Thịnh Thế Kiều Y

MẪU ĐƠN QUỐC SẮC THIÊN HƯƠNG

Một bữa tiệc lần nọ trong cung, bàn tay Ân Đại Mi lướt nhẹ, một khúc Phượng Cầu Hoàng như than như khóc; hắn múa kiếm dưới ánh trăng, dáng vẻ thẳng tắp, oai hùng như lửa như ngọc.

Mà cô thì ngồi bên cạnh tổ phụ, tò mò uống rượu hoa quế, say rượu gục dưới kiếm Tô Tử Ngữ.

Chuyện sau đó có phần thông tục.

Ân Đại Mi vì Tô Tử Ngữ mà cố ý tiếp cận cô, cô lại khờ dại xem người ta là tri kỷ, dốc hết bầu tâm sự với người ta. Mãi đến khi phát hiện ra sự tồn tại của những bút tích kia, cô mới hiểu được, hóa ra mình đã dẫn sói vào nhà.

Trong cơn nóng giận, cô đã xé nát những bài thi từ kia, chạy khỏi thư phòng của Tô Tử Ngữ, sau đó chạy đến phủ Anh Quốc công, cho Ân Đại Mi một bạt tai, chất vấn cái tính vô sỉ của người kia.

Ân Đại Mi lại cười khẩy, bàn tay nõn nà khẽ xoa khuôn mặt đã hơi sưng, nói với giọng cao ngạo: "Tiền Tử Kỳ, cô hãy xem lại bản thân mình xem, cô có điểm nào xứng với Tô Tử Ngữ. Đã không có dung mạo lại còn không có cả bản lĩnh, ngay cả nha hoàn bên cạnh ta còn giống tiểu thư nhà danh gia hơn cô đấy."

Cô nhìn lại mình, lảo đảo lùi về sau mấy bước. Lời nhục mạ thẳng thừng của tình địch tựa như một con dao sắc, chém cho cô chảy máu đầm đìa.

Cô khổ sở suy nghĩ suốt một đêm, ngày hôm sau đỏ mắt quỳ rạp trước mặt cha mẹ, cầu xin được giải trừ hôn ước. Nếu bọn họ đã là chàng có tình, thiếp có ý thì sao bản thân lại không tác thành.

Tiền Tử Kỳ cô là kẻ vô dụng, nhưng vẫn còn một phần tự tôn. Quân đã không có tình, vậy ta sẽ dứt khoát từ bỏ, cần gì phải tự tìm đường chết mà làm một phu nhân sầu khổ.

Nhưng tất cả tự tôn cũng không hơn được một câu của Tô Tử Ngữ: "Tử Kỳ, đã nói là cả đời, sao nàng lại muốn làm kẻ đào ngũ."

Nước mắt cô lã chã tuôn rơi, nghẹn ngào không nói nên lời.

"Nha đầu ngốc, nếu ta thật sự để trong lòng thì sao còn để nàng thấy mấy thứ đó. Cô ấy và ta chẳng qua chỉ là người xa lạ. Ta nhận thư cũng chỉ vì tôn trọng. Tình cảm bao năm qua giữa ta với nàng chẳng lẽ còn không bằng mấy câu của người ngoài sao."

Khuôn mặt hắn mang theo vẻ đau đớn thấu tim gan, đôi môi khô nứt, duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời, phản chiếu bóng hình của cô.

"Tử Kỳ, nàng đang sợ cái gì?" Hắn theo thói quen đặt tay lên đầu cô.

Cô quật cường không đáp.

Không sai, trong lòng cô đang sợ hãi. Ân Đại Mi thật sự quá xuất sắc, bản thân cô đứng cạnh Ân Đại Mi tựa như vì sao và mặt trăng vậy. Thế nhân chỉ thấy vầng trăng cao quý sáng tỏ mà không nhìn thấy sự tinh nghịch đáng yêu của ngôi sao bên cạnh.

"Thế gian hàng vạn đóa hoa, nhưng trong mắt ta chỉ có một. Trong mắt ta, nàng mới là độc nhất vô nhị."

Người trước mặt thở dài, làm một động tác vô cùng không hợp thời điểm, đó là ôm cô vào lòng: "Đồ ngốc, sao lần này nàng không ngang ngược như bình thường nữa."

Khóe mắt cô ửng đỏ, nước mắt rơi xuống.

Cô tựa như một kẻ ngốc, bị mấy câu nói đó làm cho xúc động đến không còn biết Nam Bắc. Cô và Tô Tử Ngữ quen nhau từ thuở bé, nhoáng cái đã sắp mười năm, tình cảm như vậy, cho dù Ân Đại Mi kia là tiên nữ cũng đừng hòng cướp hắn đi.

Khóc đủ rồi, cô ngước hai mắt đẫm lệ lên, gằn từng chữ: "Tô Tử Ngữ, chàng cũng đừng hối hận, ta mà ngang ngược, trời đất cũng phải biến sắc." Hắn khẽ cười ngốc nghếch, một lần nữa vùi đầu cô vào lòng mình, giọng nói êm ái, trầm thấp vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.

"Tiền Tử Kỳ, nàng khóc mới khiến trời đất cũng phải biến sắc, khiến lòng ta đau nhói."

Lời tâm tình thật là êm tai, xuyên qua trăm núi ngàn sông, trải qua năm tháng bể dâu, mặc dù nỗi đau của mũi tên kia rõ rệt như vậy, nhưng cô vẫn chưa từng quên đi.

Cố Thanh Hoàn cầm khăn, khẽ xoa ngực, sự lạnh lẽo nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng.

"Ba vị muội muội, nhân lúc nắng đẹp, chúng ta đi dạo vườn hoa bên kia đi. Vườn hoa ngày xuân này cũng khá đẹp đẽ đấy. Tử Ngữ, Lập Phong, hai người cũng cùng đi chung đi."

Ân Đại Mi yêu kiều đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài trước, Tô Tử Ngữ chỉ hơi sững người, sau đó cũng đi ra ngoài theo.

Ân Lập Phong có ý đợi Cố Thanh Hoàn đi cùng, lại bị hai tiểu thư thứ xuất một trái một phải vây quanh.

"Ân Thế tử, chúng ta đi thôi." Cố Thanh Vân cười nói.

"Ân Thế tử, người hãy chú ý dưới chân." Cố Thanh Liên săn sóc.

Cố Thanh Hoàn liếc mắt với Nguyệt nương, Nguyệt nương tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Bảo sao tiểu thư muốn gọi hai người này đi cùng, thì ra là dụng ý này. Ân Thế tử bị hai người bọn họ quấn lấy, sẽ không có cơ hội nói chuyện với tiểu thư.

"Ồ, Bát tiểu thư, trong vườn quý phủ loại hoa nào cũng có, thật là đẹp quá." Vẻ mặt Cố Thanh Vân rất khoa trương.

Ân Đại Mi khiêm tốn: "Nào có, so với hoa trong vườn của hoàng cung thì cũng chỉ thường thôi."

"Bát tiểu thư thường vào hoàng cung sao?" Cố Thanh Liên hâm mộ.

"Cũng không thường vào, thỉnh thoảng đi một chuyến."

Ân Đại Mi mỉm cười nhìn Tô Tử Ngữ: "Tử Ngữ, đóa mẫu đơn kia thật đẹp, chàng hái nó cho ta với."

"Bát tiểu thư thích mẫu đơn sao?" Cố Thanh Liên vội hỏi.

"Chỉ có hoa mẫu đơn mới đúng là quốc sắc, những loại hoa khác so với nó, đều kém cỏi hơn nhiều. Muội muội, muội nói có đúng không?" Ân Đại Mi nhìn Cố Thanh Hoàn như có ý riêng.

Chân mày Cố Thanh Hoàn giãn ra, khóe mắt liếc qua bóng lưng thon dài của Tô Tử Ngữ, cười trong trẻo: "Thế gian muôn vàn loài hoa, nhưng trong mắt ta chỉ có một đóa lan này. Tỷ tỷ, loài hoa duy nhất ta không thích, chính là mẫu đơn."

Bàn tay đang ngắt hoa của Tô Tử Ngữ hơi khựng lại, Cố Thanh Hoàn thỏa mãn mà thu hồi tầm mắt, nở nụ cười vô cùng hồn nhiên, đối mặt với ánh mắt dò xét của Ân Đại Mi.

Sự lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Ân Đại Mi, nhưng chỉ chớp mắt cô ta đã lại trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Vì sao muội lại không thích hoa mẫu đơn?"

"Bởi vì... cánh hoa của nó quá nhiều, bao bọc quá kín kẽ, từng lớp từng lớp, không biết đến lớp nào mới thấy được bên trong của nó."

Cố Thanh Hoàn không đợi mọi người kịp phản ứng, tiến lên hai bước, mỉm cười hỏi: "Tô Tam gia cũng thích hoa mẫu đơn?"

Tô Tử Ngữ đứng thẳng người, nhìn thật kĩ Cố Thanh Hoàn, đáp lại không chút do dự: "Thích."

Nụ cười của Ân Đại Mi lại nhiều thêm ba phần đắc ý, dịu dàng nói: "Sở thích của Tử Ngữ và ta giống nhau."

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn trong vắt, đôi tay nhỏ nhắn đột nhiên chìa ra, nhận lấy đóa hoa trên tay Tô Tử Ngữ. Cô giơ ra trước mặt ngắm nghía một hồi, sau đó đưa đến tay Ân Đại Mi.

"Đại Mi tỷ tỷ, tỷ xem nhụy hoa này đen thui. Một bông hoa rõ đẹp, vậy mà lại có nhụy hoa đen sì, thế mà cũng có người thích được, thật là khó tưởng tượng nổi. Nguyệt nương, Nguyệt nương, chúng ta đến bên kia đi."

Lời vừa buông ra, mọi người đều biến sắc mặt.

Ân Lập Phong thấy sắc mặt tỷ tỷ đanh lại, trong lòng không khỏi giận Cố Thanh Hoàn nói năng không suy nghĩ, vội mắng: "Cố Thanh Hoàn, cô không hiểu gì thì đừng nói nhảm, không ai bảo cô bị câm đâu!" Cố Thanh Hoàn tự nhiên quay đầu lại, vẻ mặt cười mà như không: "Thế tử gia, ta chỉ là xem hoa luận hoa, lẽ nào những điều này cũng không được nói?"

"Cô..." Ân Lập Phong nghẹn lời.

"Thế tử gia, người không cần để ý đến muội ấy, có đôi khi Lục muội hay nói mấy lời điên khùng." Cố Thanh Vân thân thiện bước lên hòa giải.

"Đúng vậy, Thế tử gia, bọn ta cũng quen rồi." Cố Thanh Liên hơi đỏ mặt, nói bằng cái giọng đong đầy tình ý.

Cố Thanh Hoàn không thèm để ý, nhướng mày rời đi, bỏ mặc đám người đằng sau.

Ân Đại Mi, dù cô có là tài nữ số một ở Kinh thành, nhưng đứng trước mặt người yêu, cô cũng phải lo được lo mất, cũng sẽ hạ thấp tư thái bản thân.

Vậy thì... vở diễn đằng sau sẽ càng đặc sắc!

Ngắm hoa xong, Ân Đại Mi và Tô Tử Ngữ cùng nhau rời đi, hai tiểu thư thứ xuất cũng không thấy tăm tích đâu.

Ân Lập Phong đứng trước mặt Cố Thanh Hoàn, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ vui mừng.

Cố Thanh Hoàn đã sớm biết chuyến đi hôm nay hẳn sẽ không đơn giản như vậy, chắc chắn có gì đó đang chờ cô. Vì vậy cô không lúng túng chút nào, chỉ cười tủm tỉm nhìn người thanh niên trước mắt.

"Cố Thanh Hoàn, hôm nay ta gọi cô tới là muốn nói với cô một việc."

Mùi huân hương thượng hạng trên người thanh niên theo làn gió đập vào mặt cô, Cố Thanh Hoàn lùi về sau hai bước: "Mời Thế tử gia nói."

"Cô... đã từng đính hôn với người khác chưa?" Ân Lập Phong do dự một hồi, cuối cùng cắn răng nói ra.

Mặt Cố Thanh Hoàn biến sắc, cô cười lạnh nói: "Thế tử gia nói lời này là ý gì?"

Ân Lập Phong vội giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, ta thấy cô ở Cố gia quá khó khăn, cũng không có người đứng ra làm chủ cho cô. Thân phận của cô lại có quan hệ với Tiền gia, trong số các gia tộc hào môn thế gia, không có công tử thiếu gia nào muốn cưới cô. Chỉ cần cô bằng lòng, ta có thể che chở cho cô."

Nếu hắn ta đã nói đến mức lộ liễu như vậy mà Cố Thanh Hoàn còn không hiểu thì quả là đứa ngốc.

"Xin hỏi Thế tử gia, người muốn lấy ta làm vợ?"

"Không phải... không phải... không phải."

Ân Lập Phong xua tay lia lịa: "Vị trí chính thê chắc chắn là không được, nhưng vị trí thiếp thất thì ta có thể bảo đảm. Ta biết như vậy là thiệt thòi cho cô, nhưng cô yên tâm, với thân phận của cô, nhất định cũng là một quý thiếp."

Một quý thiếp, quả là coi trọng cô đấy.

Cố Thanh Hoàn giận quá hóa cười, quyết định giải quyết cái phiền toái này gọn ghẽ trong một lần luôn, đỡ cho về sau lại phải lá mặt lá trái.

Cô bước lên một bước, nhìn thẳng vào hắn ta, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Thế tử gia thương tiếc, Cố Thanh Hoàn ta tuy ngu ngốc, nhưng cũng hiểu được một câu: lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối. Chuyện công khai trao đổi tư tình thế này, tuyệt đối không phải là quy củ mà tiểu thư khuê các nên có."

"Tại sao lại là quy củ, quy củ là chết, người là sống, ta đây là muốn tốt cho cô." Ân Lập Phong giậm chân.

"Thứ cho ta không gánh nổi lòng tốt của Thế tử gia."

Cố Thanh Hoàn cười mỉa mai, "Cũng xin Thế tử gia giơ cao đánh khẽ, hãy đi gây họa cho cô nương khác đi."

"Gây họa... cô nói ta là tai họa?" Ân Lập Phong nóng nảy.

"Thế tử gia đương nhiên là tai họa. Thế tử gia đến Cố phủ một chuyến liền khiến cho Linh tỷ rơi vào nơi đầu sóng ngọn gió, phá hủy thanh danh của tỷ ấy. Bây giờ, ngay giữa ban ngày ban mặt, người lại nói lời như vậy với ta. Thế tử gia, Cố Thanh Hoàn ta dù có sống khổ cực hơn nữa, cũng quyết không làm thiếp của Thế tử gia."

Ân Lập Phong đỏ bừng mặt, lắp bắp: "Cô... cô... quả là không biết tốt xấu."

Cố Thanh Hoàn thấy hắn ta nổi nóng, quyết định thêm dầu vào lửa, cần phải giẫm chết cái ý đồ này của hắn ta trong một lần mới có thể hả cơn giận trong lòng cô: "Ta đương nhiên là biết tốt xấu, biết đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Ngược lại là Thế tử gia, ngài muốn nạp ta làm thiếp là có âm mưu gì sao?"

(*) Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.

"Ta có âm mưu gì, cô nói đi!"

Cố Thanh Hoàn mỉm cười gian trá, "Một kẻ là cháu của Quý phi, vậy mà lại muốn nạp con gái Cố phủ làm thiếp. Thế tử gia, chẳng lẽ Hiền vương đấu không lại Thụy vương, cố ý hi sinh Thế tử gia để lôi kéo Cố gia?"

"Lớn mật, cô dám suy đoán lung tung, bàn luận chuyện triều chính, ta... phủ Anh Quốc công sao lại..." Ân Lập Phong đã bị cô chọc giận đến cực độ.

"Phủ Anh Quốc công của ngài xưa nay thích làm chuyện kiểu này mà. Có thể sử dụng Bát tiểu thư để lôi kéo Tô gia thì cũng có thể dùng Thế tử gia ngài để lôi kéo Cố gia. Chậc chậc chậc... chỉ tiếc, lôi kéo Tô gia sáu năm, Bát tiểu thư vẫn còn là khuê nữ. Không biết thủ đoạn trước kia đâu mất tiêu rồi?"

"Cô... cô..." Ân Lập Phong giận điên lên, mắt đỏ lừ, trông dáng vẻ như sắp phun lửa đến nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui