Thịnh Thế Kiều Y

Cố Thanh Hoàn nói nửa thật nửa giả: "Một đĩa tôm, một đĩa thịt nai. Nghĩ lại, đấy có phải là mấy món ta thích đâu."

Đàm ma ma cố gắng nhớ lại, mặt lập tức biến sắc. Bà ta nhớ ra rồi, đó là một đĩa tôm còn nguyên vỏ cứng và một đĩa thịt nai còn dính máu.

"Hoặc là mang thuốc an thần cho ta. Đúng lúc gần đây Thái Y Viện quá nhiều việc, ban đêm ta thường mất ngủ. Nếu Đàm ma ma còn thuốc đó, chi bằng lại cho ta thêm một ít."

Khuôn mặt Đàm ma ma lúc đỏ lúc trắng, lúc lại tái xanh, bà ta xấu hổ nói: "Lục tiểu thư thật biết nói đùa."

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn rất bình thản: "Ta chưa từng nói giỡn, và con người ta trước giờ luôn ân oán rõ ràng. Đàm ma ma, bà nói nợ nần giữa chúng ta nên tính thế nào đây?"

Đàm ma ma thầm kinh hãi, nào dám ở lại đây nữa, "Bên cạnh Quận chúa không thể thiếu người hầu hạ, nô tỳ thỉnh an xong rồi, xin phép đi trước."

Đàm ma ma dứt lời, cũng không dám nhìn Cố Thanh Hoàn, lập tức cụp đuôi bỏ chạy.

"Thật đúng là biết giả ngu!" Cố Thanh Hoàn cười mỉa.

Cố Thanh Chỉ khinh thường nói: "Chỉ sợ lại đang có ý đồ xấu xa gì đấy. Muội đi nhanh đi, đừng ở lại trong phủ này nữa."

Cố Thanh Hoàn sầm mặt, một lời hai nghĩa: "Không việc gì phải sợ bà ta, sớm muộn cũng có ngày muội đòi cả vốn lẫn lãi."

Đàm ma ma ôm trái tim đang đập tình thịch chạy vào phòng.

Trong phòng, mẹ con Quận chúa đang ngồi dựa trên phản gỗ, thấy Đàm ma ma vào, ánh mắt đồng thời sáng lên.

"Thế nào?"

"Bẩm Quận chúa, Lục tiểu thư tới phủ, đầu tiên là đến phòng Trương di nương, sau đó lại đi Thọ An Đường, lúc ra bị Đại thiếu nãi nãi gọi lại, đến phòng Đại nãi nãi một chuyến, cuối cùng mới nói chuyện với Nhị tiểu thư."

Triệu Hoa Dương nhếch mép cười mỉa: "Cũng là không sót người nào."

Đàm ma ma nghĩ đến lời Lục tiểu thư uy hiếp mình, trong lòng nảy ra một ý bèn cắn răng nói: "Lục tiểu thư không đến mỗi chỗ Quận chúa. Theo lý mà nói, Quận chúa là đích mẫu của tiểu thư, dù thế nào cũng phải đến đây thỉnh an chứ."

"Thỉnh an?"

Hoa Dương cao giọng.

"Ta nào dám nhận. Bây giờ khắp cả Kinh thành đều nói, Cố nữ y bị Triệu Hoa Dương ta ngược đãi, vì không có đường sống mới phải rời khỏi Cố phủ. Ta còn cầu mong nó không cáo trạng ta trước mặt Hoàng thượng đã là phước đức lắm rồi, sao nhận nổi lời thỉnh an của nó."

Đàm ma ma hừ mũi: "Quận chúa quả là oan uổng, mấy năm nay cho Lục tiểu thư ăn ngon mặc đẹp, nào ngờ lại rơi vào tình cảnh này."

"Ta bị oan uổng nào chỉ chuyện này."

Triệu Hoa Dương xoa mặt, cười khẩy nói: "Ngươi đã quên hai cục thịt rớt xuống kia cũng bị tính lên người ta sao? Nếu không phải ta có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, chỉ sợ lúc này hai mẹ con ta đã bị đánh chết từ lâu."

Đàm ma ma căm hận nói: "Bọn họ dám!" Giọng điệu vừa cao vừa chói tai. Ngô Nhạn Linh ngồi bên cạnh, bất mãn nhìn Đàm ma ma: "Ma ma bình tĩnh, đừng ầm ĩ."

"Tiểu thư, sao ma ma đây bình tĩnh cho nổi."

Vẻ mặt Đàm ma ma đầy oán hận, bà ta cười lạnh nói: "Tiểu thư không tận tai nghe chứ, vừa nãy Lục tiểu thư... cô ta..."

"Cô ta thế nào?"

"Lục tiểu thư nói cô ta là người ân oán phân minh, muốn tính nợ cũ với chúng ta."

"Cái gì!" Triệu Hoa Dương giật mình, vỗ mép phản, còn cho là mình nghe nhầm.

Đàm ma ma vội vàng đổ dầu vào lửa: "Quận chúa, cô ta... cô ta đang khiêu khích chúng ta đấy!"

Triệu Hoa Dương trợn trừng mắt, siết tay thật chặt.

Bà ta gả vào Cố phủ, đối xử với nha đầu kia không mặn không nhạt, cũng không đánh đập mắng chửi, ngoại trừ chuyện ở chùa Diên Cổ ra, chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm.

Chẳng lẽ... Nha đầu kia đã biết chuyện ở chùa Diên Cổ? Không thể nào, người biết đều đã chết cả rồi mà?

Triệu Hoa Dương nhìn con gái, ánh mắt đầy phức tạp. Ngô Nhạn Linh khẽ lắc đầu nói: "Mẫu thân, bây giờ cô ta đi lại trong cung, tin tức nhanh nhạy, nếu muốn người không biết, trừ phi đừng làm, theo như con gái thấy, cô ta nhất định đã thăm dò được gì đó."

"Đúng... đúng... đúng... bằng không cô ta đã không nói như vậy." Đàm ma ma cũng hùa theo.

"..." Trong mắt Triệu Hoa Dương lóe lên vẻ hoảng hốt, bà ta bỗng thấy hơi do dự.

"Mẫu thân không cần hoang mang, việc này cần phải suy tính kĩ lưỡng." Ngô Nhạn Linh nói không hề hoảng loạn.

Triệu Hoa Dương ngẩng phắt lên, vẻ mặt như bị người ta vung một cái tát.

"Làm sao suy tính kĩ lưỡng. Bây giờ ai trong phủ này thấy ta cũng như thấy quỷ. Cái tên Cố Tùng Đào hèn nhát kia thì hận ta đến nghiến răng, chỉ thiếu nước nhào lên cắn xé ta thôi. Kẻ điên kia thoát cái đã thành người được bề trên tin tưởng, còn nói muốn tính nợ cũ với chúng ta. Con của ta ơi, mẹ con chúng ta bốn bề thọ địch rồi."

Ngô Nhạn Linh thản nhiên nhìn Triệu Hoa Dương, siết chặt cái khăn trong tay.

Tuy Cố gia đón hai mẹ con cô ta về phủ, nhưng rốt cuộc vẫn dính hai cái mạng. Bề ngoài Cố Nhị gia cúi đầu nhận sai, thực ra trong lòng vẫn giấu mối hận, đối xử với mẫu thân ngày càng lãnh đạm.

Lão gia, thái thái càng không cần phải nói, tìm một cái cớ đoạt lại quyền quản lý việc trong nhà của mẫu thân.

Còn về đại phòng... Ngô Nhạn Linh khẽ thở dài, cô ta sẽ không quên ánh mắt oán độc của Đại bá mẫu nhìn về phía mẫu thân.

Giờ lại thêm một Cố Thanh Hoàn ở bên nhìn chằm chằm, than ôi, đúng như lời mẫu thân nói, lần này mẹ con cô ta đã bốn bề thọ địch rồi!

Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

"Mẫu thân, người hãy nói thật với con gái đi, chuyện hai chén thuốc sẩy thai thật sự không phải do mẫu thân làm sao?"

Mặt Triệu Hoa Dương đỏ bừng, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Triệu Hoa Dương ta trước giờ đều rất thẳng thắn, nếu làm, lão nương thừa nhận; nhưng việc lão nương không làm, lão nương quyết không thừa nhận."

"Tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không phải do Quận chúa làm."

Đàm ma ma đau đớn nói giúp: "Tuy Quận chúa hận Trương di nương, nhưng người vẫn mong ả ta sinh được đứa con trai, để sau này xem như con trai ruột mà nuôi nấng, sao có thể làm ra chuyện như thế."

Ngô Nhạn Linh nghe xong, nhíu mày trầm tư. Hồi lâu sau, cô ta ngước mắt, nói đầy ẩn ý: "Trong Cố phủ này, trừ lão gia, thái thái thì chỉ còn người hai phòng. Bên nhị phòng chúng ta, mẫu thân đã không ra tay, vậy cũng chỉ còn hai di nương và bên đại phòng thôi."

"Tra, âm thầm điều tra cho ta!" Triệu Hoa Dương vỗ bàn. 

Ngô Nhạn Linh khẽ nói: "Không chỉ phải điều tra, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp đối phó kẻ điên kia nữa. Đợi đến khi cô ta đối phó, chúng ta mới đáp trả thì cũng đã muộn rồi."

Ngô Nhạn Linh ra khỏi tiểu viện của mẫu thân, nhưng đến trước cửa viện, bước chân lại chuyển hướng, đi ra ngoài viện.

Đông Nhi vội vã đuổi theo: "Tiểu thư đi đâu vậy?"

"Ta muốn đi gặp kẻ điên kia."

"Tiểu thư?"

"Ngươi sợ cái gì, ta tự biết chừng mực."

Cố Thanh Hoàn ra khỏi cửa nội viện thì thấy cách đó mấy trượng, mười nha hoàn bà tử vây quanh Ngô Nhạn Linh đi đến.

"Lục muội phải về rồi sao?" Ngô Nhạn Linh cười, bước đến chào hỏi, dáng vẻ rất thân thiết.

Cố Thanh Hoàn không tránh né, dừng chân đáp: "Đang chuẩn bị về, Linh tiểu thư có chuyện gì sao?"

Giọng điệu nhẹ bẫng, tựa như đang nói với người xa lạ, nụ cười trên miệng Ngô Nhạn Linh thoáng cứng đờ.

"Ta vừa lúc đi ngang qua, thấy muội muội ở đây nên đến chào hỏi."

"Đêm đã khuya, Linh tiểu thư về sớm đi."

"Muội muội ra phủ rồi là muốn phân rõ giới hạn với tỷ tỷ sao?"

Cố Thanh Hoàn vốn định xoay người rời đi, nghe được lời này thì dừng bước.

Cô gái trước mắt siết chặt chiếc khăn trong tay, trong mắt như có sóng nước, thoạt nhìn yêu kiều, nhu nhược biết bao.

Diễn cũng giống thật đấy, nếu người ngoài không biết chuyện thì còn tưởng họ là tỷ muội tình thâm.

Cố Thanh Hoàn cười mỉa mai, "Linh tiểu thư, trước giờ chúng ta chưa từng thân thiết với nhau, cần gì phải nói đến phân rõ giới hạn."

Câu này tựa như một cái tát giáng thẳng tới, vậy mà Ngô Nhạn Linh không giận, còn cảm thán: "Xem ra trong lòng Lục muội hận ta cùng mẫu thân."

Cố Thanh Hoàn nhìn cô ta bằng ánh mắt ý vị sâu xa, ý cười càng rõ ràng: "Lẽ nào cô đã làm chuyện trái lương tâm gì sao?"

Một câu như dao sắc chém về phía đối phương, Ngô Nhạn Linh sửng sốt.

"Ta đi trước một bước, không cần tiễn."

Cố Thanh Hoàn ném những lời này lại xong, nghênh ngang rời đi, lưng ưỡn thẳng, tựa như cây trúc.

"Tiểu thư, người đã đi xa rồi, chúng ta trở về thôi." Lan Nhi buồn bã nhìn chủ nhân.

Ngô Nhạn Linh bỗng bật cười khanh khách, trong đêm tối, tiếng cười này hơi dọa người.

"Đi nói với mẫu thân, Cố Thanh Hoàn này sớm muộn gì cũng muốn ra tay với chúng ta."

Lan Nhi bị những lời này dọa cho hồn vía lên mây: "Tiểu thư, sao... sao tiểu thư biết?"

Ngô Nhạn Linh quay sang, âm trầm nhìn Lan Nhi, "Trực giác."

Cố Thanh Hoàn đi ra khỏi Cố phủ, thở hắt một cái.

"Mẹ ơi, chuyến này tới Cố phủ, yêu ma quỷ quái gì cũng chui ra hết cả, may mà tiểu thư lợi hại." Ngân Châm liếc nhìn Cố phủ đằng sau: "Tiểu thư, chúng ta mau về thôi, cái phủ này thật là, không ở nổi nữa rồi."

Cố Thanh Hoàn dừng bước, ánh mắt hơi giễu cợt: "Nha đầu ngốc, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

"Tiểu thư vẫn nên đề phòng thì hơn."

Cố Thanh Hoàn cười khẩy: "Bây giờ người cần đề phòng là bọn họ."

Triệu Cảnh Diễm từng nói một câu rất đúng, chỉ có đứng ở một độ cao nhất định, mới có thể nhìn thấy phong cảnh khác biệt. Nhưng hắn còn nói thiếu một câu, độ cao đó phải có thể để mình nhìn xuống, khiến người khác ngước lên.

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn sáng tỏ: "Ngân Châm, câu ngươi vừa hỏi ta đã có đáp án chưa?"

Ngân Châm sửng sốt, "Tiểu thư, cái gì có đáp án?"

"Ngươi hỏi ta, rốt cuộc là ai xuống tay với con của Trương di nương?"

"Là ai?"

Cố Thanh Hoàn im lặng một chốc, khẽ nói: "Ở Cố phủ, trừ Quận chúa, chỉ còn một người có bãn lĩnh lớn như vậy."

"Đại nãi nãi!" Ngân Châm bật thốt.

Quả là một cô nương thông minh. Cố Thanh Hoàn vui vẻ gật đầu.

Nhị phòng không có con trai, Triệu Hoa Dương sẽ không ngu đến mức tự đào hố chôn mình, dùng chiêu giữ con bỏ mẹ sẽ khiến lợi ích của Triệu Hoa Dương được tối đa hóa.

Huống hồ, Triệu Hoa Dương và Chu thị là kẻ thù không đội trời chung, Liễu di nương dính vào là tác phẩm của Chu thị, Triệu Hoa Dương còn mong sao Liễu thị sinh được đứa con trai, cho Chu thị tức chết.

Mà Đại nãi nãi thì không giống vậy. Nhị phòng không có con nối dõi, Liễu di nương sẩy thai, gia sản Cố gia đều là của hai đứa con trai Chu thị. Rõ ràng, Đại nãi nãi có động cơ hơn cả Quận chúa.

Giá họa cho người, một mũi tên trúng hai con chim, quả là có thủ đoạn.

Cố Thanh Hoàn bỗng cười thoải mái: "Bảo Trần Bình đi thăm dò xem, ba tháng trước có tiệm thuốc nào bán thuốc sẩy thai."

"Tiểu thư, những việc xấu xa này không đáng cho Trần Bình ra tay."

Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, để lộ đường cong của chiếc cằm trắng nõn, tuyệt mỹ, "Nội bộ không loạn thì nào có cơ hội cho chúng ta. Ngươi nói nếu Quận chúa biết được chuyện này sẽ như thế nào?"

Ngân Châm cười hả hê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui