.

Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương sạch sẽ, cũng có chút hài lòng,
tuy chỉ là nhũ nương, nhưng cũng không thể quá xấu, bộ dáng như vậy tốt
hơn. Mà ca ca còn phải uống sữa của nàng ta, nếu là người quá xấu, lúc
hút sữa không biết có thoải mái không? Người thanh tú chút ít, lúc hút
sữa chung quy cũng tốt hơn.

Phương ngự y đợi bọn họ quan sát Hạ Trọng Phương xong, mới nói bệnh
tình Trầm Tử Trai, tầm quan trọng của nhũ nương, nói: “Hạ nương tử hiện
nay đã uống chén thuốc đầu, uống thêm thuốc kích thích tiết sữa nữa, đến trước muộn giờ Tý, sẽ ra sữa, đến lúc đó liền đưa qua vương gia chỗ,
cho vương gia hút sữa sau đó mới an giấc. Thuốc này tồn tại cùng sữa,
dược tính ôn hòa hơn rất nhiều, tự sẽ không tổn hại đến tràng vị vương
gia, sau bảy ngày nếu có chuyển biến tốt đẹp, thì sẽ tiếp tục.”

Hạ Trọng Phương liên tục lặng lẽ đánh giá Quý Minh Xuân, trong tai
đột nhiên bắt được hai chữ hút sữa, nhất thời cả kinh, chẳng lẽ không
phải nặn sữa đi ra chén cho vương gia uống? Nàng nhất thời mở miệng hỏi.

Phương ngự y ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới mình không nói rõ ràng, nên giải thích: “Vương gia nằm trên giường lâu ngày, uống vô số thuốc,
tràng vị thực tại quá yếu. Hiện uống sữa, cũng không thể trực tiếp dùng
chén uống, chi bằng xuất lực hút, hút cho đến lúc tràng vị họat động,
mới có thể có hiệu quả tốt hơn.”

A? Hạ Trọng Phương trong nháy mắt đỏ mặt, nhất thời muốn phản đối,
chợt thấy ánh mắt của Tiền bà tử, lại nhìn Quý Minh Xuân ngồi phía trên, lời phản đối kia, không biết sao đã nuốt xuống.

Phương ngự y cũng biết nỗi khúc mắc của Hạ Trọng Phương, nếu không
khiến nàng trước thở ra một hơi (giải tỏa), chỉ sợ cứ như thế này sữa ra sẽ không thuận, nên nháy mắt với Tô Lương.


Tô Lương hiểu ý, tìm cớ thỉnh Trầm Ngọc Tiên đi ra ngoài nói chuyện,
Trầm Ngọc Tiên cho là trong phủ có chuyện quan trọng, trước mặt mọi
người, Tô Lương nói bất tiện, liền nhẹ gật đầu, đứng dậy theo Tô Lương
ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân xa dần, Phương ngự y lúc này mới chỉ Hạ
Trọng Phương, nói với Quý Minh Xuân: “Quận mã gia, nàng là vợ trước của
ngài, Hạ Trọng Phương, hôm nay thật ra là đến gặp người hỏi chuyện.”

“Phương Nương?” Quý Minh Xuân mặc dù loáng thoáng cảm thấy Hạ Trọng
Phương nhìn quen quen, Tiền bà tử cũng có chút quen mắt, lại không thể
tưởng được thực sự người quen, nghe được lời của Phương ngự y, nhất thời nhìn kỹ Hạ Trọng Phương, rồi nói lớn: “Thật là nàng?”

” Trong mắt Quận mã gia chỉ có phú quý, còn nhớ đến người trước đây
hay sao?” hận ý của Hạ Trọng Phương lại dâng lên, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ ngay cả tổ tông cũng quên luôn rồi, chứ đừng nói gì đến người vợ trước
này?”

Phương ngự y đứng lên, bước lên đè bả vai của Quý Minh Xuân nói:
“Quận mã gia, vì bệnh tình của vương gia, người phải để Phương Nương
giải được nỗi lòng.”

Quý Minh Xuân ngạc nhiên nói: ” Vậy cần phải làm gì?”

Phương ngự y không đáp lời của hắn, chỉ nói: “Quận mã gia chỉ cần
ngồi không phản kháng, sẽ xong nhanh thôi.” Nói xong, kêu Hạ Trọng
Phương: “Hạ nương tử đến đây đi!”

Hạ Trọng Phương sớm nắm quả đấm, nghe được tiếng gọi, đứng dậy, ba
lần hai bước (sáu bước) đi tới, không chút nghĩ ngợi, đưa tay lên, tát
xuống một cái, nhìn gương mặt Qúy Minh Xuân vì bảo dưỡng mà trắng như
tuyết, nay lại được in hằn dấu năm ngón tay.

“Pát” một tiếng, Phương ngự y nháy nháy mắt, có chút kinh tâm,ấty thật có lực, Quận mã gia sẽ không té xỉu chứ?

Quý Minh Xuân mắt nổ đom đóm, khàn giọng la: “Ngươi…”

“Ngươi cái gì ngươi? Cho phép ngươi vô tình hưu ta, không cho ta vô
nghĩa tát ngươi một tát sao?” Hạ Trọng Phương mắng Quý Minh Xuân xong,
trong lòng sảng khoái vô cùng, lui về phía sau hai bước, nói với Phương
ngự y: “Phương ngự y, tôi nhất định sẽ làm thật tốt!”

Tác giả có lời muốn nói: canh ba rồi đó, các ngươi cảm động chưa? Cảm động, phải nhớ phải vung hoa a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận