Thịnh Thế Kiều Y

Tiểu Bảo hiếu kỳ hỏi: "Lão đại, chuyện gì vậy?"

Thịnh Phương thở hắt ra, nói rất bình tĩnh: "Phò tá Thọ vương đăng cơ."

Hai mươi người lập tức trợn trừng mắt, hít mạnh một hơi vào. Nếu việc này là thật, sau này, đám giặc cướp bọn hắn... sẽ thành công thần?

Thịnh Phương làm như không thấy vẻ giật mình của các huynh đệ, song vẻ mặt tức giận của người đàn ông kia bỗng hiển hiện trước mắt hắn. Thọ vương Triệu Cảnh Diễm, rốt cuộc là người như thế nào...

"Lão đại, có khách tới."

"Người nào?" Thịnh Phương hoàn hồn.

"Là... kẻ họ Tưởng kia."

Tốc độ nhanh thật. Mày kiếm của Thịnh Phương nhướng lên, người cũng đã bước ra ngoài.

Tưởng Hoằng Văn đứng thở hổn hển, tay đặt trên vai A Ly, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Phương cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt quanh năm luôn lạnh te của mình.

"Huynh đệ, xưng hô như thế nào?"

Người này là phu quân của muội muội, dáng vẻ anh tuấn, phong thái phi phàm, vừa nhìn đã biết là con cháu thế gia, cũng không tệ lắm.

Thịnh Phương ôm quyền nói: "Họ Hồ tên Dũng."

Nói dối không chớp mắt.

Ngươi mà họ Hồ, Tưởng Thất gia ta đây cắt đầu xuống làm cầu đá ngay lập tức.

Tưởng Hoằng Văn khẽ mấp máy môi: "Nghe giọng huynh thì hình như là người phương Nam?"

Thịnh Phương cũng không giấu giếm, cao giọng nói: "Người ở phủ Hàng Châu, Giang Nam."

Tưởng Hoằng Văn hấp háy mắt, biết mà còn hỏi: "Thật đúng là khéo, nhà cha mẹ vợ tương lai của ta cũng từ Giang Nam đến. Hồ huynh và Lục tiểu thư quen nhau sao?"

Trong lời nói mang theo ý thăm dò, Thịnh Phương đáp rất thoải mái: "Lúc trước được muội ấy cứu, sau đó kết làm huynh muội. Lần này gặp lại, ta cũng rất bất ngờ."

Nhận làm huynh muội, câu trả lời đúng là rất đặc biệt, vậy tính ra, chẳng phải Hồ Dũng là Đại cữu tử* của hắn sao?

(*) Cữu tử: Anh vợ.

Tưởng Hoằng Văn nhìn hắn, vừa lúc Thịnh Phương cũng nhìn lại, trong mắt cả hai đều toát ra vài phần phức tạp.

Thịnh Phương ôm quyền nói tiếp: "Lần này muội muội gặp nạn, ta quyết định dẫn theo các huynh đệ xuống núi, bảo vệ muội ấy. Tuy có phụ tấm thịnh tình của vương gia, nhưng cũng tính là chiêu an, bỏ ác theo thiện. Xin vương gia yên tâm, huynh đệ bọn ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện giết người cướp của nữa."

"Cái này..." Tưởng Hoằng Văn hơi đau đầu.

Thịnh Phương lấy trường kiếm ra, ngón tay vận công rồi búng nhẹ, trường kiếm gãy đôi: "Kẻ thất tín, kết quả sẽ như kiếm này."

Hắn đã nói đến thế, Tưởng Hoằng Văn cũng không tiện mở miệng nữa. Có điều Tưởng Hoằng Văn có thể xác định được rằng, có vẻ hắn ta đến đây hơi bị phí công, người ta đã có cách đối phó từ trước rồi.

Lúc Cố Thanh Hoàn tỉnh dậy, trời đã tối.

Bên ngoài tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử đứng hầu, nghe được tiếng động bèn đi vào phòng ngay. Vừa vào phòng, hai tỷ muội đồng thời hít vào một hơi, trong phòng có mùi lạ.

"Ngân Châm đâu?" "Bẩm tiểu thư, Ngân Châm bị Tưởng Thất gia gọi đến thư phòng rồi."

Nhất định là gọi người đến tính sổ sách. Cố Thanh Hoàn mỉm cười, để hai người đỡ mình ngồi xuống.

"Tiểu thư cảm thấy thế nào?" Tối qua, Diệp Thanh thấy tiểu thư nôn ra máu mà sợ hết hồn, trong lòng vẫn rất lo lắng.

Cố Thanh Hoàn hít sâu mấy hơi, lồng ngực cũng không có cảm giác khác thường: "Máu này nhổ ra được mới tốt, cố nén trong lồng ngực mới càng mắc tội. Giúp ta rửa mặt đi."

Diệp Tử bước lên trước nói: "Tiểu thư, Kim phủ truyền tin đến nói, lúc hửng sáng, Tưởng Thất gia đi đến núi Vương Ngạn."

"Ồ." Hai mắt Cố Thanh Hoàn sáng lên, quả nhiên hắn đã sinh nghi.

"Tiểu thư mau thay áo trong đi, trong phòng này vẫn có mùi máu tươi." Diệp Thanh ngửi thử rồi nói.

Cố Thanh Hoàn nhìn qua áo của mình, trên cổ áo dính vệt máu nhỏ, cô mới gật đầu bảo: "Giúp ta thay áo."

Đổi xong áo quần, mùi máu không giảm mà còn nồng nặc hơn, đến cả Cố Thanh Hoàn cũng ngửi thấy: "Lát nữa mang chăn đệm ra ngoài phơi một lát."

"Vâng, tiểu thư."

Dứt lời, Diệp Tử đã bưng chậu đồng vào.

Sau khi rửa mặt, Cố Thanh Hoàn húp một bát cháo nhỏ, ăn thêm vài cái bánh ngọt đã thấy no rồi.

"Dìu ta đi mấy bước."

Cố Thanh Hoàn hạ quyết tâm phải nhanh chóng khỏe lại, không thể để tiếp tục như vậy được. Biểu ca đã xuất hiện, chuyện cô cần làm còn rất nhiều, một khắc cũng không thể để lãng phí.

Đi vài vòng, Cố Thanh Hoàn đã ra đầy mồ hôi.

Hai cô tỳ nữ rất tinh mắt, lập tức đi dặn nha hoàn Tưởng phủ đun nước nóng, cẩn thận hầu hạ Cố Thanh Hoàn tắm rửa.

Vết thương cũ của Cố Thanh Hoàn tái phát đã mười ngày, đây là lần đầu tiên cô tắm rửa. Cô thoải mái thở ra một hơi thật dài. Sau khi tắm xong, Diệp Thanh, Diệp Tử lại mang thuốc mỡ đã nấu sẵn, bôi trên mảnh băng gạc, dán trước ngực tiểu thư.

Thuốc mỡ lành lạnh mang theo mùi thảo dược rất nồng được đắp lên, Cố Thanh Hoàn cảm thấy lồng ngực thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ có điều, lại có mùi máu tươi phảng phất, quanh quẩn nơi đầu mũi mãi không tản đi được.

Cố Thanh Hoàn đang nghi hoặc không biết mùi này từ đâu thì Chu thị mặt ủ mày ê đi vào, nói ngay vào trọng điểm: "Muội muội, thằng bé này hôm qua ầm ĩ cả một đêm, cũng không biết là làm sao, muội giúp ta xem thử đi."

Con út của Chu thị là Siêu Nhi mới tròn ba tuổi, trông kháu khỉnh, bụ bẫm, vô cùng đáng yêu. Lần đầu tiên Cố Thanh Hoàn đến Tưởng gia đã chẩn mạch cho nó một lần.

Nha hoàn ẵm đứa bé đến, Cố Thanh Hoàn chẩn mạch, nhìn gai lưỡi rồi nói: "Đang lúc chuyển mùa, từ Xuân sang Hè, trẻ con dễ bị cảm lạnh, hẳn là gặp gió lạnh nên giờ hơi sốt."

Chu thị vội hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Đại thiếu nãi nãi đừng vội, đây là bệnh vặt, uống vài thang thuốc là khỏi thôi. Để thằng bé ra vườn phơi nắng nhiều hơn, đừng bế nó cả ngày, chăm lo cho nó như con gái vậy."

Chu thị biết con trai không sao mới thở phào: "Muội muội không biết rồi, thằng bé này trời sinh đã không thích vận động, để nó xuống cho nó tự đi thì lập tức khóc ầm lên, thật sự là ta cũng không biết phải làm sao."

Con cháu danh gia vọng tộc, trừ bà vú ra còn có mười mấy nha hoàn, bà tử đi theo sau lưng, hầu hạ đứa trẻ như hầu hạ tổ tông, vì vậy đứa nào đứa nấy đều yếu ớt, bộ dạng như thể gió thổi là gục.

Cố Thanh Hoàn lại nhớ đến lúc mình còn bé, trong phòng chỉ có hai nha hoàn, một bà vú. Mẫu thân cũng không gò bó cô, cả ngày để cô và đệ đệ chạy nhảy quanh vườn, vì vậy thân thể cực kì khỏe mạnh, chẳng mấy khi đau đầu phát sốt cả.

Cố Thanh Hoàn mỉm cười, đang định nói tiếp thì Tam phu nhân Hàn thị vội vàng đi vào, ngẩng đầu thấy Chu thị đang ở đây, lại thấy Siêu Nhi bên cạnh bèn vội hỏi: "Thằng bé bị bệnh gì?"

Chu thị bước tới hành lễ, cười nói: "Chỉ là bị gió lạnh thổi, hơi phát sốt thôi, không phải chuyện gì to tát."

Hàn thị dặn dò mấy câu, sau đó nói với Cố Thanh Hoàn: "Đứa trẻ ngoan, Lục ca của con mới vừa nôn mửa, phải làm sao đây? Còn hai ngày nữa là phải thi Đình rồi."

Chu thị đang mang bế con trai ra ngoài, nghe nói như thế bèn quay trở lại nói: "Tam thẩm đừng lo lắng quá, Thanh Hoàn muội muội không thể đi được, Tam thẩm đỡ Lục đệ sang đây để muội ấy xem sao." 

Hàn thị không nhúc nhích, ánh mắt nhìn quanh khuê phòng, vẻ mặt hơi khó xử.

Cố Thanh Hoàn biết Hàn thị đang nghĩ gì: "Tam phu nhân, con là đại phu, không cần để ý chuyện nam đại nữ phòng* kia. Khám bệnh là việc quan trọng hơn cả."

(*) Nam đại nữ phòng: Đối với người đàn ông đã trưởng thành, người phụ nữ phải biết giữ khoảng cách, tránh dẫn tới điều tiếng thị phi.

Hàn thị vui mừng đáp: "Đứa trẻ ngoan, làm khó cho con rồi, ta lập tức dìu người vào."

Thì ra Lục gia đã đến trước cửa viện.

Cố Thanh Hoàn khẽ cười, liếc nhìn hai tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử. Hai người họ nhanh chóng giúp cô mặc áo quần ổn thỏa, sau đó đỡ cô ra gian ngoài.

Cố Thanh Hoàn bắt mạch, lại xem sắc mặt, gai lưỡi, sau đó lại để Lục gia nằm ngửa trên sập gỗ, dùng tay đè bụng hắn, kiểm tra một lượt.

Tưởng Lục gia là một thư sinh, vì vậy trước giờ khám bệnh, bắt mạch đều là các nam đại phu đã có tuổi. Cô gái trước mặt đây, nói năng nhỏ nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp mà đoan trang, hắn ta không khỏi ngại ngùng mà đỏ bừng mặt, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.

Sau khi chẩn mạch, trong lòng Cố Thanh Hoàn đã có kết quả. Cô không kê đơn thuốc, chỉ bảo Tưởng Lục gia vươn mười ngón tay ra, đâm kim lên mỗi đầu ngón tay.

Hàn thị khó hiểu: "Thanh Hoàn à, thế này là sao?"

Cố Thanh Hoàn cất kim châm cứu đi, cười nói: "Tam phu nhân, mạch tượng của Lục gia rất ổn định, bựa lưỡi hơi dày và nhờn, cũng không phải mắc bệnh gì, chỉ là ngày thi Đình gần kề, quá lo âu mà ra."

"Chuyện này..." Hàn thị kinh ngạc.

Cố Thanh Hoàn quay sang nhìn người thanh niên tiều tụy trước mắt: "Nếu Lục gia tin ta, vậy cất sách vở đi, đốt hai cây hương an thần, ngủ một ngày một đêm, sau đó ăn uống đầy đủ rồi vào cung thi Đình. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lục gia chắc chắn chiếm một trong ba vị trí đầu."

Tưởng Lục gia sờ đầu không biết làm sao, nhưng đáy lòng thì đã thấy vui sướng: "Vậy có được không?"

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Lục gia là người đọc sách, hẳn cũng biết đạo lý hăng quá hoá dở, dây đàn căng quá thì dễ đứt. Đánh giặc còn chú trọng tới việc nghỉ ngơi dưỡng sức, huống hồ là chúng ta. Diệp Thanh, lấy hay cây hương an thần cho Lục gia. Tam phu nhân, hai ngày này cần cho Lục gia ăn uống thanh đạm chút."

Hàn thị vừa nghe con mình chắc chắn nằm trong ba vị trí đầu, mừng rỡ không thôi, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hoàn càng thêm dịu dàng. Ôi, lão tổ tông đúng là bất công, cứ quyết gả con bé cho lão Thất, nếu gả con bé cho lão lục nhà mình thì...

Tiễn mẹ con Hàn thị đi, cả người Cố Thanh Hoàn cũng mệt mỏi quá mức, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Tiểu thư!"

Diệp Thanh, Diệp Tử la toáng lên, vội bước đến đỡ cô.

"Ta không sao!"

Cố Thanh Hoàn được hai người đỡ đến bên giường, sau khi nằm xuống, mới mệt mỏi nói: "Xem bệnh cho người khác cũng rất đơn giản, chẳng qua là do thân thể này của ta còn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa."

Tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử cũng đã biết y thuật của tiểu thư bất phàm, nhưng lần đầu chứng kiến tận mắt, vẫn không khỏi kinh ngạc. "Tiểu thư gắng dưỡng bệnh, sẽ có ngày khỏi hẳn thôi." Diệp Tử khẽ khàng an ủi.

Cố Thanh Hoàn yếu ớt mỉm cười không nói gì.

Diệp Thanh nhịn không được mà nói: "Nghe Trần Bình nói, lúc tiểu thư còn ở Giang Nam, thường xem bệnh miễn phí cho bách tính, người chịu ân huệ của tiểu thư không biết bao nhiêu mà kể. Vào Kinh thành, bản lĩnh của tiểu thư không thể phát huy được, há chẳng phải là một điều đáng tiếc sao?"

Cố Thanh Hoàn nheo mắt lại.

Trước giờ, mục đích khám bệnh giúp người khác của cô rất đơn giản, đó là muốn thông qua bệnh nhân để thu thập các tin tức cần thiết cho bản thân, tìm hiểu kĩ lưỡng tình hình quan trường chốn Giang Nam. Dựa vào đó, cô cuộn thành những sợi dây, rồi từ chúng lại đan thành tấm lưới, để có thể sống một cách thoải mái trong Cố phủ. Đồng thời, cô cũng sử dụng danh tiếng của Kim thần y để hấp dẫn người mà cô muốn gặp đến. Mà bây giờ...

"Kinh thành không như Giang Nam."

Cố Thanh Hoàn chỉ đáp một câu rồi không nói gì nữa. Cô chỉ mong sớm điều tra ra manh mối vụ việc hai nhà Tiền, Thịnh, để bản thân có càng nhiều thời gian và tinh lực sử dụng y thuật, tạo phúc cho bách tính.

Hai tỷ muội Diệp Thanh nhìn tiểu thư, không hiểu rõ được thâm ý trong lời này.

Cố Thanh Hoàn lại cười nói: "Diệp Tử, ngươi đi báo tin cho Trần Bình, bảo hắn mấy ngày này phái người trông chừng Lương Hi cho cẩn thận."

"Vâng, tiểu thư."

Đúng lúc này, Ngân Châm vén rèm đi vào, liếc nhìn ra hiệu cho hai tỷ muội kia. Hai người đều lui ra ngoài.

"Tiểu thư, đây là tiền lời của tiền trang, người xem xem."

Cố Thanh Hoàn nhận xấp giấy, nhìn sơ qua một lượt, khóe miệng cười cong cong.

Ngân Châm đắc ý cười nói: "Tiểu thư, dù chúng ta chỉ có một phần, nhưng cũng được không ít bạc đâu."

Cố Thanh Hoàn quở trách nhìn Ngân Châm: "Về sau sẽ càng nhiều hơn. Được rồi, Thất gia còn nói gì không?"

"Có, Thất gia bảo nô tỳ trông coi sổ sách, cứ năm ngày kiểm kê một lần."

Chuyện này cũng nằm trong dự liệu, Cố Thanh Hoàn gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui