Thịnh Thế Khói Lửa

Vùng phụ cận của cửa biển Nha đều là quái 90 cấp. Người chơi đến đây đánh quái cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ. Điều kỳ lạ chính là Đạp Tuyết ở Đông Châu, vì cớ gì lại chạy tới Nam Uyên luyện cấp? Đi cùng Đạp Tuyết có 4 người, 2 nam 2 nữ, trong 2 người nữ có một người đúng là Lâm Tuyết, bạn gái cũ của Huyết Sam. Nhìn 5 người kia ở cùng một chỗ cười nói rất vui vẻ, Hỉ Ca và Cô Tửu đồng thời quay đầu nhìn phản ứng của Huyết Sam. Nếu muốn tới cửa biển Nha, nhất định phải đi ngang qua chỗ 5 người kia. Lúc này, người mà Huyết Sam không muốn nhìn thấy nhất chắc chắn là ca ca của hắn.

“Đi nhanh thôi.” – Huyết Sam trầm mặc một lát, sau đó hít một hơi, mở miệng hối thúc.

Hỉ Ca và Cô Tửu trao đổi ánh mắt, sau đó cũng đi theo.

Gặp lại em trai ở nơi này, vẻ mặt Đạp Tuyết hiện lên rất nhiều biểu cảm phức tạp. Ngạc nhiên nhất là, ánh mắt của Lâm Tuyết nhìn Huyết Sam chỉ có sự chán ghét và hận thù. Thật khó tưởng tượng, mới trước đây thôi, cô ta và Huyết Sam là một đôi bạn trẻ yêu đương nồng thắm. Cho dù là trở mặt, không thể nào nhanh như vậy chứ?!

“Sam Sam!” – Đạp Tuyết là người đầu tiên bước qua, ngăn Huyết Sam lại.

“Tránh đường!” – Huyết Sam gắt gao nắm chặt bàn tay, trừng mắt nhìn vị ca ca trước nay luôn ở một vị trí cao cao tại thượng trong lòng. Hắn sợ bản thân xúc động, nhất thời kích động không kiềm chế nổi, lại làm ra chuyện gì không hay.

“Sam Sam, chúng ta cần nói chuyện.” – Đạp Tuyết nói như khẩn cầu.

“Hai chúng ta không có gì để nói. Từ giờ trở đi, hai chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Về phần Lâm Tuyết, cô ta muốn ở cùng ai đều chẳng liên quan gì đến ta. Dù sao chúng ta đã chia tay rồi.” – Huyết Sam tự điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh trả lời. Sau đó liếc mắt nhìn Lâm Tuyết, thấy rõ sự chán ghét trong ánh mắt của Lâm Tuyết, hắn nhất thời tự vấn, là vì hắn giết ca ca nên Lâm Tuyết mới chán ghét hắn, hay từ trước tới giờ Lâm Tuyết đều chán ghét hắn nhưng hắn ngu muội không nhận ra?

“Sam, ngươi có ý gì? Ngươi sao có thể nói với Tuyết như vậy?” – Lâm Tuyết vẻ mặt tức giận vọt tới – “Ngươi có từng nghĩ qua chưa, ngươi mang tới cho Tuyết bao nhiêu là phiền toái? Chúng ta…”

“Đừng nói nữa.” – Đạp Tuyết nhíu mày.

“Tuyết, ngươi không thể lúc nào cũng bao che hắn.” – Lâm Tuyết bĩu môi, dùng sức chà chà chân. Bất quá cô ta rất nghe lời, đi qua đứng một bên, ôm cánh tay Đạp Tuyết, cử chỉ rất thân mật.

“Sam Sam, chúng ta nói chuyện một chút thôi, không mất nhiều thời gian đâu.” – Đạp Tuyết tiếp tục cầu tình.

Hỉ Ca biết loại sự việc này người ngoài không nên chỏ mỏ vào. Nhưng với tình huống trước mắt, nhìn ra được, Huyết Sam không muốn cùng ca ca nói chuyện.

“Xin lỗi, ta không rảnh. Hỉ Ca, chúng ta đi thôi.” – Huyết Sam biểu tình lạnh nhạt. Hắn điều khiển tọa kỵ, bọc qua chỗ của Đạp Tuyết mà đi.

“Tuyết, chúng ta về thôi.” – Lâm Tuyết kéo tay áo bạn trai.

Nhìn thấy em trai rời đi, Đạp Tuyết thở dài, hết cách, chỉ có thể cùng Lâm Tuyết trở về đội ngũ.

Tâm trạng của Huyết Sam lúc khởi hành còn tốt lắm, đụng mặt hai người kia xong, hắn liền một đường trầm mặc. Trên đường đi, gặp phải quái, không quản là quái cấp mấy, bậc gì, loại nào, hắn cứ vung đao mà chém. Hành động phát tiết của Huyết Sam thực ra rất được Cô Tửu hoan nghênh, bởi vì dọc đường đi Cô Tửu hái được rất nhiều thảo dược cao cấp. Phải nói là, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý. Một người bực tức chém đông giết tây. Một người hưng phấn hái hái lượm lượm. Người rảnh rỗi nhất chính là Hỉ Ca. Nhìn đông nhìn tây một hồi cũng thật nhàm chán. Biết rõ Huyết Sam sẽ không cùng cô nói chuyện phiếm, thế là Hỉ Ca xà vào tám chuyện với Cô Tửu.

Ba giờ sau, Cô Tửu cuối cùng hái đủ số lượng thảo dược cần dùng. Ba người chậm rãi trở về thành. Nửa đường, Huyết Sam đột nhiên nói có nhiệm vụ phải làm, hắn liền tách ra. Sau khi về đến Nam Uyên thành, Cô Tửu rất nhanh chạy qua Thương Lan thành, ghé thăm dược lí của hắn. Về phần Hỉ Ca, cô ghé qua chỗ của Thôn Nguyên Bảo để lấy tài liệu rèn đúc rồi quảy trở về tổng đàn bang phái. Lúc đi ngang qua Cát Tường tửu lâu, Hỉ Ca không ngờ lại vừa lúc đụng mặt đội ngũ của Đạp Tuyết. Thật tình, không muốn tìm phiền toái mà phiền toái cũng tự tới tìm cô nha.

“Hỉ Ca!” – Đạp Tuyết tươi cười đi tới chào hỏi.

Hỉ Ca lịch sự cười đáp lễ. Lâm Tuyết coi mòi có điểm bất mãn với Hỉ Ca, cho nên cô ta chỉ “hứ” một cái rồi hấc đầu quay đi chỗ khác không thèm nhìn. Đạp Tuyết có vẻ xấu hổ vì chuyện này, nhưng Hỉ Ca lại chẳng quan tâm, xem như chưa từng nhìn thấy gì. Cô chính là không muốn cùng người thiếu kiến thức nói chuyện nha.

“Hỉ Ca, nghe nói Sam Sam đang ở bang phái của ngươi à?”

“Đúng vậy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ tiếp tục ở lại.”

Hỉ Ca không quản giữa ba người bọn họ xảy ra chuyện gì. Lâm Tuyết là người thế nào, Hỉ Ca không có tư cách đánh giá.

“Chứ không phải các người thấy Sam đã lên 89 cấp nên mới cố tình lưu hắn lại sao?” – Lâm Tuyết nói với vẻ chế giễu. Hiện tại, ngoạn gia lên tới cấp 89 đã không còn là chuyện hiếm lạ. Nhưng Huyết Sam có kỹ thuật không tồi, có thể tính là hàng cao thủ bậc trung. Lúc trước, Lâm Tuyết phát lệnh truy nã là vì Huyết Sam giết chết Đạp Tuyết. Cô nhất thời xúc động nên mới làm như vậy. Đợi cảm xúc bình ổn, cô mới biết chính mình sai lầm rồi. Nhưng ngại mất mặt mũi, cô không chịu tìm Huyết Sam giải thích. Huống hồ, trước kia, cho dù cô phạm phải lỗi lầm gì, Huyết Sam đều sẽ tha thứ, hơn nữa còn chủ động đến cầu hòa. Thế nhưng lần này, hắn cứ như vậy bỏ đi. Điều này làm cho Lâm Tuyết có điểm khó chấp nhận. Thuận tiện đem sự bực bội phát tiết lên người Hỉ Ca. Huyết Sam là chủ lực của tinh anh đoàn khi ở Cẩm Y. Hắn ly khai, rất nhiều người nổi giận với Lâm Tuyết. Vốn trong mắt mọi người, Lâm Tuyết mới là người có lỗi. Cố tình, Lâm Tuyết không chịu nhận sai, hơn nữa còn phát lệnh đuổi giết bạn trai cũ. Người bình thường nào có thể nhẫn nhịn cho nổi?!

Nghe thấy lời Lâm Tuyết nói, Hỉ Ca nhếch mép khinh thường. Hỉ Ca cô là người nhàm chán như vậy sao?!

“Lâm Lâm, đừng nói nữa.” – Đạp Tuyết ngăn Lâm Tuyết. Nhưng cô ta không có ý định buông tha cho Hỉ Ca.

“Đừng cho là ta không biết chuyện. Long Môn Khách Điếm của ngươi vừa mới đắc tội Khổ Độ. Sợ người ta trả thù cho nên mới tìm cách thu hút nhân tài. Thật đáng tiếc, ngươi sai lầm rồi. Sam sẽ không ở lại với ngươi.”

Khóe miệng Hỉ Ca hơi run rẩy, quay đầu nhìn: – “Xin lỗi, ngươi là gì của hắn? Dựa vào cái gì ngươi có thể quyết định thay cho hắn?”

“Ta là bạn gái của… ca ca hắn.”

“Trời, ta còn tưởng ngươi là bạn gái của hắn chớ.” – Hỉ Ca cười trào phúng – “Nếu không còn chuyện gì nữa, ta đây đi trước.”

“Đợi đã! Hỉ Ca, có rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút đi.” – Đạp Tuyết khẩn cầu nhìn Hỉ Ca.

Hỉ Ca do dự ngừng bước. Cô nghiêng đầu nhìn vào Cát Tường tửu lâu, sau đó thở ra một hơi bước vào.

“Đi thôi!”

“Xin chào tiểu thư. Lão bản còn chưa đến!” – Tiểu nhị nhìn thấy Hỉ Ca liền tươi cười chạy ra nghênh đón.

“Hôm nay không tìm bọn hắn. Làm ơn dọn giúp ta một gian phòng là được rồi.”

“Được!” – Tiểu nhị vội vã dẫn đường.

Hiện tại là giờ cơm trưa. Cát Tường tửu lâu cực kỳ đông đúc. Cơ bản, tất cả các bao gian đều đã có khách. Nhưng Hỉ Ca là khách hàng đặc biệt. Bao gian bình thường không phải là loại cô sử dụng. Sau khi vào gian phòng cao cấp, Hỉ Ca không gọi đồ ăn thức uống gì hết, dù sao cô cũng không tính theo bọn người này nói chuyện dông dài. Tiểu nhị thực tự giác mang vào một mâm trà bánh.

“Có chuyện gì muốn nói thì ngươi cứ nói đi.” – Hỉ Ca cầm một ly trà lên, nhấp một ngụm, sau đó vẻ mặt hỏng bét đẩy cái chén ra xa. Không ngờ là trà lưu liên. Mặc dù uống vào sẽ có công dụng đề cao nhanh nhẹn, nhưng hương vị của nó… không phải người bình thường có thể chịu nổi.

“Ta và em trai có chút hiểu lầm nhỏ. Tạm thời, có lẽ hắn chưa muốn gặp mặt ta. Hôm nay, ta chỉ muốn cảm tạ ngươi mấy ngày qua đã chiếu cố hắn.” – Đạp Tuyết nói xong liền đứng lên chấp tay khấu một cái (cúi đầu lạy như kiểu phim kiếm hiệp).

Hỉ Ca không rảnh ngồi đây đoán xem hắn đang đóng kịch hay đang thật lòng. Bất quá, tư thái cúi người mà hắn cũng đã làm, cô không thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử cho được.

“Không cần khách khí. Hiện tại Huyết Sam là thành viên của Long Môn. Chiếu cố hắn là việc nên làm. Phải rồi, ta nghe nói, lệnh truy nã của Cẩm Y đối với Huyết Sam còn chưa gỡ bỏ.”

“Chuyện này…” – Đạp Tuyết bối rối – “Lệnh truy nã chỉ có bang chủ mới có thể gỡ bỏ. Mà gần đây bang chủ không thượng tuyến. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã dặn dò thành viên trong bang, sẽ không có người đến tìm Sam Sam gây phiền toái nữa đâu.”

“Vậy thì tốt. Ta không muốn cùng Cẩm Y đối địch.”

Lời nói của Hỉ Ca làm cho những người trước mặt lộ ra biểu tình kỳ quái. Đại khái, không ai cho rằng Long Môn có đủ tư cách đối địch với Cẩm Y. Hai bang phái không cùng một cấp bậc nha. Hỉ Ca chẳng thèm quan tâm. Tầm nhìn của mỗi người là bất đồng, cô vì sao phải để ý chứ?

“Chị hai! Chị hai! Chị ở trong này hẹn hò với ai đó?”

Hỉ Ca vừa nói xong, cửa phòng đã bị người tới mở tung. Mọi người thấy Sở Tiếu Ca vọt vào, vẻ mặt ai cũng kinh ngạc. Nhìn thấy trong bao gian có một đống người đang ngồi, Sở Tiếu Ca gãi đầu, xấu hổ cười:

“Hắc hắc… là hiểu lầm thôi. Cái kia… em đi ra ngoài…”

Sở Tiếu Ca thề, cậu chính là tò mò nên mới chạy vô. Tuyệt đối không phải vì Thất ca mà đi làm nội gián.

“Quay lại!” – Hỉ Ca tức giận. Hiện tại Thất Tử không có ở đây, đổi lại tiểu tử này quấn quýt lấy cô. Không biết Thất Tử cho nó ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi.

“Haiz ~~~ ” – Sở Tiếu Ca nghe lời xoay người, cúi đầu đứng đợi chỉ lệnh.

“Em chạy qua Thương Lan thành tìm Thanh Lam. Nghe đâu bọn hắn mấy ngày trước vừa đánh ra đồ chỉ.”

“Tốt! Em đi ngay bây giờ.” – Sở Tiếu Ca vội vàng chạy biến. Hắn sợ ở lại sẽ bị nghe những lời giáo huấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui