Thịnh Sủng

Edit: Holilinhk

Nói là có thể đi diện kiến Vương gia, kỳ thực phải phái một người đi
trước thông báo, trong này lại có a hoàn bảo Hạ Trọng Phương ra nhiều mồ hôi, khuyên cô nên đi tắm rửa lại một lần nữa, nói là Trầm Tử Trai là
người thích sạch sẽ, những ai hầu hạ bên ngài, trên người không được có
bất cứ mùi vị nào, lại càng không được dính tí son phấn.

Hạ Trọng Phương cũng khẩn trương, bảo Tiền bà bà ngửi thử trên người
cô có mùi gì lạ không: “Bà bà à, bà có ngửi thấy mùi gì không?”

Tiền bà tử nói: “Chỉ có mùi sữa thôi, không có mùi son phấn. Chúng ta nào có dùng son phấn thì làm sao có thể có mùi son phấn chứ?”

Ngâm mình trong nước nóng, Hạ Trọng Phương dần dần thả lỏng, đã tắm
đi tắm lại mấy lần, chắc hẳn là sạch lắm rồi? Nếu Vương gia muốn xua
đuổi, cô cũng không còn cách nào khác.

Hạ Trọng Phương tắm xong, Thanh Trúc liền chạy tới hầu hạ, mang một
bộ xiêm y có màu sắc đơn giản đưa cho Hạ Trọng Phương nhìn, thấp giọng
nói: “Bộ y phục này là Quận chúa bảo đưa tới, nói Hạ cô nương hãy bỏ bộ
xiêm y cũ đi, sợ rằng khi Vương gia thấy sẽ không thích, lại cho rằng
Vương phủ bạc đãi nhũ nương, nên Hạ cô nương hãy mặc vào đi ạ.” Vừa nói
vừa lấy một bộ nội y đưa ra, chân váy là vải lụa mỏng màu trắng, áo yếm
màu đỏ.

Y phục Hạ Trọng Phương vốn mặc trên người hôm nay là, một bộ sa, quần màu lục, trước đây chỉ mặc qua vài lần, nhưng vì chất liệu vải không
được tốt, nhìn qua đã có vẻ cũ kĩ, chỉ là tìm tới tìm lui, không thể tìm thấy bộ xiêm y nào tốt hơn để mặc, thì Thanh Trúc cầm y phục đi vào,
cũng giống kiểu dáng mà cô thích, vội nói cảm ơn.

Thanh Trúc thưa: “Hạ cô nương hãy tạ ơn Quân chúa, nô tỳ không đảm
đương nổi lời tạ ơn của Hạ cô nương đâu nha.” Nói xong liền hé miệng
cười.

Thanh Trúc tuy là a hoàn nhưng lại xinh đẹp động lòng người, Hạ Trọng Phương đối với a hoàn này cũng không sai bảo gì nhiều, lần tiếp xúc này lại càng cảm thấy cô ấy hiền lành, nhu thuận, liền thở phảo nhẹ nhõm,
cả hai cùng cười rộ lên.

Thanh Trúc được Phương ngự y dặn dò phải chọc cho Hạ cô nương cười
thật nhiều, để nàng có thể thả lỏng người, cảm thấy thú vị, vì vậy mỗi
người trong vương phủ không ai được làm buồn lòng Hạ Trọng Phương.

Thay y phục xong, đứng trước gương đồng, Hạ Trọng Phương ngỡ ngàng, mỹ nhân đứng trước gương là ta đó sao?

Thanh Trúc đứng bên cạnh lên tiếng: “Hạ cô nương tuy da mặt hơi đen
một chút, nhưng mắt mũi lại đẹp, chỉ diện trang phục như thế này cũng đã là mỹ nhân rồi. Chỉ tiếc là Vương gia không ngửi được mùi son phấn, nếu không nhất định Hạ cô nương sẽ càng xinh đẹp động lòng người cho mà

xem.”

Tim Hạ Trọng Phương đập loạn nhịp, người ta nói Phật có kim trang,
nhân nhờ ăn vận, quả nhiên không sai. Mặc một xiêm y đẹp, con người ta
cũng khác hẳn.

Tiền bà tử bước tới, thấy vóc dáng Hạ Trọng Phương sau khi mặc xiêm y mới cũng kinh ngạc: “Phương Nương à, con mà đeo thêm chừng một chục
trang sức nữa, ta đảm bảo con không khác Tiếu cô nương nhà đại hộ kia
đâu.”

Hai người lúc trước tú đồ cưới cho nhà Tô đại hộ, cũng từng gặp mặt
Tiếu cô nương, gặp xong đã kinh diễm một phen. Cho đến hôm nay vào Vương phủ, thấy đám người của Quận chúa, trong lòng càng kinh diễm hơn. Nhưng Tiền bà bà không dám so sánh Hạ Trọng Phương với Quận chúa, chỉ dám so
với Phương cô nương.

*Mọi người đọc chương 1 sẽ thấy là Hạ Trọng Phương và Tiền bà bà tú
đồ cưới cho nhà Tô đại hộ, gạp được Tiếu cô nương, nhưng không hiểu sao ở đây lại ghi là tú đồ cưới cho nhà Phương đại hộ, gặp được Phương cô
nương. Linh đã tự thay đổi cho phù hợp một chút ^^.

Bên ngoài Phương ngự y và một người mới đến khác thúc giục không thôi, Hạ Trọng Phương và a hoàn vội vàng đi nhanh ra ngoài.

Chuyện đã ở trước mắt, bản thân cực kì cô khẩn trương, tay siết lại
thật chặt, trấn an chính mình: Không sợ không sợ, đến lúc đó chỉ cần ta
nhắm mắt lại, xem như cho con bú thôi, sẽ không sao đâu nhỉ? Hơn nữa cho Vương gia uống sữa, lên mặt còn không kịp nữa kia!

Phương ngự y thấy cô như vậy cũng dùng ánh mắt an ủi: đừng sợ, ngoan, đừng sợ, có ta đây!

Hạ Trọng Phương dần dần trấn định lại, không phải chỉ mất tí sữa thôi sao, cũng không phải mất đầu, sợ tam sợ tứ như vậy làm cái gì cơ chứ?

Phút chốc đã có a hoàn cầm đèn lồng ra dẫn bọn họ vào phòng ngủ của Trầm Tử Trai.

Hạ Trọng Phương theo sát a hoàn đi vào, liền thấy bốn vách của ngọa
thất (phòng ngủ) treo đầy giác đèn, trên chiếc giường nhỏ là một mỹ nam
mặc tẩm y sắc mặt xanh xao, nam tử kia tuy thần sắc mang bệnh nhưng thần tình lại không như vậy, hắn chỉ liếc nhìn qua, Hạ Trọng Phương cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng, trong đầu chỉ còn lại một câu nói: So với vị
Vương gia này thì Qúy Minh Xuân chẳng là cái thá gì, để cho hắn chà đạp, đối với một thôn cô như mình, cũng coi như không phụ kiếp sống này.

Trầm Tử Trai liếc nhìn đám người Phương ngự y bước vào, đợi bọn họ tới hành lễ, chỉ đáp lại mỗi một tiếng “Ừ”.

Trầm Tử Trai năm nay hai mươi mốt tuổi, năm năm trước bị người lén hạ độc, từ đó mỗi ngày phải dùng thuốc dưỡng bệnh, cực kì ít đi ra ngoài,
năm ngoái đến năm nay, tinh thần có vẻ không được phấn chấn, bản thân
hắn cũng biết, độc này nếu không sớm giải được, đó chính là ngày đại
nạn. Chỉ là dạo này, cứ ngửi đến mùi thuốc Đông y là hắn lại cảm thấy
buồn nôn, sau, mỗi khi uống thuốc hắn phải lấy tay bịt mũi lại, mới có
thể miễn cưỡng uống vào, ai biết dạ dày lại không thể chịu được tần suất uống thuốc nhiều như vậy, một ngày uống mười bát thuốc thì đã nôn ra

hết tám bát rồi.

Phương ngự y nói, đây là do uống thuốc quá nhiều nên dạ dày bị tổn
thương, đúng lúc này Phương Cố Ngôn đã tìm đúng thuốc nhưng dược tính
quá mạnh chỉ sợ rằng Vương gia uống vào lại nôn ra thì rất phí, lúc này
mới nghĩ ra cách đưa thuốc cho nhũ nương uống, hắn lại uống sữa của nhũ
nương, từ trong sữa hấp thụ dược tính của thuốc cũng được.

Hành lễ xong, Phương ngự y bước lên trước một bước, đầu tiên chẩn
mạch cho Trầm Tử Trai, bây giờ mới chỉ chỉ Hạ Trọng Phương bảo: “Vương
gia, đây là nhũ nương của người đấy.”

Ánh mắt Trầm Tử Trai dừng trên mặt Hạ Trọng Phương một chút, gật đầu. Ừ, mặc dù không phải là thập phần tư sắc, nhưng cũng là một cô gái trẻ
tươi mát. Chẳng lẽ mới sáng sớm đã phải nhìn thấy một nhũ nương béo ụ,
xấu xí đứng trước cửa sao? Hắn làm sao mà há miệng được chứ? Người này
coi cũng tạm được.

Hạ Trọng Phương bỗng nhiên đỏ mặt, không tự chủ được cúi đầu xuống,
tâm can nhảy loạn, mơ hồ, lại có chút hưng phấn nhảy nhót, nhất thời vô
cùng kinh ngạc: Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ ta lại đang chờ mong cho
hắn… bú sữa? Qủa nhiên, chả trách nam tử yêu mỹ nhân, hay là ta, cũng
thích mỹ nam?

Trong này vừa nói chuyện đã có người đến báo, Quận chúa và quận mã đã đến rồi.

Hạ Trọng Phương nghe được Qúy Minh Xuân tới, cô gắng lấy lại tinh
thần, nhìn sang Qúy Minh Xuân, thấy hai bên má hắn đều có dấu tay, không khỏi ngạc nhiên: Bên kia cũng bị đánh? Xem ra làm Quận mã cũng không dễ dàng gì!

Mặc dù tâm tư Trầm Ngọc Tiên đặt trên người Trầm Tử Trai, nhưng động
tĩnh của Hạ Trọng Phưong và Qúy Minh Xuân không thể thoát khỏi mắt nàng, thấy Hạ Trọng Phương nhìn lén Qúy Minh Xuân, Qúy Minh Xuân lại quay mặt sang chỗ khác, thầm hừ một tiếng, đợi ca ca ổn rồi ta sẽ tính sổ hai
người các ngươi.

Trầm Tử Trai đối với người khác lúc nào cũng nhàn nhạt, thấy Trầm
Ngọc Tiên, mới có chút thương xót, nếu bản thân hắn có chuyện không may
xảy ra, muội muội chắc chắn sẽ bị người khác xem thường khi dễ, chính vì đều này nên hắn mới muốn chống chọi, muốn sống tiếp.

Trầm Ngọc Tiên gọi một a hoàn sang hỏi, buổi chiều nay Trầm Tử Trai
như thế nào, nghe ca ca ăn được hơn nửa bát cháo, lại đứng lên đi đến
cửa sổ lượn một vòng, trong bụng nàng cũng yên tâm hơn, quay sang nói
với Trầm Tử Trai: “Ca ca, ca ca mau uống dược sữa đi, muội đứng đây

nhìn.”

Cái gì? Cái gì? Có nhầm không? Cho uống sữa trước mặt người khác sao? Hạ Trọng Phương quýnh lên, nhìn sang Phương ngự y, thấy hắn không có ý
kiến gì, nhất thời trong bụng đánh trống “Thùng thùng”, khẽ cắn môi, đi
đến chỗ Phương ngự y nói: “Phương ngự y, người có thể bảo những người
khác lui ra không? Chỉ để mình ta trong phòng cho uống sữa thôi.”

Phương ngự y khó xử: “Thuốc này vô cùng quan trọng, ta phải ở lại
canh chừng, xem xem có đúng có sai ở đâu để còn chỉnh sửa, còn phần Quận chúa, nàng quan tâm Vương gia, sẽ không lui ra được đâu.”

Hạ Trọng Phương đỏ mặt: “Phương ngự y, như vậy ngượng lắm!”

Phương ngự y trấn an nói: “Nhiều lần sẽ quen thôi.” Nói xong nhìn
đồng hồ nước*, bảo người dời bình phong đến, lại bảo Hạ Trọng Phương lên giường.

*Đồng hồ nước là tên gọi các loại đồng hồ đo thời
gian bằng thời gian chảy của một lượng chất lỏng định trước. Thường đồng hồ nước có hai bộ phận chính là bộ phận chứa nước và bộ phận hứng.
Những người đầu tiên trên thế giới sử dụng đồng hồ nước là người Hy Lạp
cổ đại. Họ phát minh ra đồng hồ nước để dùng khi mà đồng hồ mặt trời
không hoạt động được (do thiếu ánh mặt trời chẳng hạn).

Mặt Hạ Trọng Phương đỏ hồng như cánh hoa anh đào, kiên trì bước về
phía trước, ngồi lên mép giường, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Phương ngự
y, phải làm thế nào nữa đây?

Trầm Ngọc Tiên bảo Qúy Minh Xuân ra ngoài tấm bình phong đứng, còn
bọn a hoàn thì đã đứng sẵn ở đấy rồi, trong này chỉ còn lại nàng và
Phương ngự y ở lại xem Trầm Tử Trai “dùng” Hạ Trọng Phương. Hạ Trọng
Phương bối rối, không biết nên cho Trầm Tử Trai uống sữa sao đây, chẳng
lẽ…, không phải chứ, sẽ như thế sao? Chẳng nhẽ xốc xiêm y lên, nhét j□j* vào miệng hắn, để hắn mút sao?

*j□j: cái gì mọi người tự đoán ạ, mà cái jj là *khụ khụ* tiểu đệ đệ của đàn ông đấy!

Hạ Trọng Phương thật sự không biết nên bắt đầu như thế nào nữa, chẳng lẽ đi tới vật đầu hắn xuống, để đầu hắn trên cánh tay mình (kiểu bồng
em bé), sau đó tiếp tục? Hay là lại nói với hắn, mình ngồi lên đầu gối
của hắn, bảo hắn cúi đầu mút?

Phương ngự y lại nhìn về phía Trầm Tử Trai: “Vương gia còn khí lực để ôm mỹ nhân không đấy?”

Vương gia bị bệnh mấy năm nay, cùng với Phương ngự y trò chuyện cũng
nhiều lần, nay đã trở thành bạn thân, đôi khi cũng đùa giỡn đôi chút,
lần này nghe được lời Phương ngự y cũng nheo mày nói: “Bị bệnh vài năm
rồi, cũng còn chút khí lực ôm mỹ nhân, sao thế?”

Phương ngự y nở nụ cười, chỉ vào Hạ Trọng Phương: “Hạ cô nương nhỏ
nhắn mềm mại, không thể ôm nổi Vương gia đâu, Vương gia nên bế cô ấy
thôi!”

“Ừ.” Rồi lại quay sang Hạ Trọng Phương “Sang đây!”


Toàn thân Hạ Trọng Phương nóng bừng, cúi đầu cởi giày thêu, nhích tới gần Trầm Tử Trai. Bên mũi ngửi thấy mùi thuốc Đông y trên người hắn,
nhất thời cảm thấy mắc cỡ, đỏ tận đến mang tai.

Phương ngự y rất hài lòng với phản ứng của Hạ Trọng Phương, mặt đỏ
lên như vậy, chắc hẳn máu huyết lưu thông rất tốt, dược tính sẽ được
phát huy tối đa.

Trầm Tử Trai chờ Hạ Trọng Phương đến gần, trong một động tác, hắn đã
bế Trọng Phương đặt trên đùi mình, mắt sáng lên một cái khó mà thấy
được, bị bệnh đã vài năm nay, lại là lần đầu tiên ôm lấy một tiểu mỹ
nhân, tuy thị chỉ là một nhũ nương, nhưng cũng là một kiều nương.

Thấy thần thái Trầm Tử Trai, Phương ngự y lại càng hài lòng hơn,
được, hưng phấn một chút, máu huyết thông hành, uống sữa dược lúc này,
dược tính phát huy càng tốt hơn! Ha ha!

Trầm Ngọc Tiên vốn muốn gọi người tới giúp đỡ, cởi sạch quần áo Hạ Trọng Phương giúp Trầm Tử Trai, lại bị Phương ngự y ngăn lại.

Phương ngự y thấp giọng nói: “Ta muốn Vương gia dùng lực một chút,
cho ra chút mồ hôi, uống sữa vào như vậy mới có thể công ít lời nhiều*!”

*Giống câu: Làm ít công to, làm chơi ăn thật.

Trầm Ngọc Tiên nghe vậy buộc lòng phải thôi.

Bên này Hạ Trọng Phương bị Trầm Tử Trai ôm vào trong ngực, toàn thân
nóng lên, ngực trướng căng phồng, có chút khó chịu, lại có chút chờ
mong, nhất thời liếm liếm môi, mắt hơi hé ra, lén nhìn Trầm Tử Trai.

Ánh mắt Trầm Tử Trai thâm trầm, đưa tay mở xiêm y của nhũ nương, nhẹ
nhàng đẩy cổ áo ra, lộ ra màu đỏ nhẹ nhàng chạy dọc xuống, lại dùng ngón tay vạch chiếc áo đỏ ấy ra, nhất thời thấy được một chút đẫy đà no đủ,
hít một hơi, quay sang Phương ngự y: “Loại sữa dược này, định lượng như
thế nào?”

Phương ngự y cũng khẩn trương nhìn bọn họ, đáp lời: “Không cần định lượng, no bụng là được.”

“Nhìn phân lượng này cũng không nhỏ à nha!” Trầm Tử Trai cảm thán “Một bên chỉ sợ không đủ rồi.”

Phương ngự y thấy hắn cứ nấn ná, vội giục: “Vương gia, mau uống ngay cho nóng!”

“Rất nóng!” Trầm Tử Trai cảm giác được nhiệt độ cơ thể Hạ Trọng
Phương, thấy nàng nóng như vậy lại do dự, hỏi Phương ngự y: “Nàng như
thế này có liên quan gì không?”

Phương ngự y giải thích: “Là do thị uống thuốc giúp lưu thông huyết
dược, cái thật ra cũng có chút liên quan, nhưng mà Vương gia à, người mà không mau uống, nàng bị trướng sữa cũng khó chịu lắm đấy.”

Trầm Tử Trai vừa nghe, nhanh chóng động thủ, kéo thêm một góc xiêm y của Trọng Phương, lôi cái màu đỏ đỏ ra, phấn đấu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận