"Liên Nhi, chuyện của Vân di nương đã qua, con không cần để ý nhiều làm gì, bậy giờ chuyên con nên quan tâm à chuyện của phu nhân và đại tiểu thư, Ngọc Bích nghe được đến lễ cập kê của Đại tiểu thư, Tĩnh Hòa công chúa sẽ tham dự, hơn nữa sẽ đích thân chải đầu cho Đại tiểu thư, con có biết ý nghĩa của chuyện này là gì không?" Quan thị tự biết mình không có chỗ dựa phía sau, cho nên từ trước đến giờ vẫn cố gắng nung đúc tâm trí của các nàng, dưới sự cố gắng của bà, Diệp Bội Liên đã có thể nhìn thấu sự đấu tranh gay gắt bên trong, Diệp Ngưng Huyên còn quá nhỏ, nhưng vẫn cần dạy dỗ.
"Di nương, phu nhân thật đúng là dụng tâm lương khổ a, không ngờ mới vậy mà đã tính toán tương lai cho đại tỷ, Tĩnh Hòa công chúa thân phận cao quý, lại vô cùng gần gũi với Thái tử, thật sự là quanh minh chính đại làm việc ngầm a, muốn được bên cạnh Thái tử, lại có thể vì đại tỷ và Thái tử mà lót đường." Diệp Bội Liên càng nói càng sáng tỏ, nàng có chút bội phục sự thông minh của mình.(@Du: chị này tự tin ghê quá^o^).
"Dạ, Liên Nhi, con phân tích vô cùng đúng, mấy năm nay sự cố gắng của không có uổng phí, con đã thấy rõ thế cục, cũng phải tính toán cho mình sớm một chút." Quan thị rất vui mừng khen ngợi nói, cũng không quên chỉ điểm một chút cho nữ nhi.
"Di nương, Liên Nhi tâm ý đã quyết, hơn nữa di nương cũng đã đồng ý." Diệp Bội Liên đấm nhẹ bờ vai Quan thị, lấy lòng nói.
Việc Diệp Hi Hà và Diệp Bội Liên lo lắng, thì Diệp Giai Thúy tràn đầy mừng rỡ, kể lại chuyện buổi trưa rất sinh động phấn khích cho Trần thị nghe. Trần thị nghe xong dặn dò Diệp Giai Thúy sau này thân cận với Diệp Hàm Vân nhiều một, liền đuổi nàng đi nghỉ ngơi. Sau khi Diệp Giai Thúy đi, Trần thị bắt đầu suy nghĩ một chuyện. Diệp Hàm Vân một mực yên lặng không tiếng tămsao bỗng nhiên lại nổi tiếng, tài hoa hơn người? Có phải có cao nhân chỉ điểm ở sau không? dien,dan,le,quy,don,ღHạDuღ.Còn có cái chết của Vân thị rất kỳ lạ, có phải có chuyện gì đó mình không biết?
Trong khi mọi người hâm mộ ghen tỵ, hận Diệp Hàm Vân, thì giờ phút này Diệp Hàm Vân đang nằm trên giường của mình suy nghĩ. Nàng luôn che giấu, hôm nay lại nhất thời cao hứng, lỡ quăng một cục đá tạo thành tầng sóng rồi, cuộc sống sau này sợ rằng càng thêm khổ sở đây. Chỉ thử nghĩ đã cảm thấy đau đầu, có điều kế hoạch của nàng cũng nên bắt đầu chuẩn bị áp dụng rồi, chỉ là tìm cái cớ gì để ra ngoài đi dạo đây?
Ngày thứ hai, sau khi lâm triều, Diệp Hồng An được các vị đồng liêu khen tặng mà cảm thấy kiêu ngạo. Tam nữ nhi luôn im lặng, hôm qua một khúc thành danh, vậy mà các nàng cũng không them nói với hắ một tiếng, làm cho hắn hiện tại bị đồng liêu hỏi đầu óc có chút choáng váng. Nghe nói hôm qua rất nhiều đệ tử thế gia đều may mắn nghe được, thậm chí ngay cả Thái tử cũng ở đó, lúc này Diệp Hồng An hận không thể lập tức trở về nhà đi hỏi đến tột cùng là chuyện gì, nhưng bị công vụ ngăn trở hắn cũng không có biện pháp phân thân.
Đợi đến khi Diệp Hồng An trở lại tướng phủ, cũng đã tối, bầu trời hồng hồng ráng đỏ, càng thêm làm nổi bật vẻ mặt đầy hồng quang của hắn, đi thẳng tới Thiên viện của Diệp Hàm Vân.
"Nô tỳ bái kiến lão gia." Thạch Duyệt đang tưới nước cho dược liệu mới trồng, nhìn thấy Diệp Hồng An, vội vàng cúi người thỉnh an.
"Tiểu thư của các ngươi có ở đây không?" Thấy cái viện hoang vu này, vốn tâm tình Diệp Hồng An đang kích động, từ từ lạnh xuống, đột nhiên cảm thấy thẹn với Vân thị và Vân nhi.
"Bẩm lão gia, Tam tiểu thư đang ở trong phòng." Thạch Duyệt vừa nói, liền dẫn Diệp Hồng An đi vào sương phòng phía sau.
"Vân nhi bái kiến phụ thân." Diệp Hàm Vân rất là ngoài ý muốn, vời người cha tiện nghi này, thân thể này cũng không hưởng thụ được tình thương của cha, huống chi là nàng đây.
"Vân nhi, tới ngồi xuống nói chuyện với cha một chút." Trước kia do hắn quên Vân nhi, hắn quyết định sau này sẽ đền bù cho nàng tốt hơn, Vân nhi lớn lên càng lúc càng giống mẹ đẻ Vân thị của nàng, giống như gốc hoa U Lan, càng thêm rất giống.
"Vâng, phụ thân." Tuy Diệp Hàm Vân có chút nghi ngờ, nhưng thấy sắc mặt tỏa sáng của Diệp Hồng An cũng đoán được mấy phần.