Thịnh Thế Khói Lửa

Người tên Khờ Dại mặc dù để lại ấn tượng tốt trong lòng Hỉ Ca nhưng không đặc biệt đến mức khiến cô phải đi truy tìm thân phận của hắn. Hỉ Ca chỉ mở ra bảng tổng hợp thực lực của thuật sĩ, lướt mắt, không nhìn thấy tên Khờ Dại. Xem ra, hắn không thực hiện đánh giá của hệ thống.

Hỉ Ca rất nhanh liền quăng cái tên Khờ Dại ra sau đầu. Hỉ Ca cùng Cô Tửu đi tới Thương Lan thành. Cảnh vật vẫn nhộn nhịp như trước. Hỉ Ca nhìn thấy rất nhiều NPC đi ra từ truyền tống trận. Nguyên lai NPC cũng biết dùng truyền tống trận nha, thật là mở rộng tầm mắt.

Thanh Lam vừa lên tuyến liền bắt đầu bận tối tăm mặt mũi, hắn phải quy hoạch đất đai của tòa thành. Đây là tòa thành của bọn hắn, từng mảnh đất bán cho người nào, hắn đại khái đã có chủ ý từ trước. May mắn Thương Lan công hội không chỉ có một mình hắn biết quản lý. Trừ bỏ lão đại gian ác chỉ lo bay nhảy vui chơi, những thành viên còn lại đều là người chịu làm việc.

Thanh Lam vừa tìm được một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi, lúc này Hỉ Ca lại dẫn Cô Tửu đến.

Đây không phải là lần đầu tiên Thanh Lam gặp Cô Tửu, cho nên không cần khách sáo chào hỏi gì cả. Thanh Lam trực tiếp xuất ra bản đồ phân bố cửa hàng. Hỉ Ca liếc mắt nhìn, trừ bỏ những vị trí mà Thương Lan công hội đã nhắm trúng, những nơi khác đều tùy ý Hỉ Ca chọn. Ít nhất có hơn 50 lựa chọn. Thanh Lam thật đúng là hào phóng.

Đương nhiên, điều kiện để có được 2 cửa hàng miễn phí là Hỉ Ca phải giành quyền ưu tiên cho Thương Lan công hội. Đồ vật này nọ phải cung cấp cho Thương Lan xem trước. Giảm giá mà thôi, chỉ cần không vượt quá 5% liền thành giao. Đại khái đây không phải là vấn đề lớn đối với Hỉ Ca và Cô Tửu. Họ sảng khoái đáp ứng Thanh Lam, sau đó ký vào hiệp ước. Tuy mọi người là bằng hữu, nhưng anh em ruột còn phải sổ sách rành mạch nữa là người dưng. Sự tình liên quan đến vấn đề lợi ích, vẫn ràng buộc trên văn bản hợp đồng thì tốt hơn.

“Ngươi đủ ngoan.” – Thanh Lam thở dài. Ánh mắt của Hỉ Ca thật độc, nhìn lướt qua liền chọn ngay 2 vị trí tốt nhất mà hắn cố tình lưu lại. Đây là hắn thử đánh cuộc, nếu Hỉ Ca không chọn trúng, hắn liền lời to. Không ngờ, hắn đã xem nhẹ Hỉ Ca rồi.

“Đừng keo kiệt như vậy chứ.” – Hỉ Ca cầm 2 khế ước đất trên tay Thanh Lam, cười cười rời đi.

Hỉ Ca đang muốn đến cửa hàng nhìn xem một chút, không ngờ thông tấn khí lại vang lên.

“Khuynh Thành, như thế nào lại tìm ta?” – Hỉ Ca ngạc nhiên hỏi. Nghe nói Phi Khuynh Thành đi Kinh Lôi Hội, còn chưa biết là thật hay giả.

“Ta hôm nay cùng bằng hữu đi Xích Hỏa thành, gặp không ít thành viên của Vực Sâu đang bàn luận chuyện của ngươi.”

“Ồ, đại khái là chuyện liên quan đến Liệp Sát đi. Không quan hệ.” – Hỉ Ca tin tưởng, cô đủ sức đối phó với Phù Đồ.

“Không phải chuyện này. Ta nghe một thành viên kỳ cựu tiết lộ, Lam Sắc đang thảo luận với bọn họ, có muốn đá ngươi ra khỏi bang phái hay là không. Còn có, ngươi thu 3% lợi nhuận của Vực Sâu thành đúng không. Tin tức này không biết vì sao lại lọt ra ngoài. Hiện giờ mọi người náo loạn rất lớn.”

“Là không hài lòng ta lấy 3% lợi nhuận?” – Hỉ Ca thật sự không nghĩ tới điểm này. Vụ 3% lợi nhuận, chỉ có cô, Phần Thiên cùng Cuồng Vũ biết, là ai để lộ ra?

“Ừ, nghe nói tinh anh đoàn náo lợi hại nhất. Họ nói lúc kiến thành ngươi chẳng góp chút công sức nào, còn lấy lợi nhuận nhiều như vậy. Bất quá ta hoài nghi…” – Phi Khuynh Thành không nói nữa, ý tứ đã quá rõ ràng. Phần Thiên chính là bang chủ. Tinh anh đoàn cho dù muốn nháo, nếu Phần Thiên nói một tiếng không phải liền dẹp yên hay sao. Thế nhưng đến nay chuyện vẫn không dừng lại. Phỏng chừng đây là ý tứ của Phần Thiên.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Phần Thiên không phải là người như vậy.” – Hỉ Ca thở dài. Cô biết ý tứ của Phi Khuynh Thành. Cách cư xử của Phần Thiên đúng là đã làm tổn thương bọn họ rất nặng. Khó trách Phi Khuynh Thành không còn tin tưởng Phần Thiên nữa.

“Nhưng mà…”

“Thôi quên đi. Lát nữa ta sẽ trở về một chuyến, nói rõ ràng một lần cũng tốt. Sau đó lại tìm ngươi tám.”

“Ngươi cẩn thận một chút. Tốt nhất không cần đi về một mình.” – Phi Khuynh Thành lo lắng dặn dò.

“Yên tâm. Ta sẽ không ra khỏi thành. Ai dám ở trong thành giết người chứ.” – Hỉ Ca rất hiểu chuyện, đã không phải là địa bàn của mình, cô tuyệt đối không để cho người khác chiếm tiện nghi.

Đem khế ước thu vào ba lô, Hỉ Ca bàn với Cô Tửu, để hắn ở lại sắp xếp tình hình của cửa hàng. Sau đó cô đi về phía truyền tống trận, quay về Đông Châu Xích Hỏa.

Xích hỏa thành vẫn là bộ dáng ủ dột như cũ. Vài ngày không thấy, cảm tình chẳng thay đổi là mấy. Chính là, lúc trước còn có cảm giác được chào đón, hiện tại, giống như là con ghẻ bị ghét bỏ. Hỉ Ca tự giễu cười cười, hướng tới truyền tống trận. Dọc theo đường đi, cô nhìn thấy không ít người chơi đeo huy hiệu của Vực Sâu. Đáng tiếc, cô chẳng nhận ra người nào. Bọn họ nhìn thấy cô cũng xoay người tránh đi, ngay cả chào hỏi còn không thèm. Hỉ Ca chẳng để ý, đây gọi là lên voi xuống chó, là chuyện bình thường.

Đứng ở truyền tống trận, Hỉ Ca đột nhiên nhớ tới một chuyện. Phần Thiên hiện giờ không phải là thành chủ của Vực Sâu thành. Nhưng mà Phần Thiên hẳn có mặt trong thành chứ? Dù sao Vực Sâu thành chỉ mới kiến lập, có rất nhiều chuyện cần giải quyết. Từ sau khi kiến thành, Hỉ Ca chưa một lần ghé qua, cho nên lần này, cô có vài phần hứng thú chờ mong muốn xem bộ dáng của Vực Sâu thành trông ra làm sao.

Hỉ Ca còn chưa bước chân vào truyền tống trận, phía sau có người gọi tên cô. Hỉ Ca quay đầu, liền thấy một vị đường chủ, gọi là Nhện Phương Đông. Đây là đường chủ do Phần Thiên đề bạt, không quá thân thuộc.

“Phương Đông, ngươi sao lại ở đây?” – Hỉ Ca mở miệng hỏi. Dù sao cũng là người đầu tiên duy nhất mở miệng nói chuyện với cô sau khi trở về. Hỉ Ca không thể giả bộ như không nhìn thấy được.

“Ta ở bên kia mua chút đồ, đang chuẩn bị trở về thành. Ngươi là muốn tìm bang chủ sao?” – Phương Đông chuyển mắt.

“Ừ, bang chủ gọi ta trở về một chuyến.”

“Đúng lúc lắm, bang chủ đang ở tổng đàn. Vừa mở cuộc hợp, hẳn là còn chưa xong.”

“Như vậy sao… ta đây đi trước. Về sau lại gặp.” – Hỉ Ca gật đầu, quay người đi tổng đàn bang hội.

“Được. Gặp lại sau.”

Hỉ Ca xoay người rời đi nên không nhìn thấy vẻ tươi cười quỷ dị trên mặt Nhện Phương Đông. Lúc này có hai thành viên Vực Sâu tiến lại.

“Chị Phương Đông, cô ta đúng là đi tổng đàn bang hội nha. Thật dễ lừa.” – người mở miệng là một cô gái chừng 18-19 tuổi, trên người mặc một bộ vũ giả bộ trang.

“Hừ… đáng đời cô ta.” – Nhện Phương Đông nhìn theo hướng Hỉ Ca vừa rời đi, khinh thường hừ một tiếng – “Đi, chúng ta đi luyện cấp. Phù Đồ đại ca còn đang đợi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui