Thịnh Thế Khói Lửa

Editor: Hình như chương này bị mất một đoạn, cuối chương trước và đầu chương này không khớp với nhau. Mình down lại bản convert vẫn thấy thiếu như cũ. Đành chịu vậy. Đoán đại khái là Hỉ Ca trở về tổng đàn bang hội, không gặp Phần Thiên mà lại gặp Lam Sắc đang mở hội nghị, kiểu như muốn hoạch họe vụ Hỉ Ca giết người, sau đó là phần đối thoại bên dưới.

Hỉ Ca gật đầu: – “Cứ nói tiếp.”

Hỉ Ca mặt không biểu tình, chờ xem Lam Sắc muốn nói cái gì.

“Dù sao thì hai bên đều có điểm sai. Ta cả gan đứng ra thay mặt, tìm Phù Đồ giải hòa, hắn đã đồng ý sẽ không truy cứu nữa. Bất quá ngươi cần tỏ vẻ chút gì đó.”

Ồ, thì ra nói lý nửa ngày, bây giờ mới vào đề chính. Hỉ Ca tựa tiếu phi tiếu nhìn Lam Sắc, hoài nghi không biết Lam Sắc lại có chủ ý gì.

“Cần ta tỏ vẻ như thế nào?”

“Nghe nói ngươi nắm trong tay 3% lợi nhuận của Vực Sâu thành, có đúng không?”

“Ngươi là nghe ai nói?”

Kỳ thật nói đến việc này, Phần Thiên đúng là đối xử rất tốt với bọn Hỉ Ca. Mỗi cá nhân trong chủ đội tham gia đánh kiến thành lệnh đều được hứa cho 1% lợi nhuận. Trong khi bọn Lam Sắc lại chẳng được hứa cho cái gì. Nói thật, ai mà nghe đến chuyện này cũng sẽ nổi xung thiên.

“Là nghe đồn. Hôm nay muốn nhờ ngươi xác nhận. Nếu ngươi nói không phải thì là không phải.”

Hỉ Ca không tin cô ta chỉ nghe tin đồn thổi, bất quá cô chẳng có ý giấu diếm: – “Là bang chủ chia cho ta phần lợi ích đó. Phó bang chủ cho rằng ta không xứng được hưởng sao?”

“Đương nhiên không phải.” – Lam Sắc cười hòa nhã.

Lam Sắc không dám tùy tiện phán bậy bạ. Lam Sắc mới nhận chức phó bang chủ từ sau khi kiến thành. Trong khi cống hiến của Hỉ Ca (cho Vực Sâu) là không thể bàn cãi, bất luận kẻ nào cũng không thể bát bỏ những gì Hỉ Ca đã làm cho Vực Sâu. Cho dù Lam Sắc muốn đối phó với Hỉ Ca, nhất định không thể ra tay từ vấn đề chia lợi nhuận này.

“Nếu phó bang chủ cũng đồng ý ta xứng đáng thu 3% lợi nhuận, vậy còn theo ta đề cập ý tứ là tại sao?”

“Ta đồng ý là một chuyện. Nhưng ngươi cũng biết, gần đây Vực Sâu thu vào rất nhiều thành viên mới, họ không biết rõ về ngươi, cho nên lúc tin này lọt ra ngoài đã khiến nhiều người bất mãn.” – Lam Sắc do dự rất lâu, tựa hồ suy nghĩ dữ lắm, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Hỉ Ca – “Ta có một đề nghị. Không bằng ngươi đem 3% lợi nhuận trả lại cho bang hội, sau đó ta sẽ gửi tiền vào tài khoản riêng cho ngươi. Ngươi không mang tiếng xấu mà ta cũng dễ nói chuyện với thành viên.”

… Hỉ Ca thật không biết nên cười hay khóc. Bộ nhìn cô giống một tên ngốc lắm hả? Hợp đồng chính thức lại không cần, quay sang tin tưởng một lời nói cửa miệng sao?

“Ta nghe bang chủ nói, lần trước phó bang chủ cùng Liệp Sát Bang cũng có hiệp nghị bằng lời rằng họ chỉ lấy 10% trăm lợi nhuận lúc kiến thành. Hiện tại, hình như tình hình không giống với lời đã nói ra a. Phó bang chủ xem ra không biết giữ chữ tín cho lắm à.” – Hỉ Ca hừ lạnh, muốn lấy tiền từ trong tay cô sao?! Phải xem Lam Sắc có bản lãnh đó hay không.

“Ngươi đừng nói bậy. Lúc trước phó bang chủ lôi kéo Linh Độ Hỏa và Liệp Sát Bang đến giúp đỡ chúng ta, nếu không chúng ta có thể xây thành nổi hay sao. Không phải chỉ là chia thêm một ít lợi nhuận cho họ mà thôi. Tính toán cái gì! Ngươi ngay cả công thành chiến còn không tham gia, lấy tư cách gì mà lại được chia nhiều như vậy chứ?” – một đường chủ ngồi bên cạnh Lam Sắc giận dữ vỗ bàn đứng lên.

“Lời ngươi nói có thể đại biểu cho Vực Sâu à? Hoặc là, ngươi có thể đại biểu cho Lam Sắc sao?” – Hỉ Ca nói trả một câu liền chặn họng người đó. Cô ta không tình nguyện liếc mắt nhìn Lam Sắc, sau đó yên lặng ngồi xuống không dám mở miệng nữa.

“Chuyện lần trước là do ta sơ suất. Bất quá, 3% lợi nhuận lần này, ta đảm bảo có thể xuất ra. Ngươi cũng biết tình hình bang hội hiện giờ rất phức tạp, ngân khố càng có nhiều tiền, thế lực của Vực Sâu càng có thể phát triển lớn mạnh, ngươi nghĩ đúng không?” – Lam Sắc muốn lấy nhân tình đánh động Hỉ Ca, chăm chú nhìn xem Hỉ Ca phản ứng ra sao, kết quả chỉ thấy Hỉ Ca mĩm cười có chút quỷ dị.

“Ngươi nhất định muốn thu% lợi nhuận trên tay ta đúng không?” – Hỉ Ca cười cười, nghe người ta nói lý lẽ nhiêu đó đủ rồi.

“Ngươi dù sao cũng là nguyên lão của bang hội, Vực Sâu đang cần sự hổ trợ của tất cả thành viên, ngươi sẽ không mặc kệ đó chứ?” – Lam Sắc thở ra, thật tốt, nói chuyện đại nghĩa rốt cuộc cũng thông.

“Bang hội gặp nạn đương nhiên ta sẽ trợ giúp. Bất quá, lời đã nói ra, ngươi đừng hối hận.”

Lam Sắc sửng sốt. Không lẽ còn có chuyện gì mà cô không biết ư? Phần trăm lợi nhuận trên tay Hỉ Ca là Phần Thiên nói cho cô. Trước giờ mọi người trong bang chỉ biết lợi nhuận của tòa thành mỗi tháng lại hụt đi 3 phần mà không biết chúng đi đâu. Nhưng Phần Thiên không cho phép Lam Sắc đòi lại 3% trên tay Hỉ Ca. Chuyện lần này hoàn toàn là chủ ý của Lam Sắc.

“Nếu phó bang chủ đã quyết định như vậy…” – Hỉ Ca lấy trong ba lô ra một bản văn kiện, quăng lên trên bàn – “Đây là hợp đồng ta với bang chủ đã ký kết. Ngươi muốn thu% lợi nhuận, có thể, trước hết bồi thường cho ta 500 vạn kim tệ đã.”

Đây là lý do vì sao Hỉ Ca tin rằng chuyện lần này không phải chủ ý của Phần Thiên. Bản hợp đồng của hai người có những điều khoản cực kỳ ác liệt. Nếu một ngày nào đó Phần Thiên muốn thu hồi lời hứa chia lợi nhuận, Phần Thiên phải bồi thường tổn thất 500 vạn kim tệ cho Hỉ Ca. Đây là Phần Thiên thật lòng muốn bồi thường, bằng không đã không kê một con số cao chót vót như vậy. 500 vạn kim tệ không phải là con số nhỏ. Hiện tại Vực Sâu có thể thu gom nhiều nhất là 100 vạn. Đừng nói Vực Sâu, cho dù là Thương Lan công hội cũng kiếm không ra 500 vạn vào lúc này.

Lam Sắc đọc xong bản hợp đồng, hoàn toàn ngốc lăng ngồi yên tại chỗ, lời đã nói ra làm sao thu hồi, không lẽ phải thực sự bồi thường cho Hỉ Ca 500 vạn kim hay sao?

“Phó bang chủ tính khi nào thì giao tiền?” – Hỉ Ca cười mị mị hỏi.

“Chuyện này… là ta lo lắng không chu toàn. Hy vọng ngươi bỏ qua cho.” – Lam Sắc đúng là người nâng lên được bỏ xuống được. Lập tức cúi đầu nhận lỗi, không cho Hỉ Ca thêm cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Hỉ Ca cười cười, cầm lấy hợp đồng bỏ vào ba lô: – “Ta cũng cho rằng hôm nay chỉ là hiểu lầm. Nếu đã như vậy, ta không quấy rầy nữa.”

Hỉ Ca không muốn làm căng, cấp cho Lam Sắc chút mặt mũi, dù sao ở đây toàn bộ đều là tay chân của cô ta. Cho dù Hỉ Ca muốn làm khó dễ, hôm nay chắc chắn cũng không thu được lợi lộc gì, ngược lại có thể chọc họ tức lên, càng phiền phức. Đối phó với đám người này sao? Cơ hội còn nhiều. Hỉ Ca đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ai ngờ một đám người từ ngoài xông vào, chặn đường.

Người đi đầu là Phù Đồ, còn có người vừa nãy đã chỉ đường cho cô, Nhện Phương Đông.

Hỉ Ca nhìn thấy Phù Đồ rất bình tĩnh gật đầu chào. Nói thật, đấu đá với hắn chẳng có chút hứng thú nào, vừa không có kỹ thuật, vừa không có nội hàm, thật nhàm chán. Sao không thấy ai khác đến quậy phá với cô a~~ Tại sao người của Linh Độ Hỏa lại không tìm cô gây phiền toái nha~~

“Ngươi đến vừa đúng lúc. Mấy huynh đệ của ta ở Cực Bắc Băng Nguyên bị ngươi giết.” – Phù Đồ đi đến trước mặt Hỉ Ca.

“Liên quan gì đến ta?”

“Giết bọn hắn là người của Thương Lan công hội. Nhưng thành viên của ta nói rằng bởi vì họ đắc tội với ngươi nên mới xảy ra chuyện. Ta đã đáp ứng với Lam Sắc sẽ không truy cứu chuyện lúc trước. Nhưng ngươi vì sao vẫn quá đáng như vậy?”

Lam Sắc không mở miệng, chỉ yên lặng ngồi một bên, bởi vì vừa nãy muốn gạt ngã Hỉ Ca, không làm được, ngược lại còn bị hất cho một bát nước bẩn. Bây giờ, Lam Sắc không ngu dại gì lại nhảy vào hố lửa.

“Ai giết người thì ngươi tìm người đó. Đến tìm ta làm gì?”

“Hỉ Ca, đừng cho rằng bang chủ bao che cho ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm.” – Phù Đồ thấy Hỉ Ca lách người muốn đi, lượn tới chặn trước mặt cô lần nữa.

“Ồ, thế ngươi tính xử trí ta như thế nào? Ta mỏi mắt mong chờ nha.”

Thủ đoạn của Phù Đồ rất đơn giản, càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hỉ Ca nghe được tiếng hệ thống vang lên, ngốc lăng một chút, nhìn xuống ngực trái, huy hiệu của cô dần dần biến mất. Phù Đồ hiện giờ là phó bang chủ của Vực Sâu, có quyền trục xuất thành viên. Cho nên, hắn cứ như vậy đá Hỉ Ca ra khỏi bang hội. Thuận tiện còn phát tin tức trên kênh bang hội, xuất lệnh truy nã, vĩnh viễn đuổi giết phản đồ Hỉ Ca…

Lam Sắc nhìn thông báo trên kênh bang phái, cả kinh trong lòng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh. Lam Sắc đã muốn làm như vậy từ sớm rồi, chỉ hiềm Phần Thiên nhìn chằm chằm nên không dám ra tay. Hiện giờ tên Phù Đồ ngu ngốc lại thay cô động thủ. Sau này Phần Thiên có truy cứu cũng không thể đổ tội lên đầu cô.

“Chiêu này… rất không tồi.” – Hỉ Ca cười cười, căn bản không thèm để ý chuyện mình bị đá ra khỏi bang hội.

“Không phải thành viên của Vực Sâu, mau cút ra khỏi tổng đàn của chúng ta.” – Phù Đồ nghênh mặt đắc ý khiêu khích nói.

“Hy vọng ngươi có thể trụ ở Vực Sâu lâu một chút.” – Hỉ Ca vốn không còn kiên nhẫn nữa, định bụng lần này trở về nói rõ với Phần Thiên xong liền rút lui. Không ngờ Phù Đồ lại chờ không kịp, đá cô ra khỏi bang hội, còn nói mấy lời khiêu khích nữa, hắn sẽ phải trả giá đắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui