Thịnh Sủng

Đúng lúc Phương ngự y bưng thuốc đi vào, ngược lại Hạ Trọng Phương hơi trầm
mặc. Phương ngự y bày tỏ ý định xin cưới Hạ Trọng Phương trước ngự tiền
mà không được, hiện giờ một lần nữa đối mặt với Hạ Trọng Phương, đương
nhiên có chút xấu hổ, hơi mất tự nhiên.

Trầm Tử Trai thì cười
nói: “Lão Phương à, nếu không phải ngươi quậy một trận, không chừng
Phương nương đã bị phối cho Vũ Văn Tiên rồi, ngươi là giúp bản vương một màn. Đến sau này, bản vương sẽ giúp người tìm một lương phối nhé?”

Phương ngự y trả lời: “Vương gia hãy cố gắng dưỡng thân thể cho tốt, mấy thứ
lương phối, ta sẽ tự tìm.” Hừ hừ, tuy ngươi có được Hạ cô nương làm trắc phi, nhưng ta cứ noi ngươi không được gần nữ sắc đấy, bắt nhà ngươi
nín, nín nghẹn tới ngày thành thân mới thôi. À không, sau ngày ngươi
thành thân, ta vẫn sẽ nói với ngươi, ngươi vẫn chưa được gần nữ sắc, cho ngươi nghẹn chết này, đến khi cả ba trắc phi có ý kiến mới thôi.

Hạ Trọng Phương thấy Phương ngự y đưa thuốc sang, nhanh chóng tiếp nhận, thấp giọng nói: “Cảm tạ Phương ngự y!”

Là cảm tạ ta lúc trên ngự tiện đã giúp các người một tay à? Hay là cảm tạ
ta đã trị liệu cho vị hôn phu của nàng, hay là còn cảm tạ cái gì khác?
Phương ngự y muốn mở miệng hỏi, nhưng sau đó khựng lại, có chút bi
thương, trong lòng vẫn ấp ủ ý muốn tìm một đắt tế cho nàng, không muốn
trong lòng nàng chỉ có Vương gia.

Đợi đến lúc Phương ngự y lui
xuống, Hạ Trọng Phương cũng trướng sữa, liền cho Trầm Tử Trai uống sữa,
sau đó mới quay về Giản phủ.

Bên Hạ phụ Hạ mẫu nghe được Hạ Trọng Phương được phong làm trắc phi, cũng phấn khởi bừng bừng, quả nhiên là
Phương nương phải gả tới vương phủ, tuy bọn họ chỉ là dưỡng phụ mẫu,
nhưng một ngày Phương nương thành trắc phi, bọn họ cũng coi như là hoàng thân quốc thích, đúng là không uổng công sống cả đời này nha! Khoan đã, bọn họ cũng có thân phận, vậy mà phải ăn bám ở Giản phủ, bị hạ nhân
Giản phủ khinh thị, rất không thích đáng.

Hạ phụ Hạ mẫu suy nghĩ
vài ngày, thấy vô ích, liền đi tìm Hạ Trọng Phương, bảo Hạ Trọng Phương
cho bọn họ chút đỉnh làm tiền vốn, nói muốn mở một cửa hàng ở kinh
thành, chờ sau này kiếm tiền, có thể góp cho Hạ Trọng Phương một khoản
đồ cưới…

Hạ Trọng Phương nghe xong cực kì kinh ngạc, mặc dù Hạ
phụ biết chữ, nhưng về phương diện tính toán, lại không có khả năng, còn Hạ mẫu thì một chữ bẻ đôi cũng không biết, bọn họ muốn mở cửa hàng gì?
Ngộ nhỡ bị người ta lừa thì sao? Vả lại tuổi tác của họ như thế kia, mở
cửa hàng gì mới tốt đây?


Hạ mẫu lôi kéo Hạ Trọng Phương nói: “Di
nương của con, là Phương gia đó, không phải ở kinh thành làm ăn lớn lắm
sao, con bảo bà ấy van cầu Phương lão gia, cho chúng ta mở một cửa hàng
để làm ăn, đến lúc đó cũng tăng thể diện cho con mà, không phải tốt hơn
là chúng ta ăn không ngồi rồi sao?”

Hạ Trọng Phương nói: “Thẩm à, kinh thành không thể so với nông thôn, việc buôn bán không đơn giản như thế đâu.”

“Có cái gì đâu mà không đơn giản? Người ta có thể làm, chúng ta cũng có
thể.” Hạ mẫu vỗ ngực nói: “Chỉ cần con lấy cửa hàng cho chúng ta, chúng
ta nhất định có thể kiếm tiền.”

Hạ Trọng Phương không nói gì, đợi Hạ mẫu lui xuống phía dưới, nàng mới bắt đầu khắc khoải, bọn họ không
chịu hồi hương, nàng lại không thể cứng rắn đuổi họ đi. Hiện giờ bọn họ
ăn chùa uống chùa ở Giản gia, cũng không phải kế lâu dài. Thế nhưng phải tìm cho bọn họ một cửa hàng để buôn bán, nàng thực sự lo lắng.

Buổi tối, Hạ Trọng Phương mang theo tâm sự này tới vương phủ, liền bị Trầm
Tử Trai nhìn ra, hắn hỏi: “Thật ra trong lòng nàng có điều gì phiền
muộn?”

Tuy Hạ Trọng Phương chỉ được phong là trắc phi, nhưng một
ngày chưa thành thân, trong lòng vẫn cảm giác một ngày sự thật này sẽ bị thay đổi, chuyển thành chính phi, nên nghĩ Trầm Tử Trai là hôn phu của
mình, có việc gì cũng không nên gạt hắn, liền kể chuyện Hạ phụ Hạ mẫu
ra.

Trầm Tử Trai vừa nghe thì nói: “Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, cần gì phải sầu muộn?”

“Là chuyện nhỏ? Kiến thức bọn họ không nhiều, vừa vào kinh thành đã bị mờ
mắt, tôi sợ bọn họ gây sự, khiến người của Giản phủ thêm khinh thị mà
thôi.” Hạ Trọng Phương thở dài nói.

Trầm Tử Trai cười nói: “Nàng muốn họ hồi hương an hưởng tuổi già, sống thật tốt có phải không?”

Hạ Trọng Phương gật đầu nói: “Tất nhiên. Nếu họ hồi hương, tôi mới có thể an tâm.”

Nhất thời Trầm Tử Trai gọi Lục Mộng đi vào, bảo nàng ấy đi mời Tô Lương vào nói chuyện.

Tô Lương tới rất nhanh, ông hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”

Trầm Tử Trai liền nói chuyện của Hạ phụ Hạ mẫu, hắn nói: “Giao cửa hàng phía tây kinh thành cho Hạ lão phu phụ để kinh doanh, nếu có sai lầm gì, các ngươi cũng đừng động, nếu lỗ vốn hay gì khác, các ngươi lại càng đừng
để ý. Chuyện này phải làm cho bọn họ rõ, ngân lượng bọn họ dùng là được

kiếm ra như thế nào?”

Tô Lương ứng, tự lui xuống.

Hạ Trọng Phương kinh ngạc nói: “Đây là?”

Trầm Tử Trai cầm tay của Hạ Trọng Phương nói: “Bọn họ một lòng muốn phát
tài, thì cứ để cho bọn họ kinh doanh đi, một ngày nào đó thất bại lỗ
vốn, bọn họ tự biết làm ăn khó thế nào, sẽ không còn muốn dây dưa mua
bán kiếm tiền nữa. Cứ ngỡ rằng đất kinh thành toàn là vàng bạc, bọn họ
muốn thì cứ để bọn họ lấy!”

Mấy ngày sau, Tô Lương tự đi tìm Hạ
phụ Hạ mẫu, ông lấy một tờ ngân phiếu ra và một tờ khế ước mua bán nhà,
nói: “Các ngươi đã nuôi dạy Hạ cô nương một thời gian, hiện nay Hạ cô
nương đã định khuê trung, bản thân còn phải xuất tiền đưa cho Giản phủ,
không thể chăm sóc các ngươi. Đây là ngân phiếu năm trăm lượng, và một
cửa hàng, các ngươi muốn cầm ngân phiếu hồi hương để an hưởng tuổi già
cũng được, muốn cửa hàng để buôn bán cũng được, xin mời chọn một thứ.
Chỉ được một thứ thôi, nếu chọn cửa hàng, ở lại kinh thành, không được
quấn lấy Hạ cô nương để ca cẩm, khiến cô ấy buồn rầu.”

Hạ phụ Hạ
mẫu thấy cửa hàng là gian hai phòng, đằng trước để buôn bán, phía sau có thể ở được, làm sao mà lại không tiện làm ăn? Liền nhanh chóng đồng ý.

Tô Lương cho bọn họ ký tên, chuyển cửa hàng sang danh nghĩa bọn họ, xong xuôi, tự hồi phủ, không để ý tới nữa.

Hạ phụ Hạ mẫu hưng phấn không phân biện được phương hướng, qua ngày hôm
sau, lại vội vàng ra khỏi Giản phủ, trực tiếp đến cửa hàng ở, lấy bạc
lúc trước Hạ Trọng Phương cho họ ra mua mấy thứ, lại đi nhập hàng, dự
định làm ăn thật ngon lành.

Hạ Trọng Phương nghe bọn họ khai
trương việc buôn bán, nàng liền nhờ cậy Phương Chấp Tâm ghé qua nhìn
thử, nhìn xem quang cảnh ra sao.

Bề ngoài Hạ phụ Hạ mẫu làm ăn
cũng khá tốt, nhưng mới khai trương vài ngày, đã đụng phải rất nhiều rắc rối. Đầu tiên là nhập phải một nhóm hàng không tốt, bị chèn ép hàng, và vì khẩu âm ngoại địa của họ nên bị người ta bài xích.Sau thì có người
đến khinh thường bọn họ không biết cách tính sổ sách, lừa gạt họ, trả ít bạc.


Sau một tháng như vậy, bọn họ đã bị thua lỗ ba trăm lượng
bạc, nhất thời lo lắng. Thì ra việc buôn bán thật không dễ dàng gì! Ba
trăm lượng bạc mà ở nông thôn, là có thể an độ tuổi già, có thể làm mưa
làm gió trước mặt con trai con dâu rồi, thế nhưng bây giờ…

Nhìn
kinh doanh chẳng được, bọn họ liền đi hỏi thăm, muốn bán cửa hàng đi, ai ngờ bên ngoài người ta nghe cửa hàng thuộc về Tề vương phủ, thì không
ai dám mua, cũng không ai dám thuê.

Lại qua thêm vài ngày, Hạ mẫu nhìn gánh nặng hàng hóa, không kiếm được cắc nào, đành phải đi cầu kiến Hạ Trọng Phương, muốn nàng đưa ít bạc sống qua ngày.

Đến nước này, Hạ Trọng Phương liền nói: “Không bằng bán cửa hàng đi rồi hai người cầm bạc hồi hương!”

Hạ mẫu nói: “Không phải là không bán, mà là bán không được.” Vừa thấp
giọng nói: “Phương nương, con có bạc không? Nếu không, con xin thái phó
phu nhân, mua lại cửa hàng này sau này dùng làm đồ cưới cũng được?”

Hạ Trọng Phương dở khóc dở cười, thở dài nói: “Đã sớm nói với hai người, mua bán rất khó, hai người lại không chịu tin.”

Hạ mẫu cúi thấp đầu nói: “Không phải là thấy người ta kiếm tiền hời quá
sao? Sớm biết như thế, ta đã nói với Tô quản gia cầm bạc hồi hương rồi.”

Hạ Trọng Phương thấy Hạ mẫu lộ ra ý muốn hồi hương, cuối cùng cũng thở
phào, nàng nói: “Để con hỏi Tô quản gia một chút, xem ông ấy còn có thể
làm chủ được không, đưa ngân phiếu cho hai người, thu hồi cửa hàng lại.”

Hạ mẫu mừng rỡ nói: “Nếu lấy được ngân phiếu, chúng ta lập tức trở về quê, ở nông thôn mua thêm vài mảnh đất, sống rất tốt, sẽ không lên kinh nữa
đâu.”

Đêm đó, Hạ Trọng Phương gặp Tô lương, rồi kể lại chuyện Hạ mẫu tìm nàng nói chuyện.

Tô Lương cười nói: “Hạ cô nương yên tâm, tất cả cứ giao cho ta đi làm.”

Mười ngày sau, Hạ phụ Hạ mẫu cầm ngân phiếu hồi hương.

Đưa Hạ phụ Hạ mẫu đi, Hạ Trọng Phương buông lỏng không ít. Không phải là
nàng không để ý công ơn nuôi dưỡng của họ, thật sự là nàng ở Giản phủ,
chính nàng cũng cảm giác bản thân ăn nhờ ở đậu, lại không có cảm giác
Giản phủ là nhà của mình. Với tình trạng như vậy, còn muốn đón dưỡng phụ dưỡng mẫu vào ở Giản phủ, thật quá bất tiện. Hơn nữa, sau này phải gả
vào vương phủ, cũng chỉ là làm trắc phi, không thể làm chủ được, cũng
không thể đưa dưỡng phụ dưỡng mẫu vào ở.

Đêm đó gặp Trầm Tử Trai, Hạ Trọng Phương nói mọi chuyện, cảm tạ Trầm Tử Trai ra tay tương trợ,
khiến cho Hạ phụ Hạ mẫu rời khỏi kinh thành hồi hương mà không một lời
oán thán.

Trầm Tử Trai cười nói: “Nàng cảm tạ bổn vương thế nào?Nói suông là không được đâu đấy.”


Hạ Trọng Phương sẵng giọng: “Mỗi ngày tôi đều cho người uống sữa, Vương gia tính tạ ơn tôi thế nào đây?”

Trầm Tử Trai cười nói: “Không phải bổn vương đã lấy thân báo đáp rồi sao?”

Hạ Trọng Phương hơi đỏ mặt, trận bú sửa này, vì hai người đã có danh phận
là phu thê, nên càng mờ ám hơn trước, chỉ thiếu bước cuối cùng mà thôi.

Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương đỏ mặt, liền kéo nàng vào ngực, ngậm lấy
môi của nàng, mơ hồ nói: “Phương nương, chi bằng nàng mau gả sang đây
đi!”

Cùng lúc đó, Chung như nương của Vương Du, đã theo người Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi phái đi đón, xuống thuyền.

Vì ban đêm gió lớn, thuyền đi chậm rãi, Chung nhũ nương kể lại một ít
chuyện xưa với Lý quản sự cùng lên kinh, cười hỏi: “Trạng nguyên gia và
phu nhân sức khỏe tốt không?”

Lý quản sự nói: “Từ lúc vào vương
phủ ở, được Phương ngự y bắt mạch, khai thuốc, lão gia và phu nhân sức
khỏe khá lên rất nhiều. Ngay cả Du cô nương, lúc trước cách hai ba ngày
là bệnh, nay cũng khá hơn rồi! Thứ nhất là y thuật của Phương ngự y,
một phần cũng là do khí hậu ở kinh thành dưỡng nhân.”

Chung nhũ
nương liền nói: “Ở nhà, cũng không tiện tỉ mỉ hỏi ông, hiện giờ lại muốn hỏi một chút, lão gia và phu nhân cho ông đón ta lên kinh, rốt cuộc là
có chuyện gì? Hiện thời bọn họ ở kinh thành, làm gì có chuyện thiếu
người hầu hạ?Vả lại Du cô nương cũng đã lớn, lại càng không cần ta trông nom. Sợ là có chuyện gì khẩn cấp đây?”

Lý quản sự đã được Vi
Thanh Mi dặn, nên đã kể lại tường tận chuyện Gianr phủ nhận lại tôn nữ,
lại nói: “Phu nhân nói muốn gặp bà một chút, để bà kể lại tỉ mỉ chuyện
năm đó, lúc này mới có thể an lòng.”

Chung nhũ nương nhớ lại một
chút, năm mà Vi Thanh Mi sinh hạ đứa nhỏ thì, vừa cắt cuống rốn, chợt
nghe gian ngoài có tiếng vang, tưởng đạo tặc đuổi tới, quản gia vội vàng thổi tắt cây đuốc, bà sờ soạng cầm đồ lót mặc cho đứa nhỏ, chợt cảm
thấy hai bên trái phải có người đụng bà một chút, cứ nghĩ là nha hoàn,
lại càng hoảng loạn hơn, bà liền không lên tiếng, vội vàng ôm lấy đứa
nhỏ. Lát sau lại có người thắp đuốc lên, bà mặc quần áo thường cho đứa
nhỏ xong cũng giật mình.

Lúc Vi Thanh Mi sinh hạ đứa nhỏ thì, bà
thấy rõ ràng phía sau có một chòm tóc đen, thế nhưng khi trong miếu tối
sầm lại, rồi thắp đuốc lên, lại thấy đứa nhỏ không có tóc, là một đứa bé đầu trọc, mấy năm nay, bà một mực nghi hoặc chuyện này, vẫn cho là bản
thân hoa mắt nhìn nhầm, thế nhưng hôm nay thì sao?

Ngực Chung nhũ nương bồn chồn, đến tột cùng thì không phải mình hoa mắt à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận