Khi Mộ Hoàng Tịch ra hiệu, Vân Nương mang một xấp quyển sách còn có một chút sổ sách... đi ra để lên bàn.
"Hai người xem những thứ này!" Mộ Hoàng Tịch nâng tay ý bảo hai người tiến lên.
Mộ Diệc Thần tương đối tự giác đi lên, trái lại Tư Đồ Cảnh vẫn có chút kỳ cục, nhưng mà vẫn theo Mộ Diệc Thần đi lên phía trước, hai người giơ tay lên chuẩn bị lấy quyển sách, Mộ Hoàng Tịch lại đột nhiên giơ tay lên phía trên ngăn cản động tác của bọn họ, ánh mắt nàng trong suốt, lại mang theo ánh sáng lộng lẫy khiếp người: "Trước khi đọc sách, nói cho ta biết trước, hai người thần phục ai?"
Rốt cuộc Mộ Diệc Thần hiểu rõ câu nói ‘ta có nói đệ là người của Ám lâu’ của Mộ Hoàng Tịch vào hôm nay là có ý gì rồi, quỳ một chân trên đất, vô cùng thành kính: "Tỷ tỷ, Diệc Thần vĩnh viễn thần phục tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm nhị tâm, hơn nữa tỷ tỷ chỉ là tỷ tỷ, không phải đại tiểu thư Mộ gia!"
Nghe vậy, Mộ Hoàng Tịch hài lòng cười, Mộ Diệc Thần thông minh hơn nàng tưởng tượng: "Đứng lên đi!"
Mộ Diệc Thần mỉm cười đứng lên, cậu biết mình lấy được tin tưởng của tỷ tỷ, sau ngày hôm nay, cậu mới chân chính bước lên cuộc đời văn chương của chính mình!
Tư Đồ Cảnh cũng không đần, muốn trở về, đã trải qua gia tộc diệt vong cùng với một đoạn thời gian lưu lạc nghèo khổ, cậu ta hiểu được nhiều hơn so với bạn cùng lứa tuổi, mặc dù chỉ mười ba tuổi, nhưng cậu ta đã rất thành thục; câu hỏi vừa rồi của Mộ Hoàng Tịch hiển nhiên là để cho cậu ta toàn tâm thần phục vì nàng, mặc dù cậu ta ở Ám lâu cũng thần phục Tôn chủ, nhưng ý của nàng là chỉ thuần phục một mình Mộ Hoàng Tịch nàng!
Hiện tại để cậu ta trả lời rất khó, bởi vì ngay cả chính cậu ta cũng không biết nên trả lời như thế nào, coi như trả lời, cậu ta cũng không biết có thể làm được hay không!
Nhìn vẻ mặt chán nản rối rắm, Mộ Hoàng Tịch không có một chút tức giận, ngược lại là thưởng thức người trước mắt này, cậu ta và Mộ Diệc Thần khác nhau, Mộ Diệc Thần và Mộ Hoàng Tịch có quan hệ trực tiếp gần như trong suốt, trong lòng cậu cảm kích Mộ Hoàng Tịch, hơn nữa nếu cậu muốn có tương lai tốt hơn, chỉ có đi theo Mộ Hoàng Tịch; nhưng Tư Đồ Cảnh lại khác, cậu ta tự có nguyên tắc của mình, thậm chí còn có cừu hận của mình, cậu ta không thể tùy tiện lấy tất cả trung thành của chính mình giao phó ra ngoài như vậy, cậu ta càng không thể bằng mặt không bằng lòng, bởi vì cậu ra biết rõ vậy không khác gì tìm chết!
Mộ Hoàng Tịch không ép cậu ta, đưa tay nâng một quyển sổ sách: "Đây là sản nghiệp của Ám lâu, mà phần trên tay ta chỉ thuộc về Tôn chủ, cũng có thể nói là tài sản riêng của ta, ta không muốn để chúng nó luôn tồn tại ở trong bóng tối, cho nên ta muốn chuyển các loại sản nghiệp sang tên của hai người, cho hai người giúp ta xử lý; bộ sách phía dưới là để quản lý tài sản như thế nào, ở thời điểm hai người quản lý, Vân Nương sẽ trợ giúp hai người, đồng thời dạy hai người kỷ xảo giao tiếp!"
"Nếu như hai người tiếp nhận, cũng sẽ không tồn tại ở trong bóng tối, mà là quang minh chính đại xuất hiện ở trước mọi người, đường đường chính chính đứng chân ở trong đế đô!"
Đây là một hấp dẫn, một hấp dẫn lớn, không có một người nào nguyện ý sống cả đời ở trong bóng tối, không có một người nào không hy vọng mình có thể đường đường chính chính đi ra, đối với người của Ám lâu mà nói, cái này càng thêm hấp dẫn không thôi!
Không thể phủ nhận, Tư Đồ Cảnh động lòng, nhưng cũng chỉ là động lòng mà thôi, ánh mắt của cậu ta trong suốt mà thản nhiên: "Nếu thuộc hạ không có đoán sai, hôm nay người Tôn chủ mời đến chỉ có hắn; nếu như không phải thuộc hạ đến trước tạ ơn, những thứ hôm nay đều không liên quan đến thuộc hạ!"
"Lời này của ngươi chỉ nói đúng phân nửa!" Mộ Hoàng Tịch để sổ sách xuống: "Có đôi lời gọi là ‘cơ hội chỉ cho người có chuẩn bị’, quả thật ta không có bảo ngươi, nếu như ngươi không đi vào thì sẽ vô duyên với chuyện này, nhưng nếu như không phải điều kiện của ngươi được ta tán thành, coi như ngươi tiến vào, cũng sẽ vô duyên với những chuyện này, ta nói thế, ngươi hiểu không?"
Tư Đồ Cảnh không nói, nhưng rất dễ nhận thấy đã hiểu!
Mộ Hoàng Tịch thấy vậy, tiếp tục nói: "Ta cho người điều tra tư liệu cá nhân của ngươi, tiểu thiếu gia gia tộc Tư Đồ, bảy năm trước gia tộc Tư Đồ chịu khổ diệt môn, mà người duy nhất còn sống sót chỉ có ngươi, như vậy...... Ngươi cũng đã biết Tư Đồ gia các ngươi cũng chỉ là hộ thương gia, sao lại bị họa diệt môn này?"
"Ngài biết chuyện gì?" Vẻ mặt của Tư Đồ Cảnh chợt lạnh lùng, cảm xúc kích động khác thường.
"Thương hội Nguyệt gia, ngươi cũng đã biết?" Mộ Hoàng Tịch nâng khóe miệng: "Năm đó, nhà các ngươi có thể cùng với Bắc Đường gia độc tôn thương gia, mà mặc dù có thể chống lại Bắc Đường gia tài đại khí thô, là bởi vì gia gia ngươi nắm giữ một phần ba mỏ thiết Tây Việt, mà tiên đế có mệnh lệnh, chỉ cần gia tộc Tư Đồ bất diệt, như vậy mỏ thiết này vĩnh viễn thuộc về Tư Đồ gia, đây là một phần cam kết với Tư Đồ gia, là vinh dự, đồng thời cũng là lợi kiếm; gia tộc Nguyệt thị muốn đi vào Tây Việt, phương thức mau lẹ duy nhất chính là tóm thâu một đại thương gia, Bắc Đường gia bị suy giảm cơ bản không thể chống lại Nguyệt thị, Nguyệt thị không thể làm gì hơn, chỉ có thể ra tay với Tư Đồ gia các ngươi, mà bởi vì có một phần thánh chỉ kia tồn tại, bọn họ không thể động thủ quá to, cho nên mới xuống tay diệt cả nhà Tư Đồ gia, mà bây giờ mỏ thiết của Tư Đồ thị mặc dù trên danh nghĩa vô chủ, nhưng là do Nguyệt gia nắm trong tay khai thác!"
Quả đấm của Tư Đồ Cảnh không ngừng siết chặt, có thể rõ ràng nghe được tiếng răng rắc do nắm quá chặt, hơi thở quanh thân cuồng bạo càng ngày càng đậm hơn, có thể thấy được hận ý sâu đậm trong lòng cậu ra, cậu ta sẽ không hoài nghi Mộ Hoàng Tịch, bởi vì thân phận của Mộ Hoàng Tịch không thể nào nói dối để gạt cậu ra, lại càng không cần phải nói dối để gạt cậu ra, thì ra chân tướng cậu ta một mực tìm kiếm lại là như vậy.
Mộ Hoàng Tịch giống như không nhìn thấy cậu ta khó chịu, giọng nói nhẹ nhàng tuần tự: "Kế hoạch của ta cũng không phải là không có ngươi thì không được, nhưng đây là một cơ hội, cũng là một cơ hội để ngươi đứng vững chân, khi ngươi đứng ở độ cao nhất định, có thể quang minh chính đại cầm lại tất cả thuộc về Tư Đồ gia, có thể báo thù, mà ta chỉ nhiều thêm một trợ thủ, đây là một giao dịch, cũng là một cơ hội!"
Tư Đồ Cảnh nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, liều mạng đè nén máu đỏ trong con ngươi, cuối cùng gật đầu thật sâu: "Thuộc hạ nguyện ý!"
Trong con ngươi kia, có hận, có giận, có đè nén, có khát máu, duy nhất không có chính là không cam lòng!
Mộ Hoàng Tịch nhìn bộ dáng này của Tư Đồ Cảnh rất hài lòng, nhưng cuối cùng không phải là ý định ban đầu của nàng, thu hồi một chút tâm tình bất đắc dĩ, nói: "Thân phận của Diệc Thần có chút nhạy cảm, về sau chỉ dùng một chữ Thần, ngươi cũng chỉ dùng một chữ Cảnh, từ giờ trở đi hai người thoát khỏi Ám lâu, về sau mạng của hai người chỉ thuộc về ta, đã hiểu rồi chứ?"
"Vâng!"
"Đi xuống đi!"
Vân Nương mang theo hai người rời đi, Mộ Hoàng Tịch lại đột nhiên cảm giác có chút vô lực, ngã ở một bên trên giường quý phi, ngón tay dài khẽ cong lên chậm rãi gõ, trong lúc nhất thời suy nghĩ tung bay không biết đang nghĩ cái gì!
"Ken két!" Cửa bị đẩy ra, Mộ Hoàng Tịch quay đầu lại, nhìn thấy là Ngọc Phi Tình mặc trường sam dài màu trắng thêu Ngọc Lan lay động đi vào, trong nháy mắt đó Mộ Hoàng Tịch cũng có chút kinh ngạc, ở trong trí nhớ của nàng, dường như Ngọc Phi Tình chưa từng mặt màu khác ngoại trừ y phục màu đỏ, vốn tưởng rằng màu đỏ là thích hợp với hắn nhất, không ngờ màu trắng này mặc trên người hắn cũng thích hợp như thế, tươi đẹp như Mai đỏ, trắng như Ngạo Tuyết, tao nhã nếu U Lan.
Trong lúc Mộ Hoàng Tịch ngây người Ngọc Phi Tình cũng đã đi qua, không tị hiềm chút nào ngồi ở một bên nhuyễn tháp, giơ tay vén sợi tóc bị gió thổi loạn của Mộ Hoàng Tịch lên, động tác thân mật cũng không vượt quá, làm cho không người nào có thể bài xích; mà giọng nói của hắn cũng như cả người, trong vắng vẻ mang theo lười biếng, làm cho người ta không khỏi nghe đến mê mẫn: "Chuyện của nàng xử lý xong rồi?"
"Không sai biệt lắm!" Mộ Hoàng Tịch vẫn duy trì bắt đầu động tác, chỉ là vì để Ngọc Phi Tình ngồi thoải mái một chút nen thoáng lui về phía sau.
"Phía tây có một rừng Mai, hiện tại hoa Mai đang nở đẹp, muốn đi xem không?"
Mộ Hoàng Tịch nghe Ngọc Phi Tình nói, bất tri bất giác có một loại cảm giác bị mê hoặc, trong lòng ngứa ngấy, làm nàng không thể nào cự tuyệt: "Dù sao không có việc gì, đi xem một chút đi!"
Chờ Mộ Hoàng Tịch tỉnh táo lại hai người đã ngồi lên xe ngựa rồi, chỉ ngây ngẩn chút thời gian, Ngọc Phi Tình đã vì nàng đắp lên một cái chăn lông, sau đó thuận thế ôm nàng vào trong ngực, tim Mộ Hoàng Tịch ‘đột nhiên’ hạ xuống, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy gương mặt tự nhiên của Ngọc Phi Tình, ngược lại có vẻ nàng suy nghĩ nhiều. Muốn ngồi dậy khỏi trong ngực Ngọc Phi Tình, nhưng cánh tay của hắn lại vô cùng có lực, mà được hắn ôm vô cùng ấm áp, nàng có chút không nỡ rời đi, cuối cùng cũng không rời đi, tựa vào trong ngực của hắn dần dần ngủ.
"Tịch Nhi, đến rồi!" Giọng nói ấm áp của Ngọc Phi Tình gọi Mộ Hoàng Tịch tỉnh, chóp mũi truyền đến mùi hoa nồng nặc nhắc nhở nàng nơi này là nơi nào, vội vàng ngồi dậy, Ngọc Phi Tình đã đi xuống trước một bước, đứng ở trong tuyết duỗi tay về phía nàng, Mộ Hoàng Tịch nắm tay của hắn, lúc này mới phát hiện ra thì ra là tay Ngọc Phi Tình cũng dày như thế, tay của nàng cũng coi như thon dài, thế nhưng lúc này bị hắn hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay.
Nhảy xuống xe ngựa, Ngọc Phi Tình cũng không để tay Mộ Hoàng Tịch xuống, mà lôi kéo nàng một đường đi vào chỗ sâu trong rừng Mai.
Một rừng Mai không nhìn thấy đầu, bông tuyết màu trắng và hoa Mai đan vào thành một mảnh, mùi thơm quanh quẩn ở chóp mũi trải qua rất lâu cũng không tan, một biển tuyết xinh đẹp tràn đầy hương thơm!
Ngọc Phi Tình bẻ một bông hoa Mai cài ở trên tóc mai Mộ Hoàng Tịch, nhưng đưa tay rất lâu vẫn không xuống tay, có chút nổi giận vứt bỏ cành hoa: "Hoa Mai cài ở trên đầu của nàng ngược lại có vẻ có chút kỳ cục!"
"Ha ha!" Một nụ cười yếu ớt tự bên môi Mộ Hoàng Tịch tràn ra, mang theo vui thích không cách nào che giấu, bẻ một nhanh Mai trắng, nhếch môi cười yếu ớt: "Vốn ta vẫn cho rằng chỉ có Mẫu Đơn cao quý mới nổi bật huynh lên, trước đó phát hiện huynh là một đóa Mai đỏ, huynh hôm nay, càng giống như đóa Mai trắng như tuyết này!"
"Cho nên Tịch Nhi là chuẩn bị tặng hoa này cho ta?" Tuy là nghi vấn, lại không khác biệt mấy với sự khẳng định.
"Sai!" Mộ Hoàng Tịch lại nghĩ đến Hàn Mai từ xa kia, sau đó nhìn chằm chằm Ngọc Phi Tình: "Hoa Mai tất nhiên có khí phách có ngạo cốt, cũng là tự cho mình là thanh cao, ta không hy vọng huynh trở thành một loại tồn tại như hoa Mai, dù cho huynh là Mẫu Đơn thế tục, cũng kiều diễm hơn cả vườn hoa Mai này!"
Ngọc Phi Tình ấm áp trong lòng, thì ra là nàng quan tâm hắn! Cười thầm: "Đi thôi! Chúng ta không làm Mai tự cho mình là thanh cao, nhưng ngược lại có thể thật sự thưởng thức cả vườn hoa Mai này!"
Hai người cùng nhau mà đi, làm như tình lữ rồi lại không phải tình lữ, là ai nói, đoạn thời gian như gần như xa trước khi đến tình yêu là tốt đẹp nhất? Nhưng thời gian tốt đẹp cuối cùng luôn ngắn ngủi, mọi người à, ở thời điểm đẹp nhất lại gặp phải người mình có chút không muốn nhìn thấy nhất!
"Tại sao là ngươi? Sao ngươi biết ở chỗ này?" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, sau đó là hỏi liên tục, Mộ Hoàng Tịch muốn không chú ý đến cũng không được.
Liếc nhìn, Mộ Tâm Vi mang phục sức, trâm cài Ngọc Hoàn, tơ lụa của phi tử chính thống, vốn là một đại mỹ nhân, tuy nhiên bởi vì kinh ngạc trên mặt và tức giận vặn vẹo mà phá hỏng nét đẹp này, đứng bên cạnh nàng ta chính là Quân Hạo Hiên ôn nhã như ngọc, ánh mắt của hắn rơi vào nắm tay của Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Phi Tình, ý lạnh trong tròng mắt dần dần ngưng tụ.
Mộ Hoàng Tịch thu hồi quan sát, nhưng lại không nói với bọn họ, xoay người muốn rời khỏi!
"Đứng lại!" Nàng muốn đi, nhưng có vài người lại không dễ dàng thả người như vậy; Mộ Tâm Vi khí thế hung hăng đi tới: "Kẻ tiện nhân kia, ngươi còn muốn trốn đến nơi nào? Ngươi ở Mộ phủ giết nhiều người như vậy, còn muốn chạy trốn sao?"
Mộ Hoàng Tịch xoay người, nhìn cũng không phải Mộ Tâm Vi, mà là Quân Hạo Hiên sau lưng nàng ta: "Nếu Vương gia không muốn ta trượt tay giết vương phi của mình, xin mời quản tốt nàng ta!"
Quân Hạo Hiên cau mày, còn chưa kịp mở miệng, Mộ Tâm Vi lập tức xù lông, ngông cuồng tự cao tự đại nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Ngươi là thứ gì? Ngươi còn dám uy hiếp bổn vương phi? Tiện nhân chính là tiện nhân!"
Mộ Hoàng Tịch híp mắt, rồi lại nhanh tay hơn nàng ta, một nhánh hoa mai giống như lợi kiếm đâm về phía Mộ Tâm Vi, lúc sắp đâm vào trước ngực nàng ta lại vòng vo phương hướng, thật giống như tùy ý xẹt qua gương mặt của nàng ta, trong nháy mắt vẽ ra một vết máu, Mộ Tâm Vi đau kêu ‘á’ thật to, nhìn một tay mình đầy máu tươi, nhất thời ý thức được khuôn mặt mình bị hủy, trong nháy mắt hận ý thúc giục nàng ta biến thành dã thú chợt đánh tới: "Tiện nhân, ta muốn giết chết ngươi!"
Lần này Quân Hạo Hiên ra tay giữ chặt Mộ Tâm Vi, quát lạnh: "Đủ rồi!"
"Vương gia!" Mộ Tâm Vi uất ức rưng rưng nhìn Quân Hạo Hiên: "Vương gia, mặt của thiếp bị hủy, người phải giúp thiếp báo thù!"
"Ngươi náo đủ chưa? Náo đủ rồi thì trở về vương phủ!"
"Cái gì?" Mộ Tâm Vi không thể tin nhìn Quân Hạo Hiên: "Vương gia, người nói cái gì?"
"Người lại còn nói thiếp náo? Rõ ràng là bọn họ hủy mặt của thiếp, tại sao người không giúp thiếp ngược lại còn mắng thiếp?" Mộ Tâm Vi níu lấy y phục của Quân Hạo Hiên không ngừng chất vấn, dáng vẻ như người đàn bà chanh chua.
Dù là Thánh Nhân đoán chừng cũng không chịu nổi tính khí của nàng ta, huống gì Quân Hạo Hiên còn là một vương gia, hất tay của nàng ta ra: "Nếu như ngươi không muốn mất thể diện thì nhanh cút về cho Bổn vương!"
"Người......" Tuyệt vọng nắm chặt quả đấm, cuối cùng âm độc nhìn chằm chằm Mộ Hoàng Tịch: "Ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ để cho ngươi không được chết tử tế!" Dứt lời cũng không nhìn Quân Hạo Hiên, chạy đi thật nhanh.
Mộ Tâm Vi đi, Quân Hạo Hiên cũng không lưu lại, nhìn Mộ Hoàng Tịch thật sâu, cuối cùng xoay người rời đi.
Ngọc Phi Tình vứt bỏ cành hoa cầm trong tay, làm như lơ đãng hỏi: "Vì sao ngăn cản ta giết nàng ta?"
Mới vừa rồi Ngọc Phi Tình muốn trực tiếp giết Mộ Tâm Vi, nhưng vào lúc sắp đâm vào trái tim của nàng ta Mộ Hoàng Tịch ra tay cản cành hoa xuống, cho nên cũng chỉ là hủy dung mà thôi!
"Chết? Vậy quá lợi cho nàng ta!" Mộ Hoàng Tịch nói rất bình thản, giống như tán gẫu lúc nhàn rỗi, nhưng lời của nàng lại nặng nề đến khiến người ta không thể hô hấp: "Nàng ta sinh ra đã cao cao tại thượng, hưởng thụ vô số sủng ái, chưa bao giờ biết cái gì gọi là tuyệt vọng, cái gì gọi là địa ngục, so với giết nàng ta, ta ngược lại thật hi vọng nàng ta có thể còn sống, sống thật khỏe, sống để nếm thử loại cảm giác rơi xuống địa ngục từ phía trên thiên đường, sống không bằng chết!"
Dứt lời, Mộ Hoàng Tịch cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt đánh vào sau lưng của mình, đợi nàng chợt quay đầu, nhìn thấy chính là một vạt áo màu đen thêu Kim Tuyến, mà trái tim của Mộ Hoàng Tịch cũng chợt ‘lộp bộp’, mới vừa rồi, người nọ sẽ không phải là hắn chứ?
"Sao thế?" Ngọc Phi Tình quay đầu trễ một chút, tất nhiên không trông thấy, chỉ là kỳ quái sao Mộ Hoàng Tịch đột nhiên xoay người.
Mộ Hoàng Tịch cũng không cố ý giấu giếm, chỉ vào chỗ đó: "Nơi này mới vừa rồi có người!"
"Có lẽ là đang đi thưởng mai, là chúng ta quá chú ý bên này mà không có cảm nhận được!"
Ngọc Phi Tình càng giải thích, trái tim của Mộ Hoàng Tịch càng đập dồn dập, nếu như hắn vẫn luôn ở nơi đó, vậy vừa nãy không phải hắn đều nhìn thấy tất cả ư? Khụ khụ! Có loại cảm giác xấu! "Ta không muốn xem hoa Mai, trở về đi thôi!" Bị náo loạn như vậy, hoàn toàn không còn tâm tình nữa rồi!
"Ừm!" Ngọc Phi Tình không cự tuyệt, không có Mộ Hoàng Tịch, cả vườn hoa Mai này cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn, chỉ là hơi để ý vẻ mặt mới vừa rồi của Mộ Hoàng Tịch, nàng thấy được người nào sao? Còn có ai sẽ làm nàng lộ ra vẻ mặt như vậy? Những thứ nghi ngờ này hắn đều chỉ có thể dằn xuống đáy lòng.
Xe ngựa một đường chạy thong thả, bên trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh, khác với lúc tới, Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Phi Tình ngồi phân ra, cũng không có ai chủ động nói chuyện, chỉ là hình thức hai người chung đụng đã sớm như vậy, cho nên đến lúc đó không cảm thấy lúng túng!
Xe ngựa đến tiểu viện, lúc Mộ Hoàng Tịch muốn xuống xe, Ngọc Phi Tình giữ tay nàng lại, thuận thế để cho nàng ngồi vào bên cạnh mình, Mộ Hoàng Tịch nghi ngờ ngẩng đầu: "Sao thế?"
Ngọc Phi Tình lấy từ trong y phục ra một khối ngọc bội màu đỏ đưa tới trên tay Mộ Hoàng Tịch: "Vốn chuẩn bị ở nơi đó cho nàng, tuy nhiên gặp người nàng không thích, hiện tại đưa cũng không coi là quá muộn!"
Mở tay ra, ngọc Phượng Huyết hình hoa sen yên tĩnh nằm ở bàn tay của nàng, thấy rõ vết điêu khắc phía trên, Mộ Hoàng Tịch cũng cười: "Thì ra là huynh còn có thể làm cái này!"
Ngọc Phi Tình cười khẽ: "Toái Ngọc Hiên nhưng bán ngọc, đây chính là bản lãnh đặc biệt của ta!" "Vậy nên ta tiện tay làm!" Nắm ngọc Phượng Huyết ấm áp trong tay, ngược lại nàng rất thích, nhưng thời điểm nàng mới vừa muốn thu tay lại lần nữa bị Ngọc Phi Tình nắm chặt, có chút không hiểu nhìn hắn: "Huynh......"
Ngọc Phi Tình mỉm cười cúi đầu, vô cùng thành kính hôn ở trên mu bàn tay trắng nõn của nàng một nụ hôn, như cánh chim rơi xuống, nhẹ nhàng phất qua trái tim Mộ Hoàng Tịch, mang theo lấm tấm gợn sóng, không khí —— trong nháy mắt có chút trở nên mập mờ!
Ngọc Phi Tình ngẩng đầu, không có ngượng ngùng hoặc là kiểu cách, mà là thản nhiên nhìn Mộ Hoàng Tịch, tròng mắt đầy đủ thâm tình: "Tịch Nhi, không phải ta muốn nàng tiếp nhận ta bây giờ, nhưng cũng xin nàng đừng cự tuyệt ta, được không?"
Trái tim, không khỏi bắt đầu nhảy lên, hơn nữa càng ngày càng nhanh, trong nháy mắt này Mộ Hoàng Tịch lại lộ ra vẻ thẹn thùng của nữ nhi hiếm mà thấy được; một màn này rơi vào trong mắt của Ngọc Phi Tình, thật sự yêu cực kỳ!
Một tay ôm lấy Mộ Hoàng Tịch vào trong ngực, có chút tham lam hít lấy mùi thơm trên người nàng, lại phát hiện tại sao bản thân thấy không đủ: "Vốn vẫn đè nén tình cảm trong lòng, nhưng thời điểm nhìn thấy Tịch Nhi vẫn không cách nào áp chế, không biết bắt đầu từ lúc nào, ta đã yêu sâu đậm Tịch Nhi rồi! Tịch Nhi, nàng nói xem, ta nên làm như thế nào đây?"
Vốn Mộ Hoàng Tịch có một phần tình cảm đặc biệt với Ngọc Phi Tình, hơn nữa mười bảy mười tám tuổi, chính là tuổi tình yêu đầu tiên, mà Ngọc Phi Tình hiện tại chính là phát ra sức quyến rũ phái nam, Mộ Hoàng Tịch đâu thể nào chịu được hấp dẫn như vậy? Động lòng là không thể tránh khỏi, nhưng...... Yêu sao?