Thịnh Thế Khói Lửa

Dựa theo Hỉ Ca phỏng đoán, người của Cẩm Y tạm thời sẽ không chạy qua đây gây phiền toái. Chẳng lẽ ngay cả chuyện nhỏ nhặt này mà Đạp Tuyết cũng không biết cách xử lý cho tốt sao?! Hơn nữa, hai bang phái ở hai đại lục xa xôi cách trở. Vượt lục địa đánh nhau hả? Chỉ có mấy tên ngốc mới làm.

Sau khi chia tay bọn Khờ Dại, cô một người trở lại tửu lâu. Hai ngày trước, A Thất và Sở Niệm đều rời đi. Sở Niệm sau khi về đến nhà thì có thượng tuyến báo tin cho Hỉ Ca biết. Nhưng A Thất thì không thấy liên lạc. Cô gọi điện, đường dây lại không thông. Hiện tại, chỉ có thể tìm bọn Cát Tường hỏi thăm tình hình.

Hỉ Ca bước vào bao gian, nhìn thấy Mặc Phi và Tư Văn đang giành nhau một cái đùi gà. Hai tên đánh đến thiên hôn địa ám, mém chút ném nguyên cái đùi gà vào mặt Hỉ Ca.

Hừ… hai tên này tưởng mình là lão bản của tửu lâu a? Quăng ném đồ đạc sẽ không cần bồi thường hay sao? Hỉ Ca nhìn một đống hỗn độn dưới đất, liếc mắt xem thường. Sau đó, cô đi vào cái góc khuất nhất, ngồi xuống, chờ hai người đánh cho xong lại hỏi chuyện.

“Hắc hắc… Hỉ Ca, có phải đang nhớ lão đại hay không a?” – Mặc Phi cầm nửa cái đùi gà vừa giành được từ trên tay Tư Văn, tùy tiện ném xuống đất. Hắn không ăn được thì người khác cũng đừng hòng ăn.

Hỉ Ca cười cười, từ chối cho ý kiến. Sau khi A Thất rời đi, trong lòng cô luôn thấy trống rỗng, cảm giác giống như vừa mất đi mục tiêu của cuộc đời. Tình hình này… cô bệnh nặng rồi a~

“A Thất đã về chưa?” – Hỉ Ca chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút để ý mở miệng hỏi.

“Còn chưa. Ta đoán lão đại đi hẹn hò với tình nhân rồi.” – Mặc Phi cười hì hì trả lời.


“Ồ, vậy sao?!” – Hỉ Ca nhếch miệng hừ một tiếng. Tốt nhất là hắn đi hẹn hò thật… hừ hừ…

Tư Văn trừng mắt nhìn Mặc Phi. Lời này mà ngươi cũng dám nói ra?! Lỡ Hỉ Ca đi tìm lão đại đối chất, không cần biết chuyện hẹn hò là thật hay giả, nếu lão đại bị Hỉ Ca xử đẹp, bọn hắn cũng sẽ te tua theo.

“Hỉ Ca? Sao ngươi trở lại rồi?” – Cát Tường bước chân vào phòng, nhìn thấy Hỉ Ca, ngạc nhiên hỏi.

“Rảnh rỗi không có chuyện gì làm.” – Hỉ Ca than thở. Lãng phí thời gian của cô quá a~ Hỏi hai tên kia cả nửa ngày, rốt cuộc bọn hắn cái gì cũng không biết.

“À… lão đại phải xử lý chút chuyện nhỏ, rất nhanh sẽ trở lại, ngươi không cần lo lắng.” – Cát Tường giống như đọc được tâm sự của Hỉ Ca, không đợi cô hỏi đã tự động cho câu trả lời. Hắn không dám chọc giận Hỉ Ca nha. Người con gái này là máu là thịt của lão đại. Nếu không phải có chút chuyện cần lão đại đích thân ra tay xử lý, sợ là lão đại chẳng chịu rời khỏi Hỉ Ca nửa bước đâu. Cát Tường quen A Thất gần 30 năm, vẫn biết A Thất có cái bệnh không thích tiếp xúc với người khác. Như thế nào sau khi quen Hỉ Ca lại biến thành “con đĩa” giống nhau, bám dính cứng ngắt lên người Hỉ Ca là sao? Cái này có phải dị biến tính lúc yêu không?

“Hừ… ta mới không thèm lo lắng.” – Hỉ Ca nhỏ giọng nói, không biết bọn Cát Tường có nghe hay không.

“Hỉ Ca, ngươi đã lên cấp 89 rồi, muốn thử làm nhiệm vụ chuyển chức không?” – Cát Tường kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu dụ dỗ.

Bọn Cát Tường đều lên cấp 89 từ lâu, nhiệm vụ chuyển chức đã làm thử vài lần. Nhưng mỗi lần đều sai kém một chút mới có thể thành công. Đối với bọn hắn mà nói, bất kể là người chơi nào thành công đều không sao cả. Nhưng nếu là người trong nhà thành công thì vẫn tốt hơn. Bởi vì việc này sẽ khiến tên tuổi của người chơi lẫn tên tuổi của bang phái một bước nổi danh. Hiện tại, tất cả các bang phái đều nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ chuyển chức.


“Các ngươi còn chưa chết tâm hả?” – Hỉ Ca bĩu môi. Sở Tiếu Ca nhà cô đã thử làm nhiệm vụ chuyển chức không dưới năm lần. Lần nào cũng thất bại.

“Chơi thử cho vui mà… dù sao cũng chưa có ai thành công. Phần thưởng rất lớn nha~”

Đây là hệ thống đặt định một cái cột mốc. Đội ngũ đầu tiên thành công chuyển chức sẽ có phần thưởng vượt trội, bởi vì sau đó, nhiệm vụ sẽ giảm độ khó cho những người sau.

Bị Cát Tường lầm bầm dụ dỗ một hồi, Hỉ Ca chịu không nổi, kết quả bị lừa đi đến nghiệp lý liên minh để tiếp nhận chuyển chức nhiệm vụ. Sau khi nhận nhiệm vụ, nhìn thông tin, Hỉ Ca có điểm hối hận. Nếu thất bại sẽ bị rớt một cấp đó. Từ 88 lên 89 cấp cần kinh nghiệm rất nhiều, cô phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể luyện trở lại đây aaaaa…

Sau 15 phút chuẩn bị, Hỉ Ca bị hệ thống truyền tống đến một Thủy Cung. Thủy Cung này xây bằng thủy tinh, trong suốt, lấp lánh, có điều hơi trống trải, trên mặt đất chỉ có những chùm san hô đủ màu sắc đang uốn lượn theo làn nước. Xuyên qua vách tường thủy tinh có thể nhìn thấy từng đàn cá nhỏ đang bơi lội tung tăng, thỉnh thoảng lại có một ít thủy quái tướng mạo xấu xí nhào ra hù dọa.

Hỉ Ca đang thỏa thuê ngắm cảnh, trước mặt cô bỗng nhiên hiện lên một đạo bạch quang, sau đó một người xuất hiện. Nhìn thấy người này, Hỉ Ca sửng sốt, trong lòng âm thầm chửi thề.

“Hỉ Ca~ thật khéo quá!” – Minh Độ Thiên nhìn thấy Hỉ Ca, biểu tình trên mặt nhu hòa đi không ít. Cho dù Hỉ Ca trưng ra khuôn mặt thối hoắc, anh ta cũng không sinh khí.

Hỉ Ca liếc mắt, chẳng buồn mở miệng. Hiện tại, cô chỉ muốn đem cái tên dụ dỗ cô đi làm nhiệm vụ chuyển chức ra băm vằm thành trăm mảnh. Nếu không phải nghe theo đề nghị của Cát Tường, cô sẽ không đụng mặt với Minh Độ Thiên. Giờ thì hay rồi, chẳng những đụng mặt mà còn phải cùng tên này làm nhiệm vụ nữa. Hy vọng chốc lát có thể gặp được người quen. Nói thật, ở một mình một chỗ với Minh Độ Thiên, trong lòng Hỉ Ca vẫn là có chướng ngại. Hỉ Ca không trả lời, Minh Độ Thiên biết điều không hỏi nữa. Bất quá, ánh mắt của anh vẫn một mực nhìn cô, chưa từng dời đi.


Lại đợi thêm vài phút, trong Thủy Cung xuất hiện thêm ba người. May mắn, có một người là người quen.

Tư Văn được truyền tống đến Thủy Cung, nhìn thấy Minh Độ Thiên, rồi quay đầu nhìn thấy Hỉ Ca, hắn cúi đầu cười khổ. Hai người còn lại, một là thuật sĩ, một là thích khách. Thuật sĩ là người của Khổ Độ. Thích khách thì không phải nhưng tựa hồ cũng có quen biết Minh Độ Thiên. Kỳ thật, dưới tình huống này, cho dù không quen biết thì người ta cũng cố tạo biện pháp để quen biết. Dù sao Minh Độ Thiên là người nổi tiếng. Những cao thủ đứng đầu thế giới, có mấy ai là không muốn làm quen với anh ta đâu?!

Năm người hợp thành một đội ngũ. Rất nhanh sau đó, hộp thoại liền xuất hiện nhiệm vụ. Bất hạnh thay, bọn họ nhận đến là nhiệm vụ ghê tởm nhất của bản sao này. Trong bản sao, toàn đội ngũ phải hành động theo tình tiết mà hệ thống đã quy định. Bình thường mà nói, chỉ cần vô ý chọn sai tình tiết kịch bản sẽ ngay lập tức bị phán thất bại. Cho nên, vai trò người chỉ huy rất quan trọng. Mặc dù Hỉ Ca không phục nhưng cô buộc phải đồng ý để Minh Độ Thiên trở thành đội trưởng. Tư Văn không có ý kiến dị nghị gì. Về phần hai người còn lại, khẳng định càng muốn bợ đỡ Minh Độ Thiên. Không khí trong đội ngũ chẳng thể nói là tốt, nhưng nhìn tổng thể thì thực lực của họ không tồi.

Nhiệm vụ bắt đầu.

Cổng Thủy Cung đột nhiên mở ra. Một nữ tử mặc trang phục màu xanh ánh bạc từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn thấy bọn Hỉ Ca liền trực tiếp vọt qua, sau đó nắm chặt tay Hỉ Ca mà nói.

“Tiểu thư, cầu ngài cứu ta… bọn hắn… bọn hắn muốn giết ta.” – nữ nhân vừa nói vừa rơi lệ.

Hỉ Ca chưa từng làm qua loại nhiệm vụ tình tiết kịch bản, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao mới đúng.

“Tiểu thư, xin chậm rãi nói, là ai đang truy sát nàng?” – Minh Độ Thiên nhìn Hỉ Ca, sau đó đi đến bên cạnh nữ nhân kia, ôn nhu hỏi.

Nữ nhân ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê mang nhìn Hỉ Ca, rồi lại nhìn Minh Độ Thiên, nước mắt như mưa trả lời: – “Là Long Vương. Hắn giết trượng phu của ta. Còn bắt ta trở thành Thất phu nhân… cầu đại hiệp mau cứu ta đi.”


“Xin hỏi hiện tại Long Vương có bao nhiêu vị phu nhân?” – Minh Độ Thiên chậm rãi hỏi.

“Mười bốn vị.” – nữ tử trả lời.

Minh Độ Thiên gật đầu, sau đó không chút do dự giương kiếm đâm nữ nhân bị thương. Nữ nhân nín khóc, vẻ mặt dữ tợn hướng Minh Độ Thiên tấn công. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi phút chốc biến dạng. Chiếc miệng hoa đào chúm chím biến thành một cái mồm to đầy huyết nhục. Nhìn tới hàm răng nanh kia, Hỉ Ca nhịn không được rùn mình. Tiêu diệt nữ nhân không khó. Đây chỉ là tiểu boss. Đội ngũ nhanh chóng giết chết cô ta. Nữ nhân sau khi chết liền biến thành một làn khói, nhưng trên mặt đất lại rơi xuống một kiện xiêm y. Hỉ Ca cầm lên nhìn.

>> Vật phẩm nhiện vụ: xiêm y của Thất công chúa Long cung.

Bảng nhiệm vụ của mọi người tự động biến thành: hoàn thành 10%

Đang lật tới lật lui xem kiện quần áo, chưa kịp nhìn cho rõ, không hiểu sao bộ quần áo trực tiếp bay lên người Hỉ Ca, đồng thời Hỉ Ca xuất hiện một cái trạng thái: toàn bộ kỹ năng đóng băng, cấm sử dụng. Hỉ Ca còn đang đơ người, chưa biết xử lý phiền toái như thế nào, bên ngoài lại vọt vào mấy người nữa.

Những người đến lần này có đủ loại.

Đi đầu là một nam nhân, trên người mặc long bào, trên đầu đội long mão, làm như sợ người ta không biết hắn là Long vương vậy. Đứng sau lưng Long vương là Quy thừa tướng. Long vương nhìn thấy Hỉ Ca đang mặc sa y, vẻ mặt kích động, lệ rơi thành hàng, nhào tới ôm lấy cô. Hỉ Ca đầu đầy hắc tuyến. Đây là chuyện gì xảy ra??? Cô là tới làm nhiệm vụ, không phải chơi trò nhận cha-con a~ Cũng may, Long vương rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường, nhìn những người còn lại trong đội ngũ

“Đa tạ bốn vị tráng sĩ đã tìm được nữ nhi cho ta. Các vị tráng sĩ có yêu cầu gì, cứ nói, ta sẽ tận lực đền đáp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận