Thịnh Thế Kiều Y

TA LIỀU VỚI CÔ TA

Lục tiểu thư nghe không hiểu sao?

Thanh Hoàn cười nói: "Ta nghe Nguyệt nương nói, lúc mẫu thân mang thai ta, cũng chính vì suy nghĩ quá nhiều mới sinh ra một đứa ngốc nghếch như ta đấy."

"..." Trương thị ngạc nhiên.



"Tiểu thư, Trương di nương này cũng là một người thông minh đấy ạ."

Nguyệt nương bưng tổ yến đưa cho Thanh Hoàn, "Tại sao tiểu thư không đồng ý với bà ấy, cũng để cho bà ấy yên tâm luôn."

Thanh Hoàn đặt tổ yến lên bàn, nói rất thờ ơ: "Bà ta cầu xin thì ta phải đồng ý sao?"

Vạn sự vạn vật đều biến đổi trong chớp mắt, cầu người không bằng tự cầu mình, nếu muốn sống để nhìn con trai lớn lên từng ngày, chỉ có thông minh thôi thì chưa đủ.

"Nguyệt nương à, người bà ấy phải cầu xin không phải ta mà là người muốn mạng của bà ấy. Có thể sống tiếp hay không, sống như thế nào, tất cả đều nằm trong tay của người đó."

"Vậy tiểu thư dự định sẽ chỉ bàng quan thôi sao?" Nguyệt nương có chút không tin.

"Đương nhiên là bàng quan."

Người giao mạng sống của mình cho người khác chính là người ngu ngốc nhất. Mạng sống phải do chính mình giành lấy, đường sống phải do chính mình tìm được, ai cũng không giúp được ngươi.

Trương thị đã nhìn rõ tình thế của mình, nhất định có thể nghĩ ra cách để bản thân được sống. Lúc này, nếu có người để cho bà ta dựa dẫm thì sẽ làm giảm đi một phần quyết tâm sống mái của bà ấy.

Con người là như vậy đó, phải bị ép đến đường cùng mới có thể bộc phát ra năng lực vô hạn của mình.

Thanh Hoàn không nói ra những lời này là bởi vì có nói, Nguyệt nương cũng không hiểu được.

Sáu năm trước, cô từng gửi gắm mọi hi vọng sống của mình cho Tô Tử Ngữ, đổi lại là sự phản bội vô tình. Trong giây phút ngã xuống, cô đột nhiên hiểu được, bản thân mình ngu ngốc biết bao.

"Nguyệt nương, tìm một cơ hội xuất phủ, bảo Trần Bình đi nghe ngóng xem, vì sao chức chủ khảo của kì thi mùa Xuân lại rơi vào tay lão Tề vương."

"Dạ, tiểu thư." Nguyệt nương đáp lời.


Người trong Thọ An Đường đã đi hết, Quản thị thấy mẹ chồng vẫn ngồi im nên cũng không dám rời đi trước, chỉ thấp thỏm không yên ngồi đợi bà ta lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Chu thị thở ra một hơi, đảo mắt mấy vòng, cuối cùng nghiến răng nói: "Đi, trong phòng ta có nửa cân tổ yến thượng hạng, con mang đi tặng cho Nhị thẩm thay ta."

Quản thị cúi mặt không nói gì.

Chu thị vừa nhìn liền nổi cơn tức giận mắng: "Vì tiền đồ của chồng mình mà ngươi không làm nổi chút việc cỏn con này sao?"

Quản thị liền đáp: "Đại nãi nãi yên tâm, một lát nữa con sẽ đi qua chỗ Nhị thẩm."

"Vậy mới đúng chứ."

Chu thị thấy cô ta ngoan ngoãn vậy, vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn.

Bà ta bỗng nhiên muốn nhân cơ hội này nói luôn cả chuyện của đứa con hát ở bên ngoài kia ra, nhưng vừa nghĩ đến hai đứa con trai sắp tham gia kỳ thi mùa Xuân thì lại thôi, vẫn chưa phải lúc nói ra chuyện này. "Đi đi, chăm sóc sức khỏe của chồng mình cho tốt. Hạn chế mấy cái người lộn xộn trong thư phòng đi, đừng để bọn chúng quấy nhiễu chồng ngươi học hành."

"Dạ, Đại nãi nãi!"

Quản thị ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng khổ sở không thôi, song vẫn nhất nhất nghe theo.



"Nói với mẹ chồng của ngươi, Hoa Dương ta không thiếu mấy lạng tổ yến, ta không nhận nổi phần quà này của bà ta đâu."

Hoa Dương chống nạnh, ném tổ yến ra ngoài cửa, nghển cổ lên nói tiếp: "Ruồi nhặng không bâu trứng không nứt, được thôi, bà ta cũng là thứ hay ho gì hả. Không nói một tiếng nào đã lấy của hồi môn của Tiền thị để làm đẹp mặt con cái của bà ta, như vậy lại coi như trò gì đây?"

Quản thị đỏ mặt đứng giữa đình viện, mở miệng cũng dở mà không mở miệng cũng dở, cuối cùng đành quỳ sụp xuống."

"Nhị thẩm, xin người nể mặt cháu dâu mà bớt giận ạ."

Hoa Dương căn bản không thèm đếm xỉa gì đến cô ta, cười lạnh: "Ngươi đừng quỳ trước mặt ta, ta nói cho ngươi biết, sau này mẹ chồng ngươi còn dám nói ra nói vào chuyện Linh Nhi của ta, hừ hừ, ta Triệu Hoa Dương sẽ liều mạng với bà ta. Ngược lại ta cũng muốn xem thử, bà ta có dám ức hiếp cháu ngoại của lão Tề vương hay không."

Hoa Dương mắng rất sảng khoái, Quản thị quỳ trên nền nhà không nói được một lời.

Bên ngoài viện, đám nha hoàn túm tụm hết lại, không ai dám bước vào, nhưng cũng có người nhanh chân chạy đến Đông viện báo tin.

"Không còn vương pháp... không còn vương pháp nữa rồi… ta... ta liều mạng với cô ta!"


Mắt Chu thị trợn ngược, người ngã xuống.

Phan Lượng Gia vội vàng đỡ lấy bà ta, ngón tay cái ấn mạnh vào huyệt nhân trung.

"Ưm…"

Chu thị bị đau thì dần trợn mắt lên. Nha hoàn thấy vậy, vội dâng trà.

Uống xong một chén trà ấm, Chu thị như được sống lại, miệng vẫn khóc ư ử như tiếng muỗi kêu, sau khi nấc hai cái, tiếng khóc của bà ta biến thành tiếng gào thét.

Gào được hai tiếng, đột nhiên tiếng khóc im bặt. Chu thị vùng dậy, giật phắt lấy chung trà trong tay của nha hoàn rồi ném thẳng xuống đất.

Nha hoàn giật mình hoảng sợ, vội vàng tránh đi.

Chu thị nghe tiếng chung trà vỡ choang, bỗng thấy thoải mái một cách kì lạ. Ngay lập tức, bà ta lại hất sạch những thứ còn lại trên bàn xuống, tất cả đều vỡ tan tành.

Xong xuôi, bà ta đứng giữa đống mảnh vụn, tóc rối bời, nhếch mép cười thỏa mãn.

Chẳng trách ả tiện nhân đó thích đập đồ, quả nhiên là tâm tình sảng khoái hẳn.

Phan Lượng Gia kinh sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Có khi nào Đại nãi nãi giận quá nên phát điên hay không, tại sao nhìn có vẻ không được bình thường cho lắm!

Chu thị phất tay một cái, nha hoàn liền vội vàng chạy ra ngoài.

"Ngươi qua đây."

"Đại nãi nãi có gì căn dặn." Phan Lượng Gia nhanh chóng tiến đến.

Chu thị cầm khăn tay chấm lên cặp mắt sưng húp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Vì tiền đồ của con trai, dù ta có phải quỳ trước mặt ả tiện nhân kia cũng không sao."

Phan Lượng Gia kinh ngạc thốt ra: "Đại nãi nãi…"

Chu thị lắc tay, ra hiệu cho bà ta im miệng. "Chỉ cần huynh đệ bọn chúng có tiền đồ, vậy thì cái danh cáo mệnh phu nhân của ta sẽ không chạy đi đâu được. Ả Hoa Dương kia thì có cái gì ngoài một đứa con riêng?"

Phan Lượng Gia cũng không phải hạng ngu dốt, vừa nghe câu này liền nhanh chóng bước đến đóng cửa lại.


"Đại nãi nãi, nhỏ giọng một chút."

Chu thị nhìn bà ta, đôi mắt đầy hận thù. Tiện nhân, ngươi đã bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.

Bà ta rặn từng câu từng chữ: "Ta muốn cả đời này tiện nhân đó sẽ không có con trai phụng dưỡng lúc tuổi già."

Phan Lượng Gia liên tục lùi về sau, vẻ mặt bàng hoàng.

"Linh Nhi của ta thật là thông minh!"

Mấy ngày trước trở về phủ, lão vương phi còn cố ý đề cập đến chuyện này. Hai ngày nay, bà ta bị những tin đồn nhảm bên ngoài làm cho tức giận mà quên mất sạch.

Tương lai thành hay bại của hai đứa con trai trong phủ này đều nằm trong tay bà ta. Nếu Chu thị kia còn dám ngang ngược thì đừng trách bà ta độc ác.

Hoa Dương gắp một miếng cá bỏ vào bát của Ngô Nhạn Linh, giọng đầy yêu thương: "Chu thị kia sinh ra hai đứa con trai thì đã sao, con trai có tiền đồ thì đã sao, đến lúc đó còn không phải là đến cầu xin ta sao."

Ngô Nhạn Linh ăn mấy miếng rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Đàm ma ma, ngươi bỏ gói tổ yến kia lên cái bục cao ở bên ngoài, để mẫu thân đi ra đi vào đều có thể nhìn thấy được."

Quản thị quỳ cả một hồi, cuối cùng bị mẫu thân mắng chạy, còn bỏ quên luôn cả tổ yến ở đây.

Đàm ma ma cảm thấy khó hiểu: "Nô tì không hiểu lời nay cho lắm."

Ngô Nhạn Linh cười lạnh: "Để mẫu thân nhìn cho rõ người trong phủ này tham phú phụ bần, không còn lợi dụng được thì hắt nước bẩn, đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa. Cũng đỡ cho khi mẫu thân đắc ý thì quên mất, rồi còn lấy mình làm đá lót đường cho người khác."

Bỗng nhiên trái tim Hoa Dương như rơi vào trong hầm băng, trong lòng dâng lên sự uất ức và chua chát.

Chuyện trong vườn rõ ràng là lỗi của Đại thiếu gia nhưng khi vào miệng người của Cố gia thì lại trở thành con gái bà ta không có đức hạnh. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì thanh danh của con gái xem như đã bị hủy hoại sạch sẽ.

Bản thân bà ta làm ầm ĩ với Cố Nhị gia cũng là mong ông ta giúp đỡ mình, nào ngờ ông ta lại đi nói giúp cho đại phòng. Đồ không có lương tâm, uổng cho bà ta đã tính toán, suy nghĩ cho ông ta, cuối cùng còn không bằng nuôi một con chó.

Phu thê giữa chừng đúng là không bao giờ được bằng người đầu tiên. Cái lão chồng trước của bà ta, tại sao lại mất sớm như vậy?

Ngô Nhạn Linh thấy sắc mặt mẫu thân thê lương như vậy thì đặt đôi đũa xuống bàn cái cạch, nói: "Mẫu thân, người bên ngoài nói một câu rất đúng, con là người ở ngoài đến, nên không đồng lòng được với người trong phủ này. Cho dù chúng ta có đối xử tốt với họ đi nữa thì người ta cũng không thấy được."

Hoa Dương lau nước mắt nói: "Con nói vậy…"

"Ý của con gái là, mẫu thân đừng ngốc thêm nữa, tập trung suy nghĩ cho bản thân và con gái đi thôi, chuyện của người ngoài không liên quan gì với người hết."

Nói xong, Ngô Nhạn Linh đẩy bàn ra, cầm khăn ướt lau tay nói: "Cái phủ này chỉ giỏi hút máu người ta thôi. Con gái qua nhà ngoại tổ phụ ở mấy ngày, mẫu thân cũng đi cùng con luôn đi."

"Ta đi rồi, vậy Nhị gia…"

Ngô Nhạn Linh trầm mặt xuống, cười lạnh nhìn mẹ mình, "Người không đi, người ngoài chỉ cho rằng người nói giỡn mà thôi; người đi rồi, người trong phủ này mới sốt sắng được."


Hoa Dương bừng tỉnh.

"Mẫu thân, không phải cứ gào giọng lên mắng mấy câu là chứng tỏ người lợi hại đâu." Ngô Nhạn Linh nhẹ nhàng nói ra một câu nói này rồi im lặng rời đi.

Hoa Dương thì hoàn toàn há hốc mồm, chỉ biết nhìn con gái mình.

"Tiểu thư, Nhị nãi nãi và Linh tiểu thư dẫn theo người hầu về vương phủ rồi ạ, còn nói... còn nói…"

Thanh Hoàn bỏ sách y xuống, "Còn nói cái gì?"

"Còn nói muốn ở lại vương phủ mấy ngày."

Thanh Hoàn chau mày: "Bên phía Đại nãi nãi đã biết chuyện này chưa?"

"Đại nãi nãi đã biết rồi ạ, bây giờ đang đi đến phòng của Nhị gia."

Lông mày Thanh Hoàn dãn ra, cô cười nhạt.

Chu thị này cũng không kém đâu, biết được trên đời này, người có thể khắc chế được Hoa Dương chỉ có Cố Nhị gia mà thôi.

Xuân Nê nói: "Tiểu thư, liệu Quận chúa có làm cho Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia bị đánh trượt hay không?"

Thanh Hoàn quét mắt qua, "Chó cắn người không sủa, chẳng qua chỉ là hù họa Đại nãi nãi mà thôi. Lão Tề vương cho dù bản lĩnh đầy trời cũng không dám động tay động chân trước hàng trăm con mắt đang theo dõi."

Xuân Nê tức đến phì cười nói: "Nói cứ y như thật ấy, thì ra chỉ là trò hù dọa người khác."

"Cái gọi là càng quan tâm thì càng dễ hoảng loạn, cái gọi là công danh, thế gia có mấy ai mà không xem trọng."

Vừa nói xong câu này thì Nguyệt nương cũng đi vào phòng.

"Tiểu thư, tiểu thư, nô tì nghe ngóng rõ ràng rồi."

Thanh Hoàn phất tay, nháy mắt ra hiệu cho Xuân Nê.

Xuân Nê hiểu ý, quay người ra ngoài phòng hóng gió.

"Tiểu thư, sư gia nói, ba năm trước trong kì thi mùa Xuân, có mấy quan viên của Lễ bộ bị điều tra ra là đã nhận hối lộ của thí sinh cho nên liền bị cách chức. Lần này, Hoàng đế đã ra lệnh cho lão Tề vương đức cao vọng trọng đi giám sát trường thi."

Thanh Hoàn gật đầu.

Thạch Dân Uy này không uổng công trà trộn nơi phố phường mấy năm nay. Ngay cả việc như thế này cũng có thể nghe ngóng rõ ràng. Xem ra, tâm tư của hắn ta chưa bao giờ rời khỏi triều đình cả.

Rất tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận