Thịnh Thế Hôn Nhân

Bạch Nhược Y hít một hơi thật sâu, tự đẩy xe lăn của mình đi từ từ về phòng.

Nguyên nhân chủ yếu là do chân cô còn chưa thể cử động, thế nên lúc về gặp rất nhiều khó khăn. Chỉ cần có hơi bất cẩn một chút, chắc chắn sẽ làm động đến vết thương ở chân. Trong đầu cô đang hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Thẩm2Đình Thâm, thì bất chợt lại nhớ đến khuôn mặt lúc rời khỏi đây lần cuối của anh. Nghĩ kỹ thì hôm qua anh cũng coi như đã chăm sóc cô cả một ngày, ban đêm còn ở lại trong phòng bệnh làm việc, mà cô lại đối xử với anh như vậy. Có phải hơi quá đáng rồi không? Bạch Nhược Y vừa chầm chậm lăn bánh xe lăn di5chuyển, vừa cẩn thận hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Ánh sáng trong đôi mắt cô sáng lên liên tục, trong lòng càng thêm rối loạn. Nhưng mà rất nhanh, cô liền ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng. Cô nhớ tới một năm trước, mình đã đau khổ cầu xin Thẩm Đình Thâm như thế nào, mong anh ra tay giúp đỡ tập đoàn Bạch6thị. Nhưng anh không chỉ làm nhục cô, mà còn thờ ơ đứng ngoài nhìn.

Đối với một người như vậy mà cô lại có thể mềm lòng, đầu óc có phải bị chạm mạch rồi không? Đối với loại người như anh, cô vẫn nên cách càng xa thì càng tốt hơn, về sau cũng không nên gặp lại anh nữa.

Thẩm Đình Thâm trở về công ty, cả người đều toát5ra một luồng khí lạnh giá. Những nhân viên đang định chào hỏi anh thấy vậy liền vội vã cúi đầu nghiêng người né tránh, sợ Thẩm Đình Thâm lại đột nhiên nổi giận. “Cậu kia, phương án dự phòng tôi bảo cậu chuẩn bị mấy hôm trước đã làm xong chưa?” Thẩm Đình Thâm đột nhiên lôi một nhân viên ra hỏi. Người bị kéo lại kia chính là một3tổ trưởng, bình thường Thẩm Đình Thâm sẽ không trực tiếp quản mấy việc này, vì vậy mỗi lần Thẩm Đình Thâm muốn hỏi tiến trình đều chỉ hỏi cấp trên của hắn. Nhưng mà thỉnh thoảng bị hỏi cũng là điều rất bình thường, ai bảo anh là Tổng giám đốc.

Người tổ trưởng kia căng thẳng nới lỏng cà vạt của mình đáp: “Còn một chi tiết nữa đang xử lý, nhưng ngày mới nhất định có thể làm xong rồi ạ.” Đôi mắt Thẩm Đình Thâm lóe lên tia sáng lạnh, nghiêng đầu nhìn những nhân viên đang cúi đầu làm việc quát: “Mấy người ai cũng nhận mức lương cao, nhưng mỗi ngày đến văn phòng đều làm cái gì thế hả? Chỉ có một phương án dự bị thôi cũng làm hết một tuần lễ:“ Tất cả nhân viên lập tức câm như hến, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám. Không khí trên tầng này dường như loãng hơn nhiều so với các tầng khác, mỗi người họ đều cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn. Ai cũng không nhịn được mà buồn bực trong lòng, không biết Tổng giám đốc bị ai chọc giận mà lại bực tức đến như vậy. “Sao lại giận dữ vậy?” Một giọng phụ nữ dịu dàng vang lên cắt ngang bầu không khí yên tĩnh kia. Mọi người liền nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Hạ Tiểu Tiêu đang uyển chuyển đi tới, ánh mắt cô ta dịu dàng nhìn Thẩm Đình Thâm: “Được rồi, đừng giận nữa mà, anh xem em đem đến cái gì cho anh này?”

Thẩm Đình Thâm liếc qua thứ Hạ Tiêu Tiêu đang cầm, đó là một bình rượu vang đỏ. Chất lỏng màu đỏ tươi đang chảy trong chai rượu xanh biếc, ở mép chai rượu còn hiện lên một tia sáng.

Những bình rượu mua từ các cửa hàng rượu cao cấp đem đến cho vị tổng tài như anh dù cho không phải loại thượng hạng thì cũng mang một mùi vị đặc biệt riêng.

Thẩm Đình Thâm thu lại ánh mắt lạnh lùng, quay người đi về phòng làm việc của mình. Những nhân viên kia cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Hạ Tiêu Tiêu cứ tưởng Thẩm Đình Thâm có hứng thú với chai rượu vang đỏ mà cô mang đến, thế nên liền theo sau anh tiến vào văn phòng, sau đó kêu Lý Lâm lấy dụng cụ mở chai rượu đến. “Không cần, hiện tại anh không muốn uống rượu.” Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế chủ tọa, cảm giác buồn bực trong lòng càng ngày càng tăng. Hạ Tiểu Tiếu nghe vậy liền cười đưa chai rượu vang cho Lý Lâm: “Vậy phiền anh cất kỹ lại trước, chờ khi nào Đình Thâm muốn uống lại lấy ra.”

“Được.” Lý Lâm cầm lấy chai rượu xong liền xoay người rời khỏi văn phòng. Trong văn phòng chỉ còn lại Hạ Tiêu Tiêu cùng Thẩm Đình Thâm, Hạ Tiêu Tiêu thử tìm một vài chủ đề nói chuyện, muốn Thẩm Đình Thâm trả lời, nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn không hề lên tiếng. Thái độ này khiến hành động của Hạ Tiêu Tiêu như một kẻ ngốc, Hạ Tiêu Tiêu nản chí thở dài một hơi. Có thể hôm nay cô ta đã tới không đúng lúc, thôi thì trở về cho rồi: “Nếu anh đã có việc bận, vậy anh cứ lo làm đi, em về trước đây.” Nói xong cầu này, cô ta liền cầm túi đứng dậy ra ngoài, cũng không mong đợi nhiều vào việc Thẩm Đình Thâm đáp lời cô ta. Thẩm Đình Thâm ngẩng đầu bình tĩnh nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hạ Tiêu Tiêu đang uốn éo bước ra cửa. Anh đột nhiên nghĩ đến một điều, đã lâu rồi anh chưa chạm vào cô ta, cũng chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà mỗi lần anh nhìn thấy Bạch Nhược Y đều có dục vọng lớn như vậy sao?

“Chờ đã, mấy ngày trước không phải Lý tổng mới mua một chiếc du thuyền sao? Cùng anh đi xem đi.” Thẩm Đình Thâm lên tiếng giữ chân Hạ Tiêu Tiêu. Hạ Tiêu Tiêu nghe vậy liền nhanh chóng xoay người, vẻ mặt đầy ý cười đáp: “Được.” Sau đó hai người liền lên xe, Thẩm Đình Thâm chủ động ra ghế sau ngồi. Điều này khiến Hạ Tiêu Tiêu không kìm nổi sự vui vẻ đang dần dâng lên cao trong lòng, cô ta vừa vô tình lại như cố ý cọ lên người Thẩm Đình Thâm.

Lý Lâm trước giờ lái xe vẫn rất ổn định, nhưng vì bây giờ đang là giờ cao điểm, anh ta không tự chủ được lái hơi nhanh, nên không còn ổn định nữa. Ở một chỗ khúc quanh xe rẽ qua, cơ thể mềm mại của Hạ Tiểu Tiểu liền đè lên người Thẩm Đình Thâm.

Lúc xe chạy chậm lại, cô ta liền rời khỏi người Thẩm Đình Thâm, cúi đầu khẽ nói: “Thật xin lỗi, em ngồi không vững.” Giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua chọc lòng người ngứa ngáy.

Ngay cả Lý Lâm đang lái xe cũng cảm thấy cả người như muốn nhũn ra. Mà Thẩm Đình Thâm ngồi gần Hạ Tiêu Tiêu lại như không cảm giác được, đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn cô ta.

Hạ Tiêu Tiêu cúi đầu ra vẻ thẹn thùng, giơ tay nhẹ vén mái tóc dài ra sau tai.

Động tác này nếu để những người đàn ông khác thấy chắc chắn sẽ bị mê hoặc đến chết mê chết mệt, nhưng lại làm cho người đang im lặng nãy giờ - Thẩm Đình Thâm giận tím mặt. Anh nhớ tới ngày đó ở KTV, Bạch Nhược Y cũng từng làm động tác như vậy. Mặc dù rất quyến rũ, nhưng lại khiến anh phát hiện ra việc cô đã đổi nước hoa.

“Dừng xe!”

Lý Lâm nghe vậy vội đạp thắng phanh xe lại gấp, cũng mặc kệ việc ở đây là đường cao tốc không được dừng xe. Hạ Tiêu Tiêu cảm thấy cảnh này có hơi quen, trong lòng liên cảm thấy lo lắng, hoảng sợ nhìn Thẩm Đình Thâm.

“Cút xuống xe.”

Quả nhiên!

Hạ Tiêu Tiêu tức giận nheo mắt: “Thẩm Đình Thâm, anh điên à? Có phải đuổi em xuống xe đến nghiện rồi hay không hả?” Thẩm Đình Thâm không để ý đến cô ta, vươn tay qua chỗ người Hạ Tiêu Tiêu, muốn đẩy cửa xe bên cô ta ra. “Không cần, tự em xuống xe! Hạ Tiểu Tiểu đẩy tay Thẩm Đình Thâm ra, tự mở cửa, bước xuống xe.

Hạ Tiêu Tiêu đứng trên đường cao tốc, xe cộ bên đường cứ chạy băng băng qua làm bụi đất dính trên người cô ta, khiến cô ta không còn giữ được dáng vẻ tỏa sáng như thường ngày nữa.

Nhưng trong đôi mắt cô ta lúc này lại đầy lửa giận, càng lúc càng nhiều. “Giờ còn qua chỗ Lý tổng không ạ?” Lý Lâm hỏi dò. “Đi hộp đêm.” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng trả lời.

Chỉ một lát họ đã đến hộp đêm, rõ ràng bên ngoài trời còn sáng choang, nhưng đi vào trong lại như đang giữa đêm, chỉ có đủ loại đèn nê ông màu sắc đang chiếu sáng mờ ảo khắp nơi. Không ít những người ăn chơi đang đứng ở giữa sàn khiêu vũ, từ các cô gái ăn mặc hở hang đến những người ăn mặc đàng hoàng, nhã nhặn. Trông bọn họ có vẻ cũng chẳng biết bây giờ bên ngoài đang là giữa trưa. Kể từ lúc Thẩm Đình Thâm bước vào, với tướng mạo và khí chất của anh khiến không ít người nghĩ đến việc đến chỗ anh bắt chuyện, nhưng bởi vì trên người anh tỏa ra từng đợt khí lạnh khiến cho những người kia đều chùn bước. Một người có vẻ như là quản lý lập tức tiến đến, dẫn Thẩm Đình Thâm đến một căn phòng đầy xa hoa. Không đợi Thẩm Đình Thâm mở lời, quản lý đã vội dẫn theo mấy cô gái có dáng dấp đẹp mắt, nổi bật tiến vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui