Thịnh Thế Hôn Nhân



""/

""/ Thẩm Đình Thâm có thể cảm thấy được ánh mắt đánh giá của Lộ Trạch, cảm thấy hơi không thích ứng được, “Tôi không sao mà, chỉ là hơi mệt, muốn ngủ thôi.”

Anh không muốn nói với Lộ Trạch chuyện mình bị đánh, hơn nữa anh nghĩ qua mấy hôm nữa vết thương sẽ tự lành lại, không cần phải chuyện bé xé ra to.

“Vậy à?” Giọng của Lộ Trạch rất lạ.

Thẩm Đình Thâm cảm thấy chỗ đau nhói sau lưng mình bị Lộ Trạch véo mạnh, đau đến nỗi anh ôm vai bước lên trước một bước, hít một hơi lạnh, “Á… cô làm gì thế?”

Thẩm Đình Thâm nghiêng vai vào trong, hơi không tình nguyện cho lắm, “Không sao đâu, chỉ bị đánh một gậy, qua mấy hôm nữa sẽ khỏi thôi, không cần xem.”

“Thẩm Đình Thâm!” Lộ Trạch tức giận, đôi mắt ẩn chứa hơi3nước nhìn bóng lưng dày rộng của Thẩm Đình Thâm, một bên lưng rõ ràng hơi hõm xuống, hẳn là vì đau đớn.

Cô tưởng mình chăm sóc Thẩm Đình Thâm lâu như vậy, cho dù anh không yêu cô nhưng tốt xấu gì cũng khoảng một tháng rồi, mà khoảng thời gian gần đây hai người sống riêng trong ngôi nhà này, người máu lạnh vô tình thế nào đi nữa cũng sẽ coi cô không phải người ngoài mới đúng.

Nhưng tại sao đến bây giờ, Thẩm Đình Thâm vẫn kháng cự cô?

“Anh đã như vậy rồi, có lúc đến tắm rửa cũng là do em đặt quần áo của anh một bên, bây giờ anh bị thương còn không muốn cho em xem?” Lộ Trạch nhíu mày hỏi Thẩm Đình Thâm, “Rốt cuộc anh muốn em làm thế nào? Em cảm thấy em lãng phí nhiều thời gian, sức2lực trên người anh như thế đều là để cho chó ăn, anh biết không hả?”

Quả nhiên là đã bị thương, đôi mày mảnh của Lộ Trạch chau lại, cô đỡ Thẩm Đình Thâm ngồi lên giường.

“Lưng bị tên điên dùng gậy đánh đúng không?” Lộ Trạch nghiêm mặt hỏi Thẩm Đình Thâm.

Thẩm Đình Thâm ngồi trên giường, tự cởi giày, sau đó gác hai chân lên giường, lúc cởi giày có thể cảm thấy được mắt cá chân phải sưng lên.

“Ừ.” Từ ngữ khí của Lộ Trạch, Thẩm Đình Thâm biết không thể giấu cô thêm được nữa, bèn nói như thật.

Sau đó anh nghe thấy giường kẽo kẹt - Lộ Trạch cũng trèo lên giường, cô vòng ra sau lưng Thẩm Đình Thâm, “Cho em xem nào.”

“Lộ Trạch.” Thẩm Đình Thâm trầm giọng, “Tôi từng nói, tôi sẽ không thích em, tôi cũng từng khuyên em3đừng phí công sức…”

“Không phải, không phải!” Lộ Trạch chán nản cắt ngang lời Thẩm Đình Thâm, “Em không bắt anh thích em, em nói chăm sóc anh không phải vì để anh thích em, em chỉ giận, giận vì chúng ta đã cùng trải qua khoảng thời gian dài như thế mà anh vẫn không muốn tiếp nhận ý tốt của em, chỗ có thể nhìn trên người anh em đều nhìn rồi, bây giờ bị thương rồi mà anh còn không muốn cho em xem.”

Lộ Trạch giận Thẩm Đình Thâm vẫn chưa thoát khỏi bóng tối, chưa chấp nhận được sự thật bản thân bị mù.

Lộ Trạch muốn tiến vào trái tim anh, không cần phải trở thành người yêu, chỉ cần là bạn bè hay người thân cũng được, miễn có thể giúp Thẩm Đình Thâm hòa nhập với thế giới đã mất đi ánh sáng của9anh hiện giờ.

Thẩm Đình Thâm có thể cảm nhận được sự khó chịu và không cam tâm trong lòng Lộ Trạch, nghĩ vậy, anh lại thấy mình có lỗi với cô.

“Không phải, không phải!” Lộ Trạch chán nản cắt ngang lời Thẩm Đình Thâm, “Em không bắt anh thích em, em nói chăm sóc anh không phải vì để anh thích em, em chỉ giận, giận vì chúng ta đã cùng trải qua khoảng thời gian dài như thế mà anh vẫn không muốn tiếp nhận ý tốt của em, chỗ có thể nhìn trên người anh em đều nhìn rồi, bây giờ bị thương rồi mà anh còn không muốn cho em xem.”

Lộ Trạch giận Thẩm Đình Thâm vẫn chưa thoát khỏi bóng tối, chưa chấp nhận được sự thật bản thân bị mù.

Lộ Trạch muốn tiến vào trái tim anh, không cần phải trở thành người yêu, chỉ3cần là bạn bè hay người thân cũng được, miễn có thể giúp Thẩm Đình Thâm hòa nhập với thế giới đã mất đi ánh sáng của anh hiện giờ.

Thẩm Đình Thâm có thể cảm nhận được sự khó chịu và không cam tâm trong lòng Lộ Trạch, nghĩ vậy, anh lại thấy mình có lỗi với cô.

Nhưng Thẩm Đình Thâm lại không biết nên an ủi cô thế nào, cũng không biết bây giờ bản thân nên làm gì. Anh chỉ lặng lẽ vươn tay, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra.

Thôi vậy, chẳng qua chỉ là vết thương mà thôi.

Lộ Trạch ngồi sau lưng anh, có thể nhìn thấy động tác này.

Nhưng cô vẫn không thể đè nén cơn bực tức trong lòng xuống được, tại sao? Tại sao cô làm nhiều như vậy mà Thẩm Đình Thâm không hề dao động?

Tuy nhiên Lộ Trạch lại là một người hiểu chuyện, cô cũng biết rõ thứ gọi là thích không thể miễn cưỡng. Nếu có thể miễn cưỡng, Lộ Trạch cô cũng sẽ không sa vào cảnh độc thân bao nhiêu năm nay.

Mà cô cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng Thẩm Đình Thâm có thể đối đãi với mình hơi khác những người khác một chút, căn bản chưa từng muốn so bì, đọ sức với Bạch Nhược Y trong lòng Thẩm Đình Thâm.

“Em biết tính cách của anh là vậy…” Giọng của Lộ Trạch trở nên bất lực, trong vẻ thản nhiên xen lẫn cả mệt mỏi, “Nhưng vẫn rất buồn, em chẳng thể nào giúp anh thay đổi.”

Trong căn phòng yên lặng, chỉ có gió đêm lướt qua ngoài cửa sổ, lá cây kêu xào xạc. Người ngồi trước mặt Lộ Trạch đã cởi áo rồi, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề lên tiếng.

Lộ Trạch cười tự giễu, đến gần nhìn kĩ lưng Thẩm Đình Thâm. Nửa lưng bên phải của anh có một mảng màu tím như trúng độc, đang sưng lên.

Lộ Trạch chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau đến tận xương tủy. Mà vừa nghĩ đến việc Thẩm Đình Thâm dù bị như vậy cũng không muốn nói thêm một câu với mình, Lộ Trạch cảm thấy rất tức giận. Cô đột nhiên khom người cắn mạnh vào vết thương sau lưng Thẩm Đình Thâm.

Hàm răng nhọn cùng đôi môi mềm mại của cô xé rách vết thương của Thẩm Đình Thâm, khiến anh đau đến độ run rẩy. Tay anh túm chặt mép giường, móng tay dính đầy gỗ vụn.

Đây chỉ là sự phát tiết vì không cam lòng, Lộ Trạch cũng có thể cảm thấy vừa rồi Thẩm Đình Thâm đau điếng người, thoáng chốc cô đã bình tĩnh lại, “Được rồi, em đi lấy dầu hoa hồng thoa cho anh, có thể tiêu sưng.”

Trên vầng trán trắng sạch của Thẩm Đình Thâm đã chi chít mồ hôi lạnh, anh đáp hờ hững, “Ừ.”

“Chân anh cũng bị sưng đúng không.” Lộ Trạch vừa đi ra khỏi phòng vừa làm như vô ý hỏi.

Thẩm Đình Thâm nhướng mày, hơi kinh ngạc, nhưng không lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui