Thịnh Thế Kiều Y

ĐANG NÓI ĐẾN AI

Ba người trên lầu hai cùng rùng mình, da đầu đều tê rần.

Cái ôm vẫn mang theo hương thơm ấm áp giống như trong kí ức khiến Cố Thanh Hoàn quyến luyến, thế nhưng tiếng khóc này thật sự quá chói tai.

Cố Thanh Hoàn ló đầu ra nháy mắt với Sử Lỗi, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Sử Lỗi bước tới, ôm thê tử vào lòng, an ủi: "Được rồi, sau này mọi người có thể thường xuyên gặp nhau, là chuyện vui mà."

Lục Chỉ Vũ vừa lau nước mắt vừa nói: "Thiếp thương xót muội ấy tuổi còn nhỏ đã phải sống trong hang sói, thật là quá gian khổ. Đám đàn ông các chàng đúng là lòng dạ sắt đá."

Sử Lỗi kiên trì dỗ dành: "Được rồi, được rồi, bây giờ chúng ta đã vào Kinh, đã có thể giúp đỡ muội ấy nhiều hơn. Đúng rồi, nàng còn không mau bế Thanh Nhi ra nhờ Thanh Hoàn bắt mạch xem sao."

"Ôi chao, thiếp quên mất, người đâu, mời hết các thiếu gia, tiểu thư ra đây thỉnh an tiểu di." Lục Chỉ Vũ gạt nước mắt, dặn dò nha hoàn sau lưng.

Cố Thanh Hoàn lén giơ ngón tay cái với Sử Lỗi, vẻ mặt lại nghiêm túc hỏi: "Thanh Nhi làm sao vậy?"

"Đi thuyền bị gió sông thổi phát sốt, hôm qua khó chịu cả đêm, vị thần y này liệu có cách chữa trị chăng?" Sử Tùng Âm cố ý đùa giỡn.

Cố Thanh Hoàn bỗng tỏ ra căng thẳng: "Dám nghi ngờ y thuật của ta, Sử Tùng Âm, có phải cô muốn uống thuốc đắng không?"

Sử Tùng Âm sợ đến biến sắc mặt, giậm chân giận dỗi: "Đại tẩu, tẩu xem cô ấy kìa, cứ lấy chiêu này dọa muội mãi."

Lời này lại nhắc nhở Lục Chỉ Vũ, "Hoàn muội, mau bắt mạch cho Tùng Âm xem. Hôm kia ở trên thuyền, ta nghe muội ấy ho khan mấy tiếng, liệu có nghiêm trọng không?"

"Đại tẩu, muội rất khỏe." Sử Tùng Âm vung nắm tay kháng nghị.

"Đại tẩu của muội muốn tốt cho muội thôi, không được phép cãi lại." Sử Lỗi lập tức thêm vào một câu.

Sử Tùng Âm lấy một chọi hai, lập tức thua trận, chỉ có thể nhìn Cố Thanh Hoàn bằng ánh mắt đầy tội nghiệp.

Cố Thanh Hoàn vỗ đầu Sử Tùng Âm, nhìn kĩ Lục Chỉ Vũ rồi nói: "Nhìn sắc mặt Tùng Âm không có gì đáng lo cả, nhưng sắc mặt của tỷ lại không tốt lắm. Tỷ cũng đến đây để muội bắt mạch xem sao."

Sử Lỗi vừa nghe vậy liền vội nói: "Thanh Hoàn, mau xem cho tỷ tỷ của muội."

Sắc mặt Lục Chỉ Vũ không tự nhiên lắm: "Ta nào có bệnh gì."

Nha hoàn nhanh chóng mang bàn ghế đến, Cố Thanh Hoàn liền chẩn mạch ngay trong viện.

Dáng vẻ Lục Chỉ Vũ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo xuất chúng, đôi chân mày thanh tú vô cùng đẹp.

Cố Thanh Hoàn tập trung cảm nhận mạch đập dưới tay, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: "Tỷ chắc cũng hiểu được đạo lý, nghĩ nhiều thương thân, có chuyện khó khăn gì thì tỷ cứ giao cho tỷ phu làm."

Sử Lỗi hỏi dồn: "Cô ấy làm sao vậy?"

"Không có gì đáng ngại, mấy ngày nay tỷ ấy suy nghĩ nhiều quá, chỉ e là về phủ Định Quốc công."

Lục Chỉ Vũ nghe lời này, nước mắt lại trào ra, khẽ quở trách: "Là muội thông minh nhất. Ta đã không vào Kinh nhiều năm rồi, bây giờ thấy bọn họ như vậy, khó tránh khỏi thương tâm."

Lục Chỉ Vũ về nhà mẹ đẻ, thấy phụ mẫu huynh đệ chỉ ru rú trong phủ sống qua ngày, dù là lúc rảnh rỗi cũng vậy. Đại thọ năm mươi tuổi của phụ thân cũng không chuẩn bị gì nhiều, chỉ định tập trung cả nhà lại, ăn một bữa cơm đoàn viên. Nghĩ đến quang cảnh khi xưa, trong lòng cô lại chua xót không thôi, khó lòng ngủ được. "Có gì đáng phải suy nghĩ đâu, dù trời sập xuống cũng có tỷ phu gánh vác thay tỷ mà."

Cố Thanh Hoàn nói thẳng: "Muội kê ít thuốc an thần cho tỷ, uống vài thang là được."

Lục Chỉ Vũ vừa khóc vừa cười nói: "Các ngươi nhìn đi, muội ấy còn nhỏ mà đã nói ta phải làm gì rồi."

"Muội ấy nói đúng lắm."

Sử Lỗi dịu dàng an ủi: "Đàn ông lo chuyện bên ngoài, đàn bà lo chuyện gia đình, mọi việc đã có ta. Nàng chỉ cần dạy dỗ con cái, chăm sóc tốt cho Tùng Âm là được rồi. Cả cái nhà này đều dựa vào nàng, nếu nàng ngã bệnh, nàng bảo bọn ta phải làm sao đây?"

"Đúng vậy, đại tẩu, tẩu bảo bọn muội phải làm sao đây." Sử Tùng Âm nói theo.

Tuy giọng điệu của trượng phu và tiểu cô không tốt lắm, nhưng mang theo sự quan tâm sâu sắc, Lục Chỉ Vũ ấm lòng, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Lần này Sử Lỗi không dỗ nữa, chỉ vỗ vai Lục Chỉ Vũ, yên lặng an ủi.

Cố Thanh Hoàn nhìn hai vợ chồng, trong lòng khẽ cảm thán. Một người nhã nhặn, thuần khiết, dịu dàng; một người cương nghị, biết gánh vác, có trách nhiệm, vô cùng xứng đôi. Hai người đã thành hôn nhiều năm, Sử Lỗi vẫn có thể nói ra những lời như vậy, có thể thấy thường ngày huynh ấy vô cùng yêu chiều Lục Chỉ Vũ.

Cố Thanh Hoàn hoàn hồn, cầm bút viết toa thuốc, sau đó cô bảo Sử Lỗi cũng ngồi xuống để cô bắt mạch, không chẩn ra bệnh gì rồi mới đến lượt Sử Tùng Âm.

Cố Thanh Hoàn chẩn mạch xong, cười nói: "Điều dưỡng vô cùng tốt, xem ra sau này không cần đến ta nữa rồi."

Sử Tùng Âm vô cùng vui mừng: "Đã ba tháng nay ta không cần uống thuốc rồi."

"Lần trước ta cũng đã nói, chỉ cần điều dưỡng tốt, sau này cô sẽ không cần uống thuốc nữa. Tỷ tỷ, tỷ phu, hai người có thể bắt đầu tìm một nơi tử tế để gả Tùng Âm đi rồi."

Cố Thanh Hoàn vừa dứt lời, vợ chồng Sử Lỗi cùng giật mình kêu lên: "Thật sao?"

Sử Tùng Âm mắc bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, đã đi cầu biết bao danh y nhưng tất cả đều bó tay chịu thua. Vì vậy Sử gia cũng không trông mong rằng Sử Tùng Âm có thể lấy chồng sinh con, chỉ cần cô có thể sống sót, mạnh khỏe là được. Bây giờ nghe nói cô bé có thể lập gia đình, bảo sao phu phụ Sử Lỗi không kinh ngạc.

"Thật như vàng." Cố Thanh Hoàn cười nói.

"Ta chẳng thèm gả đâu, ta phải ở với ca ca, tẩu tử và các cháu cả đời." Sử Tùng Âm đỏ mặt cười.

Vừa dứt lời, ba đứa con của Lục Chỉ Vũ cũng được các nha hoàn, ma ma đưa đến. Con trai lớn đã bảy tuổi, con gái lớn năm tuổi, đứa bé nhỏ nhất cũng đã tròn hai tuổi.

Ba đứa trẻ lễ phép bước đến hành lễ với Cố Thanh Hoàn, Nguyệt nương mang quà đã chuẩn bị sẵn tặng cho từng đứa.

Lục Chỉ Vũ vừa nhìn thấy những món quà này liền giật mình, vội vàng trách móc: "Sao phải tặng quà quý giá như vậy, muội lấy bạc đâu ra? Muội không cha không mẹ, vất vả kiếm được ít bạc, không thể tiêu xài như vậy. Tương lai muội còn phải xuất giá, phải giữ làm của hồi môn chứ..."

Nói rồi nghĩ đến chuyện đau lòng, nước mắt cô lại rơi xuống.

Cố Thanh Hoàn đau đầu không thôi, u oán nhìn Sử Lỗi, ý rằng huynh mau giải quyết thê tử huynh đi, thật là khó đối phó.

Sử Lỗi vội nói: "Đây là tấm lòng của muội muội, sau này con bé xuất giá, chúng ta giúp đỡ nhiều hơn là được, nàng thấy thế nào?"

Bấy giờ Lục Chỉ Vũ mới nín khóc, hờn dỗi: "Chàng nói phải giữ lời đấy."

Sử Lỗi chỉ có thể cười trừ với thê tử.

Bọn trẻ biết Cố Thanh Hoàn là một đại phu, thế nên cũng không dám đến gần tiếp xúc, chỉ tò mò nhìn cô.

Cố Thanh Hoàn trông thanh thoát mà lạnh lùng, lần đầu gặp cô thì không ai cảm thấy cô là người dễ gần. Hơn nữa, xưa nay cô chưa từng tiếp xúc với trẻ con, cho nên đành sử dụng thái độ như lúc chẩn mạch. Bắt đầu từ đứa lớn nhất, đến khi chẩn bệnh cho đứa bé nhỏ nhất, cô dừng lại lâu hơn trên cổ tay nhỏ bé kia.

"Không đáng ngại, chỉ gặp lạnh, lại chưa quen với khí hậu lắm, uống thuốc khoảng mười ngày là được. Muội sẽ cố gắng không để thuốc quá đắng cho dễ uống."

Cố Thanh Hoàn viết phương thuốc, giao cho hạ nhân, vươn tay muốn xoa đầu Thanh Nhi. Thanh Nhi vừa nghe người này cho nó uống thuốc, nghiêng đầu tránh ra, ngoác miệng khóc.

Mọi người bị chọc cho cười ầm lên.

Cố Thanh Hoàn oán thầm, không cho ta xoa đầu, ta cho thêm mấy vị thuốc đắng bây giờ.



Tại Cố phủ.

"Quận chúa, Quận chúa, người của Tưởng phủ đến, thái thái gọi Quận chúa sang."

Hoa Dương đứng phắt dậy, bắt lấy tay tiểu nha hoàn hỏi dồn: "Người nào của Tưởng phủ?"

"Bẩm Quận chúa, nghe nói là bà mối."

Hoa Dương vui như mở cờ trong bụng, vội bảo: "Mau đi gọi tiểu thư."

"Quận chúa, việc này không hợp lễ nghi lắm."

Đàm ma ma khẽ nhắc nhở. Chắc chắn bà mối đến là để nói chuyện hôn sự của tiểu thư, nếu tiểu thư ở đấy nghe, để cho bà mối thấy được, sợ sẽ đến trước Tưởng phủ nói mấy câu không hay.

Hoa Dương đang vui sướng trong lòng, đâu nghĩ được nhiều đến thế, sẵng giọng: "Chỉ ma ma ngươi là nhiều lễ nghĩa, về sau gửi thêm hồng bao chẳng phải là được rồi sao."

Đàm ma ma không dám nhiều lời, cười trừ đáp vâng.

Trong Thọ An Đường, đám nha hoàn vội vàng cẩn thận bưng trà lên.

Ngụy thị được nha hoàn đỡ ra từ trong phòng. Bà cụ mới vừa ngồi xuống, định mở miệng nói chuyện thì Hoa Dương mang theo con gái vào phòng khách. Ngay sau đó, Chu thị, Quản thị nghe tin cũng vào theo.

Người đã đến đầy đủ, Ngụy thị cười híp mắt nhìn người đàn bà mặc áo đỏ, hỏi: "Bà là người do Tưởng gia phái tới?"

Người đàn bà họ Trương, mọi người thường gọi là bà mối Trương. Các thiếu gia, tiểu thư của danh môn đại tộc trong Kinh thành đều do bà Trương này mai mối cho, tạo thành vô số mối lương duyên.

Trương bà tử cười toe toét, đứng dậy bước tới gần, phúc thân một cái rồi nói: "Trương bà tử tôi xin thỉnh an thái thái. Tôi nhận được sự phó thác của Đại thái thái Tưởng gia, đến phủ xin làm mai."

Ngụy thị vừa nghe nói là Tưởng gia phái người đến làm mai, lập tức nhìn về phía Hoa Dương.

Hoa Dương vội vàng cười nói: "Làm mai cho vị nào của Tưởng phủ?"

Bà Trương đương nhiên biết phu nhân sang trọng trước mặt là ai, cung kính nói: "Bẩm Quận chúa, tôi thay Thất gia của Tưởng phủ đến làm mai."

Trương bà tử vừa dứt lời, Ngô Nhạn Linh đã vui sướng trong lòng, trong mắt đầy ý cười, vẻ mặt xuân sắc, thẹn thùng, đỏ đến tận mang tai. Cô ta vội nhấc chung trà lên để che giấu.

Chu thị nói xen vào: "Có phải chính là kẻ ăn chơi trác táng kia không?"

Hoa Dương sầm mặt, cười gằn nói: "Dù người ta có an chơi trác táng thì vẫn được Hoàng thượng yêu mến. Chẳng bù với những người, ngay cả cơ hội gặp mặt thánh thượng cũng chẳng có."

"Cô..."

Hai kẻ ngu xuẩn này, đóng cửa rồi thì cãi nhau cũng thôi đi, đằng này trước mặt người ngoài cũng không biết đường nhường nhịn. Ngụy thị tức giận muốn chết, nặng nề ho khan hai tiếng, vội chuyển chủ đề lại: "Xin hỏi muốn làm mai với tiểu thư nào của phủ chúng ta?"

Trương bà tử cười nói: "Quý phủ thi lễ gia truyền, nuôi dạy được các cô nương thùy mị nết na, hiền lương thục đức. Hôm nay tôi muốn hỏi về Lục tiểu thư, đích nữ của quý phủ!"

"Choang!"

Chung trà rơi xuống đất vỡ nát, Ngô Nhạn Linh chết đứng như bị sét đánh, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Hoa Dương thảng thốt, tựa như không thể tin nổi vào tai mình, hỏi lại: "Hỏi vị tiểu thư nào?"

Bà mối Trương bị hỏi lại thì không khỏi sững sờ, nuốt nước bọt đáp: "Bẩm Quận chúa, là Lục tiểu thư, đích nữ của nhị phòng."

Triệu Hoa Dương ngã ngồi xuống ghế, cả người đờ đẫn.



"Di nương, di nương, Tưởng phủ phải người đến làm mai với kẻ điên kia."

"Làm mai cho ai?"

"Thất gia của Tưởng phủ."

Lưu di nương đang ngồi trên phản gỗ bên cửa sổ, nghe vậy không khỏi ngẩn ra, hồi lâu sau mới cười mỉa mai: "Là hắn sao, cũng không thể coi là lương duyên. Ở cái Kinh thành này, có ai mà không biết kẻ kia là một tên vô dụng."

Cố Thanh Vân lại đỏ mắt nói: "Tuy là vô dụng, nhưng địa vị của Tưởng gia cao quý, hơn nữa hắn ta còn là con trai của phu nhân đại phòng, nghe nói còn được lão tổ tông nhà họ Tưởng thương yêu hết mực."

Một gã đàn ông chỉ biết ăn chơi trác táng, dù cho gia thế có cao qúy hơn nữa cũng chẳng để làm gì." Lưu di nương nói với giọng chua chát.

"Thế nhưng đến cả người đàn ông như vậy mà con gái còn chẳng với tới, ngày sau không biết sẽ bị chèn ép rồi gả đến cái phủ nào." Cố Thanh Vân tức giận nói.

Lưu thị bị chặn họng, vẻ mặt xấu hổ.

Lưu thị nghĩ thầm, còn một tháng nữa là hết hạn cấm túc ba tháng. Đợi qua được tháng này, nhất định bà ta phải nghĩ cách để có lại được tình cảm của Cố Nhị gia, sau này cũng dễ tìm cho con gái mối hôn sự tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui