Thịnh Thế Độc Phi Tàn Vương


Tam tỷ, chữ này thật đẹp quá, tỷ được tiên sinh nào dạy vậy?" Đôi mắt Diệp Giai Thúy đơn thuần nhấp nháy, tràn đầy hâm mộ.
Quay lại chỗ cũ, Diệp Hàm Vân có chút hối hận việc làm hôm nay, tại sao nàng lại ngốc đi hát khúc 《 Hãy thật sự là ta 》 làm gì chứ, dễ dàng tiết lộ tài năng của nàng, nàng làm như thế nào giải thích với mấy người đang này đây, có người kích động, có người không có ý tốt, ghen tỵ, hâm mộ.. tất cả đều có.
“Khụ, cái kia là do lúc trước di nương đã dạy ta, hôm nay cũng có thể xem như luyện lại chữ giữ lại chút kỷ niệm." Nói xong vẫn không quên cúi đầu bộ dạng rất buồn bả, kì thực chỉ để che dấu khóe miệng đang cong lên của nàng, Vân di nương xuất thân từ thư hương thế gia, chắc phải có chút bản lĩnh này, nàng cũng không xác định được, chỉ có thể lấy xuất thân của Vân di nương ra làm tấm bia đỡ, nàng cũng không tin bọn họ còn có thể hỏi tiếp, dù gì người cũng đã qua đời có bản lãnh bọn họ có thể đi tìm nàng hàn huyên một chút? Dù Vân di nương không còn trẻ nữa, nhưng Vân gia vẫn còn có hậu nhân đấy.
"Vân di nương?" Diệp Hi Hà có chút nghi ngờ hỏi.
"Họ Vân? Chẳng lẽ là Cẩm Châu Vân gia?" Hiên Viên Sách nghi ngờ hỏi.
"Vâng, là Cẩm Châu Vân gia." Cẩm Châu Vân gia rất nổi tiếng sao? Đến Thế tử Hầu phủ ở kinh thành cũng biết? Diệp Hàm Vân cũng rất nghi ngờ, ấn tượng về mẹ đẻ của thân thể này rất ít, nàng cũng không hiểu rõ Vân gia.
"Vậy thì không kỳ quái, xem ra có thời gian bản Thế tử cũng muốn đi học hỏi một chút."
Nghe Hiên Viên Sách nói vậy, vẻ mặt mọi người khác nhau, có kích động nhìn về phía hắn khẩn cầu, trong ánh mắt kia rất mong có thể đạt thành tâm nguyện; có vẻ mặt đang cố gắng che dấu oán hận, hơi thẹn thùng trong khóe mắt lóe không giấu được cao ngạo; có ánh mắt say mê, trong mắt đẹp sáng ngời như nước hồ thu, có tràn đầy nghi ngờ, trong mắt trong suốt như nước giống như sương mù dính trên hoa.
Nghẹn thật lâu không tiêu tan vẫn còn ganh tị, Diệp Hi Hà dẫn bọn họ trở về tướng phủ.
“Nương, người nói chuyện của Vân di nương cho con nghe một chút đi, nương?" Diệp Hi Hà nghĩ đến nương mình có thể biết chút gì đó, sau khi nghỉ ngơi một chút, liền đi vào phòng Tô Nguyệt Nga.
Tô Nguyệt Nga đang ngồi trên giường, trong tay cầm bút viết, thỉnh thoảng làm dấu trên sổ sách một chút, nghe nữ nhi hỏi vấn đề này có chút không giải thích được.
"Sao lại nghỉ tới Vân thị, nàng cũng đã chết năm năm rồi."
"Nương, chuyện này rất quan trọng với nữ nhi, nương nói mau đi." Diệp Hi Hà nhẹ nhàng kéo ống tay áo bà một chút, làm nũng nói.
"Đại tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Một bên Lâm ma ma mặt mày hiền lành, bình thường vô cùng thương yêu Diệp Hi Hà, thật ra bà cũng là bà vú của Tô Nguyệt Nga, khi Tô Nguyệt Nga đến tướng phủ, bà liền đi theo.
Không lay chuyển được hai người, Diệp Hi Hà chỉ có thể nói lại chuyện lúc trưa cho hai người nghe, để nương và Lâm ma ma có thể hiểu nàng muốn biết chuyện của Vân di nương là vì cái gì.
"Nói như vậy, ngày hôm nay nha đầu kia là người nổi bật nhất sao." Tô Nguyệt Nga cau mày suy tư.
"Cũng không phải sao, nương người không biết đâu, Quận chúa rất sùng bái Diệp Hàm Vân, ngay cả Thế tử cũng có vài phần kính trọng với nàng, không nói đến, bên cạnh còn có rất nhiều du thuyền của các công tử thế gia khác." Vẻ mặt Diệp Hi Hà tràn đầy tức giận, nồng đậm đố kỵ.
"Còn có rất nhiều du thuyền sao? Con nhìn thấy có người quen không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui