Thịnh Thế Kiều Y

Giọng nói lanh lảnh của tiểu thái giám làm cho người trong điện giật mình.

Tần Hoàng hậu chau mày, nghiêm giọng khiển trách: "Ai cho ngươi kinh động tới lão tổ tông? Mau mau mời người vào." Lão tổ tông là người mà cả Hoàng thượng cũng kính trọng, thân phận không hề tầm thường, không thể đối đãi thờ ơ.

Lời vừa nói xong, đã có tiếng "Cộc... cộc…" truyền tới, bà lão tóc bạc phơ chống quải trượng đi vào.

Triệu Cảnh Diễm vừa nhìn thấy cây quải trượng đó, không thể không âm thầm hô một tiếng hay với lão tổ tông, tiếp đó ánh mắt của hắn lại liếc qua người ở phía sau bà.

Thanh Hoàn tự nhiên, thoải mái ngẩng đầu lên thì thấy trong ngoại điện rộng lớn có một đám thái y đang quỳ.

"Sao lão tổ tông lại đến đây thế này?" Tần Hoàng hậu bước tới nghênh đón.

Tăng thị đẩy tay lão Thất ra, run run uy phong định quỳ xuống hành lễ, "Lão thân thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Tần Hoàng hậu sao dám để người quỳ xuống, vội đỡ dậy nói: "Lão tổ tông không cần khách khí, mau ngồi xuống."

Tăng thị vẫn không ngồi xuống mà tới trước mặt Ân Quý phi hành lễ.

Hoàng hậu còn không dám nhận cái lễ này, Ân Quý phi càng không thể nhận được, liền nói: "Lão tổ tông mau miễn lễ."

Tăng thị bấy giờ mới ngẩng, đầu ưỡn ngực nói: "Nghe nói Hoàng thượng bệnh nặng, lão thân lòng như lửa đốt, nên đưa một đại phu đến đây chẩn bệnh cho Hoàng thượng."

Lúc này mọi người mới nhìn thấy cô gái đứng sau lưng lão tổ tông, là một cô gái rất xinh đẹp.

"Sao có thể là cô?"

Hiền vương trợn tròn mắt, bất giác sờ lên gáy, hắn có hóa thành tro cũng nhận ra được cô gái này chính là kẻ điên đã cắn hắn, Lục tiểu thư Cố phủ.

Thanh Hoàn không lên tiếng, nét mặt bình tĩnh giống như không nghe thấy lời của Hiền vương, chỉ lùi nửa bước về sau. Nửa bước này là lùi cho lão tổ tông và Triệu Cảnh Diễm thấy.

Trên đường đi cô đã suy nghĩ thấu đáo rồi, Tưởng phủ là gia tộc thi thư, trong chính trị luôn đứng ở vị trí trung lập, tuyệt đối không thể can thiệp vào chuyện trong cung, vì vậy tin tức Hoàng đế bị bệnh nặng chắc chắn là do Triệu Cảnh Diễm truyền ra ngoài.

Vì vậy, chuyến đi này của lão tổ tông rõ ràng là vì Hoàng đế mà đến, đằng sau hoàn toàn không phải vì tên Triệu Cảnh Diễm.

Tên này đã muốn để cô chữa bệnh cho Hoàng đế, vậy cũng không thể nào để một cô gái yếu đuối như cô múa đao chém vỡ đống gai độc chắn đường.

Cô còn chưa ngốc đến mức độ đó đâu.

Một bước này, người khác thì chỉ cho rằng cô bị lời của Hiền vương dọa cho sợ hãi, chỉ có lão tổ tông và Triệu Cảnh Diễm hiểu rõ thâm ý trong đó.

Triệu Cảnh Diễm chớp mắt, đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy tới trước mặt lão tổ tông, bất mãn nói: "Lão tổ tông, người đang đùa sao, nha đầu này vừa mới khỏi bệnh điên, sao có thể trị bệnh được?"

Tăng thị gõ mạnh quải trượng đầu rồng một cái, nói: "Cháu thì hiểu cái gì, tuy nó ngốc nghếch từ nhỏ, nhưng nó vẫn là người của Tiền gia. Người của Tiền gia từ trong bụng mẹ đã biết đọc sách y rồi."

Mọi người vừa nghe thấy vậy, không khỏi nghĩ, lão tổ tông này có khi nào cũng điên rồi hay không?

Là người hành y, nếu không học tập rèn luyện mấy năm, mấy chục năm thì làm sao có thể trị bệnh cứu người. Cái khác không nói, chỉ nói tới những người trong Thái Y Viện thôi, người nào không phải đầu treo xà nhà, chùy đâm cổ, khổ luyện mà thành cơ chứ. "Lão tổ tông, ngoại tổ mẫu…"

Triệu Cảnh Diễm không biết làm thế nào, tức tối nói: "Người đừng làm rối thêm nữa, người về đi."

Tăng thị sầm mặt, cầm cây trượng đầu rồng đập về phía Thọ vương, mọi người đều giật thót, chỉ thấy trên cái trán trắng bóc của Triệu Cảnh Diễm nổi lên một cục u lớn.

"Ui…"

Theo tiếng kêu của Triệu Cảnh Diễm, mọi người đều hít mạnh một hơi.

Tăng thị tức giận nói: "Ta nói nó có thể thì nhất định có thể. Nếu không trị khỏi bệnh của Hoàng thượng, lão thân tự kết liễu trước điện này."

Triệu Cảnh Diễm sờ trán mình, đau tới nhe răng trợn mắt, lão tổ tông à lão tổ tông, giả vờ khí thế là được rồi, người cũng đâu cần đánh thật đâu, đau quá!

Tăng thị trừng hắn một cái. Tiểu tử thối, nếu không làm thật sao có thể hù cho người khác sợ, những người này đều là yêu quái, có tình huống nào mà chưa từng thấy qua chứ.

Tần Hoàng hậu giật mình hoảng hốt, liền cản lại: "Lão tổ tông, tuyệt đối không thể…"

"Hoàng hậu nương nương!"

Đôi mắt Ân Quý phi lóe lên sự lạnh lùng, bà ta đột nhiên lên tiếng.

"Lão tổ tông đã thề độc như vậy, cứ để người thử đi, lỡ như có thể cứu được cũng không chừng. Nhưng thần thiếp cũng phải nói trước, Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn, thân thể của thiên tử, lỡ như không trị được, lão tổ tông và kẻ điên này phải…"

Hiền vương là người nào, gã lập tức lĩnh hội được ý trong đó. Một kẻ điên sao có thể trị bệnh, đúng là chuyện cười cho cả thiên hạ này rồi.

Lão tổ tông là người của Tưởng gia, người đứng sau lưng là lão Bát, lão Bát gần đây lại thân cận với lão Nhị, đúng lúc nhân cơ hội này khiến tên kia xui xẻo, như vậy cơ hội đăng cơ của bản thân sẽ càng lớn hơn.

Hiểu rõ điểm này, Hiền vương hừ lạnh, nói: "Người đâu, đỡ lão tổ tông vào nội điện."

"Khoan đã!"

Thụy vương nghiêm giọng lạnh lùng nói: "Thân thể của thiên tử, há có thể đùa giỡn, người đâu, tiễn lão tổ tông hồi phủ."

Hiền vương có thể nhìn rõ tình huống đương nhiên Thụy vương cũng nhìn ra được.

Bất luận phụ hoàng có tỉnh lại hay không thì tình hình đều có lợi với hắn, huống hồ gì muốn ngồi vững giang sơn này thì sự ủng hộ của lão Bát cực kì quan trọng, sao hắn có thể để lão Bát và Tưởng phủ rơi vào cảnh nguy hiểm được.

Ân Quý phi nở nụ cười trào phúng, "Thụy vương ngăn cản có phải là không muốn Hoàng thượng sớm tỉnh lại không?"

Bà ta vừa nói ra, sắc mặt Thụy vương liền trở nên khó coi.

Là người làm con, tất cả đều không thể vượt qua một chữ "hiếu". Năm đó Bảo Khánh đế giết sạch anh em hoàng thất, nhưng cũng chỉ có thể "cung kính" tôn mẫu thân của Thái tử làm Thái hậu.

Một khi tội danh bất hiếu chụp vào đầu, cho dù hắn ta có đăng cơ thì cũng khó có thể thu phục được lòng dân.

Tần Hoàng hậu phẫn nộ: "Quý phi khăng khăng muốn một kẻ điên chữa bệnh cho Hoàng thượng là có dụng ý gì đây. Lão tổ tông đã cao tuổi nên hồ đồ, lẽ nào Quý phi cũng hồ đồ nốt?"

Nét mặt Ân Quý phi hơi biến đổi nhưng lại không hề có nét sợ sệt, bà ta nói: "Người hồ đồ không phải là bản cung, bản cung chỉ biết lão tổ tông lớn tuổi như vậy, nhưng lại quan tâm đến sức khỏe của Hoàng thượng, tuy rằng hành sự có hơi không thỏa đáng nhưng chung quy vẫn trung thành khẳng khái, thậm chí còn thề độc sẽ tự kết liễu tại đây. Thử hỏi trong điện có nhiều thái y như vậy, ai dám... ai có lá gan này!"

Bà ta chợt cao giọng, mang theo sự bá đạo, không đợi Tần Hoàng hậu phản kích, bà ta đã tỏ ra đau khổ: "Hoàng thượng sủng ái thần thiếp, lúc này đây thần thiếp chỉ biết, bất kể là xấu hay tốt, chỉ cần có thể cứu Hoàng thượng, để người tỉnh lại, thần thiếp nguyện thử một lần. Hoàng thượng, nếu người còn không tỉnh lại, thần thiếp chỉ biết đi theo người thôi!" So sánh hai người thì rõ ràng nước cờ của Quý phi cao tay hơn. Nếu Tần Hoàng hậu còn ngăn cản thì chính là đại bất kính.

Ánh mắt của Triệu Cảnh Diễm thoáng đăm chiêu, đột nhiên hắn vỗ ngực giậm chân, miệng gào lên: "Con m* nó, bằng bất cứ giá nào bản vương cũng phải giúp phụ hoàng tỉnh lại. Lão tổ tông, cháu cùng điên với người, kẻ trung thành không được hồi báo, ông trời ơi, ông không có mắt mà."

Trương thái y quỳ bên dưới nhìn cục diện trước mắt liền bò dậy, "Vương gia... vương gia... tuyệt đối không thể được... Hoàng thượng người…"

"Con m* nó, cút ra cho ta."

Triệu Cảnh Diễm hất cằm, một cú đá đã tung thẳng vào giữa ngực Trương Hoa, Trương Hoa trợn ngược mắt, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

"Lão tổ tông, mời người!"

Tăng thị tóc bạc phơ cầm cây quải trượng chống mạnh xuống nền nhà, nói bằng giọng mạnh mẽ, chắc nịch: "Hai vị nương nương, lão thân không đi vào nữa, xin hãy ban cho lão thân một ly rượu độc, lão thân ngồi đây chờ chết."

Bà cụ vừa nói ra lời này, người trong điện đều cảm động tới nghẹn ngào. Hoàng đế tỉnh lại, người sống, Hoàng đế không tỉnh, người chết. Thử hỏi thiên hạ này, có mấy người phụ nữ có thể có được sự quyết đoán như bà.

Mọi người cảm thán, Tưởng gia được lòng Hoàng đế không phải không có đạo lý, chỉ riêng sự trung thành này thôi đã đủ khiến người ta động lòng.

Nhưng mà, để một người điên chữa bệnh, lẽ nào lão tổ tông thật sự già quá nên hồ đồ rồi, lỡ như trị không được, há chẳng phải...

Cố Thanh Hoàn biết rõ nội tình, âm thầm thở dài.

Lão tổ tông à, người thật sự là một người lợi hại, chỉ với phần biểu diễn này thôi, người đã đứng trên người đời rồi, con dù là người đã sống hai đời cũng chỉ có thể cam lòng bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Cô nhìn Triệu Cảnh Diễm, trong mắt lóe lên nụ cười giễu cợt, nhấc chân lên bước vào thế giới màu vàng.

Triệu Cảnh Diễm nhăn mày, ánh mắt này là đang oán trách hắn sao?

Thanh Hoàn vừa tiến vào nội điện liền ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, cô hít sâu một hơi, nhưng lúc muốn ngửi kỹ hơn một chút thì lại không nắm bắt được mùi thơm đó nữa.

Trước long sàng, nội thị Lý công công quỳ dưới đất, đang cầm tay áo lau nước mắt.

Ánh mắt của Thanh Hoàn lướt qua người ông ta, nhìn vào bên trong. Màn gấm trùng trùng, trên bốn góc của màn gấm, mỗi góc có một đầu rồng bằng vàng ròng, bên trên còn được trang trí bằng ngói vàng, phỉ thúy khắc hoa văn long phụng, lưu vân.

Trên long sàng, thấp thoáng một thân hình, ở một góc trước long sàng, quần áo rơi đầy đất, trong đó Thanh Hoàn nhìn thấy trang phục của phụ nữ.

"Vén màn, thắp nến lên, mở cửa thông gió, người không có phận sự đồng loạt lui ra xa ba trượng!"

Đây là câu nói đầu tiên của Thanh Hoàn kể từ khi vào cung. 

Lời vừa nói ra, bầu không khí xung quanh chợt im phăng phắc, trong đáy mắt đám người chứng kiến có sự nghi hoặc.

Người bình thường lần đầu nhìn thấy thánh nhan sẽ bị dọa tới mức còn chẳng đi nổi, nào dám lên tiếng? Cô gái này tuổi còn nhỏ, tại sao nói năng lại gan dạ như vậy, không lẽ bệnh điên của cô ta vẫn chưa khỏi?

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt của mẹ con Tần Hoàng hậu trầm hẳn xuống. Còn mẹ con Quý phi thì lén nhìn nhau.

Triệu Cảnh Diễm nhìn thấy hết những biểu cảm nhỏ bé của đám người vào đáy mắt, trong lòng hừ lạnh.

Nha đầu này một khi đã khám bệnh, khí thế sẽ mạnh mẽ hơn bất kì người nào, dù là vua của một nước thì trong mắt cô cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi.

"Lý công công, lề mề gì nữa, còn không mau làm theo đi."

"Dạ... dạ…" Lý công tông vội vàng trả lời.

Thanh Hoàn tiến lên một bước, nhấc góc váy lên quỳ trước giường, giơ tay đặt lên mạch của Hoàng đế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hiền vương nhìn tư thế của cô, bất giác lắc đầu, dáng vẻ giả vờ giả vịt của kẻ điên này đúng là có thể hù nhau thật đấy. Nếu không phải gã từng bị cô ta cắn một phát, e là cũng không dám tin đây là cùng một người.

Trái tim của Ân Quý phi không biết tại sao lại thót lên. Động tác giơ tay bắt mạch của cô gái này, bà ta nhìn rất kỹ càng, đây rõ ràng là động tác mà một thái y dày dặn kinh nghiệm mới có được, chẳng lẽ... lão tổ tông nói thật sao?

Lần bắt mạch này, kéo dài suốt nửa tuần trà, bóng người đang quỳ kia vẫn chưa có động tĩnh gì.

Mồ hôi lạnh trên người Triệu Cảnh Diễm lại túa ra.

Rốt cuộc y thuật của Cố Lục thế nào, trong lòng hắn biết rất rõ, nếu như ngay cả cô cũng không có cách nào thì bệnh của phụ hoàng...

Chính ngay lúc này, một tiếng than thở từ trong điện vọng ra, chủ nhân của tiếng than đó ung dung đứng dậy, chậm rãi quay người lại, ánh mắt rơi trên người Tần Hoàng hậu.

"Hồi bẩm Hoàng hậu, ngày thường Hoàng thượng uống đan dược nào?"

Tần Hoàng hậu ngơ ngác, nhìn về phía Lý công công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui