Thịnh Thế Kiều Y

Sắc trời dần tối, ba người đàn ông Cố gia không đạt được mục đích, chỉ đành cụt hứng trở về.

Cố Nhị gia không chút do dự, đi thẳng đến phòng Thứ di nương. Chỉ có ở trên người người phụ nữ này, ông ta mới có thể quên đi những việc phiền não, đạt được sự giải phóng cho cả tinh thần và thể xác.

Mà Cố Thị lang thì chắp tay sau lưng đứng ngoài cửa nội viện do dự một lát, cuối cùng cũng không bước vào mà đi tới thư phòng.

Ông ta đi Tây Bắc một chuyến, chịu không ít khổ, tốt xấu gì cũng là lành lặn trở về. Nào ngờ vừa về tới phủ, tình hình trong phủ đã khiến ông ta chết điếng người.

Cố Thị lang khẽ thở dài, ngã ngồi trên ghế thái sư, không hề nhúc nhích.

Tiếng bước chân khẽ vang lên, cửa thư phòng bị đẩy mở. Người đi vào là một người phụ nữ mặc chiếc áo màu vàng nhạt, bên dưới là váy xếp nếp thêu họa tiết hình mây, tóc đen tản ra, xõa tới bên hông, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Người này chính là Liễu di nương.

"Sao nàng lại tới đây?" Giọng điệu Cố Thị lang hơi lãnh đạm.

Liễu thị xuất thân là con hát, dung mạo cũng tương đối xinh đẹp, tiếng hát quyến rũ lòng người. Lúc đó Cố Thị lang mới dụ dỗ được Quản thị, sợ bị Chu thị phát hiện, thế nên mới chuộc Liễu thị về, nuôi ở bên ngoài làm ngoại thất. Dùng người này làm bình phong, che mắt Chu thị.

Chính là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kĩ, kĩ không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được.

Ban đầu, Liễu thị này cũng thật sự khiến ông ta mê đắm vài ngày, bản lĩnh hầu hạ đàn ông đó khiến người ta muốn ngừng mà không được, chỉ là lâu dần cũng không còn gì thú vị nữa.

Hơn nữa, tinh lực của ông ta đã bị người kia hút hết cả, thế nên dù nằm chung giường với Liễu thị, ông ta cũng không có hứng được.

Cố Thị lang vốn là người luôn thương hương tiếc ngọc. Liễu thị theo ông ta, khi không lại phải gánh chịu tiếng xấu thay, vì vậy trước giờ ông ta đều không tiếc gì tiền bạc với Liễu thị, chi tiêu ăn mặc đều ấn theo tiêu chuẩn của một phu nhân.

Ba tháng trước, ông ta hồi phủ đúng ngay lúc quan nội thị vừa tuyên đọc thánh chỉ xong, phụ thân ngất lịm trên mặt đất, hai vị di nương ở nội viện đồng loạt xảy ra chuyện, bởi vậy ông ta cũng không kịp hỏi nhiều.

Sau mới biết được, em dâu Triệu Hoa Dương thừa dịp ông ta không ở nhà đã đón Liễu thị vào phủ, Liễu thị lại còn lẳng lặng mang thai cốt nhục của bản thân.

Điiều càng khiến cho ông ta tức giận là Triệu Hoa Dương lòng dạ độc ác, chỉ hai chén thuốc phá thai đã khiến nội viện mất đi hai sinh mạng. Ôi, hết việc này đến việc kia, đám phụ nữ này, đúng là không yên tĩnh được phút giây nào.

Liễu di nương hờn dỗi cười nói: "Thiếp hầm canh hạt sen cho Đại gia ăn giải nhiệt."

Liễu di nương dâng chén sứ trắng tới trước mặt Cố Thị lang: "Cả ngày nhàn rỗi tù người, cũng không thể không làm chuyện gì. Đại gia nếm thử xem, thiếp hầm suốt một canh giờ."

Cố Thị lang đẩy ra, "Ta không thấy ngon miệng, nàng về trước đi."

"Đại gia?" Liễu di nương khẽ nhướng mày, toát ra vẻ quyến rũ, bàn tay ngọc chậm rãi xoa nắn bả vai người đàn ông: "Đại gia đã lâu không nghe Liễu Nhi ca hát rồi."

Tuy Cố Thị lang có hơi động lòng, nhưng hôm nay ông ta đã có dự định khác.

Hồi Kinh ba tháng, tiểu yêu tinh ghen tuông vì chuyện bản thân làm to bụng Liễu thị cho nên tránh mặt không gặp. Ông ta đã hẹn năm lần bảy lượt, tiểu yêu tinh đều lấy cớ từ chối, khiến ngọn lửa trong lòng ông ta càng cháy to hơn.

Cố Thị lang nghĩ đến cảm giác tiêu hồn ngày xưa, sao mà ngồi yên cho được. Ông ta vừa dỗ dành vừa hứa hẹn tặng thêm châu báu, nữ trang gần một vạn lượng bạc mới khiến Quản thị đổi ý, tối hôm trước cho ông ta được thỏa lòng một phen.

Ba tháng rồi chưa được chạm vào thân thể Quản thị, Cố Thị lang cực kì động tình, tựa như thác nước tuôn trào, hai người đều chưa thật tận hứng. Hôm nay trăng tròn hoa thắm, chính là cơ hội tốt.

Cố Thị lang không thể không nói một câu làm cụt hứng: "Thân thể nàng chưa tốt hẳn, đợi thêm một thời gian nữa ta lại sang phòng nàng nghe hát."

Liễu di nương xấu hổ nói: "Đại gia, thiếp dùng thuốc của Lục tiểu thư, thân thể đã khỏe hẳn rồi."

Lời này có phần dụ hoặc, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã động lòng rồi, song Cố Thị lang mới gặp Cố Thanh Hoàn trong Thọ An Đường, bởi vậy một tiếng Lục tiểu thư này, lập tức khiến ông ta biến sắc mặt.

Liễu di nương thấy vậy thì biết không còn hy vọng gì nữa, giọng nói mang theo chút tủi hờn, nói: "Liễu Nhi về trước, Đại gia đi ngủ sớm, đừng thức khuya hại thân."

"Ừm."

Cố Thị lang đáp một tiếng, xem như trả lời, làm như không thấy Liễu di nương đi ba bước lại quay lại nhìn một lần. Đợi Liễu di nương đi xa rồi, ông ta mới đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa viện, ông ta liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ thân tín bên cạnh, chủ tớ hai người không thắp đèn, cứ thế lẩn vào bóng đêm.

Đêm đen vô biên, sương mù lắng xuống, toàn bộ trở về vẻ tĩnh lặng.

Đằng sau thân cây thấp thoáng một đôi giày thêu, khóe miệng Liễu di nương nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Để ta xem xem Đại gia đi đâu."

"Di nương!"

A Bảo run rẩy bước theo: "Hay là chúng ta về đi, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì biết làm sao?"

Liễu Cẩm Hồng cười gằn: "Sợ cái gì!"

Cố Thị lang đi về hướng Bắc, xuyên qua mấy hành lang, đi qua mấy lối đường mòn, cuối cùng dừng bước trước một cánh cửa nằm khuất một góc.

Gã người hầu nhanh nhẹn nhìn xung quanh: "Gia, không có ai."

Bấy giờ Cố Thị lang mới cởi áo bào xuống, đi vào viện tử.

Quản thị chống tay lên trán, bình tĩnh nhìn cái lò sưởi nho nhỏ trên bàn, trong lò sưởi đang đốt hương, làn khói tỏa ra, vấn vít bay lên, sau đó tan ra như sương mù.

Giờ này rồi sao Đại gia còn chưa tới? Phải chăng là không tới nữa?

Cô ta đang nghĩ ngợi thì cánh cửa cọt kẹt mở ra.

"Bảo bối, ta tới rồi."

"Đại gia!" Giọng nói yêu kiều của Quản thị khẽ run rẩy.

Cố Thị lang bị một tiếng "Đại gia" này khiến cho xương cốt mềm nhũn, nhào tới như hổ đói. Cú nhào này mang theo cả sự nhớ nhung đến điên cuồng của người đàn ông.

"Bảo bối, ta nhớ nàng chết mất." Thân thể mềm mại của Quản thị run lên, bờ môi bị phủ kín, chỉ trong chốc lát đã thở hổn hển, nào còn chút sức lực.

"Tiểu yêu tinh... Xem hôm nay gia... làm sao trừng phạt nàng!" Tiếng nói mập mờ của Cố Thị lang xen lẫn tiếng thở dốc trầm thấp.

"Gia, nhẹ một chút."

Cố Thị lang thấy dáng vẻ quyến rũ đầy mê hoặc của Quản thị, bèn vội vã cởi quần áo ra.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao. Hồi lâu sau, theo tiếng gầm khẽ của người đàn ông, mọi thứ lại trở về với tĩnh lặng.

Hương hoa bách hợp xen lẫn mùi đặc trưng của việc giường chiếu càng khiến hương thơm lượn lờ trong phòng nổi bật hơn.

Cố Thị lang vuốt ve bộ ngực mềm mại của Quản thị, lười biếng nói: "Hôm nay gia có uy mãnh không?"

Sau một hồi quan hệ, Quản thị mệt mỏi, ôm ấp khuôn ngực rộng lớn của Cố Thị lang, khẽ gật đầu một cái.

Cố Thị lang thấy Quản thị như vậy, dục vọng lại nổi lên, đưa tay lần mò xuống dưới, sờ lung tung.

Quản thị giữ chặt lại, "Gia, chúng ta nói chuyện cho rõ đã, lần trước còn chưa nói gì."

Cố Thị lang nghe lời này, dùng sức xoa bóp chỗ đầy đặn của Quản thị, "Còn nói sao, còn không để gia lên trên, gia nóng ruột chết đi được."

Quản thị khẽ thở dài, tiếng thở dài này bao hàm vô vàn bất đắc dĩ, cùng sự tủi thân cực kỳ, khiến tâm trí người khác run rẩy cả lên.

"Làm sao vậy, bảo bối?"

"Nếu gia thật sự yêu thiếp, vậy nên trù tính cho thiếp, còn hơn bây giờ để thiếp phải ngày ngày nơm nớp lo sợ."

"Đồ ngốc, nàng muốn ta trù tính thế nào. Vui được ngày nào thì chúng ta vui ngày ấy, lo gì những chuyện không đâu."

Nước mắt Quản thị rơi xuống.

Cố Thị lang lau nước mắt nơi khóe mắt Quản thị, dịu dàng trấn an: "Chỉ cần ta còn ở đây, trong phủ này có ai dám tỏ thái độ với nàng?"

Quản thị nghĩ đến Chu thị uy hiếp mình, nước mắt chảy dài: "Gia... thiếp sợ, bà ấy... bà ấy đã biết."

Cố Thị lang vừa yêu vừa xót, vội vàng ôm chặt người phụ nữ của mình, cười lạnh nói: "Biết thì đã sao, nếu bà ta dám nói ra nói vào, ta lập tức bỏ bà ta."

"Gia, tuyệt đối không thể."

Quản thị sợ toát mồ hôi lạnh, mình và Đại gia đã là vi phạm luân thường, tội nghiệt nặng nề. Nếu còn vì mình mà khiến Đại gia bỏ Đại nãi nãi, vậy mình đúng là đáng chết.

Cố Thị lang cũng chỉ nói lời chót lưỡi đầu môi để Quản thị dễ chịu hơn thôi, nghe Quản thị nói vậy, ông ta liền thuận nước giong thuyền mà đáp: "Yên tâm, ta tự biết chừng mực."

"Chỉ biết lấy lời ngon ngọt dỗ dành thiếp, chờ đến hôm nào bị người câu mất hồn rồi thì còn lo cái gì đúng mực với không đúng mực."

Trong lời nói mang theo mùi ghen tuông nồng nặc, lọt vào tai Cố Thị lang lại tựa như tiếng trời. 

"Đúng là đồ ngốc, cô ta làm sao sánh được với nàng, xách giày cho nàng còn chưa xứng nữa là."

"Chuyện này khó mà chắc được, người ta vừa biết ca hát, vừa biết nhìn sắc mặt người khác, đến cả bản lĩnh hầu hạ đàn ông cũng cao hơn đám nô tỳ mấy phần. Đàn ông trong thiên hạ, ai lại chẳng yêu."

"Ta sẽ không yêu."

"Đứa bé trong bụng cô ta là của ai?" Cố Thị lang vội vàng chỉ tay lên trời thề: "Ta chỉ đụng vào cô ta mấy lần, lại còn là sau khi uống rượu."

"Chàng còn nói nữa!"

Quản thị hờn dỗi, nắm bàn tay đấm lên ngực gã đàn ông.

"Về sau không được động vào cô ta nữa."

"Nhất định ta sẽ không động, chỉ xem như nuôi kẻ nhàn hạ, nàng cứ yên tâm."

Cố Thị lang nắm lấy đôi tay trắng như tuyết của Quản thị, xoay người đè lên, nói lời dâm dục: "Bảo bối thật ngon, để gia ăn thêm một lần nữa nào."

Hai chủ tớ Liễu Cẩm Hồng nấp sau thân cây, đợi chừng hai canh giờ vẫn không thấy bóng người đi ra.

A Bảo kéo áo chủ nhân, ý bảo chủ nhân trở về thôi, Liễu Cẩm Hồng thì kiên quyết lắc đầu.

Cũng may giờ là cuối Hạ, ban đêm không quá lạnh, họ đợi thêm một canh giờ, đến khi Liễu Cẩm Hồng không chịu được, đang định bỏ cuộc thì cánh cửa cọt kẹt mở ra, một người phụ nữ khoác áo xanh, tóc dài tới eo, chậm rãi bước ra. Ánh trăng hắt lên gương mặt trắng nõn, xinh đẹp của cô ta.

Liễu Cẩm Hồng như bị sét đánh.

Liễu Cẩm Hồng ngơ ngác trở về viện tử, ngồi bệt trên giường, mặt cắt không còn giọt máu.

A Bảo thấy thế, bèn vội rót chén trà nóng nhét vào tay chủ nhân.

Liễu Cẩm Hồng đẩy ra.

"Di nương?"

A Bảo đang định nói thì bị Liễu Cẩm Hồng túm lấy vạt áo trước, "Ngươi có thấy rõ không, cha chồng và con dâu yêu đương vụng trộm..."

A Bảo hoảng hốt đến giậm chân, giãy tay ra bịt miệng Liễu di nương lại: "Di nương, cẩn thận tai vách mạch rừng, lời này tuyệt đối không thể nói."

Ánh mắt Liễu Cẩm Hồng toát ra một sự hưng phấn: "A Bảo, ta nghĩ ra cách rồi, ta nghĩ ra cách làm tiền rồi."

A Bảo thấy Liễu Cẩm Hồng như điên như dại, van nài nói: "Di nương, di nương nói nhỏ thôi, bên ngoài có người của Quận chúa đấy."

Liễu Cẩm Hồng nghe đến hai chữ Quận chúa thì người run lên, đưa tay vuốt ve bụng mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đàn bà độc ác kia, ta nguyền rủa cô ta chết không tử tế."

Năm Liễu Cẩm Hồng năm tuổi, phụ mẫu đều mất, gặp phải tiểu thúc lòng dạ hiểm độc đã nuốt hết gia sản của cô ta rồi bán cô ta vào một gánh hát nhỏ, trở thành tiểu nha hoàn hầu hạ người khác, phụ trách bưng nước, trải giường xếp chăn.

Năm bảy tuổi, chủ gánh hát thấy Liễu Cẩm Hồng có vẻ ngoài thanh tú, dáng vẻ mềm mại, tiếng nói trầm dày, bèn cho cô ta học hát vai tiểu sinh*.

(*) Chỉ vai người thanh niên trong kinh kịch, dù là vai nam nhưng thường do nữ đóng.

Năm mười lăm tuổi, người diễn cùng cô ta chính là Trầm Thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui