Thịnh Thế Hôn Nhân



""/

""/ Lý Lâm thu các tài liệu lại, không ngẩng đầu lên mà đáp lại, “Ừm.” Bốn cổ đông rời khỏi phòng họp, trong phòng chỉ còn lại Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm, còn có Thanh Ly trong lòng Thẩm Đình Thâm nữa.

Lý Lâm cất tài liệu xong, vừa định nói, “Tôi...” “Suỵt.” Thẩm Đình Thâm ra hiệu cho Lý Lâm, sau đó nói thật nhỏ, “Cô bé ngủ rồi sao.” Bởi vì hiện giờ Thẩm Đình Thâm vẫn chưa nhìn rõ mọi thứ, anh chỉ thấy người trong lòng không có động tĩnh gì, cũng không nghịch cà vạt mình nữa.

Lý Lâm rướn cổ nhìn Thanh Ly trong lòng Thẩm Đình Thâm, quả nhiên Thanh Ly đã rúc vào trong cách tay Thẩm Đình Thâm ngủ thiếp đi.

Bên khóe miệng nhỏ hơi óng ánh như có nước dãi chảy ra, theo nhịp hô3hấp của cô bé mà nâng lên hạ xuống, giống như lúc nào cũng có thể tràn ra khỏi miệng cô bé vậy.

Nhưng dáng vẻ của cô bé vô cùng đáng yêu và lanh lợi, ngay cả Lý Lâm vốn không thích trẻ con cũng muốn về nhà cùng vợ sinh một đứa bé như thế.

“Phải, nó ngủ rồi.” Lý Lâm cũng nói nhỏ đi, hai người đàn ông cao to lực lưỡng, vì một cô bé mà lại dịu dàng cẩn thận như vậy.

Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ cong lên, khiến đôi mắt hơi sáng lấp lánh, biểu cảm của anh vô cùng dịu dàng, “Đứa bé này tôi đã từng gặp ở Pháp, vô cùng đáng yêu, nó còn nói hai mắt của tôi nhất định sẽ nhìn thấy trở lại.” Tôi nghĩ, đôi mắt của mình2có thể tốt lên, có lẽ cũng nhờ phúc của cô bé này.

“Thế sao cô bé lại ở đây?” Lý Lâm hỏi, anh ta không tin vào mấy chuyện duyên phận, “Anh đã từng điều tra lý lịch của cô bé chưa?”

“Lý Lâm?” Đối với sự nghiêm túc này của Lý Lâm, Thẩm Đình Thâm cảm thấy dở khóc dở cười, “Cô bé mới mấy tuổi chứ, vì sao tôi phải đi điều tra cô bé? Chẳng lẽ cô bé sẽ làm gì tôi sao?” “Không phải, tôi không có ý này.”Lý Lâm nghi ngờ lại lịch của con bé, không có nghĩa là anh ta nghĩ cô bé là người xấu.

Dù sao cũng đúng như Thẩm Đình Thâm nói, đây cũng chỉ là một đứa bé có mấy tuổi.

“Anh nhanh lên, tôi bế đứa bé ra ngoài trước.” Thẩm Đình Thâm từ3từ đứng lên, cố gắng để mỗi động tác không làm cho cánh tay của mình cử động quá nhiều, sợ làm Thanh Ly tỉnh lại.

“Ừm.” Lý Lâm gật đầu, ánh mắt nhìn Thanh Ly rất lâu, đến tận khi Thẩm Đình Thâm ôm cô bé ra ngoài, anh ta mới thu lại ánh mắt.

Thẩm Đình Thâm bế cô bé trong lòng, cảm thấy cô bé rất nhẹ, ngón tay chạm vào thịt trên cánh tay cô bé, làn da non mềm như pho mát vậy.

Đồng thời trong lòng cũng có một cảm giác kỳ diệu tràn đầy.

Sự thỏa mãn và bình tĩnh không nói thành lời khiến bước chân Thẩm Đình Thâm ngày càng nhẹ.

Hóa ra trẻ con là đáng yêu như vậy sao? Vì sao trước kia anh không hề phát hiện ra: Nếu biết trước, thì sáu năm trước khi9lần đầu kết hôn cùng Bạch Nhược Y, anh nên cấp tốc cùng cô sinh một đứa bé mới phải.

Nghĩ đến Bạch Nhược Y, vẻ mặt Thẩm Đình Thâm vô thức lạnh đi.

Người này giống như một vảy ngược của anh, chỉ cần nhớ đến người đó, trong lòng anh lại đầy lạnh lẽo.

Người trong lòng cựa quậy, bàn tay nhỏ kéo kéo cà vạt Thẩm Đình Thâm, “Chú ơi, chú họp xong rồi à?” Hàng lông mày Thẩm Đình Thâm hơi chau lại, không biết vì sao Thanh Ly đã tỉnh rồi, “Ừm, cháu ngủ đủ rồi à?” Thanh Ly gật, “Vâng, ngủ ngon ạ, trong lòng chú rất ấm.” “Thế bây giờ chú đưa cháu về nhé.” Thẩm Đình Thâm thấy cô bé đã dậy, sợ người nhà cô bé sẽ lo lắng, nên muốn đưa cô bé về.

Hóa ra trẻ con3là đáng yêu như vậy sao? Vì sao trước kia anh không hề phát hiện ra: Nếu biết trước, thì sáu năm trước khi lần đầu kết hôn cùng Bạch Nhược Y, anh nên cấp tốc cùng cô sinh một đứa bé mới phải.

Nghĩ đến Bạch Nhược Y, vẻ mặt Thẩm Đình Thâm vô thức lạnh đi.

Người này giống như một vảy ngược của anh, chỉ cần nhớ đến người đó, trong lòng anh lại đầy lạnh lẽo.

Người trong lòng cựa quậy, bàn tay nhỏ kéo kéo cà vạt Thẩm Đình Thâm, “Chú ơi, chú họp xong rồi à?” Hàng lông mày Thẩm Đình Thâm hơi chau lại, không biết vì sao Thanh Ly đã tỉnh rồi, “Ừm, cháu ngủ đủ rồi à?” Thanh Ly gật, “Vâng, ngủ ngon ạ, trong lòng chú rất ấm.” “Thế bây giờ chú đưa cháu về nhé.” Thẩm Đình Thâm thấy cô bé đã dậy, sợ người nhà cô bé sẽ lo lắng, nên muốn đưa cô bé về.

Cho dù Thanh Ly là con nhà ai, tính cách đáng yêu như thế nhất định rất được yêu thương.

Hai tay nhỏ của Thanh Ly ôm lấy cổ Thẩm Đình Thâm, hai chân cắp chặt lấy vòng eo nhỏ, tư thế như con gấu túi ôm lấy Thẩm Đình Thâm, “Chú không thích bé Ly sao? Sao lại vội vàng muốn đưa bé Ly về thế?” “Sao lại như thế được?” Thẩm Đình Thâm dịu dàng nói, “Chú chỉ sợ người nhà cháu sẽ lo lắng.” “Chú không ghét bé Ly là được rồi.” Thanh Ly nghe được câu này mới buông chân ra, ngồi trên cánh tay Thẩm Đình Thâm, “Cháu chưa muốn về nhà, cháu có thể nói chuyện với chú được không?” “Được.” Thẩm Đình Thâm ngồi xuống ghế sofa, rõ ràng có thể đặt Thanh Ly xuống, nhưng anh không nỡ buông ra, “Cháu muốn nói chuyện gì với chú?” “Chuyện về ba cháu.” Thanh Ly ngồi trên đùi Thẩm Đình Thâm, đầu ngả vào ngực Thẩm Đình Thâm, lẩm bẩm, “Ba cháu không cần cháu nữa, ba đã bỏ cháu lại, đi nơi khác rồi.” Nghe cách nói này, Thẩm Đình Thâm liền nghĩ đến chuyện ba cô bé đi ra khỏi nhà, nên nói trấn an, “Ba cháu chỉ đi ra ngoài làm việc thôi, rồi sẽ về...” “Không phải đâu.” Thanh Ly ngắt lời Thẩm Đình Thâm, “Không phải ba đi công tác đầu, ba đi xa lắm, sẽ không về nữa.” “Vì sao?” Thẩm Đình Thâm không hiểu ý của Thanh Ly, nhưng vẫn vô thức tin lời cô bé, “Vì sao không về nữa?” “Cháu cũng không rõ lắm, có lẽ vì mẹ không thể nào yêu ba nên ba muốn đi.” Thanh Ly còn ít tuổi, lại đã sớm hiểu chuyện, cô bé hiểu từ trước đến giờ Thanh Chấp rất yêu Bạch Nhược Y, nhưng Bạch Nhược Y lại vô cùng khách khí với Thanh Chấp, không hề giống những cặp ba mẹ khác.

Thanh Ly nói tiếp, trong giọng nói đầy sự mất mát, “Cho nên, bây giờ cháu không còn ba nữa.” Nghe được những lời này từ miệng của một đứa bé khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng, Thẩm Đình Thâm cũng không biết nên an ủi Thanh Ly như thế nào.

Anh lại nghe được giọng nói kích động, dường như đã biến thành người khác của Thanh Ly, “Chú ơi, chú có thể làm ba cháu được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui