Thịnh Thế Kiều Y

NĂM NAY BAO NHIÊU TUỔI

Lục Chỉ Vũ phẫn uất khóc không ra tiếng: "Sau khi Thái tử bị phế, tỷ tỷ và bốn vị phi tần khác cùng bị giam cầm, mỗi người chỉ có một thiếp thân nha hoàn hầu hạ bên cạnh. Có ba phi tần không quen được cuộc sống cơ khổ, lại không có con cái, cho nên người thì nhảy giếng, người thì treo cổ, còn một người nuốt vàng mà chết."

Cố Thanh Hoàn vô cùng thương xót. Sinh hoạt ở chốn tối tăm không ánh mặt trời suốt sáu năm, sống mà không có hy vọng, những cô gái yếu đuối này sao mà chịu đựng nổi, không bằng chết đi cho xong, ít ra còn được thanh thản.

"Tỷ tỷ của ta tính tình cương nghị, gặp phải tai ương bất ngờ này cũng kìm nén trong lòng, tự mình chăm sóc chuyện ăn mặc đi đứng cho hai đứa con với Thái tử. Lâu dần đã sinh ra mầm bệnh."

Lục Chỉ Vũ nghĩ đến cảnh ngộ của trưởng tỷ, trong lòng đau xót, nước mắt tuôn rơi.

Cố Thanh Hoàn giận dữ nói: "Sao không mời thái y đến xem?"

Lục Chỉ Vũ nhìn quanh, nói nhỏ: "Tỷ ấy vẫn luôn giấu giếm không nói, cũng không truyền tin ra ngoài. Mùa Hè năm ngoái Thái tử gặp chuyện không may, tỷ ấy hoảng sợ ngất đi, khi ấy mới phát hiện. Cũng đã mời thái y đến chẩn mạch, nhưng thái y nói, bệnh này của tỷ ấy là tâm bệnh, không có thuốc nào chữa được, kéo dài hơn nửa năm, bên trong mới truyền tin đến, báo bệnh ngày càng nặng."

Lông mi Cố Thanh Hoàn khẽ run: "Có cần muội đi xem bệnh cho tỷ ấy không?"

Lục Chỉ Vũ lắc đầu đáp: "Phủ Định Quốc công tuy sa sút, nhưng vẫn có thể bỏ ít tiền mua chuộc lính gác để đưa đại phu vào được. Mặc dù đã đổi nhiều đại phu, nhưng bọn họ đều nói không chữa được, chỉ có thể kéo dài thời gian. Muội cũng biết, tỷ ấy luôn hiếu thắng, nhưng cứng quá thì dễ gãy."

Cố Thanh Hoàn yên lặng nghiến răng, cũng không biết nên nói thế nào.

Hai đóa hoa quý giá đích xuất của Lục gia, một đóa trở thành Thái tử phi cao quý, một đóa lại gả thấp đến Giang Nam. Tất cả mọi người đều nói Lục Chỉ Tình tốt số, đã định trước có một ngày sẽ bước lên vị trí Hoàng hậu.

Ai ngờ rằng chỉ vẻn vẹn chưa đến mười năm, một người đã rơi từ trên tầng mây cao xuống, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc; mà một người khác lại được trượng phu che chở, bình yên sống qua ngày.

Ở đời họa phúc xoay vần, không đến điểm cuối cùng sinh mạng, sao có thể phân rõ thắng thua.

Cố Thanh Hoàn thở dài, nói: "Năm ngoái muội vào Kinh, đáng lẽ mọi người phải nói trước với muội, để muội âm thầm nghĩ cách lén vào xem cho tỷ ấy. Với y thuật của muội, không dám nói là chắc chắn cứu sống được, nhưng nhiều ít vẫn có thể kéo dài thời gian."

Lục Chỉ Vũ khóc thút thít: "Phụ mẫu sợ ta lo lắng, luôn giấu ta, nếu không phải ta nhìn ra manh mối thì chắc vẫn còn bị gạt. Bây giờ... tỷ ấy đã như đèn cạn dầu, có nói gì thì cũng đã trễ."

"Hắn nói như thế nào?"

Lục Chỉ Vũ hiểu "hắn" trong miệng Cố Thanh Hoàn là chỉ Thái tử, bèn nói tiếp: "Bây giờ hắn tin Phật, lúc trước cũng mời thái y đến khám bệnh, về sau lại nói sinh tử vô thường, không cần cố chấp lưu luyến, sớm ngày giải thoát, đi về miền cực lạc cũng tốt."

Hắn ta đúng là nhìn thoáng, Cố Thanh Hoàn cười mỉa mai.

Bởi một hành động vô cùng ngu xuẩn của hắn ta mà hại bao nhiêu người phải chết oan chết uổng, hắn ta thì nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu không cần cố chấp lưu luyến, có bản lĩnh sao hắn ta không chết luôn đi!

Sự thù hận trong lòng tuôn ra, Cố Thanh Hoàn nghiến răng nói: "Cuối cùng cũng là kẻ bạc tình, phụ lòng. Muội cảm thấy không đáng cho Tình tỷ tỷ." "Muốn chết sao!"

Lục Chỉ Vũ bịt miệng cô, nghiêm giọng nói: "Muội chỉ biết nói năng hồ đồ, đây đều là số mệnh."

Cố Thanh Hoàn nghiến răng, nuốt lời muốn nói xuống.



Tại Cố phủ.

Ngô Nhạn Linh ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, nhìn cô gái xinh đẹp trong gương đồng, ánh mắt lạnh lẽo. Cô ta gạt tay một cái, trâm cài châu báu trên mặt bàn đều bị hất xuống đất vỡ nát.

Đám nha hoàn đều quỳ xuống, không ai dám tiến lên khuyên can.

Hoa Dương ở gian ngoài nghe thấy, ngực phập phồng, đập chung trà đang cầm trên tay xuống đất, sau đó vén rèm tiến vào gian trong.

"Cút hết ra ngoài cho ta."

Đám nha hoàn sợ đến tái mét mặt mày, vội vã rời khỏi gian phòng.

Hoa Dương bước đến, cẩn thận, dịu dàng khuyên can: "Con của ta à, con cũng đừng quá phiền muộn..."

"Mẫu thân!"

Ngô Nhạn Linh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Dương, nói bằng giọng u ám: "Thì ra mẫu thân lại có thể khiến con tổn thương như vậy sao?"

"Chuyện này..."

"Hôm qua mẫu thân trở về đã nói với con gái như thế nào, vậy mà chỉ một buổi tối, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Chẳng lẽ mẫu thân... cố ý trêu chọc con gái." Lời của con gái tựa như một mũi tên bắn thẳng vào trái tim Hoa Dương.

Hoa Dương bị hỏi đến nghẹn lời, chỉ cảm thấy thật là hối hận.

Hôm qua bà ta quá vui mừng, cho rằng Trương thị hiểu được tâm ý của mình nên cũng không hề hỏi kỹ là cô con gái nào. Bây giờ bà ta phải làm sao mới được đây.

Ngô Nhạn Linh thấy Hoa Dương không nói lời nào, nước mắt tràn bờ mi, khóc không thành tiếng: "Mẫu thân, con gái theo người đến Cố phủ, chịu đựng sự khinh thường của mọi người, những thứ này con gái đều nhịn. Nhưng hôm nay, sự uất ức này, thật sự con gái không nhịn được, chẳng thà con gái xuống tóc làm ni cô cho thanh tịnh."

Dứt lời, Ngô Nhạn Linh nhào tới trước kháng, lấy kéo bên trong hộp kim chỉ ra, định cắt phăng mái tóc đen dài của mình.

Triệu Hoa Dương sợ đến hồn xiêu phách lạc, hét lớn một tiếng, "Con của ta à!", rồi bước đến giằng lấy cây kéo.

Trong tay Ngô Nhạn Linh trống không, trong lòng cũng trống rỗng, lồng ngực tựa như bị thứ gì ép đến nghẹn thở.

Ngô Nhạn Linh lớn đến như vậy, khổ cực học cầm kỳ thi họa, thêu thùa, lễ nghi, đi đến đâu cũng được người người khen ngợi. Dù cho trở về vương phủ, các cô nương trong vương phủ cũng không bì được với Ngô Nhạn Linh.

Bây giờ thì sao, Tưởng phủ thà muốn một người điên cũng không muốn cô ta, làm sao cô ta có thể chịu được sự thất bại và khó xử này. Sự uất ức dâng trào trong lòng, cô ta cầm khăn che mặt mà khóc, đau lòng muốn chết.

Hoa Dương bị tiếng khóc của con gái làm tan nát cõi lòng, hận không thể đâm cây kéo trong tay vào lồng ngực mình.

Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, trước đây bà ta nên ra tay độc ác, chứ không phải mềm lòng mà lưu lại mầm mống tai họa này.

Một kẻ điên lại dám tranh đoạt hôn sự với con gái mình, quả là ăn gan hùm mật gấu, việc này chưa xong đâu.

Ngô Nhạn Linh khóc lóc một hồi, thấy mẫu thân không đến dỗ dành, trong lòng càng giận dữ hơn. Cô ta ném khăn ra, định làm ầm ĩ tiếp thì lại bị vẻ mặt thâm độc của Hoa Dương làm cho hoảng sợ, vội nói: "Mẫu thân, mẫu thân tuyệt đối không được hành sự lỗ mãng, mọi việc tính trước làm sau."

Hoa Dương liếc quanh: "Đương nhiên là phải tính trước làm sau. Trong phủ này chỉ có một cô nương có thể gả vào Tưởng gia, sao ta có thể để một kẻ điên làm hỏng chuyện tốt của chúng ta." Lời nói tuy không đầu không đuôi, nhưng Ngô Nhạn Linh lại hiểu được. Chuyện để cô ta kết thân cùng Tưởng gia là ý của phủ lão Tề vương, liên lụy đến nhiều mặt.

Mặc kệ bản thân mình gả cho Lục gia hay Thất gia Tưởng gia, đều không thể rời bỏ một chữ Tưởng. Thế nhưng đổi thành kẻ điên kia thì chuyện không còn như vậy nữa, Tưởng phủ và lão Tề vương sẽ không có chút quan hệ nào cả.

Ngô Nhạn Linh suy nghĩ cẩn thận chuyện này, trong lòng không khỏi bình tĩnh trở lại, mình ở đây lo lắng cái gì chứ, có lo cũng là bên nhà ngoại tổ phụ cần lo.

Ngô Nhạn Linh mím môi, đôi mắt âm trầm, "Mẫu thân, chúng ta nên đi bàn bạc với ngoại tổ mẫu."

Hoa Dương lập tức hiểu rõ.

Lão vương phi là người từng trải, có nhiều bản lĩnh, nhất định có thể thay Linh Nhi ra mặt.



"Bẩm Đại nãi nãi, mẹ con Quận chúa sai người chuẩn bị ngựa, dự tính bây giờ đi phủ lão Tề vương." Phan Lượng Gia nói nhỏ.

"Có nghe ngóng được gì không?" Chu thị buông quyển sách trong tay xuống.

"Chỉ nghe được vài câu. Linh tiểu thư muốn cắt tóc làm ni cô, Quận chúa không cho phép, hai người khóc lóc một trận."

Sau khi nghe xong, Chu thị âm thầm suy tính trong lòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho hai mẹ con này vội vàng về nhà mẹ đẻ như vậy.

Phan Lượng Gia Đích khom người, tiếng nói càng nhỏ hơn nữa, "Đại nãi nãi, Linh tiểu thư hét to một câu, nói cô ta uất ức."

"Uất ức? Trong phủ này, có ai mà dám ức hiếp nó?"

Sự nghi ngờ trong mắt Chu thị tăng lên, bà ta vỗ đùi cái đét: "Xem ra trong này có ẩn giấu chuyện gì đó?"

"Đại nãi nãi nói rất đúng, chỉ là bọn họ không ở trong phủ nữa, cho nên cũng không nghe ngóng thêm được gì." Phan Lượng Gia hùa theo nói.

"Không vội, ả ta cũng không thể ở vương phủ cả đời, sẽ có lúc chúng ta biết được thôi. Đi, thay ta tặng nửa cân tổ yến thượng hạng cho Lục nha đầu."

"Đại nãi nãi, người muốn..."

Chu thị xoa đôi bàn tay mập mạp: "Vận may của kẻ điên này đến rồi, chúng ta phải dỗ dành nó cho bằng được. Sau này để nó làm cầu nối trung gian, xem xem có thể để hai vị thiếu gia bái vào dưới trướng Đại Tế Tửu không."

Phan Lượng Gia mỉm cười mà lòng đau nhói, nửa cân tổ yến thượng hạng, khi không phải mang tặng cho kẻ điên, thật đúng là xót ruột.

Nếu đổi lại là ngày xưa, bà ta còn có thể thần không biết quỷ không hay ăn chặn bớt thứ đồ tốt như vậy, giờ chỉ sợ không được nữa.

Bà ta lập tức cười nói: "Nãi nãi anh minh. Chỉ cần có thể trở thành môn hạ của Tưởng gia, đừng nói là thi đậu, cho dù là ba vị trí đầu cũng là chuyện dễ dàng. Đại nãi nãi à, phúc phận của người đến rồi."

Chu thị được nịnh đến mức cả người lâng lâng, cười tươi đắc ý.



Triệu Cảnh Diễm đứng ngoài Trường Nhạc Cung, ngoan ngoãn chờ Hoàng đế triệu kiến.

Qua chừng thời gian nửa chén trà, Lý công công phất cây phất trần đi đến, khom người nói, "Vương gia, Hoàng thượng có lời mời."

Chân mày anh tuấn của Triệu Cảnh Diễm nhướng lên, bàn tay to lớn đè trên vai Lý công công, cười mà như không hỏi một câu: "Chuyện tốt, chuyện xấu?"

Lý công công trả lời vắn tắt một câu: "Không tốt không xấu."

Lão già này, miệng kín như bưng vậy. Triệu Cảnh Diễm oán thầm vài câu, chỉnh lại áo quần, nhăn mặt nghênh ngang đi vào.

Lý công công ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn, khẽ lắc đầu một cái. Trong Trường Nhạc Cung, ánh nến sáng tỏ, một người ngồi thiền ngay ngắn trên sập gỗ, nghe được tiếng động, chậm rãi mở mắt ra.

Triệu Cảnh Diễm bước lên trước hành lễ.

"Gần đây sao không đến ăn cháo?" Giọng điệu Bảo Khánh đế trầm thấp hơn bao giờ hết.

"Bẩm báo phụ hoàng, gần đây nhi thần... bề bộn nhiều việc."

Bảo Khánh đế đứng dậy, thong thả bước đến trước Triệu Cảnh Diễm: "Bận rộn chuyện không đâu, chuyện cần lo thì không lo."

Mặc dù giọng điệu trách móc, còn mang theo vẻ bực dọc, nhưng đây là giọng điệu Triệu Cảnh Diễm quen thuộc nhất, hắn thở phào một hơi, cười hì hì nói: "Phụ hoàng, nhi thần bận rộn chuyện đứng đắn."

Bảo Khánh đế nhìn kĩ hắn, lại thong thả bước trở lại phản gỗ: "Đứng lên nói."

Triệu Cảnh Diễm bò dậy, cũng không ngồi xuống ghế mà đi đến trước giường, sáp lại cười nói: "Phụ hoàng gọi nhi thần tới không phải chỉ để ăn cháo chứ?"

"Lão Bát, năm nay con bao nhiêu tuổi?"

Một tia sáng lóe lên trong mắt Triệu Cảnh Diễm, hắn cười nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã tròn mười tám."

"Mười tám tuổi, không nhỏ nữa."

Một câu hời hợt khiến vẻ mặt Triệu Cảnh Diễm đờ ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui