Thịnh Thế Kiều Y

ĐÃ MƯỜI THÁNG RỒI

Thanh Hoàn thất thanh: "Ý của ông là con trai nuôi của Lão Vu Đầu chưa chết?"

Thạch Dân Uy nói đầy kích động: "Nếu không thì trên cuốn sổ giám trảm này đã không thể nào chỉ có một mình Lão Vu Đầu rồi."

Ba trăm sáu mươi người của Thịnh gia đều bị giết không sót một ai; nhưng trên thực tế thì Thịnh gia phải có ba trăm sáu mươi mốt người.

Con của Lão Vu Đầu là ai?

Tại sao người đó có thể trốn thoát?

Tại sao trên cuốn sổ hộ tịch chỉ có một chữ "tử" mà ngay cả tên họ cũng không có.

Suy nghĩ của Thanh Hoàn dồn dập, lòng thấp thỏm không yên, không thể nào bình tĩnh lại được.

Nhưng không đợi cô suy nghĩ tường tận thì Thạch Dân Uy lại rủ rỉ nói: "Nghe Phúc Bá nói, Thịnh Cửu gia… đã chết trong trận hỏa hoạn của Tiền phủ"

Tim Thanh Hoàn chợt đau nhói, đôi mắt đẫm nước, thành thật gật đầu.

"Khám nghiệm tử thi cho thấy, trước khi chết thì Thịnh Cửu gia đã bị người ta hạ độc?"

Thanh Hoàn thất thần nói: "Thông tin này là của Thọ vương, có lẽ không sai đâu."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Thạch Dân Uy giật mình, tại sao Thọ vương lại âm thầm để ý đến chuyện cũ này, hay là...

Hắn ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Phúc bá nói, Thịnh Cửu gia đang ở Thịnh phủ thì nghe được tin tức cho nên mới vội vã trở về Tiền phủ?"

"Không sai!"

"Vậy thì!"

Tay của Thạch Dân Uy gõ nhẹ lên mặt bàn, "Lúc ở Thịnh phủ, Thịnh Cửu gia đã bị người ta hạ độc rồi."

Tiền gia ai nấy đều là người giỏi về y dược nên không thể nào có người dám bỏ thuốc ở Tiền phủ mà không sợ bị người ta phát hiện.

Thanh Hoàn chợt lạnh mặt, cô lại chưa bao giờ nghĩ tới chi tiết này.

"Nói tiếp đi!"

"Như vậy đã giải thích được điều mà mấy năm nay tôi vẫn không thể nào hiểu được."

"Là việc gì?" Thanh Hoàn gấp gáp truy hỏi hắn.

Thạch Dân Uy thở dài rồi nói: "Thịnh gia là một gia tộc nhà võ, nhiều thế hệ đều là võ tướng. Cho dù triều định có hạ lệnh chém toàn phủ đi chăng nữa... Với bản tính của một gia tộc đã theo quân nhiều năm, tại sao toàn bộ Thịnh gia lại ngoan ngoãn đầu hàng, không một ai phản kháng, không một người nào có ý đồ bỏ trốn... Việc này rất không hợp với lẽ thường."

"Có phải cả Thịnh gia đều đã bị hạ độc hay không... Cho nên mới trở thành con dê mặc cho người ta xâu xé…" Dựa theo suy nghĩ của Thạch Dân Uy, Thanh Hoàn dễ dàng đưa ra được kết luận này.

Thạch Dân Uy híp mắt, gật đầu mấy cái.

"Là ai làm?" Giọng nói của Thanh Hoàn lạnh lẽo như đến từ địa ngục.

Thạch Dân Uy nói: "Tiểu thư, người này rất khả nghi, nếu có thể tìm ra người này thì có lẽ có thể tìm ra được một chút manh mối."

Trong biển người mênh mông, để tìm được một kẻ không biết tên họ, không biết tướng mạo thì chẳng khác nào mò kim đáy bể. Đôi mắt Thanh Hoàn âm trầm, cô nói: "Tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng."

Thạch Dân Uy lại lắc đầu nói: "Tiểu thư, có cái gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát. Tìm được người giúp Thịnh phủ lập sổ đăng kí hộ tịch, điều tra kĩ càng nhất định sẽ tìm được."

Người lập sổ? Cách hay đấy.

Khi lập sổ đăng kí thì quan viên Hộ bộ phải vào phủ đệ đó, bày bàn ghế bút mực ra, gọi mỗi người tới trước mặt để báo họ tên, tuổi tác, sau đó được quan viên ghi chép lại tại bàn.

Vì vậy, quan viên lập sổ sách chính là người biết rõ nội tình nhất. Nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết người này có còn sống hay không.

Thanh Hoàn và Tiền Phúc nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu.

Thanh Hoàn nhìn Thạch Dân Uy, nói với giọng vô cùng xúc động: "Sư gia làm việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy là rất tốt. Không cần biết người này có còn sống hay không, ta nhất định phải tìm được y."

Thạch Dân Uy khẽ thở dài, "Tiểu thư quá khen rồi."

Lúc cô đi ra từ hoa đình thì cũng đã qua canh ba từ lâu.

Màn đêm vô tận giống như một vở kịch đã kéo hạ màn vậy, còn sau tấm màn đó là cái gì thì Thanh Hoàn lại không thể nhìn thấy được.

Tiền Phúc đi theo cô, do dự một lúc mới nói: "Tiểu thư, việc truy tìm người lập sổ sách còn phải làm phiền đến Thọ vương. Ngoại trừ ngài ấy ra thì không còn cách nào khác được. Lão nô lo là hai cuốn sổ này đã khơi lên sự hoài nghi của ngài ấy, nếu ngài ấy điều tra người lập sổ sách thì…"

Tiền Phúc trầm ngâm không nói tiếp. Thanh Hoàn cũng biết rất rõ điều này, với sự thông minh của tên đó thì nhất định hắn cũng đã phát giác ra. Nhưng nếu cô tự mình điều tra vụ án thì lại càng không thể che giấu được.

Cô nhàn nhạt cười nói: "Phúc bá, vốn dĩ cũng đã không thể giấu được."

"Ý của tiểu thư là…"

Thanh Hoàn khẽ than thở.

Đêm hôm qua, lúc tên đó nhắc đến chuyện đi thắp hương vào tiết Thanh minh và chuyện của Sử gia, nhưng lại không hề đề cập đến việc cô muốn làm pháp sự ở chùa Diên Cổ. Xem ra hắn nhất định là có tra ra được điều gì đó, chỉ có điều hắn vẫn che giấu, giả vờ hồ đồ mà thôi.

"Không có ý gì, ta sẽ nói với hắn việc này, bá yên tâm đi."

"Tiểu thư làm việc, từ trước đến nay lão nô luôn yên tâm."

Thanh Hoàn nói tiếp: "Thạch Dân Uy này quả nhiên là có bản lĩnh, ta đã không nhìn lầm hắn. Hắn ở trong phủ này, bá đừng gò bó hay trói buộc gì cả, cứ mặc hắn tự do đi lại ra vào, cung cấp tiền đầy đủ. Bảo Trần Bình chọn một người có công phu đi theo bên cạnh hắn là được."

"Dạ, tiểu thư."

Thanh Hoàn quay người lại, nói với tốc độ chậm nhất: "Phúc bá, đã mười tháng rồi."

Một câu nói không đầu không đuôi làm cho Tiền Phúc có chút không hiểu, "Tiểu thư, mười tháng gì ạ."

Thanh Hoàn lấy ra một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội nhẹ nhàng đung đưa qua lại, dưới ánh trăng sáng miếng ngọc bội ánh lên tia sáng lạnh lẽo rực rỡ.

"Người đó đã đi được mười tháng rồi, kì hạn một năm chỉ còn lại hai tháng."

Lúc này Tiền Phúc mới hiểu tiểu thư đang nói về Thịnh Phương, hậu nhân duy nhất của Thịnh gia. Ông giấu việc này trong bụng rất lâu rồi nhưng sợ tiểu thư đau lòng nên không dám nhắc đến.

"Ta không tiếc ba vạn lượng đó, chỉ tiếc cho trăm năm Thịnh gia không có người kế tục, cũng không biết họ ở trên trời linh thiêng nhìn thấy vậy có đau lòng không." Trong giọng nói của Thanh Hoàn mang theo sự ưu thương nồng đượm.

Tiền Phúc không dám khuyên, cũng không thể khuyên được, suy nghĩ một lát bèn nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, vẫn chưa đến thời gian ước định."

"Bá nói cũng có lý." Thanh Hoàn cười khổ. Chủ tớ hai người sóng vai bước đi, ánh trăng chiếu lên kéo dài cái bóng của hai người. Ở cuối đầu hành lang có một người thanh niên vận đồ xanh đang khoanh tay đứng trước gió, thấy hai người thì tiến lên nghênh đón.

Thanh Hoàn thấy người đi đến thì dừng bước hỏi: "Sao Tử Ngang vẫn chưa ngủ?"

Tào Tử Ngang cười nói: "Ta gặp phải mấy vấn đề hóc búa, tranh luận với Tiền Phúc mấy ngày nay vẫn chưa phân cao thấp nên muốn thảo luận với Lục tiểu thư. Ơ, mặt của Lục tiểu thư bị sao vậy?"

Lúc này Tiền Phúc mới phát hiện nửa bên mặt của tiểu thư hơi sưng thì âm thầm tự trách mình quá sơ suất, ông bắt mạch cho Thanh Hoàn.

Thanh Hoàn không ngờ ánh sáng tối mờ như vậy mà Tử Ngang hắn lại nhìn ra được điểm khác thường, cô cười nói: "Mắt của huynh tinh thật đấy."

Tào Tử Ngang hơi mất tự nhiên nói: "Người hành y vốn dĩ cần tai thính mắt tinh."

Lúc này, Tiền Phúc đã đặt tay Thanh Hoàn xuống, nói: "Có phải người của Cố phủ ức hiếp tiểu thư không?"

Thanh Hoàn không muốn Tiền Phúc lo lắng nên che giấu: "Ban đêm ngủ không đàng hoàng nên bị ngã xuống giường, bị đập phải một bên mặt. Đi thôi, nhân lúc trời chưa sáng, ta và Tử Ngang chong đèn thảo luận y thuật cũng là một chuyện hay đấy."

Tào Tử Ngang cười nói: "Ta rất vinh hạnh, chỉ cần Lục tiểu thư không chê y thuật của ta còn yếu kém là được rồi."

Thanh Hoàn nhìn vào mắt hắn, nói thẳng: "Sao ta có thể chê được, Tử Ngang chăm chỉ nghiên cứu như vậy chính là phúc của Đồng Nhân Đường chúng ta."

Thanh Hoàn về tới Cố phủ thì trời đã gần canh năm, như vậy là cô chỉ được ngủ một, hai canh giờ.

Nguyệt nương đau lòng không biết làm sao mới tốt, miệng oán trách Tào Tử Ngang quá rảnh rỗi lôi kéo tiểu thư đi nghiên cứu y thuật gì đó.

Thanh Hoàn chau mày, bà liền không dám nói nữa.

Cũng ngay lúc này, Lưu tẩu bưng một chén sữa dê nóng hổi đi vào, Thanh Hoàn uống hết một chén rồi ngủ say.

Nguyệt nương dém góc chăn cho tiểu thư rồi mới lặng lẽ đi ra nằm trên ghế ở gian ngoài.

Một đêm êm đềm trôi qua.

Hôm sau trời vừa sáng liền có nha hoàn của Quận chúa đến mời.

Thanh Hoàn biết hôm nay phải đến Tưởng phủ, liền cố gắng vực dậy tinh thần, đi rửa mặt ăn vận trang điểm. Cô bảo Nguyệt nương và Lưu tẩu ngủ bù một giấc còn mình thì dẫn Xuân Nê đi ra phía trước.

Lúc này, mẹ con Hoa Dương đã ăn vận trang điểm xong, trông hai người rực rỡ hẳn lên. Vừa thấy Thanh Hoàn tới, cả hai liền cười tươi như hoa.

Ngô Nhạn Linh thấy Lục muội hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, so với lúc bình thường còn xinh đẹp động lòng người hơn, bèn cười nói: "Lục muội trang điểm lên trông thật xinh đẹp."

Thanh Hoàn trang điểm là vì che đi quầng thâm trên mắt, cô không muốn nhiều lời bèn cười nói: "Mẫu thân nói đây là phép lịch sự tối thiểu khi gặp người khác."

Nghe vậy Hoa Dương nói thêm vài ba câu quan tâm giả dối rồi dẫn hai cô con gái vào Thọ An Đường.

Trong Thọ An Đường, Ngụy thị, Chu thị và mọi người đã ngồi ngay ngắn, nhưng một người luôn có mặt đầy đủ mà không quản gió mưa như Quản thị không biết tại sao lại không thấy bóng dáng đâu.

Hoa Dương thỉnh an với Ngụy thị xong, hàn huyên thêm vài câu thì nói phải dẫn hai con gái đến Tưởng phủ chúc mừng.

Chu thị thầm mắng chửi trong lòng, ả đàn bả này quả nhiên không hề đơn giản. Tưởng Lục gia vừa đỗ đạt kia nào có quan hệ gì với ả Triệu Hoa Dương, còn không phải là muốn mượn cơ hội này để sỉ nhục bà ta sao. Quả thật là bị bức đến không còn đường sống mà.

Triệu Hoa Dương à Triệu Hoa Dương, ngươi muốn làm mùng Một thì đừng trách ta làm Mười lăm. Hai đứa con trai của ta thi trượt thì ngươi cũng đừng mong được vui vẻ, ta phải khiến cho nhị phòng ngươi đoạn tử tuyệt tôn.

Hoa Dương không hề liếc Chu thị lấy một cái, nhưng cũng không ngờ được bà ta lại âm thầm có ý định như vậy. Hoa Dương xin phép Ngụy thị xong liền dẫn đầu đi ra khỏi Cố phủ, một đường thẳng tiến đến Tường phủ.

Một canh giờ sau, xe ngựa đã đến trước cửa Tưởng phủ.

Hôm nay cửa chính Tưởng phủ mở rộng, trước cửa lồng đèn treo cao, xe ngựa tấp nập, người đến chúc mừng nườm nượp không ngớt, có thể nói là đông như trẩy hội.

Hoa Dương vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng, bất giác nhìn về phía con gái.

Ngô Nhạn Linh cảm nhận được ánh mắt thì quay đầu qua, dí dỏm lè lưỡi, đưa tay ra khoác lấy tay của mẫu thân, vẻ mặt lấy lòng.

Hoa Dương thấy dáng vẻ ngây thơ của con gái thì mềm lòng. Chuyện đã đến nước này, còn có cái gì có thể so đo được nữa, thôi thì giúp con gái đạt được tâm nguyện mới là quan trọng nhất.

Nha hoàn, người hầu nhận được tin chạy ra nghênh đón, Thanh Hoàn đi sau lưng Hoa Dương, ngoan ngoãn bước lên kiệu nhỏ đi vào nội viện.

Kiệu đi được một quãng thì vào nhị môn, xa xa đã nghe tiếng cười truyền tới. Thanh Hoàn biết hôm nay Tưởng phủ nhất định là rất náo nhiệt, tuy trong lòng không vui nhưng chỉ có thể căng não ra để ứng phó thôi.

Quả nhiên không sai, nữ quyến đến chúc mừng đã ngồi đầy trong hoa đình. Ba vị thái thái Tưởng phủ cười nói không ngớt.

Tam thái thái Hàn thị vận một bộ đồ màu đỏ như mào gà, áo dài dáng suông, trên đầu cài trâm phượng bát bảo, cười tít cả mắt.

Thanh Hoàn nhìn quanh một vòng, thấy Đại thiếu nãi nãi Chu thị không có ở trong hoa đình thì thấy kì lạ.

"Nhạn Linh cùng muội muội Thanh Hoàn tham kiến ba vị thái thái." Ngô Nhạn Linh cúi đầu chào, tư thái rất mực tiêu chuẩn, đồng thời cũng làm rõ lên sự đối lập với cách hành lễ của Thanh Hoàn, giống như Thanh Hoàn hành lễ chỉ qua loa lấy lệ. Trên dưới ai nấy cũng thấy rõ.

Nhưng điều khiến người ta hiếu kì là đại thái thái Trương thị lại vô cùng thân thiết mà nắm tay Thanh Hoàn, quan sát một vòng mới cười nói với Hoa Dương: "Đúng là sông nước Giang Nam nuôi dưỡng con người, mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn nhiều rồi, Quận chúa thật là có phúc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui