Thịnh Thế Kiều Y

HỌ CỦA TA KHÔNG PHẢI LÀ TRIỆU

Ân Lập Phong nhìn tay mình, mặt cũng nghệt ra. Tuy hắn ta và Triệu Cảnh Diễm đánh nhau nhiều lần, nhưng trước giờ đều là đánh người không đánh mặt. Đánh chuẩn như vậy, tên Hỗn thế ma vương này há có thể bỏ qua.

Triệu Cảnh Diễm ngẩn người trong phút chốc, đột nhiên ngẩng mặt lên cười lớn. Nụ cười mang theo sự oán hận, ác liệt, khiến người ta giật thót tim.

Bây giờ... bây giờ... làm sao mới được đây. Ân Cửu Linh sốt sắng đến đổ mồ hôi lạnh. Nghiệt tử, nó dám đánh Thọ vương, chuyện hôm nay đã không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.

Cười xong, Triệu Cảnh Diễm đảo mắt một vòng, cuối cùng nhìn về phía Tưởng Hoằng Văn.

Tưởng Hoằng Văn ôm ngực đi tới, sờ khuôn mặt hơi sưng của Triệu Cảnh Diễm, nói với vẻ mặt đau lòng: "Chậc chậc chậc, đúng là trên đời này vẫn còn có người không sợ chết. Đình Lâm à, dù sao đệ cũng là một vương gia chính hiệu đó."

Đường đường là vương gia mà bị người ta đấm một cú, uy nghiêm hoàng thất nay còn đâu?

Triệu Cảnh Diễm trưng cái mặt đầy uất ức ra, uốn éo người, quở trách: "Biểu ca, ta bị người ta ăn hiếp."

Tưởng Hoằng Văn nổi cả da gà, lời lẽ đanh thép: "Ai ức hiếp đệ thì phải đánh trả lại gấp nhiều lần. Người đâu, đập cho ta."

Lời vừa dứt, chẳng mấy chốc đã có năm, sáu thị vệ của vương phủ xông vào đập phá, nháy mắt cả hoa đình đã trở thành một mớ hỗn độn, không còn cả một chỗ nguyên vẹn để đứng.

Đúng là Hỗn thế ma vương, đúng là oan nghiệt mà!

Ân Cửu Linh vừa sợ vừa hận, lồng ngực phập phồng, hít thở không thông, ngã ngửa ra sau.

Tô Tử Ngữ lạnh mặt, vừa định xông lên thì không ngờ có một cánh tay chặn hắn ta lại.

Triệu Cảnh Diễm nhướng mày, cười xấu xa, sau đó tung ra một cú đấm, miệng còn kêu la: "Ai bảo ngươi lo chuyện bao đồng, cho ngươi lo chuyện bao đồng này."

Tô Tử Ngữ lách người, cú đấm sượt qua mặt hắn ta.

Con ngươi Triệu Cảnh Diễm lóe lên, chân đá qua.

Tô Tử Ngữ lại nhẹ nhàng lách được.

Triệu Cảnh Diễm tức giận thở phì phò, gào to: "A Ly, đánh hắn răng rơi đầy đất cho ta, có chuyện gì gia gánh cho ngươi."

Lời chưa nói hết đã có một bóng người bay qua, lao vào đánh nhau với Tô Tử Ngữ.

"Lão tổ tông, lão tổ tông." Đại thái thái Trương thị sốt sắng chạy vào phòng.

Lão tổ tông đang nói chuyện với Chu thị, thấy vậy, không vui hỏi: "Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy."

"Lão tổ tông, đại sự chẳng lành rồi, tên nghiệt tử kia bị người ta lôi vào cung rồi!"

Mí mắt lão tổ tông giật giật, bà cụ nói: "Sao lại thế?"

Trương thị sợ hãi nói: "Thế tử Anh Quốc công cũng nhìn trúng Cố Thanh Hoàn, phái bà mai đến cầu thân. Nó nghe được nên tìm đến tận phủ người ta làm ầm ĩ, đập vỡ cả tấm biển của phủ Anh Quốc công."

Còn tưởng chuyện gì to tát lắm, thì ra là vì chuyện này.

Lão tổ tông không giận mà còn cười nói: "Hoảng cái gì, đây là chuyện tốt. Cho thấy lão Thất đã nghĩ thông suốt rồi, muốn cưới vợ rồi."

Trương thị và Chu thị nhìn nhau, đều nhủ thầm, chưa từng thấy ai nuông chiều con cháu như lão tổ tông. Thằng bé đập vỡ tấm biển của phủ Anh Quốc công, mà sau lưng người ta còn có một vị Quý phi đang đắc sủng.

Lão tổ tông nhìn hai người, chống cây gậy đầu rồng được ban thưởng xuống đất, nghiêm giọng: "Ngoại trừ nó thì còn ai nữa?"

Rốt cuộc lão tổ tông cũng là người hiểu lí lẽ, Trương thị lau nước mắt nói: "Còn có Cảnh Diễm nữa ạ."

Lão tổ tông vừa nghe có Cảnh Diễm thì không còn lo lắng chút nào, phất tay nói: "Được rồi, khóc cái gì. Trời không sập được đâu, có sập xuống cũng còn có bà già ta chống đỡ."

Trương thị bị mắng không dám nói lại, ánh mắt nhìn về cây trượng đầu rồng, cung kính thưa vâng.

"Một nhà có con gái, trăm nhà tới cầu thân, tuy bà già ta không biết tại sao thằng nhóc kia cũng nhìn trúng con bé, nhưng ít nhất có thể chứng tỏ được một điểm, người ta cũng là người có mắt nhìn, biết tốt xấu."

Chu thị liền cười theo nói: "Người mà lão tổ tông nhìn trúng sao có thể kém được, chắc chắn phải là nhất của nhất, nếu không sao người ta lại tới giành chứ."

Lão tổ tông cười xòa: "Ta thích nghe lời này. Yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Con dâu à?"

"Có con dâu."

Đôi mắt tinh tường của lão tổ tông lóe lên, "Hôm nay là Thanh minh, qua hai ngày nữa là có thể sai bà mai đến Cố phủ xác định mọi chuyện. Thế tử Anh Quốc công có muốn vuốt râu hùm thì cũng phải xem ý tứ ở trong cung mới được."

Trương thị nghe mà nửa hiểu nửa không, trong cung thì có liên quan gì được, chẳng lẽ lão tổ tông lại hồ đồ rồi.

Trong Ngự Thư Phòng, bầu không khí yên lặng bao trùm.

Triệu Cảnh Diễm, Tưởng Hoằng Văn, Ân Lập Phong, Tô Tử Ngữ quỳ thành một hàng, trên người trên mặt đầy những "chiến tích", nào sưng mặt, nào miệng đổ máu, nào quần áo xộc xệch... Ân Lập Phong là đẹp nhất, tóc tai bù xù giống như con quỷ vậy.

Bảo Khánh đế ngồi phía trên lạnh lùng nhìn bốn người quỳ phía dưới, nét mặt thản nhiên, không nhanh không chậm lần chuỗi tràng hạt trong tay mình.

Trước thư án, hai người đứng một trái một phải, tư thái như rồng như phụng.

Người đàn ông đứng bên trái khoảng ba mươi tuổi, vận cẩm bào màu trắng, lưng dài vai rộng, khí chất bất phàm, khí thế như rồng như hổ. Mắt sâu môi mỏng, mũi cao thẳng tắp, đôi mắt sắc bén, khóe mắt hơi xếch lên, người đó chính là Thụy vương Triệu Cảnh Giác.

Đứng bên phải là Hiền vương Triệu Cảnh Vĩ, so với Thụy vương mà nói, Hiền vương trông có vẻ hiền hòa, tuấn tú hơn.

Lúc này đây, hai người ai nấy đều mang suy nghĩ riêng.

Hôm nay đúng dịp Thanh minh, hai người phụng chỉ vào cung cúng bái tổ tiên, tất cả các hoàng tử hoàng tôn đều không dám vắng mặt, nhưng chỉ có lão Bát chạy ra ngoài đánh nhau với người ta, thật là gan to bằng trời.

Hoàng đế giận tím mặt, ra lệnh bắt trói lão Bát về, vốn tưởng rằng sẽ đánh cho một trận, nào ngờ chỉ phạt quỳ một canh giờ, hơn nữa một câu trách mắng cũng không có.

Triệu Cảnh Diễm quỳ nửa ngày, cảm thấy chân đau nhức, dứt khoát ngồi bệt xuống đất, mở miệng: "Phụ hoàng, sức khỏe nhi thần yếu ớt, người muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng luôn cho nhanh."

"Bộp!" Bảo Khánh đế vỗ mạnh lên mặt bàn.

Mọi người giật thót, đầu càng cúi thấp hơn.

Thụy vương hả hê trong lòng, ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng, nói: "Lão Bát, sao đệ có thể nói chuyện với phụ hoàng như vậy?"

Triệu Cảnh Diễm trợn trắng mắt, vặc lại: "Nhị ca, đừng ở đó mà đứng nói chuyện không đau lưng như vậy, huynh thử quỳ một canh giờ xem?"

Hiền vương chau mày: "Làm sai thì phải chịu phạt, phụ hoàng bắt đệ quỳ cũng là muốn để đệ tự kiểm điểm. Đường đường là hoàng tử mà đập vỡ tấm biển của phủ người ta, còn ra thể thống gì nữa."

Triệu Cảnh Diễm xoay người qua, cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng xuống, nói: "Tam ca, lời này Bát đệ nghe không hiểu. Người làm sai đâu chỉ có mình đệ, dựa vào cái gì huynh chỉ nhằm vào đệ mà nói vậy."

"Đệ…"

"Tam ca, dù gì thì đệ cũng là huynh đệ ruột thịt của huynh, huynh không thể chỉ biết giúp cho người ngoài như vậy chứ."

"Bát đệ, ta chỉ nói một cách khách quan mà thôi."

"Nói cái…!"

Triệu Cảnh Diễm quát: "Huynh không nhìn thấy mặt đệ sưng cả lên rồi sao. Cái tên này dám đánh cả vương gia, hôm nay đệ mà nuốt trôi cục tức này thì đệ không phải họ Triệu."

"Bát đệ!" Thụy vương đột nhiên lên tiếng, "Không được ăn nói hồ đồ." "Nhị ca, trong lòng Bát đệ thấy uất ức lắm. Lục tiểu thư Cố gia là người lão tổ tông nhìn trúng, người mai mối cũng đã tới cửa cầu thân, vậy mà cái thằng nhãi này không biết trời cao đất dày, dám cướp người ngay trong tay lão tổ tông."

Triệu Cảnh Diễm hung hăng trừng Ân Lập Phong, phẫn nộ nói: "Đệ thấy tức thay cho lão tổ tông."

"Cứ tức giận là có thể đập vỡ biển hiệu của người ta sao. Bát đệ, đệ cũng giỏi thật đấy?" Đại náo phủ Anh Quốc công, đánh Tô Tử Ngữ bị thương, vậy mà còn dám ăn nói hùng hồn, đúng là hiếp người quá đáng. Hiền vương càng nghĩ càng tức giận.

Triệu Cảnh Diễm đổi một tư thế ngồi khác, cười lạnh: "Tam ca, nếu vương phi của huynh bị thằng khác dòm ngó, huynh sẽ làm con rùa rụt cổ sao?"

"Đệ…" Hiền vương tức nghẹn họng.

"Tam ca bào chữa cho tên ranh này như vậy, hay là... việc phủ Anh Quốc công đi cầu thân là ý của Tam ca?"

"Ăn nói xằng bậy!" Hiền vương không ngờ lão Bát lại đổ vấy chuyện này lên người mình, vội vàng mắng một câu.

"Chà, đệ hiểu rồi."

Triệu Cảnh Diễm vừa vỗ cái đùi hơi đau của mình vừa cười lạnh: "Huynh muốn lôi kéo Cố gia đúng không?"

"Ăn nói hàm hồ."

Hiền vương vừa liếc nhìn Hoàng đế vừa quát to, "Một Cố gia nhỏ bé như vậy, bản vương không thèm để vào mắt."

Triệu Cảnh Diễm cười xấu xa: "Cố gia nhỏ bé đương nhiên không lọt được vào mắt Tam ca, nhưng Tề vương thúc ở sau lưng Cố gia thì sao?"

Hiền vương bị hỏi nghẹn lời. Không ngờ lão Bát lại dám hỏi một câu xảo trá như vậy, thật đúng là nham hiểm. Đương nhiên gã muốn lôi kéo lão Tề vương, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, người ta rõ ràng là người của lão Nhị.

Thụy vương đứng đối diện chợt đăm chiêu, cúi đầu, che đi sự lạnh lẽo trong mắt. Thì ra người lão Tam muốn lôi kéo là lão Tề vương, ta đã quá xem thường gã rồi.

Còn lúc này đây, ngón tay đang lần tràng hạt của Hoàng đế chợt dừng lại, người chau mày, nhìn về phía Hiền vương.

Hiền vương thấy tình hình không ổn liền quỳ xuống, nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng chỉ vừa mới biết chuyện, tuyệt đối không có ý này. Đều là do lão Bát ăn nói hàm hồ, nhi thần bị oan."

Triệu Cảnh Diễm không biết sống chết còn lẩm bẩm thêm một câu, "Hứ, ai biết là thật hay giả."

"Triệu Cảnh Diễm…" Hiền vương đứng gần nên nghe rõ mồn một, tức muốn nổ phổi.

"Hoàng thượng!"

Ân Lập Phong đột nhiên mở miệng, "Chuyện này không liên quan gì đến Hiền vương. Thần thích Lục nha đầu, muốn cưới nàng ấy về, chỉ đơn giản như vậy thôi ạ." Triệu Cảnh Diễm cười lạnh, coi như tên này vẫn chưa ngốc hết thuốc chữa, vào thời khắc mấu chốt còn biết phải bảo vệ ai.

"Ngươi thích là nhất định phải cưới về sao? Vậy ta nói, ta thích Hằng Nga trên trời thì sao, cưới về được không? Ân Thế tử, làm người phải biết mình biết ta."

Ý tại ngôn ngoại, Cố Thanh Hoàn không phải người ngươi có thể tơ tưởng, cút qua một bên.

"Ngươi càn quấy bá đạo, trai chưa vợ, gái chưa chồng, dựa vào cái gì ta không được cầu thân."

"Đương nhiên ngươi có thể cầu thân, nhưng bản vương lại không hiểu, Lục tiểu thư Cố gia đó mới khỏi bệnh điên có ba tháng, cho hỏi Thế tử gia thích điểm nào của người ta?"

Lời vừa nói ra, cả Thụy vương, Hiền vương đều không hẹn mà rùng mình, ánh mắt âm trầm quan sát khuôn mặt của Ân Lập Phong.

Lão Bát hỏi rất đúng. Ân Lập Phong mắt cao hơn đỉnh, bao nhiêu con gái thế gia đều không lọt nổi vào mắt hắn ta, tại sao lại thích ngay một người điên.

Đương nhiên Ân Lập Phong không thể nói ra sự thật trong đáy lòng mình, chỉ có thể cứng cổ lên mà nói: "Hắn có thể thích được, tại sao ta lại không được."

Khóe mắt Triệu Cảnh Diễm quét qua Tưởng Hoằng Văn, ánh mắt hai người giao nhau trong tích tắc rồi dời đi.

Thế là, Tưởng Hoằng Văn thở dài, "Thế tử gia, chuyện hôn nhân đại sự, Hoằng Văn không thể tự làm chủ, Hoằng Văn không thể không cưới người lão tổ tông thích được."

Lời này giống như giáng thẳng một bạt tai lên mặt Ân Lập Phong vậy. Người ta cầu thân là vì lão tổ tông; còn ngươi thích là vì cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui