Thịnh Thế Kiều Y

Thịnh Phương chần chừ rồi nói: "Người đun nước, vậy càng tiện cho việc hạ độc trong nước. Như vậy có thể thấy, chắc chắn là hắn ta. Sau khi hạ độc, hắn ta lẳng lặng trốn thoát, chắc chắn rất thông thuộc địa hình Thịnh phủ."

"Ý của ca ca là, người này đã ẩn nấp trong Thịnh gia từ lâu rồi?"

Thanh Hoàn bừng tỉnh, cô và Thịnh Phương nhìn nhau, trong lòng cả hai đều vô cùng sợ hãi.

Nếu thật sự như vậy, chuyện sáu năm trước Thái tử mưu phản, Tiền gia xảy ra hỏa hoạn, Thịnh gia bị tiêu diệt tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà là có người đã bày ra thiên la địa võng từ trước.

Huynh muội hai người cùng rùng mình, liên tục suy đoán.

Dường như trong đầu có một giọt mực rơi xuống hồ nước trong, khiến cảm xúc của Thanh Hoàn bị nhuộm thành một màu đen đặc, cô thì thào: "Người có thể bày ra được một tấm lưới to lớn như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Nhưng dù có là người thông minh hơn nữa cũng sẽ để lại dấu vết, ca ca, muội sẽ đào kẻ đó ra cho bằng được."

Thịnh Phương hơi sợ hãi.

Bỗng nhiên hắn nhớ lại lời mẫu thân đã nói trước khi lâm chung.

"Phụ thân con vì giang sơn của Triệu gia mà bán mạng, cuối cùng lại rơi vào kết cục này... Mẫu thân không cam tâm. Người ta nói cây cao đón gió, trong tay Thịnh gia nắm một nửa quân quyền, Thịnh gia vững thì Thái tử vững; Thịnh gia đổ thì Thái tử đổ. Con à... con cũng không cần phải phí công điều tra là kẻ nào đã ra tay, dù thế nào cũng chỉ có thể là mấy kẻ đó mà thôi. Con nhất định phải báo thù cho phụ thân con."

Thanh Hoàn và Thịnh Phương đều rơi vào trầm tư.

Tuy rằng đã tìm được manh mối với tên người Hồ đó, nhưng cả hai hoàn toàn không hề thấy phấn khích mà ngược lại còn cảm thấy phiền muộn, nặng nề.



Giờ Dậu hai khắc, Quỳnh Đài Điện, tiệc rượu ca múa đang đến lúc cao trào, Hoàng thượng Hoàng hậu ngồi trên nơi cao.

Ở phía bên trái Hoàng đế, một hàng tám bàn gỗ đàn hương, tương ứng ngồi theo thân phận là hai vị lão vương gia Túc thân vương, Tề vương; tiếp theo chính là Thụy vương Triệu Cảnh Giác, Hiền vương Triệu Cảnh Vĩ, Khang vương Triệu Cảnh Đan, Tĩnh vương Triệu Cảnh Doãn, Thọ vương Triệu Cảnh Diễm.

Ở phía bên phải Hoàng đế tổng cộng có ba hàng, đều là phi tần hậu cung, người ngồi đầu là Ân Quý phi.

Ngoài điện, bên trái là quan viên nắm giữ chức vụ quan trọng trong triều, bên phải là những tiến sĩ mới được bổ nhiệm kì này, tất cả đều căn cứ theo thứ tự để xếp chỗ ngồi, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tần Hoàng hậu cười rất tươi, nâng ly kính rượu với Hoàng đế.

Bảo Khánh đế mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Hoàng hậu, phi tần bên dưới nhìn thấy cảnh này, bất giác khóe mắt liếc qua nhìn Ân Quý phi.

Trong hậu cung, mỹ nhân vô số, người thật sự có thể đối chọi với Hoàng hậu chỉ có một mình Ân Quý phi. Nhưng hôm nay, Ân Quý phi lại chỉ vận một bộ trang phục màu xanh, trang điểm rất đơn giản, thậm chí bà ta còn không hề tỏ ra đố kị, giống như đã quen với cảnh ân ái mặn nồng của đế hậu.

Ánh mắt của Tần Hoàng hậu dần dần biến đổi, phút chốc ý cười trên mặt càng rộ hơn.

Ân Quý phi này cũng biết học khôn ra rồi, biết trong trường hợp này, cho dù trang điểm thế nào thì tầm mắt của đám người cũng chỉ tập trung về phía người làm Hoàng hậu như bà ta mà thôi. Người ấy mà, điều đáng quý nhất là phải biết mình biết ta, dùng sắc để tranh sủng thì không thể nào lâu dài được. Bà có thể ngồi lên vị trí Hoàng hậu, cai quản lục cung, không phải chỉ dựa vào Thụy vương và gia thế sau lưng mà còn có cả sự kính trọng của Hoàng đế. Ngày sau, khi Thụy vương lên ngôi thì cũng sẽ là lúc cả nhà Ân thị ngươi bị tiêu diệt.

Ân Quý phi cảm giác được ánh mắt của Hoàng hậu và chúng phi tần đều đang tập trung vào mình, nhưng chỉ rũ mắt nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai.

Hoàng hậu thì sao?

Xa xôi không nói, chỉ cần nói Lục Hoàng hậu thôi, uy phong nửa đời, cuối cùng con trai và nhà mẹ đẻ chẳng phải cũng thất bại thảm hại sao.

Nhìn tiếp Tôn Hoàng hậu, đích mẫu trên danh nghĩa của Bảo Khánh đế. Con trai ruột bị giết, tuy bà ta được phong làm Thái hậu cao quý vô cùng, nhưng có ai biết được mỗi thời mỗi khắc đều nằm trong tầm mắt của người khác. Chưa đầy hai năm ngắn ngủi, bà ta đã chết vì bị giam lỏng.

Hổ báo trong rừng tranh đấu đều đọ sức bền, kẻ có thể cười đến cùng mới chính là người chiến thắng thật sự. Chẳng qua cũng chỉ là một buổi yến tiệc nho nhỏ, để Tần Hoàng hậu bà huênh hoang thì đã sao.

Ân Quý phi giật mình, ngước mắt nhìn về chỗ ngồi ở đối diện, không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm như màn đêm. Bà ta chỉ vờ như không có gì mà lướt qua.

Bảo Khánh đế thấy đã đến giờ lành, hắng giọng một tiếng, ca vũ đàn sáo lập tức lui ra hết.

"Dạ yến hôm nay, trẫm rất vui mừng. Từ ngày Trẫm đăng cơ đến nay, bốn biển thái bình, tám phương yên ổn, trên triều đường có hiền thần phụ tá, lục cung có Hoàng hậu cai quản, đây là phúc của trẫm."

Lời vừa nói ra, quần thần xúc động, Tần Hoàng hậu càng xúc động đến rơi nước mắt, ánh mắt nhìn Bảo Khánh đế mang theo tình ý nồng đượm.

"Các tiến sĩ mới được bổ nhiệm, tương lai các ngươi chính là thần tử đắc lực của trẫm, là trụ cột của nước nhà, cần phải làm việc trung tín, trong lòng có dân, công chính liêm minh, mới không phụ lòng mong đợi của trẫm đối với các ngươi. Nào, trẫm mời chư vị một ly."

Mỗi câu mỗi từ truyền đến tai các tiến sĩ mới bổ nhiệm rất rõ ràng, những khuôn mặt trẻ tuổi mang theo dáng vẻ rạng ngời, cùng nhau nâng ly rượu, hô to vạn tuế.

Bảo Khánh đế chỉ nhấp môi, sau đó đặt ly rượu xuống nói tiếp: "Hôm nay huynh trưởng của trẫm, Túc thân vương trở về sau chuyến du lãm, trẫm và huynh trưởng, tình như thủ túc, máu mủ ruột già, ly rượu này, trẫm kính hai vị huynh trưởng của trẫm."

Túc vương và lão Tề vương cúi mình, nâng ly cùng uống cạn ly rượu.

Uống xong, Túc thân vương cười ha ha, cao giọng nói: "Đại Chu ta sở dĩ có được cảnh thanh bình khắp chốn, đó là do có Hoàng thượng thương nước yêu dân, tiến hành cải cách đổi mới. Bản vương đề nghị chư vị kính Hoàng thượng một ly, chúc Hoàng thượng sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi, cầu trời xanh phù hộ cho Đại Chu ta giang sơn vững bền, xã tắc trường tồn."

Túc thân vương đã trên dưới năm mươi, xếp thứ chín trong đồng lứa, ánh mắt sắc bén, chân mày hình chữ bát, vô cùng phong độ, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, vừa lên tiếng đã toát ra khí thế rất uy phong lẫm liệt.

Đám người xúc động, đồng thanh phụ họa, quân thần cùng nhau chúc mừng. Nhưng chỉ có một người đang nghiêng người, tay chống cằm trợn trắng mắt, bộ dạng như bùn nhão không trát được tường vậy. Người này chính là Triệu Cảnh Diễm.

Vô vị quá đi, vô vị quá, ca công tụng đức, toàn là mấy lời văn vẻ mà thôi.

Hắn lười biếng bưng ly rượu lên, ngoái cổ nâng ly với Tưởng Hoằng Văn đang ngồi bên ngoài, hai người trao đổi ánh mắt rồi uống ly rượu của mình.

Một hơi uống cạn, sắc mặt hắn bỗng trở nên âm trầm. Nhớ lại Đông chí sáu năm trước, cũng là yến tiệc trong cung, lúc đó huynh trưởng vẫn còn là Thái tử, được ngồi bên dưới Hoàng đế, hắn và Tưởng Hoằng Văn vì đánh bạc một đêm nên đến trễ. Phụ hoàng vì việc này mà nổi cơn thịnh nộ, ném ly rượu qua, huynh trưởng che chở cho hắn, trán bị ly rượu ném trúng mà bầm tím.

Triệu Cảnh Diễm thầm than trong lòng, ca múa mừng cảnh thái bình mà lại không có huynh trưởng, chung quy cũng không phải là viên mãn.

Triệu Cảnh Diễm đang buồn chán, bỗng thấy A Ly lấp ló ngoài cửa điện, hắn nhíu mày, nhân lúc người khác không để ý, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

A Ly thấy vương gia đi ra, lập tức đưa chiếc bình sứ trong tay qua, "Gia, đây là thuốc giải rượu."

Mắt Triệu Cảnh Diễm sáng lên, "Cô ấy đưa sao?"

"Chính là Lục tiểu thư đưa ạ."

A Ly ngẫm nghĩ, tự chủ trương mà thêm một câu, "Lục tiểu thư bảo vương gia uống ít thôi, tránh hại đến sức khỏe."

Ây dô, câu này bản vương thích nghe.

"Cô ấy đang làm gì?"

A Ly ngập ngừng một chút nói: "Bẩm gia, Lục tiểu thư đang đãi rượu tiễn đám sơn tặc đó."

Triệu Cảnh Diễm nghe vậy thì nụ cười biến mất, vẻ mặt lạnh tanh. Còn đãi rượu đưa tiễn, lưu luyến chia tay, thật là... bỏ đi, bỏ đi, nể mặt tên đó là người của Thịnh gia, hắn nhịn.

Cũng ngay lúc này, mười mấy cung nữ xếp thành hàng dài nối đuôi nhau đi vào, trên tay bưng những đĩa sứ Thanh Hoa, thái giám phất cây phất trần, giọng the thé hô: "Canh bạch ngọc phỉ thúy… Dâng"

Triệu Cảnh Diễm bị giọng nói của thái giám làm cho giật mình, hắn trợn trắng mắt với A Ly, cầm bình sứ trở lại buổi tiệc. Nhưng hắn vừa ngồi xuống, cúi đầu liền nhìn thấy trên bàn là bát nước canh với mấy cái lá xanh xanh nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Hắn ghét bỏ cầm thìa gạt qua gạt lại, tự lẩm bẩm: "Dạ yến trong cung mà lại ăn thứ giẻ rách gì thế này, hây dà."

Tĩnh vương Triệu Cảnh Doãn ghé người qua nói: "Bát đệ, phụ hoàng ăn chay, canh này là làm cho phụ hoàng."

Triệu Cảnh Diễm ngước mắt nhìn lên phía trên, đúng lúc nhìn thấy phụ hoàng cầm chén sứ lên, ăn vài thìa súp, nét mặt trông như có vẻ khen ngợi.

Nhớ lại tô cháo nhạt nhẽo vô vị lúc trước, ly rượu Triệu Cảnh Diễm vừa đặt lên môi liền khựng lại.

Mẹ ơi, nhọc nhằn mãi mới trèo lên được ngôi cửu ngũ chí tôn, vậy mà cả ngày còn ăn chay, cũng không biết cuộc sống còn gì thú vị nữa.

Không đợi Triệu Cảnh Diễm chửi cha mắng mẹ xong, hai mươi tiến sĩ đã đi vào nội điện, dâng lên những bài thơ từ mới sáng tác, người dẫn đầu chính là Lục gia Tưởng phủ.

Triệu Cảnh Diễm ung dung nhìn hắn ta, trong lòng ít nhiều cũng có chút đắc ý.



Đêm đã về khuya.

Tiệc rượu trong Kim phủ đã tàn, Thanh Hoàn bảo mọi người về nghỉ hết, còn cô và Thịnh Phương ở trong thư phòng trò chuyện.

Tiền Phúc và mọi người không dám quấy rầy hai người, chỉ có thể đứng canh ở bên ngoài.

Trời vừa sáng, Thập bát gia liền phải khởi hành. Chuyến đi này phải qua nghìn núi vạn sông, không biết khi nào mới có thể gặp lại, huynh muội hai người nhất định là có nhiều lời muốn nói với nhau lắm.

Nguyệt nương ngáp một cái, khẽ nói: "Xem ra chắc cũng phải hết một đêm, bảo người hầu chuẩn bị ít cháo và đồ ăn nhẹ đi."

Giọng Ngân Châm lảnh lót: "Tôi đi ngay đây."

Trong thư phòng, Thanh Hoàn đang cùng Thịnh Phương bàn về binh pháp.

Nhờ một chuyến xuống sông Vong Xuyên, lối suy nghĩ của cô đã sâu sắc tới mức, người thường không thể nào biết được, đường ca vào quân đội, vừa hay rất cần sử dụng những thứ này.

Thịnh Phương nghe đến chăm chú hăng say, thỉnh thoảng cũng nói thêm vào vài câu. Ánh nến hắt lên khuôn mặt huynh muội hai người, đồng hồ cát lặng lẽ chảy xuống, cả căn phòng bỗng trở nên ấm áp.

… 

Giờ Tý một khắc, gió dần nổi lên.

Trong Di Xuân Cung, một tên thái giám vội vàng chạy tới gõ cửa cung.

Một lát sau, cửa cung mở ra, thái giám chạy vào trong điện, chỉ phút chốc sau, Tần Hoàng hậu lo lắng, vịn tay Tinh Tuyết đi ra khỏi điện, vội vàng ngồi lên chiếc kiệu đang chờ sẵn ở trước điện.

Cửa phủ Thọ vương, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, người hầu canh cửa mắt nhập nhèm bò dậy mở cửa.

Kẽo kẹt một tiếng, cánh cổng bằng gỗ nặng nề hé ra một khe hở, thái giám nội thị gấp gáp gọi lớn, "Hoàng thượng đột nhiên hôn mê, sắp không ổn rồi."

Nói xong, tiểu thái giám chạy vào màn đêm nhanh như một làn khói. Người hầu bỗng đổ mồ hôi lạnh kinh hãi, ba chân bốn cẳng chạy vào trong nhà.

Cùng lúc này, phủ Thụy vương, Hiền vương cũng có nội thị tới báo tin.

Trong cung lúc này cũng đã rối tinh rối mù, Hoàng hậu xõa tóc đứng trước long sàng, còn cung nữ thái giám đang quỳ đầy xung quanh.

Giờ Tý hai khắc, trong tẩm điện của Hoàng thượng truyền ra một tiếng kinh hô, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, nếu Hoàng thượng không tỉnh lại, e rằng mấy người bọn họ chỉ có chữ "chết".

Cùng quỳ với cung nhân còn có phi tần Sở Tiệp dư, bà ta chỉ mặc bộ trung y, tóc tai tán loạn, mặt đầy nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui