Thịnh Thế Kiều Y

NÔ TỲ TÊN THƯ THƯ

"Ca!"

Ánh mắt Tào Tử Hi sáng rực lên, hắn cười nói: "Nếu Lục tiểu thư đã đến, chúng ta có cần vào chào hỏi không?"

"Không cần, cô ấy và Tiền Phúc đang nói chuyện."

"Vậy muội và huynh cùng về thôi."

"Ừ."

Hai huynh muội đi về, bên tai chỉ có tiếng gió thảng qua.

"Ca, có phải Lục tiểu thư sắp đính hôn không?" Tiếng nói dịu dàng của Tào Tử Hi trở nên mờ mịt trong đêm tối sâu thẳm.

"Ai nói?"

"Muội nghe bọn Ngân Đăng nói, người hỏi cưới chính là Thất gia của Tưởng phủ."

"Vậy... vậy sao?" Trong lòng Tào Tử Ngang hơi hoảng loạn.

Tào Tử Hi ngước mắt nhìn chăm chú vào ca ca, sườn mặt tuấn tú của ca ca được phủ thêm ánh trăng trông dịu dàng như gió xuân.

Tào Tử Hi cười nói: "Lục tiểu thư xinh đẹp, lại còn tài giỏi như vậy, cũng chỉ có Thất gia Tưởng phủ mới xứng đôi. Muội đoán Cố phủ nhất định sẽ đồng ý mối hôn sự này."

"Ồ... Vậy sao?" Toàn bộ lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng Tào Tử Ngang, khuôn mặt tuấn tú lúc trắng lúc đỏ, cũng may có bóng đêm che giấu, khiến người ta khó mà phát hiện.

Tiếng nói êm tai của Tào Tử Hi lại vang lên, "Ca, muội đã làm cho huynh đôi giày, huynh đến phòng muội lấy đi."

"Không... không được... hôm khác đi, muộn quá rồi."

"Đi thôi, ca, chúng ta là huynh muội, sợ cái gì."

Tào Tử Hi khoác cánh tay Tào Tử Ngang, tựa như khi còn bé, thân thiết tựa đầu lên vai hắn.

"Muội muội..."

Tào Tử Ngang nói một nửa rồi lại nuốt xuống, chỉ khẽ thở dài một hơi.

Hắn ta và Tào Tử Hi là huynh muội ruột thịt cùng một mẹ, từ nhỏ tình cảm của hai người đã rất thân thiết. Lần này vào Kinh, vốn dĩ hắn ta không muốn đưa Tào Tử Hi theo, nhưng bởi vì không địch lại được chiêu vừa khóc vừa làm ầm của cô nên đành chấp nhận.

"Về sau đừng làm những việc nặng này nữa, cẩn thận đau tay."

Tào Tử Hi gật đầu đáp: "Ca yên tâm, lúc rảnh rỗi muội mới làm, đi thôi, đến phòng của muội rồi."



Canh ba ba khắc.

Cố Nhị gia uống say khướt, chân nam đá chân chiêu bị người mời đến thư phòng của Cố lão gia.

Trong thư phòng, Cố Nghiễn Khải đang chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, thấy người con trai nồng nặc mùi rượu thì sầm mặt.

Cố Nhị gia ợ một tiếng, vội vàng giấu vẻ say xỉn đi: "Phụ thân, hôm nay quan trên gặp mặt, con trai uống nhiều hơn mấy chén."

Cố Nghiễn Khải cũng là người làm quan, biết tầm quan trọng trên bàn rượu, cũng không trách cứ: "Hôm nay, người của Tưởng gia đến cầu thân cho lão Thất của họ với con gái của con."

"Con gái của con? Đứa nào?" Cố Nhị gia cười tủm tỉm.

Cố Nghiễn Khải chau mày nói: "Con còn có đứa con gái nào lọt vào mắt xanh của người nhà họ Tưởng, ba ngày thì đón đi đến hai lần."

"Cái này..." Cố Nhị gia giật mình, cơn say đã biến mất hơn phân nửa. Ông ta không ngờ, vẫn còn có người coi trọng Lục nha đầu, hơn nữa còn là Tưởng gia, Đại gia tộc nổi danh thi lễ.

Cố Nghiễn Khải thấy dáng vẻ con trai thế này, hỏi tiếp: "Trong lòng con tính toán thế nào?"

"Con trai chưa nghĩ kỹ."

"Ôi kìa..."

Cố Nghiễn Khải thở dài, "Đây cũng là phúc phận của nha đầu kia."

Cố Nhị gia nghe liền biết phụ thân đã đồng ý mối hôn sự này, mừng rỡ không thôi: "Tưởng gia vừa mắt nha đầu kia, quả đúng là phước đức của nó."

Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, Cố Nghiễn Khải cười mỉa mai trong lòng.

Bốn đứa con gái của nhị phòng, ông ta vốn cho rằng đứa con riêng ưu tú kia nhất định sẽ đính hôn đầu tiên, sau đó đến hai đứa con thứ xuất. Còn đứa ngốc kia, quá nửa là chết già trong phủ. Ai mà ngờ... kẻ vô dụng nhất lại đoạt được trước.

Có điều vậy cũng tốt, có thể gả vào Tưởng gia, chưa nói đến hai đứa con trai sẽ có rất nhiều chỗ tốt, ngay cả hai đứa cháu trai về sau cũng có thể được trợ giúp.

Cố Nghiễn Khải nghiêm mặt, nói: "Tưởng gia là thế gia vọng tộc, đằng sau lại có Thọ vương. Của hồi môn không thể sơ sài được, tránh cho mất mặt Cố phủ, mười vạn lượng... haizz... giao ra đi vậy."

"Vâng, phụ thân."

"Năm nay nha đầu kia mười bốn tuổi, chừng hai năm nữa có thể xuất giá, con bảo thê tử của con lo liệu dần đi là vừa, phải làm cho thỏa đáng, không được có chút sai sót gì, tránh cho người khác chê cười."

Cố Nhị gia cười tít mắt thưa vâng. Gả con gái đến Tưởng phủ, mình ở Thái Bộc Thị gắng chịu đựng thêm hai năm nữa, nhờ vả Đại lão gia nhà họ Tưởng tìm một công việc béo bở thay thế. Cuối cùng cũng không cần nhìn sắc mặt người đàn bà kia nữa.

Tuyệt vời, quá tuyệt vời! Hôm nay quả là một ngày tốt lành!

Cố Nhị gia theo men say đi vào nội trạch, bàn chân vừa bước vào cửa viện liền trở nên do dự.

Theo lý chuyện vui lớn như vậy nên vào phòng chính thất, cùng người đàn bà kia bày mưu tính kế cho kỹ càng. Nhưng ông ta lại không hề muốn gặp người đàn bà kia.

Trương thị mang thai, không thể hầu hạ; Hứa thị thì dịu dàng ân cần, xui thay mấy ngày này lại đến quỳ thủy.

Có một thời gian hắn không đụng đến thân thể Lưu thị, cũng thấy nhớ nhung trong lòng, nhưng Lưu thị lại đang bị cấm túc. Giờ chính mình ưỡn ngực đi đến thì mất oai phong của đàn ông quá.

Than ôi... Những đóa hoa hậu viện, không một đóa nào có thể hiểu tiếng lòng của bản thân, thương thay, buồn thay, tiếc thay!

"Bẩm Nhị gia, hôm nay Quận chúa về phủ lão Vương gia, bảo là muốn ở đó một đêm, đêm nay không về."

Cố Nhị gia vung tay lên, sự vui sướng trong lòng biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là sự chua xót của kẻ văn nhân.

"Người đâu, theo ta đi dạo trong vườn cho tỉnh rượu."

Cố Nhị gia xoay người lại, đang định bước đi lại bị người theo hầu va trúng.

"Kẻ nào lớn mật như thế?" Cố Nhị gia phẫn nộ.

Người hầu sợ đến chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, liên tục kêu: "Nhị gia tha mạng, Nhị gia tha mạng."

Cố Nhị gia nhìn lại, là một đứa nha hoàn, giận dữ nói: "Người của viện nào, ngẩng đầu lên."

Trong chốc lát, một khuôn mặt sợ hãi nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp xuất hiện trước mắt ông ta, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dọc, trông vô cùng sợ sệt đáng thương.

Cố Nhị gia tê dại nửa người, tự tay nâng nha đầu kia dậy, dán mặt đến gần.

"Tên gì? Nha hoàn ở viện nào?"

"Nô tỳ tên Thư Thư, là người hầu của Đại nãi nãi." Hơi thở cô gái như thoang thoảng hương hoa, ánh mắt quyến rũ, Cố Nhị gia tê dại, dí sát miệng đến.

"Ưm..."



Tiểu Cốt vén rèm đi vào.

"Di nương, Nhị gia nghỉ ở thư phòng, không đến phòng ai cả."

Trương thị buông kim thêu trong tay xuống, không yên lòng nói: "Liệu có nha hoàn hầu hạ chăng, có cần đến xem sao không?"

Tiểu Cốt vội vàng ngăn lại, "Nô tài quanh Nhị gia đều là người của Quận chúa, nếu giờ di nương đi, chẳng phải là để Quận chúa bắt thóp được sao. Cái vại giấm chua kia mà nổ tung thì di nương khó mà yên được."

Trương thị suy nghĩ một hồi thấy cũng đúng, tiếp tục an phận nói: "Chúng ta để mặc vậy."

Chủ tớ hai người đang trò chuyện, có tiểu nha hoàn bưng sữa dê đến, "Di nương, sữa dê làm nóng rồi, di nương mau nhân lúc còn nóng uống luôn đi."

Trương thị uống một hơi hết cốc sữa dê, vuốt ngực ấm áp rồi thoải mái thở ra. Mấy ngày nay, bên Lục tiểu thư thường xuyên mang sữa dê sang. Vốn dĩ bản thân cũng không quen uống, nhưng lâu dần, bây giờ lại có phần "nghiện" rồi.

Nghĩ đến đây, Trương thị cười nói: "Lục tiểu thư sắp đính hôn rồi, Tiểu Cốt, ngươi nói chúng ta nên tặng gì thì thích hợp?"

Tiểu Cốt cười nói: "Tưởng gia là dòng dõi cao quý, đương nhiên phải quý giá một chút. Lại nói, cả phủ này cũng chỉ có Lục tiểu thư để ý đến chúng ta."

Trương thị đồng ý gật đầu, suy nghĩ một hồi mới nói: "Đứa bé này từ nhỏ không có mẹ, không biết gì về nữ công, tương lai cũng khó mà thêu đồ cưới. Những thứ khác đều có người trong phủ chuẩn bị, ta thay Lục tiểu thư làm chút đồ thêu thùa vậy."

Tiểu Cốt cười nói: "Di nương suy nghĩ thấu đáo."

Còn nói chưa xong, tiểu nha hoàn mới đi vội vã quay lại, đến trước mặt nói nhỏ với Trương thị vài câu.

Trương thị che trái tim đập thình thịch lại, mặt biến sắc: "Thật?"

"Vô cùng chính xác, tiếng kêu kia cứ như tiếng chọc tiết lợn vậy, che cũng không che nổi."

Tiểu nha hoàn lanh lợi lại nói: "Ngoại trừ lão gia, thái thái vẫn chưa hay biết gì ra, chuyện này sợ là đến cả người khu phía Đông cũng biết rồi."

Tiểu Cốt vội hỏi: "Thư Thư này là người của viện nào? Sao tên lại kì lạ như vậy?"

"Tiểu Cốt tỷ tỷ, Thư Thư này vốn là người hầu trong thư phòng của Đại thiếu gia. Dung mạo cũng tương đối xinh đẹp, nhưng người bên cạnh Đại thiếu gia đều lợi hại, sợ ả này quyến rũ mất Đại thiếu gia, bèn tìm một lỗi vặt đuổi khỏi đấy, về sau ả này thành người hầu của Đại nãi nãi."

Tiểu Cốt hỏi tiếp: "Sao dụ dỗ được?"

"Nghe nói là không cẩn thận va vào Nhị gia."

"Ta khinh!" Tiểu Cốt cười mỉa mai, "Sao không thấy ả ta va vào ta bao giờ. Thì ra là một kẻ lẳng lơ, lần này dám đến nhị phòng chúng ta, thứ hồ ly tinh. Chờ xem Quận chúa trở về trừng trị ả ta ra sao!"

Cõi lòng Trương thị lạnh lẽo. Thớt có tanh thì ruồi mới đậu, nếu trượng phu nhà mình là người đàng hoàng thì cũng chẳng ba lần bảy lượt bị người khác quyến rũ.

Bà ta đỡ cái bụng vẫn còn phẳng, khẽ than thở: "Lần này, đại phòng, nhị phòng lại phải ầm ĩ một phen."

Chu thị ở Đông viên cũng đã nhận được tin tức, cười âm hiểm, trong màn đêm yên tĩnh, trông có vẻ vô cùng dọa người.

Bản thân bà ta đã muốn đuổi ả tiện nhân này từ sớm rồi. Tướng mạo quyến rũ, cả ngày mặc đồ màu mè, đầu cài hoa tươi, ánh mắt vừa nhìn thấy đàn ông liền láo liên, cứ như sợ người khác không biết ả ta là thứ phóng đãng vậy.

Mấy ngày nay Chu thị bận đối phó nhị phòng, còn chưa rảnh mà ra tay trừng trị ả, nào ngờ ả tiện nhân này mới đánh hơi thấy mùi là dán lên ngay. Cũng thật có bản lĩnh.

Chu thị kéo cao chăn lên, mừng thầm trong lòng. Dựa vào bản lĩnh quyến rũ đàn ông của tiểu tiện nhân kia, danh phận di nương không thoát đi đâu được. Không biết Triệu Hoa Dương trở về, thấy chỉ sau một đêm hậu viện lại có thêm một di nương liệu có giận đến tắt thở không.

Còn phần mình, cùng lắm thì mang danh quản thúc hạ nhân không nghiêm, bị hai ông bà già quở trách mấy câu qua loa. Dù sao chân mọc trên đùi con tiểu tiện nhân kia, mình quản trời quản đất cũng không quản được nha hoàn giấu chủ trèo lên giường kẻ khác.

Bản thân không đấu lại Triệu Hoa Dương thì khiến ả ta khó chịu cũng tốt.

Còn tiểu tiện nhân kia... hừ, dù sao cũng không chạy thoát khỏi chữ "chết". Mượn tay Triệu Hoa Dương diệt trừ ả ta, bản thân mình cũng sạch tay, đã thế còn có cơ hội làm người tốt.

Một mũi tên trúng hai đích!

Chu thị cười đến nghiêng ngả, trong lòng phấn khích không thôi!



Đêm Xuân lành lạnh.

Cửa thư phòng cọt kẹt một tiếng mở ra.

Vài ba người đàn ông ăn mặc như thư sinh nối đuôi nhau ra ngoài, tất cả đều là mưu sĩ của Thọ vương.

A Ly theo đó đi vào, thấy chủ tử dựa người vào ghế thái sư, gương mặt ẩn trong bóng tối, biểu cảm khó đoán.

Mà Thất gia bên kia, tay cầm chén rượu, mắt híp lại, ánh mắt không có tiêu cự, rõ ràng cũng đang trầm tư.

A Ly nhìn vẻ mặt của hai người, không thể không gắng gượng bước lên nói: "Thất gia, Lục tiểu thư muốn gặp ngài."

"Hả? Cô ta tìm ta làm gì?" Tưởng Hoằng Văn khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui