Thịnh Thế Kiều Y

TA ĐỔI CÔ, CỐ THANH HOÀN

Cuối cùng Cố Thanh Hoàn không có dũng khí để hỏi tiếp, khẽ nói: "Đa tạ vương gia đã giải đáp thắc mắc cho Thanh Hoàn, bây giờ thuốc đã tan hết, vương gia có thể rời đi."

Ầy... Đang nói chuyện vui vẻ, sao lại đuổi người đi rồi, hiếm khi bản vương có hứng thú như vậy.

Triệu Cảnh Diễm nhìn đồng hồ cát, không ngờ đã đến canh năm, ánh mắt của hắn cũng nghiêm túc lại.

"Đêm nay Sử gia đã vào Kinh thành, nếu Lục tiểu thư muốn gặp họ một lần thì để ta sắp xếp. Còn nữa, sắp đến tiết Thanh minh, không biết Lục tiểu thư có muốn dâng hương cho tổ tiên không, nếu có ý định này thì cứ nói với ta."

Cố Thanh Hoàn có cảm giác như bị người khác lột hết quần áo vậy, trong lòng thầm hận người này thông minh, lại không thể không thừa nhận, có hắn đứng ra là ổn thỏa nhất.

Cô cười bảo: "Đa tạ vương gia đã suy nghĩ giúp ta."

"Ầy, không phải cô mới gọi ta là Triệu Cảnh Diễm à, sao mới chớp mắt đã sửa lại rồi?" Triệu Cảnh Diễm cảm thấy nên đâm chọt cô một tí.

Cố Thanh Hoàn ngẩn ra, ngập ngừng nói: "Ta nói năng vô lễ, có chỗ nào đắc tội thì xin vương gia thứ lỗi."

Triệu Cảnh Diễm đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt Cố Thanh Hoàn, duỗi tay về phía trước.

Bóng hình cao lớn của người đàn ông áp sát lại, trong đôi mắt đẹp toát ra sự ranh mãnh.

Cố Thanh Hoàn đỏ bừng mặt, nhanh chóng đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm lấy ra một bao bột phấn, thêm cả bình thuốc giải kia, đặt hết vào tay hắn.

"Vương gia đi thong thả."

Hừ, thế này mà đã muốn đuổi người rồi, có điều hắn vẫn chưa muốn đi, nên làm sao đây?

Đương nhiên là không thể làm gì rồi.

Triệu Cảnh Diễm thở dài, cất đồ vào ngực áo, lại lấy một bình ngọc màu trắng ra, đưa tới trước mặt Cố Thanh Hoàn: "Đây là thuốc do ngoại bang tiến cống, công hiệu giảm sưng vô cùng tốt, cô cất đi."

Cố Thanh Hoàn thoải mái nhận lấy, rũ mắt xuống nói: "Đa tạ vương gia."

"Cố Thanh Hoàn, chúng ta đã thân thiết như vậy rồi, cô đừng có một tiếng vương gia hai tiếng vương gia nữa. Cô gọi ta là Triệu Cảnh Diễm, ta gọi cô là Cố Thanh Hoàn, thế nào?" Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm sáng ngời.

Cố Thanh Hoàn nhìn khuôn mặt đào hoa kia, thốt ra hai chữ "Không dám." Cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.

"Vậy ta gọi cô là Cố Thanh Hoàn, cô gọi ta là Đình Lâm." Triệu Cảnh Diễm tiến lên một bước, gần như chỉ cách Cố Thanh Hoàn một tấc vuông.

Đình Lâm?

Cố Thanh Hoàn sửng sốt, đây là tên tự của hắn. Gan cô to cỡ nào mà dám gọi thẳng tên tự của một vị vương gia?

Triệu Cảnh Diễm nhìn mặt cô hơi nhăn nhó, tâm trạng rất vui vẻ. Hắn tung người một cái bay ra khỏi cửa sổ. "Cứ quyết định vậy đi. Cố Thanh Hoàn, mười ngày sau khai trương tiền trang."

"Này..."

Cố Thanh Hoàn đuổi theo mấy bước thì đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Cái gì mà cứ quyết định vậy đi, cái tên vương gia ăn chơi trác táng này, hắn có biết tên tự chỉ có người thân cận nhất mới có thể gọi không.

Đúng rồi, hắn vừa mới gọi cô là Cố Thanh Hoàn... Triệu Cảnh Diễm phóng người qua bức tường, chui vào chiếc xe ngựa đang dừng ven đường, Tưởng Hoằng Văn, người hẳn là đang uống trà ở Kim phủ, trợn mắt lườm hắn.

"Cô ấy thế nào rồi?"

"Nửa bên mặt sưng phù, cái tát kia quá mạnh."

Triệu Cảnh Diễm cau mày, đáy lòng lại dâng lên niềm vui. Một là Thanh Hoàn, một là Đình Lâm, gọi lên sao mà xứng đôi đến thế.

"Vậy mà Ân Lập Phong cũng nỡ ra tay." Tưởng Hoằng Văn cười nhạt.

Triệu Cảnh Diễm hồi thần, hừ hừ hai tiếng, khiến người ta sợ run.

"Có muốn ta hẹn tiểu tử kia ra đánh cho hắn một trận không?"

"Quân tử báo thù, mười năm không muộn, trước tiên cứ nhớ lấy, lần này gia muốn làm việc đàng hoàng, không muốn gây thêm phiền phức. Được rồi, hai ngày sau sắp xếp cho cô ấy và Sử Lỗi gặp mặt."

"Yên tâm, việc này để ta sắp xếp, cũng đúng lúc ta có chút việc liên quan đến tiền trang, muốn cùng Lỗi gia bàn bạc lại."

Hầy, chuyện lớn như vậy, dù hắn chỉ làm cái biển của cửa hàng thì cũng phải làm cho ra dáng một tí, nếu không có thể xảy ra họa lớn mất.

Triệu Cảnh Diễm sờ vật trong ngực áo, nói với vẻ thần bí: "Ta lấy được thứ rất hay ho, phải đưa sang cho huynh ấy mới được."

Tưởng Hoằng Văn hiểu "huynh ấy" này là kẻ nào, tiếp lời, "Thứ gì?"

"Một thứ có thể bảo vệ tính mạng."

Triệu Cảnh Diễm nhếch mép, bản lĩnh của mình lợi hại vậy mà còn trúng chiêu, nếu huynh ấy mang theo thứ này bên mình, dù thích khách là kẻ nào cũng đừng hòng lại gần được.

"Đâu ra vậy?"

"Lấy từ chỗ Cố Lục?"

"Vậy ta thì sao?" Tưởng Hoằng Văn ghét bỏ nói.

"Cưỡi ngựa về phủ."

"Ta không muốn cưỡi ngựa, ở ngoài lạnh."

"Huynh không cưỡi ngựa, chẳng lẽ bản vương cưỡi ngựa?" Triệu Cảnh Diễm tỏ ra sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi.

"Xem như đệ lợi hại!" Tưởng Hoằng Văn xoay người một cái, người rơi xuống lưng ngựa, trừng mắt u oán.

"Chờ đã, ngày mai thay ta hẹn Cao Tiểu Phong đến Vạn Hoa Lâu."

"Nhanh như vậy?"

"Bản vương luôn là một người thẳng thắn, nếu đã quyết định muốn kết giao thì còn phải chọn ngày làm gì." Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sâu xa.

Cố Thanh Hoàn không thấy buồn ngủ, lặng lẽ khoác áo khoác vào, chống cằm nhìn ánh nến bập bùng, trong lòng hơi xôn xao.

Cô nhúng đầu ngón tay vào nước trà, nhẹ nhàng viết chữ "Tô" lên bàn. Nước đọng dần khô đi, cô khẽ thở dài, thổi tắt nến.

Sáng sớm, Nguyệt nương xoa đôi mắt lèm nhèm đi vào.

"Tiểu thư, đúng là gặp quỷ rồi, không ngờ hôm qua nô tỳ ngủ một giấc đến sáng."

Cố Thanh Hoàn chỉ ngủ một hai canh giờ, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cô ôm chăn nói: "Nhất định là do ngươi mệt mỏi quá đấy."

Chủ tớ hai người đang nói chuyện, Xuân Nê hào hứng chạy vào.

"Tiểu thư, tiểu thư, người của phủ Trung Dũng bá đến báo tin, Nhị cô gia đậu rồi, đậu rồi!"

Nguyệt nương vui vẻ hỏi tiếp: "Hai vị gia trong phủ chúng ta thì sao?"

Xuân Nê cười nói: "Lão gia, Nhị gia phái người đi nghe ngóng rồi, vẫn chưa trở lại. Vừa nãy nô tỳ đi ngang qua viện tử của Nhị tiểu thư, người trong phủ đều sang đó chúc mừng."

Cố Thanh Hoàn đột nhiên hỏi: "Lục gia nhà họ Tưởng thì sao?" "Ai da, nô tỳ vội tới báo tin vui cho tiểu thư, quên hỏi mất. Tiểu thư đợi một chút." Xuân Nê chạy vụt đi như một làn khói.

Nguyệt nương xoay người, nhẹ nhàng cài trâm ngọc lên đầu Cố Thanh Hoàn, nói nhỏ: "Tiểu thư, Nhị cô gia bệnh nặng đến vậy, nô tỳ cũng không ngờ hắn lại có thể đề danh bảng vàng."

Cố Thanh Hoàn nói: "Mười năm mài một thanh kiếm, đề danh bảng vàng là chuyện sớm hay muộn thôi, giờ chỉ cần xem thành tích ngày thi Đình của hắn. Nguyệt nương, trong viện Nhị tỷ nhiều người, ta không đi được, bà thay ta đi một chuyến."

Nguyệt nương hiểu rõ tính cách tiểu thư, cũng không khuyên nhủ, chỉ đáp: "Không thể đi tay không được, chúng ta nên tặng một ít quà tốt."

"Trước tiên chưa cần tặng quà, chờ đến ngày hắn chân chính đề danh cũng không muộn."

Cố Thanh Hoàn cầm gương đồng soi kĩ nửa bên mặt, phần sưng đã xẹp xuống hơn phân nửa.

"Tiểu thư, nô tỳ bôi thuốc mỡ cho người."

"Không cần, cứ để nó sưng, vậy cũng đỡ cho ta phải tối ngày thỉnh an."

Bởi cái tát này, Ngụy thị mở lời cho Cố Thanh Hoàn ở phòng nghỉ ngơi, cô vui vẻ không cần đi thỉnh an, cố ý bớt bôi thuốc mỡ vài lần.

Mới vừa ăn điểm tâm xong, Xuân Nê đã quay trở về, trên trán rịn đầy mồ hôi, thế nhưng vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.

"Tiểu thư đoán đúng rồi, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia thi trượt, không có tư cách thi Đình, lão gia đang giận dữ trong thư phòng đấy, đến cả Nhị gia cũng bị mắng ầm lên.

Cố Thanh Hoàn hỏi: "Tưởng Lục gia thì sao?"

"Bẩm tiểu thư, Tưởng Lục gia đạt được vị trí thứ hai, ôi chao, thật là lợi hại quá, vị trí thứ hai cơ đấy!"

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Ta lại đoán thêm lần nữa. Nếu Tưởng Lục gia không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau này sẽ đứng trong ba hạng đầu."

"Thật chăng?"

"Vô cùng thật."

Hai người còn đang nói chuyện thì Hồng Y vén màn đi vào, cười nói: "Lục tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ mời tiểu thư sang!"

"Chuyện gì?" Cố Thanh Hoàn cười nói.

Hồng Y phấn khởi đáp: "Nhị cô gia tự mình đến phủ, tiểu thư nhà nô tỳ xấu hổ, muốn mời Lục tiểu thư qua bầu bạn cùng."

Cố Thanh Hoàn hoài nghi. Hắn, không phải là Lương Hi chứ?

Trong thư phòng Cố phủ.

Cố Nghiễn Khải nhìn hai tôn tử quỳ dưới đất, trong lòng giận dữ không thôi, đến cả tư cách thi Đình cũng không có, không biết chữ nghĩa học được đều quăng đi đâu hết cả.

Cố Tùng Đào nhìn dáng vẻ hai đứa cháu nơm nớp lo sợ, trong lòng không nỡ: "Phụ thân, hai đứa nó còn nhỏ, nói không chừng ba năm sau sẽ có thành tích tốt. Năm đó con cũng hai mươi tuổi mới đậu mà."

Cố Nghiễn Khải lườm hắn, chắp tay sau lưng, mắng: "Cũng là do kẻ làm thúc thúc như ngươi không dạy dỗ chúng cho tốt. Nếu thường ngày ngươi chỉ bảo nhiều hơn thì sao lại có kết quả thế này."

Cố Tùng Đào thấy phụ thân trách móc cả mình, bèn dứt khoát ngậm miệng làm thầy tu ngồi thiền.

Cố Tùng Đào biết rõ bản lĩnh hai đứa cháu, đứa nhỏ đợi một thời gian còn có thể thi thố, còn đứa lớn, chỉ sợ khó thành.

Cố Nghiễn Khải thấy con trai không nói lời nào, ngực phập phồng, nghĩ thầm quở trách cũng không được gì, động viên vẫn hơn. "Cố gia ta vốn xuất thân là lái buôn. Tổ tiên cố gắng phấn đấu mới có thể vào triều làm quan, từ đó về sau con cháu trong tộc đều noi gương theo. Hai ngươi cũng đừng nhụt chí, dốc sức học hành ba năm sau thi lại, ta không tin cả hai đứa lại không thi đậu."

Chân mày Cố Nhị gia khẽ giật, nuốt lời trong miệng xuống.

"Bẩm lão gia, Nhị cô gia đến." Quản sự bên ngoài thưa. Cố Nghiễn Khải đang bực bội, quát lại: "Nhị cô gia, Tam cô gia cái gì?"

"Bẩm lão gia, là Lương thiếu gia phủ Trung Dũng bá mới vừa trúng tuyển."

Sắc mặt Cố Nghiễn Khải hơi nguôi ngoai, "Hắn tới làm gì?"

"Lương thiếu gia nói là đến tạ ơn thái thái. Hiện giờ đã đi đến viện tử của thái thái rồi."

Cố Nghiễn Khải nghe xong liền nóng ruột nóng gan, cơn giận lại dâng lên, chỉ vào hai đứa tôn tử bên dưới: "Mở mắt mà nhìn thiếu gia nhà người ta đi, tri thư đạt lễ, học thức bất phàm, lại nhìn các ngươi đi... Cái mặt già này của ta đều bị các ngươi làm cho mất sạch, cút hết cho ta!"

Cố Đại thiếu gia, Cố Nhị thiếu gia vội vàng bò dậy, bỏ chạy trối chết.

Cố Nghiễn Khải hít sâu một hơi, "Lão Đại không ở đây, ngươi làm thúc thúc thì ra mặt tiếp đãi thay."

"Vâng, phụ thân!" Cố Tùng Đào cung kính đáp.

Dựa theo lễ tiết thời này, nam nữ đính hôn không thể gặp mặt trước lúc thành hôn, chỉ là lễ tiết cũng không ngăn được tình cảm, nếu có chuyện gì thật, đa phần trưởng bối cũng mắt nhắm mắt mở.

Lúc hai tỷ muội Cố Thanh Hoàn đi vào Thọ An Đường, trong phòng khách rộng lớn, nữ quyến trong phủ đã đến đông đủ, đều tò mò nhìn người đang đứng trong phòng.

Cố Thanh Hoàn đẩy Cố Thanh Chỉ một cái, Cố Thanh Chỉ thẹn thùng cúi đầu xuống, ngồi ngay ngắn một bên.

Thanh niên đang đứng giữa phòng có tướng mạo anh tuấn, mày liễu mắt hạnh, dáng vẻ đúng chất thư sinh. Hắn ta tiến lên một bước, vái Ngụy thị một vái, "Thái thái, hôm nay Lương Hi vốn không nên đến, thế nhưng trong lòng vui sướng, quyết định tự mình sang đây một chuyến cho phải phép."

Khóe miệng Ngụy thị giương lên, cười nói: "Đúng là một đứa trẻ có lòng, mau ngồi xuống uống chén trà đi."

Lương Hi không nhúc nhích, chẳng biết sao mặt lại đỏ đến tận mang tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui