Thịnh Thế Hôn Nhân



""/ Chân trước nhân viên phục vụ đón Bạch Nhược Y đi thì chân sau đã thấy một cô gái mang kính mát lớn đi vào, khi thể trên người lớn hơn người bình thường rất nhiều. Sau lưng cô ta còn có cô gái nhỏ đi theo, hẳn là trợ lý gì đấy. Nhân viên phục vụ vừa nhìn đã biết cô gái đó không phải là Bạch Phú Mỹ* gì đó thì chính là người mẫu minh tinh. (*): Một ngôn ngữ trên mạng chỉ cô gái giàu có, xinh đẹp, da trắng, là đối tượng theo đuổi của các chàng trai. “Chào cô, cô đi mấy người ạ?” Hạ Tiêu Tiêu liếc nhân viên phục vụ một cái rồi cúi đầu chơi điện thoại di động của mình không để ý đến2anh ta.

Trợ lý sau lưng bước một bước dài tiến lên, nở nụ cười với nhân viên phục vụ: “Chúng tôi quay phim ở gần đây, đến đây uống một ly cà phê nghỉ ngơi một chút, anh xem nơi nào có ít người ngồi là được.”

Nói xong thì cô ta cùng với nhân viên phục vụ quét mắt nhìn quanh quán cà phê một lần.

Nhân viên phục vụ mới vừa chỉ vào vài chỗ không có người nào, định đề nghị các cô qua đó, quay đầu lại liền phát hiện trợ lý kề bên tai Hạ Tiêu Tiêu nói chuyện.

“Cô xem, đó không phải là Bạch Nhược Y và Chu Kỳ sao?”

Hạ Tiêu Tiêu híp mắt nhìn một chút: “Vậy tôi ngồi phía sau bọn họ vài bàn, nghe xem bọn họ6nói cái gì.”

Tối hôm qua Chu Kỳ mới đến nhà Thẩm Đình Thâm, chắc là thấy được Bạch Nhược Y.

Hôm nay Chu Kỳ hẹn Bạch Nhược Y ra ngoài sợ là tới cảnh cáo Bạch Nhược Y bảo cô cách xa Thẩm Đình Thâm ra. Xem ra Chu Kỳ cũng tin lời của mình.

Ánh mắt Hạ Tiêu Tiêu chợt lóe lên.

Bạch Nhược Y mới vừa ngồi xuống, Chu Kỳ đã gọi giúp cô một ly cà phê, khách sáo cười cười: “Chào cô Bạch.” Bạch Nhược Y gật đầu một cái, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, trong lòng cũng đoán biết hôm nay cô ta tìm đến mình là vì chuyện gì.

“Ừ, cô Chu tìm tôi là vì chuyện gì vậy?”

Chu Kỳ ho khan một tiếng, giương mắt nhìn chằm chằm Bạch0Nhược Y, cũng không quanh co lòng vòng với cô.

Trải qua chuyện tối hôm qua, Chu Kỳ cảm thấy không cần thử dò xét làm gì. “Bây giờ tôi đang qua lại với Thẩm Đình Thâm, cô biết chuyện này chứ?”

Bạch Nhược Y nở nụ cười thản nhiên, thích thú đùa: “Chuyện này ở thành phố H còn có người nào không biết sao?” Chu Kỳ gật đầu một cái: “Ừ, cũng đúng, cho nên tôi nói thẳng. Cô Bạch thân là vợ trước của Thẩm Đình Thâm, nếu như nửa đêm cô vẫn còn ở nhà Thẩm Đình Thâm, tôi nghĩ nếu tôi hơi nghi ngờ quan hệ giữa hai người thì cũng không quá đáng chứ?”

“Không phải vậy, hôm qua tôi tìm anh ấy chỉ vì công việc.” Bạch Nhược Y cũng5không vội vàng giải thích. Bởi vì Bạch Nhược Y nhận ra lúc Chu Kỳ nói những lời này rất bình tĩnh, chắc là không phải tìm đến mình gây rắc rối.

Quả nhiên, Chu Kỳ mỉm cười gật đầu: “Ừ, chuyện ngày hôm qua đã là quá khứ rồi. Hôm nay tôi tìm cô cũng không phải để tính sổ, tôi chỉ muốn xin cô Bạch có thể cách xa Thẩm Đình Thâm, dù sao hai người đã từng là vợ chồng. Cách xa anh ấy đối với ba người chúng ta đều tốt.”

Nói một hơi, Chu Kỳ cũng coi như khách sáo với Bạch Nhược Y, trong giọng nói không hề có mùi châm chọc làm Bạch Nhược Y thấy thiện cảm, Bạch Nhược Y cũng không có tình cảm gì với Thẩm9Đình Thâm, cũng muốn cách xa anh.

“Ừ, cô yên tâm. Tôi và Thẩm Đình Thâm đã ly hôn, chuyện của anh ấy không liên quan gì tới tôi, chỉ cần hoàn thành hạng mục, tôi nghĩ sau này tôi cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô và Thẩm Đình Thâm nữa.” Bạch Nhược Y nói khiến bản thân cũng phải tin tưởng, giống như là trong lòng thật sự muốn nhanh chóng cách xa Thẩm Đình Thâm vậy. Chu Kỳ dĩ nhiên là tin, bưng cà phê lên uống một ngụm: “Đúng rồi, lần trước chúng ta cùng nhìn trúng một bộ quần áo, tôi nghĩ đến ánh mắt của chúng ta cũng gần giống nhau. Có cơ hội không bằng cùng đi dạo phố nhé?” Bạch Nhược Y nhướn mày mỉm cười: “Được đấy.”

Hai người nói chuyện với nhau một lát, thiện cảm dành cho đối phương tăng lên không ít. Còn không khí của hai cô gái phía sau vài bàn thì cực kì tồi tệ. Trợ lý cẩn thận bưng cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Ánh mắt trợ lý nhìn chằm chằm ngón tay đặt trên tay cầm tách của Hạ Tiêu Tiêu, bởi vì dùng sức mà khớp ngón tay cô ta trắng bệch.

Hai người này xảy ra chuyện gì vậy? Lại có thể tán gẫu vui vẻ như thế? Chẳng lẽ tối hôm qua Chu Kỳ không nhìn thấy Bạch Nhược Y ở trong nhà Thẩm Đình Thâm sao?

Không bao lâu sau, hình như Bạch Nhược Y có chuyện nên rời đi trước. Hạ Tiêu Tiêu dồn sức đứng lên, trực tiếp đến chỗ Chu Kỳ.

Chu Kỳ cầm túi lên cũng muốn đi, vừa đứng lên thì thấy Hạ Tiêu Tiêu tới trước mặt.

“Đừng vội đi, ngồi một lát, tôi có lời muốn nói với cô.” Hạ Tiêu Tiêu buộc phải đè lửa giận trong long xuống, mặt mày vui vẻ. Chu Kỳ liếc Hạ Tiêu Tiêu một cái, cũng không muốn nói thêm gì nữa với cô ta: “Không cần, tôi không muốn nghe.” “Chỉ một lát, không làm chậm trễ thời gian của cô đâu.” Hạ Tiêu Tiêu đưa tay ra kéo cánh tay Chu Kỳ, để cho cô ta ngồi xuống. Chu Kỳ có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi xuống: “Có lời gì nói mau đi.” “Chẳng lẽ tối hôm qua cô không nhìn thấy Bạch Nhược Y ở trong nhà Thẩm Đình Thâm sao?” Hạ Tiêu Tiêu hỏi nghi ngờ trong lòng ra. “Thầy rồi, chẳng qua là bọn họ đang bàn công việc.” Hạ Tiêu Tiêu cười lạnh một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Cô thật sự cho là nửa đêm trai đơn gái chiếc chỉ đang bàn công việc sao?”

Chu Kỳ nuốt nước miếng, không mở miệng phản bác, nhưng vẫn tỏ vẻ không muốn nghe.

“Cô không nên bị bề ngoài của Bạch Nhược Y lừa gạt, cô không biết cô ta là hạng người gì đâu. Ban đầu cô ta gả cho Thẩm Đình Thâm cũng là vì công ty nhà cô ta sắp vỡ nợ cho nên cô ta muốn Thẩm Đình Thâm ra tay giúp.

Nhưng Thẩm Đình Thâm hoàn toàn không để ý đến cô ta, cho nên cuối cùng phải ly hôn, còn đòi Thẩm Đình Thâm 500 triệu.

Bây giờ cô ta đi làm ở công ty mới của nhà họ Cố cũng là dùng thủ đoạn, cậu ấm Cố Thần Trạch của nhà họ Cố say đắm cô ta rồi. Còn có Thẩm Đình Vũ cũng thích cô ta. Cô nghĩ xem, thủ đoạn của Bạch Nhược Y lợi hại bao nhiêu, nếu không làm sao có thể quyến rũ nhiều người như vậy?”

Mặc dù trên mặt Chu Kỳ không có biểu tình gì, nhưng trong lòng vẫn nổi lên một chút gợn sóng. Không ngờ nhìn Bạch Nhược Y đứng đắn như vậy những tác phong sau lưng lại lộn xộn như thế.

Nhưng đối với lời của Hạ Tiêu Tiêu, Chu Kỳ chỉ tin ba phần.

“Đủ rồi, mặc dù tôi không biết Bạch Nhược Y làm người như thế nào, nhưng ít nhất cô ta chưa cùng nói xấu sau lưng người khác như cô. Cho nên tôi vẫn cảm thấy Bạch Nhược Y đáng tin hơn cô nhiều.” Chu Kỳ nói xong cũng cầm túi lên, quay đầu đi khỏi.

“Chu Kỳ!” Hạ Tiêu Tiêu cũng đứng lên, muốn giữ Chu Kỳ lại. Nhưng Chu Kỳ không hề có ý dừng lại, Hạ Tiêu Tiêu giận dữ nói với bóng lưng của cô ta một câu: “Sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ hối hận vì không nghe lời tôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui