Thịnh Thế Đích Phi

Editor: Leticia

Beta: Tiểu Ly

Thanh Dật Hiên.

Diệp Ly khoan thai ngồi trong phòng nhìn ngân phiếu mà Lê Vương phủ mới đưa tới, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên một tia cười lạnh. Hóa ra từ một năm trước Lê Vương và Diệp Oánh đã cấu kết với nhau rồi, chỉ hơn một năm nay mà đã có mấy lần Lê Vương đến Thận Đức Hiên lấy đi đồ cổ trị giá hơn một vạn bảy nghìn lượng, vậy mà cho tới bây giờ vẫn chưa đưa trả một lượng bạc nào.

“Tiểu thư, Lê Vương này thật đúng là không biết xấu hổ!” Thanh Sương đứng ở sau lưng Diệp Ly tức giận mà nói. Lê Vương cũng được xưng là kinh thành mỹ nam tử, Thanh Sương vốn là còn thật lòng có chút chờ mong đối với vị cô gia tương lai này, lại không nghĩ tới cái tên gia hỏa có mắt không tròng này vậy mà lại lui hôn với tiểu thư, hại thanh danh của tiểu thư mất sạch. Như thế thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám lấy không đồ vật của tiểu thư nhà nàng, thật sự là không biết xấu hổ!

Diệp Ly quay người đưa ngân phiếu cho Thanh Sương, buồn cười mà nói: “Lời này mà muội cũng có thể nói hay sao? Coi chừng bị người khác nghe thấy thì ta cũng không thể cứu được muội.”

Thanh Sương xấu hổ le lưỡi, rụt vai lại nói: “Muội biết rõ tiểu thư sẽ không mặc kệ Thanh Sương. Huống hồ. . . trong viện của chúng ta làm sao lại có người nào nghe được chứ?” Thanh Dật Hiên là viện nhỏ nhất trong Diệp phủ, đến cả người hầu hạ cũng không có mấy. Ngoại trừ mấy nha đầu thô sử, bên người tiểu thư cũng chỉ có một mình nàng. So với Diệp Oánh có cả đoàn nô bộc và tỳ nữ, thì tiểu thư nhà mình đúng là giản dị, ngay cả con gái của di nương cũng không bằng.

“Tiểu thư, hôm nay sao lại dễ dàng bỏ qua cho Vương phu nhân như vậy?” Nhớ tới sắc mặt trắng bệch của Vương thị và bộ dáng lung lay sắp đổ của bà ta, trong lòng Thanh Sương vừa cảm thấy sảng khoái lại vừa không cam chịu.

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vương thị là mẹ ruột của Chiêu Nghi trong nội cung, tương lai Tứ muội lại là Lê Vương phi. Muội cho rằng tổ mẫu và phụ thân sẽ vì ta mà đối xử với bà ta như thế nào?”

Cẩn thận nghĩ lại, Thanh Sương ủ rũ cúi thấp đầu xuống, lầu bầu nói: “Lão phu nhân và lão gia cũng quá bất công rồi.” Không phải sao, mặc dù đã bắt Vương thị nhổ ra mấy vạn lượng bạc, thế nhưng lúc đó, tiểu thư nhà mình không phải là cũng không được một phần nào sao.

Diệp Ly vỗ vỗ nàng cười nói: “Yên tâm đi, đã có mấy vạn lượng của Vương thị, ít nhất của hồi môn còn lại của mẫu thân ta có thể mang đi được toàn bộ, so với hồi môn của mẫu thân, mấy vạn lượng kia không coi là cái gì.”

Thanh Sương gật đầu, trong lòng lại càng không có thiện cảm với Diệp phủ. Căn cơ của Diệp gia vốn vẫn bạc nhược yếu kém, nếu không phải là những năm này có đồ cưới của phu nhân chống đỡ thì làm sao lại có được phong quang như ngày hôm nay chứ, nhưng nhìn xem những năm này tiểu thư nhà mình đã trôi qua như thế nào? Thật sự có nói bọn họ là lang tâm cẩu phế cũng không đủ.

Lo lắng mình mà nói ra sẽ khiến tiểu thư thương tâm, Thanh Sương vội vàng thay đổi chủ đề rồi nói: “Đúng rồi tiểu thư, sáng nay Diệp phu nhân có nói một câu là người ở bên cạnh tiểu thư quá ít. Có phải là nên chọn thêm mấy người, tránh cho lúc đi tới Định Quốc vương phủ lại bị xấu hổ.”

Diệp Ly nhíu nhíu mày, không phải là Diệp Ly không biết người bên cạnh mình ít. Chỉ là lúc trước Diệp Ly yêu thích thanh tịnh, không muốn có nhiều người bên cạnh cho nên lúc đó cũng không muốn so đo cái gì. Chỉ là nếu như muốn lập gia đình thì thật đúng là có vấn đề. Nàng có thể không để Vương thị vào mắt, bởi vì nàng chắc chắn rằng Vương thị không thể làm gì được mình, hơn nữa mình cũng không thể nào sống ở Diệp phủ cả đời. Nhưng nếu tương lai gả vào Định Quốc vương phủ thì không thể tùy ý như thế rồi. Nhẹ xoa ấn đường nghĩ nghĩ: “Như thế này đi, muội đi nói với tổng quản, trong viện ta muốn tìm mấy cái nha đầu.”

Thanh Sương gật đầu trả lời: “Vậy còn ma ma hầu hạ bên người…”

“Cái này cũng không cần lo lắng, trước đó vài ngày mợ đã từng nói với ta, qua hai ngày nữa sẽ đưa tới hai người Lâm ma ma và Ngụy ma ma lúc trước vốn là ma ma bên người mẫu thân ta.”

Năm đó mẫu thân qua đời, Diệp Ly vừa mới nhớ lại ký ức thì đã lại bị bệnh nặng một trận. Trong lúc đó Vương thị thừa cơ gây sóng gió, đánh rồi đuổi nhũ mẫu của mẫu thân là Tô ma ma ra khỏi phủ. Đợi đến lúc thân thể của Diệp Ly hơi khá hơn một chút thì mới biết được lúc này, các lão nhân nguyên bản đã ở bên cạnh mẫu thân chỉ còn lại mỗi Lâm ma ma và nhũ mẫu của Diệp Ly, Ngụy ma ma. Đương nhiên là Diệp Ly biết rõ tâm tư của Vương thị, cũng hiểu rõ tình huống lúc đó của mình lại không thể nào bảo hộ được những người này, bèn lấy cớ mẫu thân chết bệnh, lo lắng ngoại tổ mẫu thương tâm, rồi đưa Lâm ma ma và Ngụy ma ma về Từ gia. Những năm này trong phủ này toàn là người của Vương thị, Diệp Ly cũng không thích nên dứt khoát quyết định, người bên cạnh càng ít thì càng tốt.

Đôi mắt Thanh Sương sáng ngời lên, cười nói: “Vẫn là cữu phu nhân chu đáo.” Nàng tới muộn, tuy rằng vẫn chưa từng nhìn thấy qua Lâm ma ma và Ngụy ma ma, nhưng ngẫu nhiên cũng có nghe tiểu thư nhắc tới. Đều là người tâm phúc trước đây của phu nhân, tất nhiên là sẽ hướng về tiểu thư đấy.

Giải quyết vấn đề về nha đầu và ma ma, Thanh Sương lại vui vẻ tính toán cho Diệp Ly: “Còn hai tháng nữa chính là đại hôn rồi, phu nhân và lão phu nhân để cho người đưa của hồi môn tới chỉ sợ còn không phong phú bằng một nửa của Tứ tiểu thư. Lát nữa phải cho người nhặt lấy vài thứ tốt trong cửa hàng mang tới, còn phải đi mua một ít ở các nơi khác nữa. Ah. . . Còn có giá y của tiểu thư và trang phục của hồi môn nữa…”

Diệp Ly ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn Thanh Sương đang tính toán bỗng nhiên cảm thấy một trận hoảng sợ, tâm thần sớm đã bay đến một nơi cực kỳ xa xôi. Kiếp trước, ngay cả nằm mơ nàng cũng chưa từng nghĩ tới chính bản thân mình sẽ có một ngày như một tiểu thư khuê các bình thường, ngồi ở trong khuê phòng đợi gả. Tuy rằng đã sớm biết rõ Định Vương có thiếu hụt như vậy, nhưng Diệp Ly cũng không để ý quá mức. Hôn nhân ở thời đại này vốn cũng không phải là việc mà nữ tử như mình có thể tự làm chủ được, mà Diệp Ly cũng chưa từng ấp ủ chút chờ mong nào với tình yêu. Chỉ cần có thể bình an, thanh tịnh, vui cười tương kính như tân mà vượt qua cả cuộc đời cũng chưa hẳn đã không phải là một loại hạnh phúc. Chỉ là. . . Định Quốc vương phủ. . . Nghĩ đến địa vị siêu nhiên của Định Quốc vương phủ ở Đại Sở, nàng vẫn không khỏi nhăn đôi mi thanh tú lại.

“Tam tiểu thư, Triệu di nương cầu kiến.” Tiểu nha đầu ngoài cửa cung kính bẩm báo.

Đối với chuyện Triệu di nương đột nhiên đến thăm, Diệp Ly có chút kinh ngạc, gật đầu nói: “Mời nàng vào đi.”

Sau một lát, Triệu di nương lắc lư eo thon chầm chậm đi đến, khẽ chào Diệp Ly: “Nô tỳ thỉnh an Tam tiểu thư.”

Diệp Ly vuốt vuốt cái vòng trên tay rồi thả lại vào trong hộp, vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Triệu di nương miễn lễ. Có chuyện gì mà ngươi lại đến chỗ của ta vào lúc này?” Không để ý tới mà đánh giá nữ tử xinh đẹp trước mắt này, thời gian Triệu di nương vào phủ vẫn chưa tới một năm, lại được Diệp Thượng thư rất sủng ái. Nếu không hôm nay tại chỗ của Lão phu nhân, nàng ta cũng không dám nói như vậy. Diệp Ly thấy nàng ta mặc một bộ quần áo màu hồng đào, bên hông buộc bằng một sợi dây lưng lụa màu trắng, vấn một búi tóc thật đơn giản, những chiếc tua rua màu đỏ của cây trâm nhẹ nhàng lắc lư trước khuôn mặt, mỗi một cử động đều lộ ra vẻ phong tình. Khó trách nàng ta mới đến không bao lâu, lại có thể được Diệp Thượng thư độc sủng như vậy. Đừng nói đến Vương thị sinh ra hai nữ một nam đã dần dần thành hoa tàn ít bướm (viên ngọc không còn đáng giá), ngay cả là Diệp Oánh có danh xưng đệ nhất mỹ nhân cũng thiếu một vài phần phong tình so với nàng. Đáng tiếc là nàng đã tới quá muộn, địa vị của Vương thị ở trong phủ đã thâm căn cố đế, càng đáng tiếc chính là nàng xuất thân quá thấp.

Triệu di nương là một nữ tử cực thông minh, cho nên nàng chưa bao giờ dám xem thường Tam tiểu thư không có tiếng tăm gì trong phủ này. Nhưng mà cho dù là ai thì cũng phải cố kỵ ba phần với Từ gia sau lưng Tam tiểu thư, mà riêng vị Tam tiểu thư này, mới không tới mấy ngày không chỉ tự mình thu hồi lại toàn bộ của hồi môn mà phu nhân lưu lại, hôm nay lại còn khiến cho Vương thị phải hung hăng phun ra một búng máu. Nhớ tới bộ dạng hận đến hộc máu mà không thể phát tác được của Vương thị, trong lòng Triệu di nương đã cảm thấy một hồi sảng khoái.

“Nô tỳ cầu Tam tiểu thư chỉ điểm cho nô tỳ một con đường sống.” Triệu di nương quỳ trên mặt đất, thấp giọng cầu xin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui