Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Edit: Đào Sindy

Mộ Hoàng Tịch chưa từng can thiệp, mà Trịnh Thái phi đã hấp tấp tuyển tú, các thiên kim tiểu thư cũng theo thứ tự vào cung, được ma ma lễ giáo huấn luyện, cuối cùng đã tới ngày tuyển tú. 

Trịnh Thái phi phái người tới kêu Mộ Hoàng Tịch qua, mặc dù bà ta vô cùng không muốn thừa nhận thân phận của Mộ Hoàng Tịch, nhưng Quân Mặc đã sớm chiêu cáo thiên hạ, bà ta không thừa nhận cũng không thể, mà việc tuyển tú này vốn vì đả kích Mộ Hoàng Tịch, sao có thiếu nhân vật chính là Mộ Hoàng Tịch chứ?

Mộ Hoàng Tịch ngồi xa liễn Hoàng hậu đến, Trịnh Thái phi đã đến một hồi, bên cạnh bà ta có một cô nương mặc đồ bông đang đứng, nàng ta chỉ cỡ mười tám mười chín tuổi, dáng dấp cũng cực kỳ xuất chúng, mắt phượng mày liễu, mũi đẹp môi anh đào, một thân cung trang hoa lệ nàng ta mặc vào lại cực kỳ vừa người, cứ như trời sinh đã làm theo yêu cầu, nàng ta lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cử chỉ lịch sự không câu nệ, lúc giơ tay  nhấc chân đều mang hơi thở ưu nhã, nghiễm nhiên là tiểu thư khuê các, mà trên người nàng ta mặc hoa phục mẫu đơn tiên hạc màu vàng, trong hoàng cung trừ Từ quý phi, sợ rằng không còn người thứ hai rồi!

Mộ Hoàng Tịch cho là mình sẽ rất nhanh liền gặp Từ Quý phi, nhưng nàng vào cung lâu như vậy, ngay cả bóng dáng Từ quý phi cũng không thấy, ngược lại có loại hiềm nghi cố ý tránh né!

Nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch tới đây, Từ quý phi vốn đang cùng Trịnh Thái phi nói chuyện thật vui chậm rãi đứng dậy, sau đó khẽ khom mình hành lễ: "Thiếp thân bái kiến Hoàng hậu nương nương!"

Quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu! Mộ Hoàng Tịch thở dài nói trong lòng, giơ tay ra đỡ: "Quý phi không cần đa lễ!"

"Tạ Hoàng hậu!" Từ Quý phi cười khanh khách đứng dậy, sau đó thân mật dựa đi tới: " Mấy ngày nay thân thể thiếp thân không thoải mái, vẫn chưa từng đi cung Hoàng Hậu thỉnh an, kính xin Hoàng hậu thứ tội!"

"Cũng chỉ là nghi thức xã giao, việc đó không quan trọng bằng thân thể!" Mộ Hoàng Tịch nói xong mình cũng ê răng, quả nhiên vẫn không thích hợp với trường hợp như vậy!


"Tạ Hoàng hậu thông cảm!" Vẻ mặt Từ Quý phi thân thiết.

Bên này Từ Quý phi đang cùng Mộ Hoàng Tịch khách sáo, bên kia Trịnh Thái phi lên tiếng với thái giám bên cạnh: "Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, tất nhiên phải gương cho hậu cung, tại sao nhìn thấy Thái phi nương nương lại không hành lễ?"

"Thái phi nương nương là người rộng rãi, sẽ không để ý nhiều quy củ như vậy?" Mộ Hoàng Tịch ý vị không rõ nhếch môi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trịnh Thái phi: "Đúng không? Thái phi nương nương!"

"Hừ!" Trịnh Thái phi kinh ngạc nhìn Mộ Hoàng Tịch, hiện tại cũng không gặp xui xẻo trước mặt mọi người, chỉ là không nói, nhưng nhìn sắc mặt Trịnh Thái phi cũng biết bà ta và Hoàng hậu không hợp nhau.

"Thái phi nương nương, hiện tại đã chuẩn bị ổn thoả, hay là chúng ta lựa chọn trước đi!" Giọng Từ Thái phi tức thời vang lên, yếu đuối nhưng lại mềm mại, vốn nên là một giọng nói dễ nghe, lại làm cho người ta có một loại cảm giác cả người không thoải mái.

"Chọn đi!" Trịnh Thái phi khẽ gật đầu, hiện tại bà ta không kịp chờ đợi muốn làm Mộ Hoàng Tịch khó coi, nếu không trong lòng bà ta sẽ khó chịu.

"Tuyên tú nữ!" Thái giám hô to một tiếng, tú nữ chuẩn bị xong nối đuôi vào, ngay ngắn trật tự mà đi, sau đó đứng từng dãy ngay ngắn phía trước; các tú nữ mặc kiểu y phục chính thống nhất, liếc mắt nhìn qua mọi người cũng không sai biệt lắm, nhưng nhìn tỉ mỉ mới có thể phân biệt các nàng khác nhau.

Những cô nưng này đều là thiên kim tiểu thư, dầu gì cũng là thiên kim quan viên Ngũ Phẩm trở lên, cho nên tướng mạo dĩ nhiên không cần nói, mọi người được nuôi mềm mại vô cùng; những cô nương này đứng chung một chỗ, vốn nên là trăm hoa đua nở, kiều diễm vô Ssng, nhưng khi ánh mắt chuyển sang ba người, nhất thời ánh sáng lộng lẫy trên thân những người này có vẻ ảm đạm vô cùng.


Ba người ngồi trên dù cho mặc y phục trắng cũng đẹp kinh người, Từ quý phi đẹp mà không diễm, lộ ra hơi thở ưu nhã; Mộ Hoàng Tịch quý khí như mẫu đơn, lại có phong cách thanh nhã như đóa sen, nơi này sợ rằng không ai vượt qua, ngay cả Trịnh Thái phi đã có tuổi cũng đẹp không gì sánh được, cho nên những tiểu thư này biến thành đám hoa hồng lá xanh trong thôn, chỉ cần nhìn ba người phía trên, người dưới đất không còn gì đáng xem rồi.

Không nói người khác, ngay cả những thứ tú nữ này cũng có cảm giác như vậy!

"Tham kiến Thái phi nương nương! Tham kiến Hoàng hậu nương nương! Tham kiến Quý phi nương nương!" Các tú nữ cùng nhau hành lễ, giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe.

"Miễn lễ!" Trịnh Thái phi giơ tay lên miễn lễ cho các nàng, ánh mắt nhìn sang, ngay sau đó nụ cười trên mặt sâu hơn: " Tuyển tú hoàng thất liên quan đến tương lai hoàng thất, là một việc vô cùng quan trọng, hôm nay các ngươi đã vào hoàng cung, sẽ phải an phận thủ thường, toàn tâm toàn ý giúp đỡ Hoàng hậu và Quý phi cùng nhau hầu hạ tốt Hoàng thượng, còn nữa, Hoàng thất Tây Việt chúng ta mỏng manh, nếu người nào có thể sinh hạ long tử trước cho Hoàng thượng, ai gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi người đó! Nghe rõ chưa?"

"Rõ!"

Trịnh Thái phi khiêu khích nhìn Mộ Hoàng Tịch, sau đó bảo thái giám tuyên đọc quy củ trong cung, mặc dù ma ma lễ giáo đã dạy rất nhiều lần, nhưng muốn lướt qua cũng không thể.

Mộ Hoàng Tịch không chút cử động từ từ thưởng thức trà, Trịnh Thái phi đoạt quyền quản lí hậu cung, dù sao nàng còn mừng rỡ nhẹ nhõm, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tốt, nhưng nghe mấy câu này, vẫn cảm thấy không lọt tai!

Thái giám tuyên đọc hết quy củ, lập tức có người đem một hàng ngọc chất ngọc bài bày trên bàn trước mặt ba người, trừ Phượng ấn Hoàng hậu và phi ấn Quý phi, còn dư lại Đức, Hiền, Thục, lệnh tứ phi, tiếp theo là Tần phi, Chiêu Nghi, Chiêu viện, Chiêu dung, Thục Nghi, Thục Viện, Thục dung, Tu nghi, Tu Viện, Tu Dung, phía dưới là Tiệp dư, Uyển Nghi, tất cả lệnh bài lớn nhỏ đặt ở cùng nhau khoảng một tram cái, nhưng mê người nhất hiện tại là làm tứ phi!


Vốn nên thị tẩm rồi mới có phẩm cấp, hoặc là trước cho một phẩm cấp thấp một chút, đợi đến sau khi thị tẩm mới được phong thưởng, nhưng Trịnh Thái phi lại đem tất cả bài vị bày ra, rõ ràng là muốn ấn định vị trí, giết đi một nửa nhuệ khí Hoàng Hậu nửa đường của Mộ Hoàng Tịch.

Mộ Hoàng Tịch vô cùng hiểu, nhưng lại không ngăn cản, ngẩng đầu nhìn đám tú nữ, không ngoài ý chống mắt với Mộ Tương Vũ, Mộ Hoàng Tịch không khỏi cảm thấy buồn cười, giỏi vô cùng, cười nàng ta ngu ngốc, cũng cười nàng ta ngây thơ!

Nhìn sang từng dãy, Mộ Hoàng Tịch mới phát hiện không có người mình quen biết, khó khăn lắm ở cuối hang một nhìn thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, nghiễm nhiên ấy là Đệ Nhất Tài Nữ Hàn Sư Sư, chỉ là hiện tại vẻ mặt nàng ấy buồn thiu, có thể thấy không hi vọng mình bị tuyển trúng, mà Mộ Hoàng Tịch cũng hiểu nguyên nhân nàng ấy không muốn bị tuyển trúng, tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng tình ý Hàn Sư Sư biểu hiện với Bắc Đường Ngọc quá rõ ràng, nhưng đáng tiếc thần nữ có mộng, tương vương vô tâm!

Thấy sắc mặt Mộ Hoàng Tịch nhìn không tốt chút nào, trong lòng Trịnh Thái phi hơi sảng khoái: "Hoàng hậu, đây chính là trách nhiệm của người đứng đầu hậu cung, hay là ngươi cũng tới chọn mấy người vừa mắt đi?"

Thấy vậy Trịnh Thái phi quyết định chủ ý muốn đạp chân đau của Mộ Hoàng Tịch, trong lòng Mộ Hoàng Tịch cười lạnh, khuon mặt cười đến ba phần mị hoặc bảy phần tà khí: "Bổn cung không độ lượng như Thái phi nương nương, nếu như có thể, Bổn cung muốn diệt trừ toàn bộ nữ nhân hậu cung, một mình độc chiếm hoàng thượng mới phải, sao lại tự mình chọn lựa cô nương vào hậu cung? Hay là Thái phi nương nương tự chọn đi!"

"Hoàng hậu, sao ngươi có thể nói lời đại nghịch bất đạo như thế? Hoàng thượng là vua của một nước, sao có thể chỉ có một nữ nhân là ngươi? Huống chi ngươi là Hoàng hậu một nước, đương nhiên phải rộng lượng, nếu không làm mẫu nghi thiên hạ thế nào?" Trịnh Thái phi lập tức nghiêm mặt dạy dỗ, ý lạnh uy nghiêm nhất thời ụp vào mặt, tú nữ dưới đất bị sợ vội vàng rụt đầu, nhát gan trực tiếp ngã quỵ trên đất.

Khí thế của Trịnh Thái phi thật ra khiến Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, như vậy mới có hình tượng phù hợp với Trịnh Thái phi, nếu Mộ Hoàng Tịch là khuê tú bình thường sợ rằng thật bị dọa, nhưng nàng là Mộ Hoàng Tịch, tất nhiên sẽ không để uy hiếp này của Trịnh Thái phi vào mắt, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Bổn cung thật không muốn làm mẫu nghi thiên hạ, nhưng Thái phi nương nương mặc dù là mẫu nghi thiên hạ, ngay cả Bổn cung có chút hiếu kỳ, Thái phi nương nương giống như mẫu phi hoàng thượng, tại sao ngươi vĩnh viễn chỉ là Thái phi nương nương, mà không phải Thái hậu nương nương tôn quý đây?"

"Bịch!" Mộ Hoàng Tịch thành công đoán trúng tử huyệt của Trịnh Thái phi, Trịnh Thái phi giận đến vỗ án, giận không thể phát: "Hoàng hậu, ngươi đang ép ai gia sao?"

Vị trí Thái hậu này là tử huyệt của bà ta, bà ta vốn tưởng sau khi Quân Mặc lên ngôi, coi như nể mặt cũng cho bà ta làm Thái hậu, không ngờ đạo thánh chỉ thứ nhất sau khi Quân Mặc lên ngôi là phong bà ta làm Thái phi, hơn nữa vĩnh viễn cũng không phải là Thái hậu; Quân Mặc biết rõ bà ta vẫn muốn vị trí Hoàng hậu, cho nên hắn chẳng những để bà ta không đảm đương nổi Hoàng hậu, ngay cả vị trí Thái hậu cũng bác bỏ, để bà ta cả đời nhìn vị trí kia lại mãi mãi không chiếm được!

"Thái phi nương nương bớt giận!" Từ Thái phi thấy chuyện không đúng lập tức đi trấn an Thái phi, sau đó nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Hoàng hậu, Thái phi nương nương là trưởng bối, sao ngươi có thể nói như vậy?"


"Xem ra thân thể Thái phi nương nương khó chịu, chọn phi hôm nay liền kết thúc, sau này lại nói!" Mộ Hoàng Tịch không chút khách khí kết luận.

"Ngươi dám!" Trịnh Thái phi quát chói tai, sắc mặt lạnh nhạt âm u, không hàn huyên chút nào: "Hôm nay ai gia lập tức khâm định tứ phi cửu Tần! Hậu cung này còn chưa tới phiên Hoàng hậu ngươi tự tính toán!"

"Vậy mời Thái phi nương nương tiếp tục!" Mộ Hoàng Tịch chưa cùng mạnh mẽ với bà ta, mà là lui một bước, một chưởng đập lên trên bàn bài vị phi tử, một chưởng đó, đang lúc mọi người kinh ngạc và không thể tin, ngọc lệnh biến thành một đống ngọc nát, dáng vẻ vốn có không nhìn ra được!

Từ Quý phi trợn to hai mắt: nàng...... Vậy mà nàng trước mắt bao người phá hủy lệnh bài phi tử hoàng tộc Tây Việt!

"Ngươi...... Ngươi ngươi ngươi......" Trịnh Thái phi chưa từng thấy người nào ở trước mặt bà ta lớn lốí như thế, nhất thời giận đến không nói nổi một lời nào; đầu sỏ cố tình gây nên còn có vẻ mặt vô tội: "Ai nha! Sao đống ngọc này bị rơi rồi? Tất cả ngọc đều bể, xem ra không cách nào tiếp tục tuyển tú nữa rồi!"

"Người đâu! Phân phó phủ Nội Vụ chế tạo lần nữa, nhớ phải dùng ngọc thượng hạng!"

Làm bộ phân phó xong, Mộ Hoàng Tịch mới nhìn đám người phía dưới, như khổ não: "Xem ra ngày tuyển tú lại phải dời! Vậy sẽ có nhiều tú nữ không có việc làm trong cung như vậy!"

Vân Nương tức thời nhắc nhở: "Nương nương, lúc nãy không phải người nói Ngự Hoa Viên mọc quá nhiều cỏ dại sao? Nơi này có nhiều người như vậy, đúng lúc không phải sao?"

"Ý kiến hay!" Mộ Hoàng Tịch đinh đã đóng cột, cũng không quản sắc mặt mọi người là gì, phất ống tay áo đi xa, đám tú nữ mềm mại và ma ma giám sát, không thể không vứt bỏ thân phận chạy đến —— giẫy cỏ!

Vốn còn muốn kháng nghị, thế nhưng khi xa xa nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch ngồi trong lương đình, nhất thời mất hết kiêu ngạo, Thái phi nương nương cũng hết cách với Hoàng hậu rồi, họ dám phản kháng không phải là tìm chết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận