Thịnh Thế Khói Lửa

Thất Tử quả thật đem mắt nhắm lại. Điều này là đương nhiên. Hai người hôn nhau luôn nhắm mắt mà. Bởi vì, nhắm mắt lúc hôn nhau có tính hưởng thụ hơn, không phải sao? Bị hôn, Hỉ Ca không hề phản kháng. Người ta nói, phàm cái gì làm nhiều sẽ giỏi. Hỉ Ca không cảm thấy kỹ xảo hôn môi của cô có tiến bộ gì cả. Nhưng kỹ xảo của Thất Tử đúng là tiến bộ nhiều lắm. Chẳng lẽ nói nam nhân ở phương diện này luôn có thiên phú hơn nữ nhân à?

“Anh… chẳng lẽ anh không biết bản thân rất nặng sao?” – Hỉ Ca trừng mắt, bất mãn lên tiếng.

“Có sao?” – Thất Tử không tình nguyện lăn khỏi người Hỉ Ca, sau đó xoay một cái, liền đem người ôm lên trên ngực – “Như thế này tốt hơn rồi chứ?” – Tay chân vẫn không quên sờ loạn.

“Đừng nháo.” – Hỉ Ca thở dài, bất đắc dĩ đem bàn tay không an phận của ai kia giữ chặt. Mặc dù cách quần áo, nhưng cảm giác vẫn rất chân thật nha.

“Hic… hic… thân ái a~ em không thương anh~” – Thất Tử bày ra vẻ mặt ai oán, ánh mắt vô tội, nhìn như một chú mèo con đáng thương bị bỏ rơi.

Hắn là đàn ông có được không? Vì cái gì mỗi lần đều dùng bộ mặt này, còn có giọng điệu này nữa!!!!! Được rồi, cô chính là tự làm tự chịu. Bởi vì mỗi lần Thất Tử bày ra bộ mặt đáng thương như thế, lòng cô liền mềm xuống.


Người ta nói, một ngày không gặp như cách ba thu. Tính tới tính lui, hắn đã nhiều năm không thấy Hỉ Ca rồi. Thất Tử thật vừa lòng ôm Hỉ Ca ngủ thẳng đến buổi chiều. Chẳng dễ dàng gì mới mò được vào trò chơi, hắn không vội đi làm chuyển chức nhiệm vụ gì đó. Trước ôm người trong lòng ngủ cho thần thanh khí sảng đã. Chuyện khác tính sau đi. Hỉ Ca đánh vu nữ nguyên cả đêm, mặc dù đây là trò chơi, không có cảm giác mệt mỏi, nhưng cô vẫn không được thoải mái cho lắm. Cho nên, hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ.

Hỉ Ca thật ra không rất lo lắng trong lúc cô ngủ thì Thất Tử có giở trò gì hay không. Từ mấy tháng trước, sau khi Thất Tử dọn đến ở sát vách, bọn họ đã xác định quan hệ. Đối với cô mà nói, danh tiết gì đó chỉ là mây bay. Thất Tử chẳng phải là người ngây thơ gì cho cam. Nửa đêm chui vào phòng cô, nói cái gì sợ bóng tối, sợ ngủ một mình, một hai đòi ngủ chung, đuổi cách nào cũng không đuổi được. Nhưng, hôn đã hôn, ôm đã ôm, tay chân sờ loạn, mấy chuyện này hắn đều đã làm, duy có bước cuối cùng là hắn không vượt qua.

Hỉ Ca nhiều lần tỏ ý cho phép hắn làm đến cùng rồi. Có điều, vô luận người này có bao nhiêu khó chịu vẫn nhất định nhịn xuống. Vì nguyên nhân gì? Hỉ Ca có thể đoán đại khái. Có lẽ hắn sợ cô sẽ đổi ý. Đúng là ngốc mà. Cô nếu đã nhận định trong lòng rồi, thế nào lại đổi ý chứ? Một đời người, chẳng dễ dàng tìm được người nam nhân tốt với cô như hắn. Cô mới không ngốc mà buông tay đâu.

Đợi lúc cả hai người đều đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Cát Tường tìm đúng thời cơ xuất hiện rủ hai người đi ăn cơm tối. Xoa xoa bụng, bánh bao tiêu hóa tốt rồi, Hỉ Ca liền đồng ý đi cùng Thất Tử đến Cát Tường tửu lâu. Không ngờ, bữa cơm này cô ăn không yên ổn. Bởi vì Thất Tử nghe Tư Văn kể chuyện bọn họ đi làm chuyển chức nhiệm vụ cùng với Minh Độ Thiên. Nam nhân hẹp hòi này nếu trong lòng không vui vẻ, người gặp họa đương nhiên là Hỉ Ca nha. Trước mặt quần chúng, người nào đó không biết xấu hổ mà nhào vào ngực cô, xoay a xoay, vẻ mặt thương tâm muốn chết. Hỉ Ca hận không thể đập đầu hắn xuống sàn nhà.

Ăn cơm xong, Hỉ Ca cùng Thất Tử đến tổng đàn bang phái. Cuồng Vũ nghe tin, không lâu sau liền dẫn người trở về. Hai người ngồi xuống thảo luận chuyện đánh kiến thành lệnh. Tuy nói khó khăn không lớn, nhưng vẫn phải phòng ngừa trước sau. Một đại lục tồn tại quá nhiều đại bang như Nam Uyên, mặc kệ có thực lực hay không, ai cũng muốn đánh tới kiến thành lệnh. Nhưng thống lĩnh boss chỉ xuất hiện một tháng một lần. Cho nên, hiện tại, đánh kiến thành lệnh không phải chỉ lo cách tiêu diệt boss mà còn phải tính đến chuyện bị người đánh lén nữa.


Hỉ Ca thật ra không quá lo chuyện có người muốn đến gây phiền toái cho cô. Bởi vì người nên lo lắng chuyện này là đám người Thần Điện mới đúng. Thần Điện hiện tại xem như một trong những đại bang lớn của Nam Uyên. Nhưng lần trước bọn họ đi Cực Bắc Băng Nguyên đánh kiến thành lệnh thì bị Huyết Sát ngăn trở, đến nay Thần Điện vẫn chưa kiến được thành. Lần này thống lĩnh boss xuất hiện, Thần Điện khẳng định sẽ không buông tha. Về phần vì sao bọn họ không bỏ tiền ra mua một cái kiến thành lệnh trong cửa hàng đấu giá? Ta nói, không phải ai cũng là đại phú hào có đủ tiền để mua một cái kiến thành lệnh như đám người Long Tộc, không phải ai cũng sở hữu một cái máy làm ra tiền để có thể tùy tay móc ra một cái kiến thành lệnh như Cát Tường Như Ý.

Hỉ Ca cùng Cuồng Vũ ngồi xuống thảo luận. Thất Tử ngồi ở một bên nhìn chằm chằm Hỉ Ca. Nhìn đến nỗi khiến cô nổi xung thiên, trực tiếp tống hắn đi làm nhiệm vụ chuyển chức.

Căn cứ vào tin tình báo của Cuồng Vũ, hai ngày sau, thống lĩnh boss của Nam Uyên đại lục sẽ xuất hiện. Phải đợi thêm nửa ngày nữa mới có thể dò ra vị trí cụ thể của boss. Nếu có đám thích khách dưới trướng Sở Tiếu Ca giúp sức, tốc độ điều tra sẽ nhanh hơn. Bất quá, sau lần bang chiến kia, toàn bộ thích khách dưới trướng của Sở Tiếu Ca đều rút lui khỏi bang phái, ngay cả Thất Tử cũng đi theo. Mặc dù Thất Tử không trở về tiếp quản đám thích khách dưới trướng Sở Tiếu Ca, nhưng hắn trước sau vẫn là trụ cột tinh thần của Thứ. Nếu hắn một người ở lại Long Môn thì thật không phải. Hỉ Ca thật ra không muốn lưu Thất Tử ở bên cạnh. Hai người yêu nhau không nhất thiết mỗi ngày đều phải dính lấy nhau. Còn may, đám thích khách dưới trướng Phong Bão được huấn luyện không tồi, thực lực không tính hàng cao thủ, nhưng xếp bọn họ cùng một chỗ, lại có thể tạo ra một lực lượng đáng gờm. Lại nói, Phong Bão đúng là có bổn sự. Vừa mới bắt đầu, đám thích khách được tuyển chọn không phục hắn, nháo loạn không ít lần. Có điều, sự việc rất nhanh liền bình ổn. Phong Bão có thực lực rất mạnh, thủ đoạn không sai, lần đó không biết hắn dùng phương pháp gì, chỉ biết sau đó toàn bộ thành viên đội thích khách đều tâm phục khẩu phục hắn.

Bang phái có nhiều người tài giỏi, Hỉ Ca càng thanh nhàn. Nhưng thế lực bang phái càng phát triển, áp lực lên người côsẽ càng nhiều. Đôi lúc Hỉ Ca nghĩ, cô làm bang chủ có chỗ nào tốt?! Những gì cô có thể nghĩ ra, Cuồng Vũ cơ bản đã nghĩ xong trước đó rồi. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu bọn họ đánh thống lĩnh boss. Lần trước, bọn họ ở Vực Sâu, cấp bậc sàn của thành viên còn thấp, vậy mà bọn họ có thể thành công, nói chi là lần này. Bất quá, đề phòng ngừa người của Thần Điện, họ vẫn phải bàn bạc với Phong Bão nên chuẩn bị một chút. Nếu Long Môn đánh thống lĩnh, Thần Điện nhất định sẽ không ngu xuẩn chạy tới đoạt quái. Bọn hắn sẽ đợi sau khi Long Môn đánh xong thì sẽ kéo đội ngũ đến giết người đoạn đồ vật. Về chuyện này, Hỉ Ca lại rất chờ mong. Hy vọng Thần Điện không khiến cô thất vọng. Chuỗi ngày nhàn tản, không ai đến tìm phiền toái, thật có chút nhàm chán rồi.


Hai ngày trôi qua rất nhanh. Phong Bão chuẩn bị không sai biệt lắm. Trước khi thống lĩnh boss xuất hiện 2 giờ, bọn họ biết được vị trí cụ thể, sau đó Cuồng Vũ mang người rời đi. Đáng lẽ, người dẫn đội ngũ đi lần này là Hỉ Ca. Cơ mà, ngay thời điểm xuất phát, Huyết Sam không biết từ đâu lại dẫn tới một người đi gặp Hỉ Ca. Nếu đổi lại là người khác, Hỉ Ca sẽ không nể mặt mũi mà từ chối, nhưng người này…

Haiz… nhìn cô gái ngồi trước mặt trong đại sảnh bang phái, Hỉ Ca thật không biết phải mở miệng thế nào.

Huyết Sam cái tên ngốc này, ngươi muốn ở lại Long Môn không ai cản, ngươi có cừu oán với Cẩm Y cũng chẳng ai so đo, như thế nào ngươi chạy qua nhà người ta đem phó bang chủ kéo lại đây luôn rồi? Muốn gia nhập Long Môn? Chuyện cười gì đây. Long Môn chẳng phải chùa to điện lớn. Nào dám thu nhận vị Phật sống này chứ. Hỉ Ca thật không hiểu, người này vì sao lại nhìn trúng Long Môn?

“Ta biết ta yêu cầu hơi quá phận… Chính là nghe Sam Sam nói nơi này tốt lắm…” – cô gái cúi đầu có chút ngượng ngùng mở miệng.

Cô gái này chính là phó bang chủ của Cẩm Y, tên gọi Lục Đạo Cẩm Y.

Hỉ Ca không phải kẻ ngu, nhìn một cái liền biết địa vị của cô gái này ở Cẩm Y rất cao. Không phải bởi vì cô ta là phó bang chủ. Cái chức phó bang chủ này chẳng đáng một đồng xu cắc bạc nào. Nhưng, không phải phó bang chủ của bất kỳ bang phái nào cũng đủ mặt mũi để có thể lấy tên của mình đặt tên cho bang phái. Điều này khiến Hỉ Ca nghĩ tới một vấn đề khác. Bang chủ của Cẩm Y cơ bản chưa từng ra mặt, không ai thấy qua, sẽ có quan hệ thế nào với cô gái trước mặt này? Hai người bọn họ không phải yêu đương giận dỗi gì chứ? Sau đó một người chạy tới đây trốn tránh? Bang phái của cô giống nhà trọ lắm à?


“Cũng không phải vấn đề này.” – Hỉ Ca cười. Cô gái này thật thâm trầm, rốt cuộc cô ta muốn gì? – “Ta không phải không muốn giúp. Vấn đề là, ngươi là phó bang chủ của Cẩm Y. Nếu ta lưu ngươi lại, chỉ sợ sẽ rước rất nhiều phiền toái. Ta không sợ phiền toái, có điều ta chán ghét đụng phải phiền toái. Ngươi hiểu không?”

“Sam Sam, có thể để ta và Hỉ Ca nói chuyện riêng được không?” – Lục Đạo Cẩm Y quay đầu nói với Huyết Sam đang đứng một bên.

Huyết Sam gật đầu, sau đó nhìn Hỉ Ca: – “Ta đi làm nhiệm vụ.”

Hỉ Ca khoát tay. Tên nhóc này không biết bị bệnh gì, một ngày không làm xong 18 nhiệm vụ sẽ không trở về. Quên đi, Long Môn toàn là quái nhân, thêm một tên hay thiếu một tên cũng chẳng sao. Sau khi Huyết Sam đi rồi, Lục Đạo Cẩm Y mới chậm rãi mở miệng.

“Bang chủ của Cẩm Y chính là Sói Xám Ăn Cừu. Ngươi biết anh ấy, đúng không?” – đây không phải câu hỏi, đây là câu khẳng định.

Hỉ Ca gật đầu xác nhận. Quả nhiên không khác với phán đoán của cô, bang chủ Cẩm Y đúng thật là Niếp Lãng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận