Thịnh Thế Kiều Y

NÓI CHUYỆN DƯỚI BÓNG CÂY HẢI ĐƯỜNG

Tưởng Hoằng Văn quay mặt qua, không hiểu vì sao Chu thị lại nháy mắt với mình, tuy hắn ta mù mờ không hiểu gì nhưng cũng nháy mắt lại với chị dâu.

Chu thị thì cho rằng lão Thất hiểu ý mình. Ông trời phù hộ, lão Thất nghĩ thông suốt rồi. Không được, ta phải nghĩ cách để hai người được nói riêng với nhau vài câu mới được.

Chu thị thấy bên đường có một cục đá lớn thì nhanh trí nhấc cái chân mang giày thêu hoa của mình đụng vào đó.

"Ai da!"

Ngô Nhạn Linh nhanh tay nhanh mắt vội vàng đỡ lấy cô, quan tâm hỏi han, "Đại thiếu nãi nãi vấp phải cái gì sao?"

Chu thị nhăn nhó mặt mày nói: "Không cẩn thận va phải chân."

"Có đau lắm không?"

"Không sao, muội muội đỡ ta qua bên đó ngồi nghỉ ngơi là được rồi."

Chu thị ra hiệu cho nha hoàn người hầu ở phía sau không được đỡ mình mà để cho người làm khách là Ngô Nhạn Linh đỡ. Lúc này Tưởng Hoằng Văn mới hiểu ý, thuận thế nói, "Đại tẩu nghỉ ngơi một lát đi, đệ và Lục tiểu thư ở phía trước đợi tỷ."

Tiểu tử thối, vậy mà cũng không quan tâm tỷ đây có bị thương hay không, lát nữa ta tìm đệ tính sổ. Chu thị nhân lúc người khác không phát hiện mà nhướng mày với Tưởng Hoằng Văn.

"Hai người đi trước đi, tỷ và Linh tiểu thư sẽ theo sau."

Tuy Ngô Nhạn Linh không muốn tách ra, nhưng Chu thị là người được lòng lão tổ tông nhất, nếu nhân cơ hội này lấy lòng cô ấy thì chuyện của mình sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Ngô Nhạn Linh xác định như vậy xong thì đỡ Chu thị đứng lên, nói với Thanh Hoàn, "Lục muội đừng đi xa quá, lát nữa tỷ sẽ tìm muội."

Cố Thanh Hoàn nhìn thấy rõ ràng Chu thị nhướng mày với Tưởng Hoằng Văn, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng giống như trước kia tìm cơ hội để hai người họ bàn bạc công việc. Vì vậy cô cũng không khước từ mà đồng ý.



Lão tổ tông đợi người đi ra ngoài thì nhìn con dâu một cái.

Trương thị hiểu ý, bảo hạ nhân lui xuống hết rồi nói: "Lão tổ tông nghỉ ngơi trước đi, con dẫn Quận chúa ra ngoài nói chuyện ạ."

"Đi đi, ta cũng mệt rồi." Lão tổ tông nhăn mặt.

Hoa Dương rất biết quan sát sắc mặt, liền tiến lên hành lễ nói: "Lão tổ tông nghỉ ngơi cho khỏe, vãn bối có thời gian lại đến thỉnh an lão tổ tông ạ."

Trương thị cười nắm tay của Hoa Dương đi đến cái kháng gần cửa sổ ở gian ngoài. Đợi nha hoàn bưng trà nóng lên, bà uống cho nhuận giọng mới bắt đầu nói vào chuyện chính.

"Quận chúa, có một số chuyện ta phải nói thẳng mới được. Mấy ngày trước, thái thái Lưu thị của Trương Giám Thừa ở Quốc Tử Giám đã đến đây nói về việc Tưởng, Cố hai nhà cũng môn đăng hộ đối, cớ sao không thân càng thêm thân. Ta và lão tổ tông đã thương lượng rồi, cảm thấy việc này cũng thỏa đáng. Không biết ý của Quận chúa thế nào?"

Hoa Dương nghĩ tới tâm tư của con gái mình thì nói: "Hai phủ kết thân là chuyện tốt, Hoa Dương cầu còn không được, chỉ là…"

"Chỉ là thế nào?" Trương thị hơi căng thẳng.

"Chỉ là Lục gia của quý phủ tuổi trẻ đầy triển vọng, anh tuấn tài giỏi, ngày sau nhất định sẽ được bảng vàng đề danh. Đứa trẻ nhà tôi... liễu yếu đào tơ không xứng được với nó!" Vì trong lòng Hoa Dương có quỷ nên chỉ có thể viện ra một câu nói khiêm nhường này để làm bước đệm cho câu nói phía sau.

Trong Kinh thành này ai không biết Hoa Dương lấy sự xuất sắc của con gái làm vinh dự, tương lai phải gả cho nhà giàu. Nên khi lời này lọt vào tai Trương thị, bà lại cho rằng người không xứng mà Hoa Dương nói là Cố Thanh Hoàn.

Trương thị thở một hơi thật sâu, dứt khoát ngỏ lời: "Quận chúa, muội thấy lão Thất nhà ta như thế nào?"

Triệu Hoa Dương ngẩn người nhưng sau đó liền mừng rỡ.

Mẹ tôi ơi, chẳng trách người ta đều nói phụ nữ Tưởng gia đều là những người lợi hại, mình chỉ nói một câu thôi mà Trương thị đã tung lão Thất ra rồi, như vậy chẳng phải là trúng ngay suy nghĩ của bà ta sao?

Hoa Dương không nghĩ nhiều, vui mừng không ngớt nói: "Thất gia là rồng phượng giữa loài người, rất xứng với đứa con gái kia nhà tôi, hợp đến nỗi không thể nào hợp hơn nữa."

Trương thị hiểu rõ, cái gọi là rồng phượng giữa loài người cũng chỉ là câu nói cho có thôi, nếu lão Thất thật sự tốt như vậy thì bà ta còn phải buồn rầu vì kiếm không được con dâu sao.

"Nói như vậy thì Quận chúa đã đồng ý rồi."

Hoa Dương hận không thể xác định chuyện này sớm hơn, vội nói: "Đương nhiên tôi đồng ý rồi. Con gái nhà tôi có thể gả đến Tưởng phủ cũng là nhờ phúc phần tu được ở kiếp trước."

Trương thị chỉ cho rằng bà ta nói đến Cố Thanh Hoàn trèo cao Tưởng gia nên cười nói: "Đừng nói vậy, cô nương tốt như vậy cũng là phúc phần của lão Thất nhà tôi."

Đương nhiên là phúc phần của lão Thất nhà bà, nếu không phải con gái ta nhìn trúng thì tay ăn chơi nhà bà làm sao có thể cưới được con gái của ta.

Trong lòng Hoa Dương thì nghĩ như vậy nhưng trên mặt không hề để lộ ra một chút nào, bà ta cười nói: "Vậy thì chúng ta tìm bà mai, tiến hành dần tam mưu lục lễ đi thôi. Con gái tôi mới mười bốn tuổi nên cũng không thể thành hôn quá sớm, cứ để nó ở bên cạnh tôi hai năm nữa đã."

Trương thị tính toán, năm nay Thanh Hoàn vừa tròn mười bốn tuổi, hai năm sáu mới đủ mười sáu tuổi. Thôi vậy, đợi hai năm thì đợi hai năm, dù sao hôn sự cũng đã định rồi, con tim của bà cũng có thể bình yên được rồi.

"Tất cả đều nghe theo Quận chúa. Nếu Quận chúa có yêu cầu gì thì đừng khách khí, chỉ cần nói ra, chúng tôi nhất định sẽ tổ chức hôn lễ này thật thỏa đáng."

Hoa Dương nghe Trương thị nói như vậy thì rất hài lòng, tuy lão Thất không ra gì nhưng lễ nghi của người nhà họ Tưởng lại rất chu toàn.

Hai người ông nói gà, bà nói vịt, đều cho rằng đối phương đã hiểu ý mình, vì vậy ai cũng không đề cập đến rốt cuộc Tưởng lão Thất sẽ cưới vị tiểu thư nào của Cố phủ.

Thanh Hoàn và Tưởng Hoằng Văn đã đi một quãng xa, sau đó liền đứng trò chuyện dưới gốc cây hải đường.

"Lục tiểu thư, có một việc Đình Lâm bảo tôi thỉnh giáo tiểu thư."

Thanh Hoàn sớm đoán được hắn vì chuyện của tên kia mà tới nên thoải mái nói: "Mời nói."

"Lục tiểu thư có còn nhớ người tên là Cao Tiểu Phong không?"

Thanh Hoàn hơi ngạc nhiên hỏi: "Nhớ rõ, suýt chút nữa là thành Nhị tỷ phủ của ta."

Tưởng Hoằng Văn hơi đỏ mặt hỏi: "Nếu Lục tiểu thư đã nhớ rõ như vậy thì ta xin được nói thẳng. Loại bệnh của hắn có cách nào chữa trị không?"

Thanh Hoàn hồ nghi nhìn hắn, nghiêm túc suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói: "Bệnh của hắn không có cách để chữa trị."

Mặt Tưởng Hoằng Văn lộ vẻ thất vọng.

"Nhưng mà, bệnh này không phải bẩm sinh, chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu có thể tìm ra nguyên nhân, nói không chừng có thể nhìn bệnh bốc thuốc."

Tưởng Hoằng Văn không hiểu liền hỏi lại, "Lời này sao ta nghe không hiểu."

Thanh Hoàn kiên nhẫn nói: "Nói thế này đi, bệnh được phân làm hai loại, một loại là bệnh sinh lý, ví dụ như đau đầu, phát sốt, cách chữa trị rất đơn giản, chỉ cần bắt mạch uống thuốc thôi là được; một loại là bệnh tâm lý, dân gian gọi là quái gở. Bệnh này nhìn có vẻ rất đơn giản nhưng rất khó chữa trị, phải tìm được nguyên nhân của căn bệnh."

Tưởng Hoằng Văn nửa hiểu nửa không, hỏi tiếp: "Lục tiểu thư có thể nói rõ hơn một chút không?"

Thanh Hoàn ngẫm nghĩ nói: "Ví dụ như lúc nhỏ hắn gặp phải đả kích, bị dọa sợ hay bị dằn vặt... cho nên mới dẫn đến căn bệnh này. Nếu ta đoán không lầm thì chắc chắn nguồn gốc của căn bệnh này có từ lúc hắn còn nhỏ."

Tưởng Hoằng Văn hiểu ra, nói: "Nghe cô nói vậy, trong lòng tôi đã có đáp án rồi. Đa tạ đa tạ."

Thanh Hoàn nhìn hắn, hỏi: "Chỉ việc này thôi sao?"

Tưởng Hoằng Văn nói: "À, còn một việc nữa. Trước trưa ngày mai tôi sẽ sai người đến đón tiểu thư, Lỗi gia đã không đợi nổi nữa rồi."

"Bọn họ sống ở đâu?"

"Biệt viện của Sử gia."

Thanh Hoàn nhớ đến việc tìm người lập sổ sách phải dựa vào Triệu Cảnh Diễm bèn hỏi hắn: "Ngày mai vương gia có đến đó không?"

Tưởng Hoằng Văn không ngờ Thanh Hoàn lại hỏi đến Đình Lâm, lòng thầm nhủ, nếu Đình Lâm biết được nhất định sẽ rất vui mừng, thế là hắn nói đùa rằng: "Lục tiểu thư hy vọng hắn đến thì hắn nhất định sẽ đến."

"Nếu tiện thì làm phiền Thất gia mời ngài ấy qua phủ cho ta nói chuyện."

"Yên tâm, hắn nhất định sẽ đến."

Thanh Hoàn nhớ lại sự kì quái của mấy người phụ nữ Tưởng phủ bèn hỏi hắn: "Trong phủ ngoại trừ việc Lục gia đỗ đạt ra còn có chuyện vui nào không?"

"Chuyện vui nào nữa?" Tưởng Hoằng nghe mà mù mờ không hiểu.

Thanh Hoàn cười tự chế giễu mình, có lẽ cô nghĩ nhiều rồi, "Là ta hiểu nhầm thôi."

"Lục tiểu thư, lời đã truyền đạt đến cô, ta đi trước đây." Tưởng Hoằng Văn không có đủ sự nhẫn nại để đi ngắm hoa với con gái, bởi vậy cũng muốn nhân lúc mấy người Đại tẩu chưa đến mà tẩu vi thượng sách.

"Thất gia khoan đã!"

Thanh Hoàn quay người qua thì cảm thấy da đầu chợt nhói lên.

"Ai da!"

Tưởng Hoằng Văn vừa thấy cành cây hải đường móc vào tóc của cô liền nói: "Đừng nhúc nhích, tóc cô bị móc vào cành rồi, để ta gỡ giúp cô."

"Làm phiền huynh."

"Không ngờ Kim đại phu cũng có ngày phải chật vật, hoảng loạn thế này."

Tưởng Hoằng Văn mỉm cười, nhớ lại lúc đầu cô ở trước mặt hắn như vị Bồ Tát được thờ trong Phật đường vậy, cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Thanh Hoàn cũng cười, "Thất gia, đại phu cũng là người."

Cũng ăn cơm uống nước, cũng có thất tình lục dục.

Trên con đường được lát bằng đá xanh, Ngô Nhạn Linh và Chu thị dìu nhau đi đến thì trùng hợp nhìn thấy cảnh này.

Dưới ánh nắng mùa xuân, người thanh niên giơ tay lên, cử chỉ nho nhã giúp cô gái gỡ tóc rối, ý cười lan khắp khuôn mặt hắn giống như một dòng nước ấm chảy qua tim người ta vậy.

Cô gái bên cạnh hơi cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, toát ra một nở nụ cười dịu dàng.

Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu lên hai người, khiến cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác năm tháng trôi qua thật yên bình.

Chu thị mỉm cười. Đúng là không nhìn ra lão Thất còn có bản lĩnh này.

Ánh mắt Ngô Nhạn Linh u ám, lạnh lẽo nhìn hai người kia.

Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn nhìn qua mang theo dự cảm chẳng lành, hắn ta không nói gì, đảo mắt một vòng rồi cúi đầu nói: "Ta không có hơi sức đâu đi ứng phó với bọn họ, ta trốn trước đây."

Nói xong, cũng không đợi Thanh Hoàn hoàn hồn lại thì bàn chân đã vươn ra, thoắt một cái người đã đi vào phía sau cây hải đường rồi.

Thanh Hoàn lúc này mới phát hiện ra hai người Chu, Ngô đang chầm chậm bước đến đây, cô hỏi: "Chân của Đại thiếu nãi nãi đã đỡ hơn chưa?"

Ánh mắt Chu thị đầy ý cười, cô nói nước đôi: "Nếu không đỡ thì đã uổng cho cảnh xuân trong vườn rồi."

Thanh Hoàn chưa nghe ra thâm ý trong câu nói này nên nói: "Ta đi dạo cùng Đại thiếu nãi nãi vậy."

Chu thị cố ý pha trò nói: "Tại sao lão Thất vừa thấy ta đến thì trốn mất tiêu rồi."

Thanh Hoàn ngẩn người, lòng thầm nói không phải tỷ muốn để hai bọn ta nói chuyện sao. Suy nghĩ một chút thì nghĩ chắc lời này là nói cho Ngô Nhạn Linh nghe đây mà.

"Bên ngoài còn có việc."

"Đúng là thần long không thấy cả đầu lẫn đuôi, nó chính là một đứa ăn không ngồi rồi nhưng lúc nào cũng lắm chuyện. Đừng để ý đến nó, chúng ta vui chuyện của chúng ta, hai muội, mời qua bên này."

Vừa đi được vài bước thì Ngô Nhạn Linh nhếch môi, nhân lúc không có ai ghé vào tai Thanh Hoàn nhỏ giọng hỏi: "Muội muội và Thất gia đã nói gì với nhau thế?"

"Không nói gì cả." Thanh Hoàn làm sao có thể nói thật với cô ta được, chỉ nhẹ nhàng nói một câu cho qua.

Vẻ mặt của Ngô Nhạn Linh thoáng đờ đẫn trong nháy mắt.

Bữa tiệc buổi trưa được thết đãi ở hoa đình.

Một dãy mười hai bàn, toàn bộ đều là nữ quyến đến chúc mừng.

Ba người của Cố gia dùng cơm trưa xong thì không ở lại nghe kịch mà dọn đường hồi phủ.

Vừa về đến phủ, Hoa Dương liền gọi con gái qua, mỉm cười hiền từ nói: "Con của ta, tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng."

Gương mặt vốn có chút ủ dột của Ngô Nhạn Linh bỗng chốc phấn chấn hẳn lên: "Thật sao ạ?"

"Việc này còn có thể giả được sao?"

Hoa Dương cười nói: "Sau khi các con đi thì ta và Đại thái thái đã ngồi ở gian ngoài của lão tổ tông bàn bạc, quyết định chuyện này rồi."

"Họ không để bụng việc chúng ta đổi người sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui