Thịnh Thế Kiều Y

PHÂN DÍNH LÊN TẬN ĐẦU RỒI

"Nguyệt nương, bây giờ trong lòng ta chỉ nghĩ đến một chuyện. Đi hâm nóng lại thuốc rồi mang tới đây cho ta!" Một câu nói của Thanh Hoàn đã chặn miệng Nguyệt nương lại.

Uống thuốc xong, Thanh Hoàn ăn một bát cháo trắng cho ấm bụng, rồi lại ngủ mất.

Nguyệt nương cẩn thận đắp chăn cho tiểu thư, chỉ một lúc sau người Thanh Hoàn đã đẫm mồ hôi, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ngay lúc Thanh Hoàn đang dần thoải mái hơn, Quận chúa đã lại giáng vào mặt Thư di nương một bạt tai.

"Tiện tỳ, ngươi muốn làm bỏng chết ta để tiện bề lấy lòng lão gia, sớm ngày cho ngươi làm chính thê hả?"

Thư di nương sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất: "Quận chúa tha mạng, nô tỳ không dám."

Hoa Dương nghiến răng, cười lạnh, nói: "Đừng tưởng rằng có chút nhan sắc thì có thể không biết trời cao đất dày, vào viện của ta phải tuân theo quy củ của ta. Ngươi vốn dĩ chỉ là một nô tỳ, bưng trà dâng nước, trải chăn trải chiếu là bổn phận của ngươi. Vậy mà ngay cả trà cũng không bưng nổi, có thể thấy quy củ của chủ tử cũ tệ thế nào."

"Vâng, Quận chúa."

"Cút đi, nếu còn bày ra cái vẻ lẳng lơ kia nữa thì đừng trách bà đây ác độc."

Thư di nương vội vàng bò ra khỏi viện của Quận chúa.

Ngô Nhạn Linh nhìn bóng lưng luống cuống của ả ta, nói với giọng khinh thường: "Mẫu thân, người việc gì phải tức giận với một ả tiện tỳ, hạ thấp thân phận của người."

"Con gái à, con còn nhỏ sao hiểu được tâm tư độc ác của đám tiện tỳ này. Nếu con không tàn nhẫn với ả thì đảm bảo ả ta sẽ leo lên đầu con ngồi ngay. Đây là mẫu thân đang thị uy."

"Mẫu thân hồ đồ rồi, người giữ khế ước bán thân của ả ta, ả có thể làm được trò trống gì. Nếu ả còn dám giở trò quyến rũ nữa thì người cứ đuổi thẳng cổ ả ta ra ngoài. Phụ thân cũng đâu phải người không hiểu chuyện."

Hai mắt Hoa Dương sáng lên, mấy hôm nay bận bịu, bà ta lại quên mất chuyện này.

Ngô Nhạn Linh xích lại gần: "Mẫu thân vẫn nên đặt tâm tư vào cái đứa ở đằng sau kia kìa."

Vừa nhắc đến kẻ này, răng Hoa Dương lại bắt đầu ngứa. Bà ta trầm giọng, nói: "Bên phía lão thái phi đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội thôi."

"Thật sao ạ?" Ngô Nhạn Linh hớn hở trong lòng.

Hoa Dương thêm đắc ý, "Hoàn toàn chính xác." "Quận chúa, Đại thiếu nãi nãi tới."

Hai mẹ con liếc nhìn nhau, vội vàng ngừng cuộc đối thoại. Hoa Dương chỉnh trang lại váy áo, Ngô Nhạn Linh thì xoay người đi vào trong phòng.

Rèm cửa được vén lên, Quản thị đi vào, bên cạnh có một nha hoàn, trong tay nha hoàn xách một hộp đựng thức ăn.

Hoa Dương đảo mắt qua, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn.

Quản thị tươi cười tự nhiên, lệnh cho nha hoàn đặt hộp đồ ăn lên, bưng ra hai cái bát sứ hoa văn hoa sen và đám mây: "Rảnh rỗi nên làm chút điểm tâm, không phải thứ gì cao sang cho lắm, mời Nhị thẩm nếm thử."

Không có chuyện gì đã chẳng lên tòa Tam Bảo, Hoa Dương lại là người vô cùng dày dặn kinh nghiệm. Bà ta phủi bụi chẳng hề tồn tại trên người, cười nói: "Hiếm khi cháu dâu lại nhớ đến ta, ta cũng đang hơi đói, vừa hay nếm thử xem sao."

Quản thị đích thân dùng đôi đũa gắp vội mấy miếng điểm tâm, dâng lên trước mặt Hoa Dương.

Hoa Dương nếm thử, khen vài câu rồi uống ngụm trà, nói: "Người đâu, đưa một ít qua cho tiểu thư. Cháu dâu, mau ngồi đi."

Quản thị vâng lời ngồi xuống, nhìn tỳ nữ hầu hạ bốn bên, Hoa Dương hiểu ý, xua tay bảo người lui ra.

Trong phòng đã không còn người ngoài, Quản thị lấy ra một tờ giấy từ ống tay áo, đưa tới: "Nhị thẩm xem thử."

Hoa Dương đón lấy tờ giấy, ánh mắt sáng ngời, đúng là muốn gì được nấy, không ngờ đây lại là khế ước bán thân của Thứ di nương. Vừa đưa đồ ăn tới, vừa dâng lên khế ước bán thân, xem ra Quản thị này có chuyện muốn nhờ vả rồi đây.

Hoa Dương không vội, bưng chung trà uống, im lặng chờ Quản thị mở lời.

Quản thị biết rõ không thể giấu nổi, buồn khổ nói: "Nhị thẩm, Thứ di nương này vốn là người của phòng cháu dâu, là một người lẳng lơ tới tận cốt tủy. Để một người như vậy trong phòng, quyến rũ trái tim của các vị gia, lén lút làm chuyện xấu, nói này nói nọ trước mặt các gia, chuyện bẩn thỉu gì cũng có thể làm được."

Quận chúa vừa nghe lời này, sâu trong đáy lòng cũng rất tán đồng. Vẫn là chính phòng biết chỗ khổ tâm của chính phòng, nha đầu trèo lên giường, có mấy kẻ là lương thiện.

"Nhị thẩm dám đấu tranh với người đàn ông của mình, quả thật chính là anh hùng giữa rừng son phấn. Tuy cháu dâu vô dụng nhưng cũng không thể nhìn Nhị thẩm bị những kẻ tiện tỳ này tính kế, chỗ này có chút lễ mọn, mong Nhị thẩm nhận cho."

Hoa Dương được nịnh nọt thì vô cùng sảng khoái. Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ này, chẳng phải chỉ có mình bà ta là dám vả thẳng mặt đàn ông sao?

"Cháu dâu à, ta cũng không giấu cháu làm gì. Thư di nương này đúng là một nhân vật ra trò. Giữa ban ngày ban mặt, ả ta lại… thật đúng là dâm loạn."

Cố Nhị gia mới nạp di nương, đang đà mê muội sự mới lạ này. Nhưng chỉ trách là bên cạnh lại có một Quận chúa, cho nên không dám quá mức làm càn, buổi tối đều nghỉ ở phòng của chính thất, nhưng thỉnh thoảng cũng lén tranh thủ cơ hội sung sướng.

Có câu trời không phụ lòng người. Hai ngày nay nghỉ phép ở nhà, Cố Nhị gia nhân dịp Quận chúa bận rộn, liếc mắt đưa tình với Thư di nương, cũng không biết sao lại thông đồng với nhau đến thư phòng.

Nếu lẳng lặng không gây ầm ĩ gì thì cũng chẳng sao. Nhưng Thư di nương kia vừa dính vào người đàn ông liền rên rỉ, lúc hứng thú quá còn gào cả lên. Ả ta khiến Cố Nhị gia vừa mừng vừa sợ, uy phong vượt trước kia gấp mấy lần.

Gào to như vậy, cho dù mèo hoang chó hoang ngoài ba dặm cũng có thể bị gọi đến, huống chi là Quận chúa.

Bên này hai người thỏa thuê xong, quần áo còn chưa kịp mặc, bên kia người của Quận chúa đã qua đây mời. Cố Nhị gia thấy tình hình không ổn, phủi mông chạy thẳng ra khỏi phủ.

Chỉ tội nghiệp cho gương mặt xinh đẹp, mơn mởn của Thư di nương đã trúng một thiết sa chưởng của Quận chúa. Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện dâm loạn, ta lại chẳng chỉnh chết ngươi.

Quản thị biết tỏng mấy thứ này, than khẽ, vẻ mặt kiểu muốn nói lại thôi.

Hoa Dương sảng khoái nói: "Ta biết hôm nay cháu tới ắt có chuyện muốn nhờ nên mới đưa khế ước bán thân này cho ta, vậy cháu cứ việc nói đi."

Quản thị than thở: "Nhị thẩm đúng là người thông minh nhất. Chỉ là người thông minh đến mấy cũng không phòng nổi tiểu nhân quấy phá. Nhị thẩm à, người nên đề phòng Thư di nương nhiều hơn. Ả ta ở phòng cháu mấy năm, mặc dù cũng lẳng lơ nhưng rốt cuộc cũng không làm ra chuyện không thể chấp nhận như này. Làm sao mà vừa đến viện của Đại nãi nãi đã quyến rũ Nhị thúc chứ."

Chân mày Hoa Dương nhếch lên, ánh mắt lóe lên sự ác độc.

Bà ta đã nghi ngờ vấn đề này từ lâu, một tiện tỳ lấy đâu ra lá gan để làm chuyện như vậy, chắc chắn phải có người ở phía sau làm chỗ dựa mới đúng. Nhìn khắp Cố phủ, kẻ không những đối đầu với bà ta, lại còn hận bà ta thấu xương thì chỉ có ả ngu xuẩn Chu thị kia thôi.

Quản thị thấy vẻ mặt bà ta thay đổi, lập tức rơi vài giọt nước mắt, khổ sở nói: "Phận con cháu không dám nói nhiều, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ! Cháu dâu không cầu xin gì khác, chỉ mong nhà cửa êm ấm thì mọi chuyện mới suôn sẻ."

Một câu nói có ý riêng, khiến Hoa Dương vô cùng tức giận.

Còn nhà cửa êm ấm, mọi chuyện suôn sẻ? Chu thị này ích kỷ, rút ruột của hồi môn của nhị phòng không nói, bây giờ lại bố trí một ả tiện tỳ đến phòng của bà ta, phân đã trét lên tận đầu bà ta rồi.

Bà ta cắn răng, nói: "Ta tự hỏi mình, từ lúc vào Kinh thành cũng chưa từng bạc đãi bà ta, chuyện gì cũng tuân theo lễ nghĩa, nhưng bà ta…"

Quản thị liếc mắt nhìn, uyển chuyển nói: "Nhị thẩm à, có một số việc đều là họa từ miệng mà ra. Rốt cuộc Nhị thẩm cũng nói thẳng thắn quá, đáng lẽ người không nên dùng cái kẻ ở bên ngoài kia để đâm vào tim bà ấy, đây chính là điều mà bà ấy kiêng kỵ nhất… Ôi chao!"

Quản thị thấy mình nói lỡ miệng, vội vàng che miệng lại, hấp tấp đứng dậy làm lễ nói: "Nhị thẩm nghỉ ngơi đi, cháu dâu xin cáo lui."

Ài… Sao đang nói dở lại đi chứ, cơn tức giận của ta còn chưa tiêu hết mà. Hoa Dương đảo mắt, sau rồi lại im lặng.

Lúc Ngô Nhạn Linh đi ra thì thấy mẫu thân chống cằm thất thần, cô ta đi tới, cầm khế ước bán thân trên bàn lên nhìn, cười lạnh nói: "Đông viện không cho mẫu thân sống yên ổn, vậy mẫu thân nên đâm cho bà ta một nhát dao nữa. Ăn miếng trả miếng, xem lần sau bà ta còn dám hay không."

Hoa Dương cũng đang nghĩ như vậy, tán thưởng liếc nhìn con gái, nghiến răng nói: "Con nói không sai, bà ta có thể gài một di nương khiến ta buồn nôn, ta cũng gài một di nương để khiến bà ta tức điên lên thì thôi. Người đâu!"

Đàm ma ma nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng chạy đến: "Quận chúa có gì dặn dò."

Hoa Dương cười đắc ý, nói: "Ngươi đến vương phủ một chuyến, xin lão thái phi làm giúp ta một chuyện…"



"Đại thiếu nãi nãi, Đàm ma ma vừa ra khỏi phủ rồi." Lan Nhi lau mồ hôi, khẽ bẩm báo.

Quản thị vừa nghe vậy, mừng đến mức vội vã đặt chén trà xuống, "Thật sao?"

"Nô tỳ nhìn thấy rất rõ, còn đi theo một đoạn đường, nhìn dáng vẻ thì là đi về phía phủ lão Tề Vương."

"A di đà phật!"

Quản thị chắp hai tay vào nhau, thở phào. Quận chúa phái người đến phủ đó, xem ra đã nghe hiểu những lời bản thân ám chỉ rồi.

Lan Nhi lo lắng nói: "Thiếu nãi nãi, Quận chúa nhất định sẽ động đến kẻ ở bên ngoài đó sao?"

Quản thị nói nhỏ: "Với tính cách của Quận chúa thì quá nửa sẽ làm như vậy. Chúng ta cứ yên lặng chờ xem thôi."

"Vẫn là thiếu nãi nãi có cách." Tiểu Cốt khoan khoái nói.

Quản thị vừa nghe lời này không những không vui mà còn tỏ ra lo lắng: "Đây cũng là ta bị ép, sau này đại phòng của chúng ta sẽ không được yên ổn nữa rồi."

Lan Nhi không cho là vậy: "Thiếu nãi nãi sợ gì chứ, Đại gia sắp về rồi, kẻ bên ngoài kia cũng chỉ là để làm ra vẻ thôi."

"Ngươi đừng nói bậy." Quản thị nguýt cô ta một cái, trên mặt có ý cười.

"Thiếu nãi nãi, Đại thiếu gia đang nổi nóng ở thư phòng, người đến xem thử xem sao."

Ý cười lập tức biến mất, vẻ mặt Quản thị toát ra sự căm ghét.

Từ sau khi thi trượt, chỉ cần không hài lòng là Đại thiếu gia liền đập phá đồ đạc, tính cách cũng trở nên thất thường, ngay cả ba di nương vẫn luôn được yêu chiều cũng không dỗ dành nổi.

Nửa đêm khuya khoắt mấy hôm trước, hắn ta còn chạy đến phòng cô ta, không nói hai lời đã xốc chăn lên làm chuyện vợ chồng, khiến cô ta đau đớn không thôi, mệt mỏi cả nửa ngày.

Lan Nhi thấy thiếu nãi nãi không phản ứng gì, vội vàng nói nhỏ: "Người vẫn nên đi xem thử thì hơn."

Quản thị hít một hơi, dù trong lòng không muốn nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.



Thanh Hoàn tỉnh lại đã gần đến canh năm.

Chẳng biết y phục trên người đã được thay một bộ sạch sẽ khác từ lúc nào. Cô định gọi người nhưng rồi nghĩ đến mình vừa bệnh, nhất định là Nguyệt nương và Xuân Nê đã phải trông coi mệt mỏi, cô lại im lặng ngồi dậy, lười biếng tựa vào mép giường.

Thành Hoàn thất thần nhìn mặt đất, trong lòng khá lo lắng.

Mọi chuyện cho đến lúc này vẫn đang đi theo hướng dự đoán của cô, một kế hoạch là lật lại vụ án hai phủ Tiền, Thịnh năm đó, một kế hoạch khác chính là giúp Thọ vương thượng vị. Hai đường cùng song hành, cuối cùng hội tụ cùng một chỗ.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn một kế hoạch nữa, và kế hoạch này cô không đề cập với bất kỳ ai, đó chính là khiến Tô gia gặp xui xẻo.

Chỉ có điều, muốn gây sóng gió ở Kinh thành cũng không phải chuyện đơn giản, làm sao mới có thể loại bỏ được Tô gia đây… Thanh Hoàn chậm rãi nhắm mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui