Thịnh Thế Hôn Nhân



""/ Điện thoại vang lên không tới hai tiếng đã kết nối

“Sao hả?” Giọng nói lười nhác của Thẩm Đình Vũ truyền qua ống nghe điện thoại, nhưng lại có mấy phần thâm độc

“Thẩm Đình Thâm được tìm thấy rồi, là Thụy Tư dẫn người đến tìm

Bây giờ ắt hẳn Thẩm Đình Thâm đang đi thẳng về thành phố H, tôi gọi điện thông báo cho anh một tiếng, anh hãy chuẩn bị sẵn sàng” Dù gì Như Kính cũng đã hết sức hỗ trợ Thẩm Đình Vũ, chuyện còn lại để Thẩm Đình Vũ tự giải quyết đi

“Quả nhiên bị Thụy Tư phá rồi” Giọng điệu của Thẩm Đình Vũ trở nên nghiêm trọng, đôi mắt vừa dài vừa nhỏ khẽ nheo lại: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đưa tiền cho cô sau, không còn chuyện của cô2nữa” “Tốt, hợp tác vui vẻ” Như Kính vốn đang lo Thẩm Đình Vũ thất bại sẽ quở trách mình, không ngờ cậu ta lại nhẹ nhàng bỏ qua như vậy

Tâm trạng của Như Kính cũng tự nhiên khá hơn, tiếp theo chỉ cần chờ Thẩm Đình Vũ đưa tiền tới đây, sau đó mình sẽ được tự do

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện mai này mình và Thẩm Đình Thâm không cùng xuất hiện nữa, trong lòng cô ta lại khó chịu

Thẩm Đình Vũ tắt điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, trợn mắt nhìn Trần Học Hạo đang ngồi bên cạnh ăn uống

“Đừng ăn nữa, Thẩm Đình Thâm sắp về rồi, chúng ta phải chuẩn bị một chút” Thẩm Đình Vũ sa sầm nét mặt, đi qua đi lại trong phòng, thầm cân nhắc xem7có đủ tiền hay không

Trần Học Hạo nuốt thứ gì đó trong miệng xuống, kinh ngạc nhìn Thẩm Đình Vũ: “Anh nói gì, anh nói Thẩm Đình Thâm sắp về? Không phải là Như Kính sai người trói anh ta lại ư? Sao anh có thể về được?” “Đương nhiên là có người đi tìm bọn họ rồi” Thẩm Đình Vũ ngồi lên ghế sofa, mở máy tính mình ra

Màn hình vừa được đẩy lên, mọi luồng sáng lạnh trên đó đều chiếu vào gương mặt Thẩm Đình Vũ, khiến khuôn mặt cậu ta càng thêm vô cùng lạnh lùng

Trần Học Hạo cũng tới ngồi bên cạnh cậu ta, trên màn hình là số tiền bồi thường của công ty Nhạc Hoa, Trường Thành Chí và Lục Nhân

Cho dù Trần Học Hạo đã sớm biết rõ, nhưng mỗi khi9nhìn thấy mấy khoản tiền này, gã vẫn không kiếm được mà hít một hơi lạnh

“Hiện tại ba nhà này không khác nhau lắm, chỉ còn Chu thị vẫn chưa thực hiện

Nếu như Thẩm Đình Thâm quay về, chỉ e không thể động vào được nữa” Trần Học Hạo ngồi bên cạnh, nhỏ giọng bàn bạc với Thẩm Đình Vũ, vừa nói vừa len lén chú ý sắc mặt của đối phương

Ánh mắt Thẩm Đình Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình, nhẹ nhàng híp lại thành một sợi dây nhỏ, vẻ tính kế toát lên trong mắt cậu ta: “Khoản bồi thường của ba công ty đó rất đúng hạn, công ty Chu thị không thực hiện cũng được”

“Đủ tiền rồi sao?” Trần Học Hạo cười hỏi: “Vậy chuyện hợp tác của Thẩm thị các người, không phải5đã đóng đinh trên ván à?”

Thẩm Đình Vũ lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, rút hai điểu rồi đưa cho Trần Học Hạo một điếu thuốc

Trần Học Hạo đốt điều của mình, sau đó lại nịnh bợ đốt thuốc cho Thẩm Đình Vũ, ánh mắt gã cũng cười híp lại thành một đường nhỏ: “Đến lúc đó nhở cho tôi húp miếng canh nóng”

“Bây giờ không phải là lúc để vui mừng

Tôi phải nghĩ cách làm sao để Thẩm Đình Thâm có trở lại cũng không ngăn được tôi” Thẩm Đình Vũ kẹp điếu thuốc, hung hăng hít một hơi

Giữa làn khói nhàn nhạt ấy, ánh mắt Thẩm Đình Vũ có chút mê ly mà cũng có chút phiền não: “Nếu như Thẩm Đình Thâm trở lại thì sẽ không biết tốt xấu, ngừng hết toàn3bộ hạng mục của tôi, vậy thì có khác gì kiếm củi ba năm thiếu một giờ”

Trần Học Hạo ngồi co trên ghế sofa, ánh mắt gã vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Đình Vũ, nhìn ra được vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Đình Vũ

Đối với chuyện lần này, cậu ta vô cùng để bụng

Trần Học Hạo cũng hung hăng hít một hơi, sau đó nhíu mày cười: “Anh nghĩ xem, trên đời này có một câu gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người như anh mà còn sợ Thẩm Đình Thâm, ắt hẳn Thẩm Đình Thâm cũng có kẻ mà anh ta sợ”

Con ngươi đen bóng của Thẩm Đình Vũ nhìn lướt qua Trần Học Hạo rồi híp lại, ánh sáng nhấp nhô: “Anh nói gì? Ý của anh là bảo Thẩm Thanh Du giúp tôi?”

“Đúng vậy! Gần đây không phải là anh thường đến bệnh viện thăm ba anh sao? Quan hệ cha con của hai người cũng hòa thuận, anh hãy nịnh bằng một lý do nào đó, làm cho ông ấy ký tên vào kế hoạch của anh, Thẩm Đình Thâm sao có thể cản được anh chứ?” Trấn Học Hạo nhướng mày đặc ý nhìn Thấm Đình Vũ, giống như đang đợi Thẩm Đình Vũ khen gã

Thẩm Đình Vũ đột nhiên hít mấy hơi, mắt thường có thể thấy được tốc độ của đầu thuốc lá cháy đỏ, nhanh chóng cháy đến ngón tay cậu ta

Trong nháy mắt chấm đỏ sắp đốt tới ngón tay, Thẩm Đình Vũ nhanh chóng cầm đầu thuốc lá trong tay, dí tắt trên ghế sofa

Đầu thuốc lá vang lên một tiếng “chết”, làn khói nhẹ giãy giụa lần cuối, sau đó có thể nghe thấy mùi ghế sofa bị đốt tràn ngập cả gian phòng

Thẩm Đình Vũ lạnh lùng nói: “Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có một cách này” Vừa nói, cậu ta liền đóng máy tính lại, đứng dậy đi tới bệnh viện

Đi được mấy bước, nhận thấy Trần Học Hạo không đi theo mình, Thẩm Đình Vũ thầm nghĩ chỉnh lại bản kế hoạch một chút trên xe, suy nghĩ làm thế nào để Thẩm Thanh Du chịu ký tên

Cậu ta quay đầu lại nhìn, thấy Trần Học Hạo đang hoảng sợ nhìn ghế sofa, chiếc ghế ấy vừa bị cậu ta dùng đầu thuốc nóng bỏng đốt thành một lỗ tròn

Qua một lúc lâu mới thấy Trần Học Hạo cau mày, hung hăng chạy về phía Thẩm Đình Vũ: “Anh có phải là người không vậy?! Tôi vừa mới mua ghế sofa, tốn một tháng tiền lương của tôi! Còn chưa ngủ với cô gái nào trên đó đã bị anh đốt cháy rồi!”

Nếu nói đạo lý, giường của Trần Học Hạo chưa chắc đáng tiền bằng chiếc ghế sofa này, bởi vì gã đặc biệt thích ngủ với đàn bà trên sofa, cho nên yêu cầu cực kỳ cao đối với ghế

“Được rồi, cùng lắm thì lần sau tôi sẽ chuyển tiền cho anh, lái xe đưa tôi đến bệnh viện gặp ba tôi trước” Thẩm Đình Vũ khinh thường phất tay một cái, bảo Trần Học Hạo lái xe

Trần Học Hạo vẫn còn đau lòng nhìn ghế sofa của mình: “Anh vốn không hiểu, đây không phải là vấn đề tiền bạc”

“Vậy rốt cuộc anh có muốn tôi đền tiền không?” Thẩm Đình Vũ có chút nhịn không nổi, cậu ta còn vội vã chuyện kế hoạch, không có ý định ba hoa với Trần Học Hạo

Trần Học Hạo biết Thẩm Đình Vũ bấy giờ là ông chủ lớn, nghe ra giọng điệu của cậu ta không kiên nhẫn nên cũng không cãi với cậu ta nữa

Gã phẫn nộ gật đầu một cái, đi ra ngoài cửa: “Được được được, tôi đi lái xe là được, nhưng anh phải đến tôi tiền gấp đôi!”

“Chỉ cần ba tôi ký tên theo như kế hoạch, đừng nói gấp đôi tiền, gấp ba tôi cũng cho anh” Thẩm Đình Vũ ở phía sau gã, cầm máy vi tính xách tay của mình

“Được, tôi sẽ ghi nhớ” Tâm trạng của Trần Học Hạo miễn cưỡng tốt hơn một chút


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui