Thịnh Thế Hôn Nhân



""/

""/ Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng giày da và giày cao gót nện trên nền nhà, trong âm thanh hỗn loạn nhưng dường như lại hơi có quy luật.

Bạch Nhược Y không cần quay đầu nhìn cũng biết nhất định là Lộ Trạch đưa Thẩm Đình Thâm đến.

“Bạch Nhược Y!” Một giọng nữ gần như thét chói tai vang lên trong không gian tầng năm, làm người đàn ông bên cạnh cô ta giật mình, hàng mày đen nhánh nhíu chặt lại.

Lộ Trạch vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của Thẩm Đình Thâm nên bước lên vài bước đến bên cạnh Bạch Nhược Y rồi nói bằng giọng không thể tự kiềm chế, “Cô tới đây làm gì? Cô tới đây làm gì hả?” Vừa nói, cô ta vừa giơ tay kéo áo3của Bạch Nhược Y, muốn lôi cô rời khỏi đây.

Lộ Trạch đã chịu đủ cái kiểu lo lắng tra tấn này rồi.

Cô ta ta phải nhìn chằm chằm! Phải canh chừng thật chặt Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y.

Đối với sự khăng khăng của Lộ Trạch, Thẩm Đình Thâm chỉ sầm mặt, lạnh lùng gọi tên cô ta, “Lộ Trạch.”

Một giây trước Lộ Trạch còn rất kiên định, nhưng cô ta lập tức nhũn ra, nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Đình Thâm một hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài, sau đó không nói gì và rời khỏi đây.

Sau đó, Thẩm Đình Thâm không cần người đỡ cũng có thể dựa vào cảm giác của mình để tìm được cửa văn phòng, rồi anh vào văn phòng và ngồi xuống ghế sofa.

Bạch Nhược Y vung tay ra, lạnh lùng trừng Lộ Trạch, “Tôi không tới tìm cô.” “Đương nhiên tôi biết cổ tới tìm Thẩm Đình Thâm!” Lộ Trạch tức giận đến mức cằm cũng hơi run rẩy.

Ánh mắt căm tức của cô ta nhìn thẳng vào Bạch Nhược Y, “Cổ tới tìm anh ấy làm gì?! Cô đi đi!” “Xin hỏi bây giờ cô nói chuyện với tôi bằng thân phận gì?” Bạch Nhược Y khinh thường liếc nhìn Lộ Trạch, “Tuy bên ngoài đều nói các người sắp kết hôn, nhưng suy cho cùng thì các người vẫn chưa kết hôn, vậy bây giờ cô là cái thá gì? Cô lấy thân phận gì mà bảo tôi đi?” “Cô...

cô đã dám nói là mình đến tìm Thẩm Đình Thâm, tới tìm một cách đúng lý3hợp tình đúng không!” Lộ Trạch giận điên, nếu không phải Thẩm Đình Thâm còn đứng ở đây, cô ta cảm thấy mình phải cho Bạch Nhược Y một cái tát.

“Không liên quan đến cô.” Bạch Nhược Y lại phản bác Lộ Trạch một cách rất tự tin, lần này cô tới tìm Thẩm Đình Thâm là để đòi tiền.

Lộ Trạch còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Đình Thâm đứng phía sau kéo lại, giọng nói lạnh tanh truyền vào tai cô ta, “Em đi trước đi.” “Không! Em không đi!” Lộ Trạch xoay người nhìn Thẩm Đình Thâm, trong lòng cô ta cảm thấy nếu mình đi rồi, không biết kể tiếp Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y sẽ xảy ra chuyện gì.

Nếu không phải nhìn thấy tần suất chớp9mắt của anh rất ít, nhất định Bạch Nhược Y sẽ cho rằng đôi mắt của Thẩm Đình Thâm căn bản chẳng có vấn đề gì.

“Cô Bạch, lần này cô tới tìm tôi lại muốn làm gì đây?” Thẩm Đình Thâm lười biếng dựa vào ghế sofa, trong giọng nói nhạt nhẽo hơi có sự khinh thường.

“Hiện giờ Tập đoàn Bạch thị đang xuất hiện vấn đề, là anh giở trò đúng không?” Bạch Nhược Y vào thẳng vấn đề, cô không thích vòng vo với người khác, huống hồ là Thẩm Đình Thâm trước mặt đây là một Thẩm Đình Thâm không ai có thể thắng được.

Cho nên Bạch Nhược Y dứt khoát nói thẳng, vốn cô cũng là một người rất đơn giản.

“Bạch thị các người xảy ra vấn đề có liên quan gì3đến tôi?” Hai tay Thẩm Đình Thâm khoanh lại.

“Cô Bạch, lần này cô tới tìm tôi lại muốn làm gì đây?” Thẩm Đình Thâm lười biếng dựa vào ghế sofa, trong giọng nói nhạt nhẽo hơi có sự khinh thường.

“Hiện giờ Tập đoàn Bạch thị đang xuất hiện vấn đề, là anh giở trò đúng không?” Bạch Nhược Y vào thẳng vấn đề, cô không thích vòng vo với người khác, huống hồ là Thẩm Đình Thâm trước mặt đây là một Thẩm Đình Thâm không ai có thể thắng được.

Cho nên Bạch Nhược Y dứt khoát nói thẳng, vốn cô cũng là một người rất đơn giản.

“Bạch thị các người xảy ra vấn đề có liên quan gì đến tôi?” Hai tay Thẩm Đình Thâm khoanh lại.

Mặc dù mắt anh không nhìn thấy những khuôn mặt như núi băng nghìn năm vẫn cho người ta cảm giác không mấy thân thiện.

Bạch Nhược Y cũng biết bây giờ mình chỉ đang trách móc Thẩm Đình Thâm từ một phía, theo như lời Bạch Kiến thì vốn không có chứng cứ gì cả, họ quá đuối lý.

OK, OK, nếu nói như vậy, Bạch Nhược Y không đề cập tới việc này là được, “Được, nếu vụ Bạch thị không phải anh nhúng tay sau lưng cũng không sao.

Hôm nay tôi tới tìm anh không phải để hỏi anh cái này.” “Tôi thật sự không nghĩ ra cố Bạch còn tìm tôi có chuyện gì nữa.” Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm cong lên lạnh lùng, đường cong của môi dưới hơi trễ xuống tạo thành bóng mờ.

Bạch Nhược Y cầm túi xách đi đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm, cô không ngồi xuống bên cạnh anh mà đứng phía trước.

Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai 360 độ không góc chết của Thẩm Đình Thâm.

Nhưng bây giờ lòng Bạch Nhược Y rất bình tĩnh, cô sẽ không bao giờ dao động vì gương mặt đẹp như thần của Thẩm Đình Thâm nữa, “Trước đây lúc Thẩm thị các người xuất hiện khủng hoảng, tôi đã giao tấm thẻ của mẹ ruột mình cho anh, anh còn nhớ không?” Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế sofa, mặt không cảm xúc, căn bản không để cho người ta đoán ra được suy nghĩ của anh.

Đối mặt với sự im lặng của Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì, cô khẽ mím môi rồi nói tiếp, “Không phải tôi tới đây bắt anh trả tiền, suy cho cùng lúc trước là tôi tự nguyện lấy ra.

Tôi chỉ

muốn anh trả tấm thẻ kia lại cho tôi, trong thẻ chắc là vẫn còn một nửa số tiền nhỉ?” “Còn hơn phân nửa.”Thẩm Đình Thâm lạnh nhạt mở miệng, xác nhận giúp Bạch Nhược Y trong thẻ còn bao nhiêu tiền, “Nó hoàn toàn có thể giúp Bạch thị các người giải quyết tất cả khủng hoảng.” Nghe vậy, Bạch Nhược Y mới khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp, “Vậy phiền anh trả lại tấm thẻ đó cho tôi đi.” “Vấn đề là tại sao tôi phải trả cho cô?” Thẩm Đình Thâm ngồi thẳng dậy, trên mặt có nụ cười lưu manh, làm người ta nhìn thấy phải lạnh cả sống lưng.

“Đó là thẻ của tôi! Anh trả lại cho tôi chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?” Bạch Nhược Y trợn trừng mắt, phát hiện Thẩm Đình Thâm mà đã mặt dày thì còn hơn cả tường thành, “Tôi không bắt anh trả lại cho tôi số tiền đã dùng lúc trước xem như rộng lượng lắm rồi.

Vả lại, với tài sản của Thẩm thị các người bây giờ, tiền trong tấm thẻ kia cũng chẳng tính là gì đúng không?” “Sao lại chẳng tính là gì?” Thẩm Đình Thâm hừ lạnh, “Mặc kệ là đối với công ty nào, tấm thẻ kia đều là một khoản vốn lưu động rất lớn.

Có người làm ăn nào lại nhả tiền đã tới tay mình rồi ra chứ?” “Thẩm Đình Thâm!” Bạch Nhược Y cao giọng, “Đó là thẻ của tôi! Anh đường đường là Tổng giám đốc của Thẩm thị, không phải là muốn trở mặt, lấy thẻ của tôi không trả lại cho tôi đấy chứ?” Thật không thể tưởng tượng được, hóa ra khi Thẩm Đình Thâm không nói tình người lại xảo trá quá đáng như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui