Hơn hai tháng chiến tranh rốt cuộc tạm ngừng, nguyên nhân là bởi vì cuối cùng đặc sứ của Nam Chiếu đã tới, hơn nữa còn mang tới công chúa đẹp nhất Nam Chiếu. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Công chúa đẹp nhất Nam Chiếu?" Khi nghe được tin tức này, Mộ Hoàng Tịch không khỏi cười.
"Nương nương! Hoàng thượng cũng không có lòng hòa thân, nương nương không cần lo lắng, hơn nữa dù là nữ tử xinh đẹp đi chăng nữa, cũng không bằng địa vị của nương nương ở trong lòng hoàng thượng!" Thanh Qua thấy Mộ Hoàng Tịch cười như thế, trong lòng bắt đầu gấp gáp, nếu nương nương hiểu lầm hoàng thượng thì sẽ không tốt.
Mộ Hoàng Tịch thấy vẻ mặt khẩn trương của Thanh Qua, tức giận nói: "Thoạt nhìn Bổn cung không tin tưởng chủ tử của các ngươi như vậy sao?"
Thanh Qua im lặng, lời này không thể tùy tiện nhận!
Giờ phút này Quân Mặc vẫn còn ở bên ngoài tiếp kiến sứ thần Nam Chiếu, Mộ Hoàng Tịch nhẹ nhàng đung đưa mái tóc của mình, ngay sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, một nụ cười mị hoặc mang theo tính toán xuất hiện ở trên môi, sau đó không nhìn Thanh Qua, trực tiếp xoay người đi ra phía sau bình phong.
Một màn kia cười rơi vào trong mắt của Thanh Qua, nhất thời lạnh run một cái, trong lòng bắt đầu đánh trống, nương nương đang làm gì? Chẳng lẽ bởi vì lời nói của hắn mà tức giận? Hay nàng vẫn còn đang so đo với công chúa đẹp nhất gì đó? Không được, ta phải đi trước nói cho chủ tử, ngàn vạn lần không thể bị công chúa gì đó mê hoặc, nếu không đến lúc đó nương nương nổi giận sẽ thảm.
Thanh Qua đi thật nhanh tới đại điện Quân Mặc đang tạm thời xử lý chính sự, lúc tới Quân Mặc vẫn đang tiếp kiến đặc sứ Nam Chiếu, hắn cũng không thể đột ngột xuất hiện, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Trong đại điện, Quân Mặc ngồi ở chỗ cao trên Long Tháp, sắc mặt hắn băng hàn, không giận tự uy, thân thể cao lớn giống như cây tùng, giống như một vị thần ngồi ở chỗ cao nhìn xuống thiên hạ; ở dưới kia hai sứ thần Nam Chiếu liên tiếp khen tặng nịnh nọt, nhưng Quân Mặc không cho sắc mặt, khiến sứ thần ở dưới kia hoang mang trong lòng, trong chốc lát trên trán đã rơi mồ hôi như mưa.
Rốt cuộc, một sứ thần lấy dũng khí nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, Hoàng đế của thần vì biểu hiện thành ý, lần này đặc phái chúng thần đưa công chúa đẹp nhất Nam Chiếu là Cơ Dao cùng đến trước!"
"Công chúa chúng thần là đệ nhất mỹ nhân Nam Chiếu, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, hơn nữa còn biết võ thuật, hôm nay đặc biệt vì hoàng thượng chuẩn bị một khúc Kiếm Vũ, xin hoàng thượng thưởng thức!"
Dứt lời, hai người được buộc chặt tóc đi ra, sau đó một khúc tiếng sáo không biết từ chỗ nào vang lên, tiếp đó bóng dáng màu trắng bay tới từ cửa, trong tay của nàng ta cầm một thanh trường kiếm, nhắm thẳng vào Quân Mặc, các tướng lĩnh bên cạnh kinh hãi, lập tức đưa tay khoác lên trên thân kiếm, nhưng sau một khắc, nàng kia theo tiếng sáo huy động trường kiếm trong tay, sức lực mạnh mẽ rồi lại mang theo dịu dàng của nữ tử, vũ điệu sắc bén lại mị hoặc mười phần; nàng ta mang theo cái khăn che mặt, làm cho người ta không thấy rõ bộ dạng của nàng ta, chỉ có một đôi mắt phượng hẹp dài lộ ở bên ngoài, mỗi một lần ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Quân Mặc, ở trong đôi mắt nhẹ nhàng như nước đó có ý muốn nói lại thôi, làm cho người ta liếc mắt nhìn cũng sẽ bị nàng ta đầu độc, một tướng lĩnh ở dưới bị mê hoặc đến đỏ mắt đỏ tai, nhưng ngại vì Quân Mặc ở chỗ này, cho nên không có người nào dám có hành động quá giới hạn.
Đột nhiên, nàng ta vứt bỏ trường kiếm trong tay, từ trong tay áo bay ra hai dãi lụa trắng, cả người nhanh chóng xoay tròn, dãi lụa trắng xẹt qua trên không trung tạo thành hình tròn, cả người nàng ta thoạt nhìn như một đóa hoa trắng, đáng tiếc điệu múa này rõ ràng rất tiên khí, nhưng lại phối hợp với ánh mắt mị hoặc quyến rũ của nàng ta, khiến điệu múa này lập tức thay đổi mùi vị.
Ánh mắt của Quân Mặc nhìn điệu múa phía dưới, mặc kệ nàng ta quyến rũ như thế nào, hắn đều chưa từng chớp mắt, giống như trước mắt hắn chỉ là một mảnh vải trắng, ánh mắt mị hoặc này cách biệt hắn.
Trong ánh mắt Cơ Dao lóe lên một thoáng tức giận, nàng ta tự nhận thuật mị hoặc của mình đệ nhất thiên hạ, vì sao Quân Mặc này không bị nàng ta quyến rũ? Chẳng lẽ là công lực của nàng ta còn chưa đủ?
Trong lòng không chịu thua, Cơ Dao xoay chuyển ánh mắt, sau một khắc hai cánh tay của nàng ta mở rộng, áo khoác màu trắng phía ngoài trong nháy mắt bay ra ngoài, lộ ra vũ y đơn bạc bên trong, chất liệu vũ y gần như trong suốt, hơn nữa vải vóc cực ít, chỉ cần nàng ta chuyển động, bắp đùi thon dài tuyết trắng lập tức lộ không sót gì, động tác lớn là có thể thấy được địa phương bí mật mơ hồ kia; quan tướng lĩnh bên này chưa bao giờ gặp trường hợp mị hoặc như thế, thiếu chút nữa chảy máu mũi, ngay cả Thanh Qua núp trong bóng tối cũng thiếu chút nữa rớt từ trên xà nhà xuống, sớm biết thế thì canh giữ ở ngoài cửa nương nương cho rồi, tới nơi này quả thật là chịu tội.
Nhìn ánh mắt si mê của mọi người, Cơ Dao hả hê ngẩng đầu, nhưng mà khi nhìn về phía Quân Mặc, lại thấy hắn vẫn giữ vững vẻ mặt ban đầu, thậm chí ánh mắt kia đã dời đến chỗ khác; trong mắt lóe lên không cam lòng, ngay sau đó cười đến càng xinh đẹp, biên độ uốn éo vòng eo càng lúc càng lớn, rất tự hào ngực, eo thon, mông tươi ngon, toàn bộ đều bị lộ ra ngoài, sau đó nàng ta lắc lắc từng chút từng chút đi về phía Quân Mặc, chậm rãi đến gần hắn, sau đó từng chút từng chút ngang nhiên xông tới chỗ hắn.
Thanh Qua hô to: Hoàng thượng, mau tỉnh táo! Sắp xảy ra chuyện!
Có lẽ là nghe được giọng của Thanh Qua, khi Cơ Dao chỉ còn cách Quân Mặc một mét, con ngươi như dao của Quân Mặc liếc qua, khiến trong nháy mắt động tác của Cơ Dao cứng ngắc, cố gắng coi thường sợ hãi trong lòng, Cơ Dao tiếp tục uốn éo, nhưng lại không dám đến gần Quân Mặc, chỉ khi điệu múa kết thúc là nằm rạp ở dưới chân của Quân Mặc, nàng ta cố ý ngẩng đầu lên, làm ra tư thế mong đợi, mà bộ ngực tuyết trắng gần như sắp bị nàng ta nặn ra luôn rồi! Báu vật tuyệt sắc như thế, nàng ta cũng không tin hắn sẽ không động lòng.
Đột nhiên, ngoài cửa có một tiếng quát to: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Thân thể Thanh Qua rét run: Thảm rồi! Thảm rồi! Nếu để nương nương nhìn thấy nữ nhân kia nằm ở dưới chân chủ tử, nhất định sẽ hiểu lầm!
Sau một khắc, Mộ Hoàng Tịch cũng đã bước chân vào cửa chính, nàng mặc trang phục màu đen dùng đai lưng Phượng, khoác một cái áo lụa mỏng hoa văn màu đen, bao lấy eo nhỏ nhắn, bước chân tao nhã, váy dài vung lên, hương thơm đầy tay áo; tóc của nàng dùng một ngọc bài cài lên, đơn giản lại có vẻ tao nhã cao quý, hợp với khuôn mặt mỹ lệ của nàng, lập tức thanh trừ điệu múa mị hoặc làm không khí ngột ngạt kia.
Mộ Hoàng Tịch bước vào phòng, tùy ý nhìn quanh bốn phía, cuối cùng rơi vào vẻ mặt kinh ngạc của nữ tử đang nhìn trên người mình, mà giờ phút này nàng ta còn duy trì tư thế mị hoặc nằm rạp trên mặt đất; Mộ Hoàng Tịch nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn Quân Mặc cười: "Từ lúc nào thì tìm được một Vũ Cơ xinh đẹp như vậy? Sao không nói với thiếp một tiếng!"
"Lần trước quân ta đại thắng, thiếp chỉ muốn tìm một đào kép đến biểu diễn cho tướng sĩ chúng ta, nhưng vẫn không tìm được, hôm nay lại nhìn thấy, tối nay các tướng sĩ sẽ có vui vẻ, xem như là khao thưởng đến chậm!"
Mộ Hoàng Tịch vừa dứt lời, Cơ Dao lập tức tức giận: "Mặc dù ngài là hoàng hậu Tây Việt, nhưng cũng xin chú ý ngôn ngữ của ngài, bản công chúa là công chúa cao quý của Nam Chiếu!"
Nghe vậy, Mộ Hoàng Tịch ‘cả kinh’, thở dài nói: "Thì ra là công chúa! Là Bổn cung nói sai, Bổn cung vừa vào đã nhìn thấy có người giống như chó nằm ở chỗ này, ta còn cho rằng là kỹ nữ hạ tiện!"
Cơ Dao giận dữ, nàng ta là công chúa của Nam Chiếu, lại biết thuật mị hoặc, mặc kệ là ai thấy nàng ta đều chỉ có tôn kính và ái mộ, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói như vậy với nàng ta: "Lớn mật, ngươi dám bất kính với bản công chúa?"
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, không thèm để ý nói: "Sợ là công chúa nhầm thân phận của mình rồi, Bổn cung là quốc mẫu Tây Việt, một công chúa nho nhỏ như ngươi, cũng muốn Bổn cung cung kính?"
Sứ thần Nam Chiếu chợt lau mồ hôi, gần như là bổ nhào ra: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, Cơ Dao công chúa cũng không cố ý mạo phạm, hoàng hậu nương nương khoan hồng độ lượng, tạm tha thứ cho công chúa lần này đi ạ!"
Dứt lời lập tức khuyên Cơ Dao: "Công chúa! Đây chính là hoàng hậu nương nương của Tây Việt, ngài chớ quên mục đích của chuyến này!"
Cơ Dao không ngu ngốc, lập tức ngăn chặn hận ý với Mộ Hoàng Tịch, quay đầu lại nhẹ nhàng cúi đầu với Quân Mặc, trong nháy mắt tròng mắt cũng tràn đầy nước mắt, thật giống như bị uất ức lớn, hơi nức nở nói: "Là Cơ Dao lỗ mãng, xin hoàng thượng thứ tội!"
Đều nói ngu ngốc khi nữ nhân đối phó nữ nhân, nữ nhân thông minh là nên đối phó nam nhân! Hiển nhiên Cơ Dao là loại sau, cho nên nàng ta nhận sai với Quân Mặc, hơn nữa còn bày ra bộ dạng làm người ta yêu thương, sợ rằng thế gian không người nào có thể ngăn cản được, đáng tiếc, Quân Mặc không phải người của thế gian này!
Đến nhìn hắn cũng chưa từng nhìn Cơ Dao một cái, chỉ nhìn Mộ Hoàng Tịch, con ngươi trở nên dịu dàng, nhất là khi thấy trang phục trên người Mộ Hoàng Tịch, quả thực là vô cùng hài lòng; phải biết Mộ Hoàng Tịch không thích ăn mặc, cho nên mặc y phục đều rất tùy ý, cung trang càng thêm khó mặc một lần, ngày hôm nay nàng lại mặc một bộ y phục như vậy ra ngoài, đẹp đến làm hắn có cảm giác hít thở không thông, đứng dậy giơ tay lên nắm lấy tay nàng, sau đó hai người cùng nhau ngồi vào trên Long tháp, giọng nói lạnh lùng lại mang theo nhu tình: "Hôm nay không ngủ trưa sao? Là người bên ngoài ầm ĩ đến nàng?"
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày nói: "Không biết thế nào hôm nay vẫn không cách nào ngủ được, nghe nói chàng ở đây triệu kiến người Nam Chiếu, nên tới đây xem một chút, có làm phiền chàng hay không?"
Sắc mặt của Quân Mặc bất động, nhưng trong lòng thì ngọt, Hoàng Nhi của hắn ghen! Trong khoảng thời gian này bởi vì nàng một đường bôn ba đi theo, cho nên đặc biệt thích ngủ, nhất là buổi trưa, chỉ cần một ngày không ngủ đến buổi chiều sẽ không có một chút tinh thần, hiện tại đặc biệt tới đây, hiển nhiên là bởi vì công chúa của Nam Chiếu đưa tới, rõ ràng ghen, vẫn còn không thừa nhận!
"Sẽ không! Vốn ta cũng muốn gọi nàng tới, nhưng lại sợ quấy rầy nàng, không ngờ chính nàng đến rồi!"
"Chuyện tốt như vậy tại sao có thể bỏ qua!"
Cơ Dao duy trì tư thế hành lễ nghe hai người phía trên ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không để mắt đến tất cả mọi người ở dưới kia, tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, trong mắt tràn đầy không cam lòng; trong nháy mắt Quân Mặc đứng dậy, nàng ta cho rằng hắn tới đỡ mình, trong lòng mới vừa có một chút vui vẻ, lại nhìn thấy hắn kéo vị hoàng hậu kia đi qua; hơn nữa hắn còn dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện, trái tim của nàng ta giống như bị người hung hăng dầy xéo.
Nàng ta không tin! Nàng ta không tin hắn không có chút ý đồ với mình; không cam lòng ngẩng đầu, lại nhìn thấy gò má nhu hòa này của Quân Mặc, tuấn mỹ không như người phàm, còn có màu đen như Hắc Diệu Thạch* trong con ngươi, giờ phút này dịu dàng đến muốn chảy ra nước, có cái gì đó, trong khoảnh khắc đó nện vào trong lòng nàng ta, làm nhịp tim nàng ta bắt đầu nhảy lên không quy luật, thậm chí có loại cảm giác sau một khắc sẽ hít thở không thông. (*Hắc Diệu Thạch: Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai.
Rốt cuộc, nàng ta hiểu! Ánh mắt trở nên nhất định phải đoạt được: người nam nhân này chắc chắn nàng ta phải có được!