Thịnh Thế Khói Lửa

“Lang ca, nếu bằng hữu của anh đã nói vậy, em đây không còn gì để nói.” – Đoạn Lang dù sao cũng là lão đại của bang phái lớn. Hắn muốn cấp mặt mũi cũng chỉ có thể cấp mặt mũi cho Niếp Lãng, không phải cho Hỉ Ca.

Nhìn Đoạn Lang vẻ mặt xanh mét rời đi, Hỉ Ca bĩu môi, Cô Tửu rất biết phối hợp nên cũng nhướng mày ghé đầu nói nhỏ: – “Có muốn ta cấp cho ngươi mấy loại độc phấn thật lợi hại không?”

Cô Tửu bây giờ mới biết mấy bình độc phấn lần trước Hỉ Ca xin là dùng để làm gì. Hỉ Ca liếc mắt, cái tên này đúng là không sợ trời sập mà.

“Vì sao lại cho ta, ngươi có thể tự mình dùng.”

“… hắn có thể giết chết ta nha?!” – Cô Tửu rụt vai.

“Nếu ngươi bị bạo rớt, ta sẽ nhân từ nhặt trang bị giùm cho ngươi.” – Hỉ Ca vẻ mặt “thâm tình” vỗ vai Cô Tửu.

“Ngươi sẽ không cuỗm luôn?” – không tin hỏi lại.

“Đương nhiên không!” – đúng lý hợp tình trả lời.

Hai người bọn họ nói chuyện rất nhỏ, trừ bỏ Niếp Lãng đứng bên cạnh, căn bản không ai nghe thấy. Mà Niếp Lãng sau khi nghe xong thì khóe miệng run rẩy. Hắn thật không thể lý giải suy nghĩ của Hỉ Ca.

Chuyện tình ở Đông Châu Xích Hỏa xem như giải quyết xong. Về phần Đoạn Lang, không nghĩ hắn sẽ nhẹ nhàng bỏ qua, nhưng Hỉ Ca mặc kệ, cô tùy thời đều có thể tiếp chiêu. Bất quá, Đoạn Lang phải mất bao lâu mới dò được tọa độ của cô, này liền xem tình báo dưới tay hắn có bao nhiêu lợi hại a~


Cuối cùng, Hỉ Ca vẫn không lấy 4 khối bảo thạch, chào từ biệt Niếp Lãng rồi cùng Cô Tửu ly khai. Nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt biến mất trong truyền tống trận, Niếp Lãng cười khổ, đây là lần đầu tiên hắn thất bại như vậy.

Truyền tống lần này tốt hơn lần trước, Hỉ Ca và Cô Tửu trực tiếp được đưa đến thành chủ của Tây Vực Sa Hải. Trong lúc còn đang choáng váng vì hiệu ứng của truyền tống, Hỉ Ca đã thấy một tòa thành vàng rực xuất hiện trước mắt.

“Vẫn là Tây Vực có cảnh tượng đẹp nhất!” – Cô Tửu ngửa đầu cảm thán.

“Thẩm mỹ của ngươi đúng là có vấn đề…” – Hỉ Ca khinh bỉ một câu.

Dõi mắt nhìn, khắp nơi đều là cát, rất xứng với cái tên Tây Vực Sa Hải. Cũng may đây là trò chơi, dưới tình huống bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Về phần “tình huống bình thường” là như nào, chỉ có thể giải thích, trốn ở trong thành sẽ an toàn, còn đặt chân ra ngoài thì… hên xui. Giữa sa mạc mênh mông, ai biết thời tiết biến hóa ra làm sao nha. Đây là độ chân thật mà trò chơi mang đến. Cũng giống như Nam Uyên đại lục là biển đảo với khí hậu ẩm ướt, bước chân ra ngoài sẽ gặp mưa, Hỉ Ca suốt ngày đều bị vây trong trạng thái nhớp nháp, nói không chừng trên người rất nhanh sẽ mọc lên cây nấm!

“Đi thôi.” – Cô Tửu không để ý đến lời châm chọc của Hỉ Ca, hướng trong thành mà đi.

Không khí nơi này rất khô ráo, mặc dù không nóng phỏng người như Đông Châu Xích Hỏa nhưng độ ấm ở đây khá cao, giống như chẳng có lấy một tý hơi nước nào. Rất tổn hại đến làn da. Hỉ Ca theo bản năng đưa tay sờ sờ khuôn mặt. Có nữ nhân nào không quan tâm đến da mặt đâu?!

Cô Tửu vừa vào thành liền băng băng đi lên trước. Hắn vốn sinh ra ở đây, giờ cũng như người đi xa vừa về nhà.

“Ngươi muốn đi đâu?” – Hỉ Ca hỏi.


“Mua quần áo.”

Cô Tửu dẫn Hỉ Ca đi ngang đi dọc trên mấy con đường trải đá vàng, khiến cô thiếu chút nữa thì choáng váng, rốt cuộc mới chịu dừng lại ở một tiểu điếm.

“Lão bản, cho 2 kiện Phòng sa bào.” – Cô Tửu ném vào 2 kim, chốc lát sau một lão thái thái từ trong nhà đi ra, trên tay là 2 túi tiền màu vàng. Hỉ Ca thật không nhìn ra 2 cái “áo bào” này có chỗ nào khác với túi đựng tiền. Phía trên nhún nhún, bên dưới khoét một cái lỗ lớn, hết!

Một kim một cái, đây chính là tư bản a!!!

Hỉ Ca cầm lấy áo bào, nhìn thông tin của hệ thống.

>> Cao cấp Phòng sa bào, có thể chống cự gió lốc sa mạc 50/50.

Phỏng chừng là 50 loại gió lốc đi?! Hỉ Ca nhìn Cô Tửu tròng áo bào vào, sau đó hắn liền biến thành bao tải!!! Phát hiện Hỉ Ca đang trừng mắt quái dị nhìn mình, Cô Tửu phất tay

“Phòng sa bào rất tốt, không có nó ngươi chẳng thể nào đánh quái sa mạc đâu. Đừng nhìn ta như vậy… ta miễn phí tặng cho ngươi còn không được sao…”


Hỉ Ca hút khí lạnh, nhìn chằm chằm hắn như quái vật… vấn đề không phải một kim tệ có được hay không~ Chẳng lẽ, cô nhất định phải trùm cái bao tải này lên người sao? Đến lúc Hỉ Ca đi dạo một vòng quanh thành thì mới an ủi mà chấp nhận cái bao tải trên người. Cái bao tải của cô ít nhất còn có mấy cái họa tiết nho nhỏ trang trí, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng là hoa cỏ nha, người khác là không có đâu. Tâm tình của Hỉ Ca liền cân bằng.

“Chúng ta trực tiếp đi tìm bằng hữu của ngươi à?” – Cô Tửu đã nghe Hỉ Ca nói qua chuyện đi đánh di tích bản đồ. Dù sao hắn đã là người của Hỉ Ca, liền cùng cô đi luôn. Về phần Hoa Mỹ Nhân, nghe nói bọn họ đã đi Cực Bắc Băng Nguyên, nhất thời sẽ không đột nhiên xuất hiện kiếm hắn gây phiền toái.

“Bằng hữu của ta chưa đến. Chúng ta dạo chơi 2 ngày đã.”

Hiện tại trò chơi còn chưa update nhưng trên net đã có người bàn luận nội dung update sắp tới rồi. Hỉ Ca sở dĩ đến sớm là vì cô muốn mở ra tất cả bản đồ của khu vực. Cô Tửu chính là thổ địa, có hắn bên cạnh liền dễ dàng hơn nhiều.

Không thể không khen, Cô Tửu đúng là xứng chức (xứng với chức danh). Trong vòng một ngày, hắn đã mang Hỉ Ca đi dạo một vòng toàn bộ các thành trấn của Tây Vực. Ngay cả một ít NPC bí ẩn chuyên bán vật phẩm đặc thù mà hắn cũng tìm ra. Dĩ nhiên, đi dạo phố rất là tốn tiền, cho dù là người keo kiệt như Hỉ Ca cũng tiêu mất mấy ngàn kim tệ. Trong ba lô của cô nhét đầy thực phẩm của Tây Vực, mấy viên bánh tròn tròn nhỏ nhỏ, ăn có chất ngọt ngọt thanh thanh, khá ngon; ngoài ra còn có một ít quặng thạch cấp 6. Hỉ Ca còn đặc biệt mua thêm một cái nhẫn, rất quý giá, tốn của cô 2 ngàn kim, đề cao công kích 20%

Đối với người khác, thuộc tính của cái nhẫn không có gì quá đặc sắc, nhưng vào tay Hỉ Ca chính là bảo mệnh phẩm (đồ vật giúp giữ mạng). Đeo cái nhẫn này rồi, người khác công kích một lần, cô có thể công kích 3 lần. Đây tuyệt đối là cực phẩm! Đáng tiếc, chỉ có một chiếc, lại là hàng lục phẩm 10 cấp. Chủ quầy hàng cũng rất khó xơi, đòi giá 2 ngàn kim, quyết không giảm giá, Hỉ Ca rốt cuộc phải nhịn đau mà mua.

Sau khi Hỉ Ca đã mở xong toàn bộ bản đồ của Tây Vực, rốt cuộc hệ thống thông báo tạm ngắt kết nối để update lần 2.

Bị đá ra khỏi trò chơi, Hỉ Ca cởi bỏ mũ giáp, nhìn ra ngoài, trăng vẫn còn treo trên cao, bầu trời thì tối đen. Nhìn qua đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường, không ngờ mới 2 giờ khuya. Cô không hề buồn ngủ. Lăn qua lộn lại trên giường, vẫn không cách nào ngủ được. Hỉ Ca có ý định dùng đồng hồ báo thức đập cho mình hôn mê nhưng nhìn (đồng hồ hình) con gà con rất đáng yêu kia, lại nghĩ tới đây là quà tặng của papa, tốt nhất không nên làm hư, cô đành thở dài quên đi. Đại khái trăn trở hơn nửa giờ, vẫn không ngủ được, Hỉ Ca khoác tấm áo, mang dép lê, lẹp xẹp đi ra cửa sổ ngắm trăng.

“Hử?” – Hỉ Ca đột nhiên cảm giác được một trận hàn băng, toàn thân liền nổi da gà. Không phải gió lạnh, mà là lòng phát lạnh. Bất quá cổ hơi thở lạnh lẽo kia rất nhanh liền biến mất, Hỉ Ca không hề phát hiện, cách cửa sổ phòng cô chừng trăm thước, có bóng dáng vừa xẹt qua.

“Haiz… quả nhiên đã già rồi… lời ta nói không ai bỏ vào tai nữa…” – giọng nói mang theo vài phần ý cười nhưng có thể khiến người nghe rét run.

Trong gian phòng tối đen, một người đứng ở cửa sổ, trên tay là một mảnh khăn trắng, vừa than thở vừa lau chất lỏng màu đỏ dính trên chủy thủ


“Tra ra chưa?” – trong phòng rõ ràng không thấy bóng người nào khác nhưng lúc này lại có tiếng trả lời.

“Tổng cộng có 27 người tiếp nhiệm vụ. Trong đó có 18 người chủ động buông tha, còn lại 9. Trừ đi người vừa rồi, còn lại 8. Một tên đã nhập cảnh. Ba tên khác, ta sẽ giải quyết.”

“Ai… lực ảnh hưởng quả nhiên không đủ đại.” – người đứng bên cửa sổ thở dài.

“Rắm thúi!! Ngươi cũng chỉ là một cá nhân mà thôi!” – người kia mắng chửi, nhưng trong giọng nói ẩn chứa một chút độ ấm.

“Tiểu Cửu về rồi, ngươi biết không?”

“Ừ, nghe nói nó trở về C thị.”

“Nó đang ở trong nhà Hỉ Ca.”

“Cái gì? Nó làm sao lại biết Hỉ Ca?” – âm thanh kinh ngạc vạn phần.

“Ngươi còn không biết thì ta làm sao mà biết. Không cần điều tra, chúng ta đã gặp mặt.”

“Tiểu nha đầu kia khẳng định bị ngươi hù chết… haha… thôi quên đi, ngươi chậm rãi ở đây chơi, ta thay ngươi chặn mấy tên điên kia, giảm bớt số người chạy lại đây gây phiền toái.” – âm thanh mang theo tia bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận