Thịnh Thế Kiều Y

NHỔ RĂNG HỔ

Ân Lập Phong nghe giọng điệu hắn ta không tốt nhưng vẫn không thèm để tâm: "Từ trước đến nay, lá gan của đệ đều to vậy rồi, ai cũng đừng mong cản được đệ. Chuyện đệ lo lắng bây giờ là lão Thất Tưởng gia cũng phái người mai mối đến, huynh nói xem phủ ấy sẽ đồng ý với người nào?"

"Đệ thích cô ấy thật sao?"

Ân Lập Phong gãi đầu, giống như rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, "Không nói rõ được, nhưng dù sao đệ cũng không thể để cô ấy gả cho người khác, càng không thể để cô ấy gả cho lão Thất Tưởng gia. Cái tên đó chỉ biết rượu chè, gái gú, cờ bạc, không xứng với cô ấy."

Tô Tử Ngữ siết chặt chung trà trong tay, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên hắn ta buông chung trà xuống, nghiêm giọng nói: "Người đâu, đưa Thế tử hồi phủ."

"Tỷ phu, huynh làm cái gì vậy, đệ vẫn chưa nói hết mà?" Ân Lập Phong kinh ngạc.

Khuôn mặt vốn ôn hòa, điềm tĩnh của Tô Tử Ngữ đã như bão táp ập đến, hắn ta lạnh lùng nói: "Ân Lập Phong, đệ gây họa rồi."



Trong Vạn Hoa Lâu, oanh ca yến vũ.

Trong phòng bao, Triệu Cảnh Diễm ôm một cô gái yểu điệu, nâng ly về phía Cao Tiểu Phong.

"Đời người khi vui thì phải tận hứng, Cao huynh à, huynh có biết ta ngưỡng mộ loại người nào nhất không?"

Cao Tiểu Phong xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô gái trong ngực mình cười nói: "Vương gia dưới một người trên vạn người, trên đời này còn có người làm cho vương gia ngưỡng mộ sao?"

Triệu Cảnh Diễm khẽ than, bi ai nói: "Nào có, nào có. Ta ngưỡng mộ nhất là nhân sĩ giang hồ, xa rời triều đường, tự do tự tại, có thể thỏa sức làm theo ý mình."

Cao Tiểu Phong uống chung rượu trong tay cô gái, nhìn về người thanh niên anh tuấn đối diện mình, ánh mắt chứa đựng sự ngưỡng mộ.

Hắn và Thọ vương không quá thân thiết, chỉ có lần trước hai người tình cờ gặp ở tửu lâu, uống một hồi rượu, nói vài câu xong, Thọ vương với gã đã có cảm giác vừa gặp đã thấy như bạn bè lâu năm.

Thọ vương, người mà trước kia có với cũng với không được, nay lại có ý giao hảo với bản thân, cho nên Cao Tiểu Phong vô cùng vui mừng. Ai ngờ, Thọ vương nhìn có vẻ tùy tiện, phóng túng nhưng thực tế là không hề làm mất đi phong phạm của một hoàng tử, tiêu tiền thì hào phóng, còn không ra vẻ ta đây, quả thật là một người dễ hòa hợp.

"Vương gia không cần phải ngưỡng mộ người khác. Vì bây giờ vương gia đã là người đó rồi."

Triệu Cảnh Diễm lắc đầu, miệng chậc chậc: "Huynh nào biết nỗi khổ của bản vương. Người sống trong khe nứt, không chạm tới được hai đầu, mệt mỏi muốn chết."

Cao Tiểu Phong là người trong chốn quan trường, rất hiểu thâm ý trong câu nói này.

"Nếu bây giờ ta chỉ bo bo giữ mình, lỡ như tương lai người kế vị muốn tính sổ, bản vương còn có thể sống yên ổn được sao. Còn bây giờ, nếu như ta hạ quân cờ xuống bàn mà hạ sai nước thì lại càng không thể sống nổi. Ôi, dù sao cũng khó, chi bằng cứ say cho xong."

Lời này chạm vào trong tâm khảm của Cao Tiểu Phong.

Thế nhân đều nói, Cao phủ được lòng Hoàng đế, chỉ phục tùng Hoàng đế. Nhưng có ai biết được, phụ thân của gã cả ngày nơm nớp lo sợ. Có theo phe hay không, khi nào theo, theo phe nào, người vẫn do dự chưa quyết được. Hoàn toàn không phải là vì phụ thân không muốn quyết định, mà là do ngắm hoa trong sương mù, vẫn chưa thể nhìn rõ được. Người trong triều đường đều thân bất do kỉ, Cao phủ và Thọ vương đồng mệnh tương liên! Cao Tiểu Phong cảm thán trong lòng, "Vương gia, ta kính người."

"Nào nào nào, hôm nay có rượu hôm nay say, chúng ta chỉ cần uống rượu của chúng ta, cứ để bọn họ đấu với nhau đi."

Triệu Cảnh Diễm cạn hai ly xong, bàn tay lại không đứng đắn, chọc cho cô gái trong lòng mình cười khúc khích.

Cao Tiểu Phong dù sao cũng không dám vô lễ, nhưng lại nhịn không được mà cũng động tay động chân.

Triệu Cảnh Diễm nheo mắt nhìn, phút chốc lại trở về cái dáng vẻ háo sắc của mình.

Đương lúc vui vẻ, đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Tưởng Hoằng Văn bừng bừng lửa giận đi vào. Hắn ta giật miếng ngọc bội trên lưng, ném mạnh xuống đất. Miếng ngọc thượng hạng bể nát, mảnh vỡ văng khắp nền nhà.

Hai người trong phòng bị kinh ngạc, Triệu Cảnh Diễm không vui hỏi: "Lại thua nữa sao?"

Tưởng Hoằng Văn hung hăng trừng hắn một cái, xông tới trước mặt A Ly, giật lấy thanh kiếm trên người cậu ta rồi chém thẳng xuống bàn rượu.

"Đình Lâm, biểu ca của ngươi bị người ta ức hiếp. Vụ này ngươi có đi lấy lại thể diện cho ta không?"

Cao Tiểu Phong thấy sắc mặt Thọ vương âm trầm, tuy không đành lòng nhưng cũng phải đẩy cô gái trong ngực mình ra, "Thất gia, có gì từ từ nói, huynh đệ đều sẽ giúp Thất gia."

Tưởng Hoằng Văn hung hăng nhìn gã, nhưng vẫn ngoan cố không chịu nói ra.

Triệu Cảnh Diễm nhướng mày. Được đấy Hoằng Văn, càng diễn càng hay, nhìn xem khuôn mặt tuấn tú này đi, đen như Bao Công vậy.

"Huynh cũng phải nói ra đi chứ, tên nào không có mắt dám động thổ trên đầu Thái Tuế, đừng nói ta không cho phép, ngay cả Cao huynh cũng sẽ không để yên đâu."

"Đúng đấy, đúng đấy, Thất gia, người cứ nói đi."

Tưởng Hoằng Văn đột nhiên giơ cây kiếm lên, khua loạn xạ như bị thần kinh vậy, khua tới mệt thì ngồi xuống, vỗ ngực giậm chân, gào khóc: "Đình Lâm à, có người muốn cướp thê tử của ta, đúng là vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã mà!"

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm chợt lạnh, hắn lạnh lùng hỏi: "Ai?"

Giả vờ không nổi nữa chứ gì, Tưởng Hoằng Văn đắc ý trong bụng, híp đôi mắt không nói tiếp.

Triệu Cảnh Diễm sốt sắng, kéo lấy cổ áo của Tưởng Hoằng Văn, giọng nói cao lên mấy tông, "Rốt cuộc là ai?"

"Vương gia, vương gia, bớt giận, có gì từ từ nói, từ từ nói!" Cao Tiểu Phong vội khuyên nhủ.

Thấy thời gian đã vừa đủ, Tưởng Hoằng Văn mới nói từng câu từng chữ: "Là tên Ân Lập Phong đáng chết. Hôm nay, cái tên này cũng phái người mai mối đến cầu thân Lục tiểu thư, lão tử và hắn không đội trời chung!"

Thì ra là hắn ta!

Triệu Cảnh Diễm ngước đôi mắt lên, ánh mắt lạnh thấu xương, "Thiên đường có lối hắn không đi, địa ngục không cửa hắn lại cứ muốn chui vào, biểu ca, vụ này ta sẽ giúp huynh đòi lại công bằng. Cao huynh, huynh thấy sao?"

Con người của Cao Tiểu Phong lóe lên, gã liền nói: "Rất đúng, nhất định phải đòi lại."

Đêm tối.

Triệu Cảnh Diễm áo mũ chỉnh tề đi ra khỏi Vạn Hoa Lâu, tay phe phẩy cây quạt nhưng sự lạnh lùng trên khuôn mặt vẫn chưa tan đi.

Tưởng Hoằng Văn theo sát hắn, hất cằm ra hiệu: "Gã ta thế nào?"

A Ly giơ ra hai ngón tay, "Lục ma ma sắp xếp hai người lợi hại đến cùng hầu hạ hắn, bây giờ chắc đang sung sướng đấy."

"Tốt lắm, từ từ lung lạc hắn trước, phái người đi điều tra, phải tìm cho ra người đàn bà đó cho ta. "Triệu Cảnh Diễm khẽ nói.

"Gia yên tâm." A Ly đáp một tiếng rồi quay người rời đi.Tưởng Hoằng Văn lắc đầu than thở: "Không ngờ Cao Tiểu Phong cao lớn thô kệch là vậy, thế mà lại có cảnh ngộ đáng thương."

Thì ra bọn họ làm theo gợi ý của Cố Lục, sai ám vệ điều tra kĩ càng tường tận từ lúc Cao Tiểu Phong vừa ra đời đến bây giờ.

Có câu muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông, bà vú ấy năm nay cũng phải trên dưới năm mươi tuổi, cũng không biết đang sống ở nơi nào.

Triệu Cảnh Diễm cười lạnh, nói: "Thế giới rộng lớn, không có việc lạ nào mà không có, có cái gì kì quái chứ. Được rồi, không cần để ý tới việc này nữa, đợi tìm được người rồi tính tiếp. Bây giờ việc chúng ta phải làm là.... hừ hừ!"

Tưởng Hoằng Văn giống như biết được tâm tư của hắn vậy, cười nhạt nói: "Cái tên này dám nhổ răng hổ, gan cũng to lắm. Theo ta thấy, thù mới nợ cũ tính một lần luôn đi, cũng mượn cơ hội này để làm tín ước với Thụy vương luôn."

"Kế hay!"

Triệu Cảnh Diễm vỗ tay, khẽ than, "Trùng hợp ngày mai là Thanh minh, bách quan không phải lên chầu. Chúng ta nhân cơ hội này, làm một trận long trời lở đất luôn."

Tưởng Hoằng Văn nói rất thản nhiên: "Ta nghe theo ngươi."

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm vụt sáng, "A Ly!"

Trong phút chốc, A Ly bước nhanh tới, "Gia?"

"Có phải tối mai Kim phủ muốn đi ra ngoài thành không?"

A Ly ngẩn người ra, sau mới hiểu là đang hỏi Lục tiểu thư, vội đáp: "Bẩm gia, đúng ạ."

"Thay gia sắp xếp, gia muốn gặp mặt Lục tiểu thư."

A Ly gật đầu đáp: "Tiểu nhân lập tức thông báo."

Đợi cậu ta đi rồi, Tưởng Hoằng Văn hỏi nhỏ: "Ngươi tham gia vào làm gì vậy?"

"Không chỉ có ta đi, huynh cũng phải đi."

Tưởng Hoằng Văn trợn trắng mắt, "Nơi âm u quỷ ám đó, Thất gia ta không muốn đi."

"Không muốn đi cũng phải đi."

Triệu Cảnh Diễm rũ mắt: "Huynh ấy nói Lục tiểu thư mưu lược hơn ta... bảo ta có chuyện gì cũng phải bàn bạc với cô ấy, ta không thể không đi chuyến này. Còn huynh…"

Huynh ấy nói như vậy... Tưởng Hoằng Văn hơi dao động.

Triệu Cảnh Diễm liếc hắn ta một cái, "Chuyện của huynh và cô ấy, cũng cần phải trao đổi trực tiếp một lần chứ!"



Nội trạch phủ Anh Quốc công, đèn lồng treo cao.

Bích Ngọc vội vã vén rèm đi vào, "Tiểu thư, tiểu thư, Bát cô gia và Thế tử gia về phủ ạ."

Ân Đại Mi vừa mới tháo trang sức định đi ngủ, nghe vậy thì lật chăn ra, kinh ngạc hỏi, "Nửa đêm canh ba, tại sao Tử Ngữ lại đến đây?"

"Nô tỳ không nghe ngóng được, người đã tới thư phòng của lão gia rồi ạ. Nghe nói lão gia nổi giận muốn đánh Thế tử gia ạ. Thái thái sợ ngăn không được nên mới sai người mời tiểu thư đến."

Ân Địa Mi ngẫm nghĩ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.

"Mau, giúp ta chải đầu thay áo."

"Dạ, tiểu thư."

Trong chốc lát, chủ tớ hai người đã đi tới thư phòng, vừa đẩy cửa đi vào thì thấy sắc mặt lão gia Ân Cửu Linh tái xanh, cây côn trong tay như muốn đánh xuống.

Còn phu nhân Cừu thị lại liều chết ôm lấy lưng ông, không cho ông ấy ra tay. Hai người một người thì gào rống, một người thì van cầu, vô cùng hỗn loạn.

Bên cửa sổ có một người đàn ông vận quần áo đơn giản đứng dựa bên cửa, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn toàn bộ.

"Tử Ngữ, đã xảy ra chuyện gì?" Ân Đại Mi bước tới, dịu dàng hỏi.

Vừa thấy cô tới, nét mặt vốn hơi lạnh lùng của Tô Tử Ngữ cũng trở nên hiền hòa, cảm xúc biến đổi rất tự nhiên. "Nàng tự đi hỏi nó đi."

Không đợi Ân Đại Mi hỏi, Ân Lập Phong quỳ trên đất đã nghển cổ lên cãi: "Tô Tử Ngữ, về sau nếu ta còn tin ngươi, ta không phải họ Ân."

"Đệ không cần phải tin ta. Đường đường là Thế tử Anh Quốc công, làm việc không động não, chỉ biết bốc đồng. Vì một người con gái không những liên lụy phụ mẫu mà còn liên lụy tới quý phi trong cung, đệ cũng giỏi thật đấy." Tô Tử Ngữ rất không khách khí nói.

"Ta cần ngươi lo sao, ngươi là gì của ta, ban đầu ngươi không phải cũng là…"

"Nghiệt súc!"

Ân Cửu Linh rống lên một tiếng, giằng khỏi Cừu thị, giơ cây gậy trên tay lên định đánh thì thấy khuôn mặt hoảng sợ của con trai, cây gậy trên tay cũng không thể nào đánh xuống được.

Tô Tử Ngữ nhìn tình hình, thờ ơ ôm quyền nói: "Lão gia, phu nhân, Tử Ngữ cáo từ."

"Tử Ngữ, Tử Ngữ."

Cừu thị kéo hắn lại, khẩn thiết nói: "Con đừng so đo với đứa nông cạn như nó, nó nhất định là bị điên rồi."

"Phu nhân, con chỉ xem nó như đệ đệ, người làm huynh trưởng sao có thể so đo với đệ đệ. Nhưng mà có vài câu con không thể không nói."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui