Thịnh Thế Hôn Nhân



""/ “Cái gì?” Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày, nhìn Trần Duệ với vẻ hoang mang.

Trần Duệ cũng hơi ngạc nhiên, sợ Thẩm Đình Thâm sẽ khiến Cố Thần Trạch để ý, liền vỗ vai Thẩm Đình Thâm: “Nói nhỏ thôi, khẽ thôi nào, không được để Cố Thần Trạch biết chuyện này.” Thẩm Đình Thâm vẫn chưa hiểu ý của Trần Duệ, đôi mắt biểu thị sự khó hiểu. “Tôi biết hôm qua cậu và Bạch Nhược Y cãi nhau, cậu tới phòng tối, Bạch Nhược Y sẽ chủ động làm lành với cậu!” Trần Duệ kiên nhẫn nói lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thần Trạch đang rửa bát, sợ Cố Thần Trạch phát hiện.

“Cậu không đùa tôi đấy chứ?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng chớp mắt, anh rất muốn làm lành với Bạch Nhược Y, nhưng với tính cách của Bạch Nhược Y như vậy làm sao2có cô có thể chủ động làm lành với mình.

E rằng chỉ có trong mơ của Thẩm Đình Thâm mới có thể xuất hiện tình huống này.

“Thật mà, có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám nói đùa với cậu! Cậu mau đi đi, đừng để tên Cố Thần Trạch kia biết, sẽ bại lộ mất.” Trần Duệ cố gắng đẩy người của Thẩm Đình Thâm, giục anh đi nhanh.

Đây là lần đầu tiên từ khi tới hòn đảo nhỏ này, Thẩm Đình Thâm cảm thấy đưa Trần Duệ đi là một sự lựa chọn không tồi.

Thẩm Đình Thâm không nghĩ ngợi nhiều, nghe theo lời của Trần Duệ, đi tới phòng ở trên lầu.

Trần Duệ rón rén định đi theo thì đúng lúc Cố Thần Trạch quay đầu lại: “Trần Duệ, cậu muốn đi đâu, bao nhiêu là bát như thế này, định để tối rửa một8mình hay sao?”

“Đâu có, tôi đến rửa cùng anh!” Trần Duệ chột dạ cười bẽn lẽn, thật sự có cảm giác tội lỗi với người anh em Cố Thần Trạch. Mà Chu Du kéo Bạch Nhược Y đi vào phòng của Thẩm Đình Thâm xong, bảo Bạch Nhược Y ngồi xuống rồi khẽ thở phào: “Cô cứ ngồi đây một lát, tôi nghĩ đã.” Vừa nói vừa nhìn cái bàn trong phòng Thẩm Đình Thâm, trên bàn không hề có hộp hương thơm nào cả.

“Có chuyện gì vậy, lại còn phải tới tận phòng của Thẩm Đình Thâm để nói chuyện?” Bạch Nhược Y khẽ nheo mày đứng dậy, gần như chống đối lại tất cả những thứ thuộc về Thẩm Đình Thâm. Chu Du hít một hơi thật sâu, không hề có một mùi gì cả.

“Sao lại như vậy, chẳng lẽ không phải phòng này?” Chu Dụ tự hỏi bản2thân, sau đó lắc đầu cười với Bạch Nhược Y: “Cô cứ chờ một lát, tôi phải xem xem là căn phòng nào.”

Nói xong cô ấy chạy một mạch sang phòng của Cố Thần Trạch. Vòng vo cả buổi mà không phát hiện ra hộp hương thơm nào trong phòng cả. “Trần Duệ chết tiệt, chả làm được chuyện gì ra hồn cả.” Chu Du vừa oán giận vừa quay lại phòng của Trần Duệ. Vừa bước được vài bước đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, Chu Du chau mày lại, nghĩ thầm có lẽ chính là căn phòng này. Nhưng vì muốn đảm bảo kế hoạch thành công, Chu Du vẫn phải lật đầu giường lên xem để đảm bảo chính mắt nhìn thấy mới yên tâm. Mà Bạch Nhược Y đang ngồi ở trong phòng Thẩm Đình Thâm không hề có tính kiên nhẫn, đã đi ra2khỏi phòng. Mới ra khỏi thì cô lại nhìn thấy Thẩm Đình Thâm bước tới.

Hai người chạm mặt nhau ở trước cửa phòng Thẩm Định, anh nhìn em, em nhìn anh, không khí vô cùng ngượng nghịu.

“Vào phòng rồi nói sau.” Thẩm Đình Thâm tường Bạch Nhược Y khó khăn trong việc mở lời, nên đã mời Bạch Nhược Y vào phòng. Ánh mắt của Bạch Nhược Y lại nhìn chỗ khác, trong lòng vẫn đang giận Thẩm Đình Thâm, sau đó không thèm quay đầu lại mà bước về phòng của mình.

Trong đầu Thẩm Đình Thâm suy nghĩ, Trần Duệ này lại dám cả gan chơi mình.

Anh không hề chậm chạp mà vội vàng đi theo Bạch Nhược Y vào phòng cô. “Bạch Nhược Y, em hãy nghe anh nói đã thực sự là anh biết là anh đã sai rồi...”

Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y vừa mới bước6vào phòng thì Cố Thần Trạch lại xuất hiện ở hành lang.

Cố Thần Trạch thấy cửa phòng mình đang mở toang, cửa phòng Thẩm Đình Thâm cũng mở toang, không thấy ai cả. Lại nhìn thấy Chu Du đang chổng mông để một vật gì đó trên đầu giường của Trần Duệ, nên Cố Thần Trạch cảm thấy chán nản, anh ta bước tới gần phòng Trần Duệ.

“Cô để cái gì trong phòng anh ấy vậy? Trần Duệ có biết không?” Vẻ mặt Cố Thần Trạch lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm.

Chu Dụ sợ tới mức suýt nữa ngã nhào xuống đất, nhìn thấy người đến là Cố Thần Trạch thì hốt hoảng. Chu Du cố gắng hít một hơi thật sâu, sau đó cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Vốn dĩ lúc đầu cô vẫn đang nín thở nên giờ đã vô thức hít một hơi thật sâu. Cố Thần Trạch cũng ngửi thấy mùi gì đó là lạ trong phòng, nhướng mày lên hỏi: “Mùi gì vậy?”

Trần Duệ cũng đi tới, vẫn chưa nghe rõ tiếng của ai trong phòng đã vội vàng khóa trái cửa lại.

“Ầm!” một tiếng, cửa phòng bị động từ bên ngoài, hơn nữa còn bị Trần Duệ khóa trái lại nên bên trong không thể mở được. Chu Du thầm nghĩ tiêu rồi, bật người chạy ra cửa, cả người như dán vào cửa: “Trần Duệ mở cửa đi! Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm không có ở đấy!”

Mà Trần Duệ khóa cửa xong thì đã chuồn mất từ lâu.

Cố Thần Trạch không hề nghĩ nhiều tới vậy, chỉ tới khi nghe được tên của Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm thì anh ta mới hiểu được phần nào.

“Cô và Trần Duệ làm cái trò gì vậy, cả ngày hôm nay cứ thì thà thì thụt!” Cố Thần Trạch bước tới, nhìn Chu Dụ từ trên cao.

Chu Dụ chột dạ quay đầu đi, lại cảm thấy bản thân mình càng ngày càng nóng bức, ý thức càng ngày càng mơ hồ. Cổ họng cô vô cùng khó chịu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất! Tìm được hộp hương thơm, đóng nó lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui