Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Edit: Loveyoumore3112

Thần y cốc. Một tháng sau.

Trong phòng trúc, Mộ Hoàng Tịch tựa vào bên giường ngủ thật say, trải qua một tháng trị liệu, thần y đã loại bỏ hoàn toàn độc trên người Quân Mặc, hiện giờ nàng chỉ cần an tâm chờ đợi Quân Mặc tỉnh lại là được; một tháng nay, thần kinh của nàng vẫn luôn căng thẳng, bây giờ nhận được tin chắc chắn, mới thoáng thả lỏng bản thân thiếp đi một chút.

Thiên Dược đến tìm Mộ Hoàng Tịch, đã thấy nàng ngủ thiếp đi, đứng ngoài cửa do dự không biết có nên vào hay không; Ngọc Phi Tình không biết xuất hiện sau lưng hắn từ lúc nào, khẽ vỗ vai hắn: "Đi chơi đi! Để nàng nghỉ ngơi một chút!"

Thiên Dược vốn không nỡ quấy rầy Mộ Hoàng Tịch, nghe Ngọc Phi Tình nói vậy, liền gật đầu, sau đó rời đi; chờ Thiên Dược đi rồi, Ngọc Phi Tình mới nhẹ nhàng đi vào, cầm một chiếc chăn bên cạnh phủ lên người Mộ Hoàng Tịch, sau đó tay chân nhẹ nhàng khép cửa lại, vừa mới xoay người, đúng lúc thấy lão thần y đi tới, Ngọc Phi Tình ra hiệu, lão thần y hiểu ý đi cùng hắn đến một nơi cách đó tương đối xa, Ngọc Phi Tình mới nói: "Nàng đang nghỉ ngơi, thời gian này nàng vẫn luôn lo lắng, không dễ gì mới ngủ được!"

Lão thần y cười ha ha: "Còn ngươi lại rất để tâm đến nàng, cũng không biết phần tâm tư này của ngươi có đáng giá hay không!"

Ngọc Phi Tình khẽ cười: "Tiền bối cảm thấy đáng giá sao?"

Bị hỏi lại, lão thần y sửng sốt, sau đó lại cười: "Có đáng giá hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bản thân cảm thấy muốn làm như vậy, là được, thuận theo tâm ý, đúng không?"

Cả đời lão thần y chưa lập gia đình, nghe đồn ông đã từng yêu thích một nữ tử, nhưng nữ tử đó lại không chọn ông, ông thương tâm vô cùng mới đến ẩn cư ở Thần y cốc, trải qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ lấy người nào khác; Ngọc Phi Tình hiện tại, chẳng phải cũng ngốc giống ông sao? Chuyện tình yêu, ai có thể thật sự nói được có đáng hay không chứ? Chỉ cần bản thân để tâm, vậy chính là đáng giá!

Ngọc Phi Tình đón được một chiếc lá bay xuống, ngón tay thon dài tinh tế thưởng thức nó, lơ đễnh nói: "Có lẽ, hắn sẽ tỉnh lại nhanh thôi!"

Ánh mắt lão thần y có chút nghi hoặc nhìn về phía Ngọc Phi Tình, hỏi điều mà ông vẫn luôn muốn hỏi: "Nếu hắn vẫn tiếp tục ngủ say như vậy chẳng phải là càng tốt sao? Lão phu nhìn ra được Mộ cô nương cũng không phải là không có cảm tình với ngươi, nếu không có hắn, nói không chừng hai người có thể ở bên nhau!"

Nghe vậy, Ngọc Phi Tình lại lắc đầu: "Nếu không có hắn, Tịch Nhi cũng sẽ không chấp nhận ta, không chừng còn đi theo hắn, cảm tình kia, là ta mơ tưởng, lại vĩnh viễn không đạt được; có điều có thể nhận được tình cảm đặc biệt kia của nàng, ta đã thỏa mãn rồi!"

Lão thần y nghe vậy, lắc đầu, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ này của Ngọc Phi Tình, lúc trước là ông không đạt được mới không thể không buông tay, hoàn toàn khác với tình huống của Ngọc Phi Tình, cho nên ông không lý giải được suy nghĩ của Ngọc Phi Tình.

Ngọc Phi Tình nhìn về nơi xa, thì thầm như người mất hồn: "Giờ này, có lẽ hắn đã tỉnh lại rồi!"

Trong phòng trúc, Quân Mặc chậm rãi mở mắt, có thể là vì đã lâu không mở mắt, ban đầu, trước mắt là một mảnh mơ hồ, sau đó mới dần dần trở nên rõ ràng, giật giật cánh tay cứng ngắc, mới cảm giác tay mình bị đè nặng, cúi đầu nhìn xuống, liếc mắt một cái liền nhận ra là Mộ Hoàng Tịch, nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến một đầu tóc bạc trắng của nàng, lại khiến hắn sửng sốt không thôi, sau đó con ngươi lạnh lẽo tràn đầy đau lòng lẫn tự trách, chậm rãi giơ tay phủ lên gương mặt nàng, cuối cùng trượt đến trên mái tóc trắng của nàng, mỗi lần nhìn, lại khiến hắn càng thêm đau lòng, càng thêm tự trách, đều là lỗi của hắn, lại khiến nàng chịu nhiều đau khổ như vậy.

Mộ Hoàng Tịch giật mình bừng tỉnh, có chút mơ màng mở mắt, lại thấy một hình ảnh mà nàng không hề ngờ đến, vẻ mặt của nàng cứng đờ, thật lâu sau mới hỏi với vẻ không chắc chắn: "Chàng... tỉnh rồi?"

Vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của Mộ Hoàng Tịch khiến Quân Mặc mỉm cười, có điều sau khi hiểu được vì sao nàng lại lộ ra vẻ mặt như vậy, hắn lại cảm thấy đau lòng: "Ta đã ngủ rất lâu sao?"

Mộ Hoàng Tịch chậm chạp gật đầu: "Ngủ một năm bảy tháng!"

Một năm bảy tháng, đã lâu như vậy rồi sao? Quân Mặc thoáng ngây người, sau đó trong lòng lại đau đớn, lại thấy Mộ Hoàng Tĩnh vẫn duy trì dáng vẻ ban nãy, nhưng trong đôi mắt sáng ngời kia lại có hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, như những giọt sương óng ánh trong suốt, đẹp đến kinh người, nhưng cũng khiến trái tim Quân Mặc đau đớn từng cơn, đưa tay ôm nàng vào lòng, đau lòng lại cưng chiều than nhẹ: "Đồ ngốc!"

Mộ Hoàng Tịch ôm Quân Mặc, hai tay nắm chặt từng chút từng chút, vùi đầu trong lồng ngực hắn, nhất quyết không ngẩng đầu lên, mà lồng ngực Quân Mặc đã ẩm ướt một mảng từ lâu.

Rất lâu sau, Mộ Hoàng Tịch vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ tựa trong lòng Quân Mặc, rầu rĩ nói: "Ta tặng ngôi vị Hoàng Đế của chàng cho người khác, chàng có tức giận không?"

Trên đầu không có tiếng trả lời, đợi một hồi lâu, cũng không nghe thấy hắn trả lời, Mộ Hoàng Tịch cảm thấy chợt lạnh, có chút không yên ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt màu mực kia của Quân Mặc đang nhìn nàng đầy cưng chiều, lại không có chút trách cứ, sắc mặt Mộ Hoàng Tịch đỏ lên: "Sao chàng lại nhìn ta như vậy?"

Đôi môi mỏng đẹp mắt của Quân Mặc thoáng gợi lên một đường cong, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt kia, toàn bộ là bóng dáng Mộ Hoàng Tịch, khóc đến mức mắt phiếm hồng, còn có mái tóc trắng như tuyết kia: "Nếu không có ngôi vị Hoàng Đế có thể khiến nàng an tâm một chút, vậy ta nguyện không cần!"

Mộ Hoàng Tịch hé miệng, lại phát hiện bản thân không nói nên lời, thì ra hắn biết hết những điều nàng lo sợ, thấp thỏm sao? Để nàng an tâm, ngay cả ngôi vị Hoàng Đế cũng không cần? Rõ ràng nên vui mừng, sao đến cả cười cũng không cười nổi? Lại có cảm giác muốn khóc?

Ngoài cửa, bàn tay đang giơ lên của Ngọc Phi Tình chậm rãi buông xuống, sau đó yên lặng xoay người rời đi, bóng lưng kia cô đơn hiu quạnh như thế, nhưng suy nghĩ trong lòng hắn lại là: "Vậy là nàng có thể hạnh phúc rồi!

Lão thần y nhìn Ngọc Phi Tình, lại nhìn cảnh cửa đang khép kia, sau đó đành chịu lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không hiểu nổi.

Ngọc Nô ngồi trên ngọn cây, bĩu môi với Thiên Dược: "Ồ, ngươi không gặp Tịch Nhi tỷ tỷ của ngươi, lại muốn tìm người quyết đấu sao?"

Thiên Dược do dự cắn môi, sau cùng lườm một cái rồi rời đi; để lại Ngọc Nô nhìn bóng lưng của hắn, khó hiểu nói: "Tiểu tử này bị bệnh sao?"

Không có ai tới quấy rầy hai người cửu biệt trùng phùng (xa cách lâu ngày gặp lại), Mộ Hoàng Tịch vẫn luôn ở bên cạnh Quân Mặc, mãi đến lúc hoàng hôn, nàng dẫn hắn đi ngắm mặt trời lặn, vừa lúc một bên của Thần y cốc đối diện với biển phía tây, ở đó có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn đẹp nhất.

Ánh tà dương chiếu xuống, Mộ Hoàng Tịch tựa vào trong lòng Quân Mặc, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa kia: "Ta trao ngôi vị Hoàng Đế của chàng cho Quân Hạo Hiên, còn cả ám vệ của chàng, mấy chục vạn quân đội kia nữa, gần như đã đưa cho hắn toàn bộ mọi thứ của chàng!"

"Ừm!" Quân Mặc gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Hắn là một Hoàng Đế tốt, ta tin hắn sẽ còn làm tốt hơn ta!"

"Chàng tin tưởng hắn như vậy?" Mộ Hoàng Tịch nghi hoặc, dường như không ngờ Quân Mặc lại có đánh giá về Quân Hạo Hiên như vậy.

Quân Mặc cầm bàn tay Mộ Hoàng Tịch chơi đùa: "Trước đây ta giết nhiều hoàng tử hoàng tôn của Quân gia như vậy, lại giữ lại một mình hắn, là vì nếu có một ngày ta không thể tiếp tục ngồi ở vị trí kia, cần người thay thế, trong tất cả hoàng tử, hắn chính là người thích hợp nhất! Chỉ là hắn không chịu thua kém, lại bị gian thần mê hoặc, mới muốn bức cung tạo phản, lại không biết rằng, sớm muộn gì vị trí này cũng là của hắn!"

"Chàng sợ mình không chịu nổi sự tra tấn của cổ độc, hoặc là thủ đoạn của Trịnh thái phi!" Mộ Hoàng Tịch liền nghĩ thông suốt ý tứ của hắn.

"Ừm! Nàng đoán đúng rồi, có điều nàng lại nói sai một chút!"

"Nói sai? Điều gì?" Mộ Hoàng Tịch nghi hoặc quay đầu, liền thấy Quân Mặc cười gian xảo, sau đó cúi đầu nhanh chóng nhào tới bắt lấy môi nàng, ngậm chặt, mạnh mẽ lại không thiếu phần dịu dàng, sau đó từng chút từng chút công trì chiếm đất, cuối cùng, không biết là ai đưa tay vén vạt áo của đối phương lên trước, từng mảnh y phục được cởi ra, trắng đen đan xen rơi trên mặt đất... Phía tây mặt trời dần hạ xuống, nơi này lại xuân sắc khôn cùng.

Rất lâu, giọng nói Quân Mặc như đến từ nơi chân trời, mang theo tình yêu sâu đậm, tựa như một lời thề: "Không phải là hắn lấy đi mọi thứ của ta, bởi vì mọi thứ của ta, chỉ có nàng mà thôi!"

Hoàng quyền phú quý, cũng chỉ là nhất thời, lí do hắn đứng ở nơi đó, chỉ vì đó là trách nhiệm của kẻ thân là Hoàng tử như hắn, hiện giờ đã gỡ được gông xiềng kia xuống, điều hắn muốn chỉ có nàng mà thôi!

Lúc trở về, Mộ Hoàng Tịch ngủ rất sâu, được Quân Mặc ôm vào trong ngực, đưa lưng về phía trời chiều, bóng dáng hai người hiện lên mặt đất dài thật dài, Mộ Hoàng Tịch ngủ trong lòng Quân Mặc như một đứa trẻ, khóe môi khẽ cong lên, yên tĩnh mà thỏa mãn.

Nhìn thấy bóng dáng chói mắt như ánh tà dương xuất hiện, Quân Mặc dừng bước, ánh mắt đối diện với đôi mắt yêu dã của người nọ, hơi thở nguy hiểm lưu chuyển giữa hai người, thật lâu sau, Ngọc Phi Tình mở miệng trước, giọng nói không nghe ra là mất mát hay là thương tâm: "Dù chúng ta đều biết sự tồn tại của người kia, nhưng chính thức đối mặt như thế này, vẫn là lần đầu tiên!"

"Ngươi chăm sóc Hoàng Nhi ta vô cùng cảm kích, nhưng sau này nàng sẽ chỉ là thê tử của ta!" Quân Mặc một bước cũng không nhường, tính tình bá đạo thể hiện rõ ràng.

Cuối cùng, không biết là ai nở nụ cười trước, hai người nhìn nhau cười, không khí căng thẳng biến mất toàn bộ, tựa như người bạn chí cốt đã quen biết nhiều năm; Ngọc Phi Tình nhíu mày, cười có chút không đứng đắn: "Đánh cược, có dám không?"

Mày kiếm của Quân Mặc khẽ động, vẻ mặt "không biết sợ là gì": "Đánh cược gì?"

Ngọc Phi Tình thì thầm gì đó, Quân Mặc nhíu mày suy tư một lúc, thoáng do dự nghiến răng đồng ý, mà Ngọc Phi Tình lại nở nụ cười có chút đắc ý, đúng lúc này Mộ Hoàng Tịch mơ màng thức dậy, nhìn nhìn phía trước, sau đó nghĩ là Ngọc Phi Tình, nghi ngờ hỏi: "Phi TÌnh, ngươi có việc gì sao?"

Tiếng nói của nàng vừa dứt, đã thấy Ngọc Phi Tình cười vô cùng xán lạn, mà trên người Quân Mặc lại khí lạnh không ngừng!

Nhiều năm sau. Đ ế đô Tây Việt.

Hiện giờ, dưới sự cai trị của Quân Hạo Hiên, Tây Việt đã trở nên nghiêm chỉnh rõ ràng, trải qua hơn mười năm chỉnh lý, Nam Chiếu và Đông Diệu bị Tây Việt xâm chiếm đã hoàn toàn dung nhập với Tây Việt, Quân Hạo Hiên làm theo những biện pháp cai trị mà Mộ Hoàng Tịch đã nói, hiện giờ Tây Việt thống nhất, không còn sự tồn tại của Nam Chiếu và Đông Diệu.

Hiện tại Quân Họa HIên đã không còn vẻ nhẹ nhàng văn nhã như trước đây, dù vẫn tuấn mỹ như cũ, nhưng lại chững chạc, mạnh mẽ hơn nhiều, mà Bắc Đường Ngọc cũng không bị không khí mệt mỏi hủ lậu trong triều đình kia làm cho ngạt thở, vẫn bộ dáng công tử phong lưu như cũ, đáng tiếc tuổi tác thay đổi, hắn cũng không còn sáng rực như trước, nhưng nhìn từ một phương diện nào đó, lại có một nét đặc sắc mới.

Bắc Đường Ngọc phe phẩy chiết phiến (quạt giấy), vẫn không chút khách khí trêu chọc bề trên kiêm hảo hữu của mình như cũ: "Hôm nay lại bị vị phi tử nào quấn lấy rồi hả? Là Trân phi? Hay Lệ phi?"

Quân Hạo Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Bắc Đường Ngọc, từ khi hắn lập hậu cung tới nay, vẫn luôn bị đám nữ nhân kia dùng đủ loại cớ để quấn lấy hắn, khiến hắn giống như một gã Hoàng Đế chạy nạn, mà Bắc Đường Ngọc lại cứ chờ đợi cơ hội này, lần nào cũng cười hắn một trận, khiến hắn cảm thấy thân làm Hoàng Đế như hắn càng lúc càng không có uy nghiêm rồi.

"Xem ra Thừa tướng lại muốn cống hiến chút ít cho quốc khố Tây Việt rồi!"

Vừa nghe có người muốn làm thịt mình, Bắc Đường Ngọc cười khổ, chút gia tài đó của mình bị Quân Hạo Hiên lấy tới lấy lui, ước chừng không quá hai năm, hắn sẽ thực sự trở thành một vị Thừa tướng thanh liêm, cho nên hắn cũng không thể cho Quân Hạo Hiên có cơ hội mở miệng, đảo mắt một chút, nhất thời trước mắt sáng lên: "Phát hiện một tiểu mỹ nữ, ta đi một chút sẽ trở lại!"

Quân Hạo Hiên buồn cười nhìn bóng lưng trốn chạy kia, vô cùng đắc ý, chiêu này rất có hiệu quả với hắn; nhưng khi ánh mắt Quân Hạo Hiên rơi vào trên người nữ tử Bắc Đường Ngọc đang đến gần, đôi mắt nheo lại, sau đó không thể tin mà mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng đẩy đám người ra vọt tới.

Bắc Đường Ngọc vừa đến gần tiểu cô nương, đang sắp sửa thể hiện vẻ anh tuấn của mình, còn chưa chuẩn bị tư thế xong đã bị Quân Hạo Hiên mạnh mẽ đẩy ra, sau đó chỉ thấy hắn cầm tay cô nương nhà người ta, không chút chú ý: "Xin hỏi cô nương, nàng tên là gì?"

"Buông tay!" Nàng nhíu mày nhìn nam tử trước mắt, dù bộ dáng hắn không tệ, nhưng hắn rất giống người nào đó, tuy nàng không chán ghét hắn, nhưng hắn vừa đi đến đã cầm tay nàng, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Ôi ôi ôi! Là ta nhìn thấy trước mà, ngươi cũng không thể cướp đoạt với ta chứ!" Bắc Đường Ngọc kêu to chạy tới xem náo nhiệt, trong lòng lại nghi hoặc, Quân Hạo Hiên đang nổi điên gì vậy, nhưng lúc hắn nhìn kỹ gương mặt tiểu cô nương kia, cũng kinh ngạc, lúc mở miệng còn thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi: "Việc này... Tiểu cô nương, ngươi có thể cho ta biết danh tính của ngươi không? Bởi vì ngươi rất giống hai vị cố nhân của chúng ta, cho nên hắn mới kích động như vậy, vì đã rất nhiều năm hắn không nhìn thấy bọn họ rồi!"

Tiểu cô nương quan sát cẩn thận hai người trước mắt, càng lúc càng cảm thấy giống vị phụ thân thối tha kia: "Ta gọi là Ngọc Quân Nhi!"

"Hả?" Quân Hạo Hiên và Bắc Đường Ngọc cùng nghi hoặc, đều nghĩ rằng, chẳng lẽ bọn họ nhận sai người rồi? Nhưng sao lại giống đến vậy?

Ngọc Quân Nhi thấy vẻ mặt của hai người, dù không rõ nguyên do, nhưng vẫn tốt bụng giải thích: "Ta có hai phụ thân, vì phụ thân mặt lạnh thối kia thua Ngọc phụ thân của ta, cho nên ta họ Ngọc, tên Quân Nhi!"

Lúc này, gần như Quân Hạo Hiên có thể chắc chắn thân phận của người trước mắt, nhưng không hiểu vì sao hắn lại muốn khóc: Hoàng huynh ơi! Sao huynh lại để con mình mang họ người ngoài chứ! Đây chính là huyết mạch của Quân gia chúng ta đấy!

Chờ Quân Hạo Hiên hoàn hồn, đã thấy Bắc Đường Ngọc đưa tay như muốn nắm lấy thứ gì, mà hắn cũng đột nhiên phát hiện không nhìn thấy người trước mắt nữa, hốt hoảng tìm kiếm, những không thấy, nhất thời Quân Hạo Hiên trở nên luống cuống, mà lúc này Bắc Đường Ngọc lại lôi kéo tay áo hắn, sau đó chỉ một hướng, ở nơi phía trước hắn chừng mười thước, hai người một đen một trắng sánh bước bên nhau, nam tử mặc hắc y tuấn mỹ như thần, khí tức lại lạnh lẽo, người sống chớ lại gần, chỉ có lúc cúi đầu nhìn người bên cạnh, mới có thể hòa tan vẻ mặt giá buốt kia, trở nên dịu dàng vô hạn; mà người kia cũng xinh đẹp vô cùng, điều khiến người ta ngạc nhiên là nàng có mái tóc bạc trắng, nhưng cũng không tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại nhìn càng giống như một tiên tử phàm trần!

Thật lâu sau khi hai người kia đã đi xa, Quân Hạo Hiên mới hoàn hồn, lại không còn ý muốn đi tìm, chỉ cười nhẹ: "Bắc Đường, ngươi nói xem, năm nay Trẫm lập Hoàng Hậu có được không?"

"Hả?" Bắc Đường Ngọc phát hiện mình không theo kịp lối suy nghĩ của Quân Hạo Hiên, thật sự là Đế tâm khó dò sao?

Mà bên kia, Mộ Hoàng Tịch ôm lấy tiểu nha đầu đang nhào vào lòng mình, sủng nịch xoa đầu nàng: "Chạy đi đâu vậy, lỡ mà lạc mất thì làm sao bây giờ?"

Ngọc Quân Nhi cười hì hì, làm nũng với Mộ Hoàng Tịch: "Mẫu thân hư quá! Chỉ biết ở cùng phụ thân, ngay cả nữ nhi cũng không cần! Quân Nhi không chịu đâu!"

"Được rồi được rồi! Chẳng phải là hợp với con sao? Nói đi! Con muốn đi đâu?" Mộ Hoàng Tịch cưng chiều nắm tay nữ nhi của mình.

"Con muốn đi Cổ Nghiệp tự mẫu thân nói! Còn cả Hoa Mai Lâm phụ thân nhắc, còn cả..." Quân Mặc nhìn người đang có ý đồ tách mình và Mộ Hoàng Tịch ra, có xúc động muốn nhào tới túm lấy nàng, mỗi lần nhìn đến nha đầu này, trong lòng hắn liền cảm thấy vô cùng tức giận, rõ ràng là nữ nhi của mình, vì sao lại theo họ của người khác? Dưới đáy lòng Quân Mặc âm thầm nghiến răng, nhưng lúc Mộ Hoàng Tịch nhìn qua hắn, lại lập tức trở nên dịu dàng nở nụ cười, thôi vậy thôi vậy! Chỉ cần Hoàng Nhi vui vẻ, chỉ là một cái họ mà thôi, dù sao đây cũng là nữ nhi của mình, cứ kệ tiểu tử kia không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh đi!

Ngày đó, trong ánh tà dương, Ngọc Phi Tình cười nhìn Quân Mặc, còn có chút khiêu khích: "Ta biết nàng là thê tử của ngươi cả đời, nhưng ta muốn ngươi hiểu rõ, ngươi không ngăn cản được cảm tình giữa ta và nàng! Cho nên, chúng ta đánh cược một lần, nếu ta thua, ta lập tức biến mất khỏi thế giới của hai người, vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa!"

"Vậy ngược lại?" Quân Mặc biết Ngọc Phi Tình nói được làm được, chính hắn cũng rất muốn Ngọc Phi Tình biến mất vĩnh viễn, bởi vì hắn hiểu rõ vị trí của Ngọc Phi Tình trong lòng Mộ Hoàng Tịch.

"Ngược lại ư?" Ngọc Phi Tình cười như không cười nhìn về phía bụng Mộ Hoàng Tịch: "Để đứa bé đầu tiên của ngươi, mang họ của ta, thế nào?"

Quân Mặc do dự thật lâu, lại thấy bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay của Ngọc Phi Tình, nhất thời cảm giác như bị coi thường, trong lòng giận dữ, thốt ra: "Nói đi! Đánh cược gì?"

"Cược nàng tỉnh lại thì gọi tên ai đầu tiên!"

Mà Ngọc Phi Tình vừa dứt lời, Mộ Hoàng Tịch yếu ớt tỉnh lại, mơ màng nhìn bốn phía, sau đó cuối cùng ngừng mắt ở trên người hắn, nói: "Phi Tình!"

--- ------Hoàn---- -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui