Cố Thanh Hoàn bừng tỉnh.
Cao gia chỉ trung với Hoàng đế, không phải người của Thụy vương. Đối với Hiền vương đang ở thế hạ phong mà nói, người này đúng là một lựa chọn không thể tốt hơn.
Hơn nữa mấy tháng qua, Triệu Cảnh Diễm và Cao Tiểu Phong qua lại rất thân cận, cùng ăn chơi vui vẻ, xưng huynh gọi đệ, quan hệ không hề tầm thường.
Hắn đưa ra cái tên này, Hiền vương sẽ lầm tưởng Thần Cơ Doanh vẫn ở trong tay hắn, mà trong mắt Thụy vương, Hoàng đế vẫn nắm chắc Thần Cơ Doanh trong tay.
Diệu kế!
Cố Thanh Hoàn nhíu mày hỏi: "Trước đây, ngươi cố ý tiếp cận Cao Tiểu Phong là đã sớm dự liệu đến sẽ dùng cho lúc này?"
"Cũng không phải!"
Triệu Cảnh Diễm sáp lại gần, khóe miệng nhếch lên: "Học tập Hoàn Hoàn cô, thuận thế mà làm, tùy cơ mà động."
Một tiếng Hoàn Hoàn khiến Cố Thanh Hoàn xấu hổ đỏ mặt.
Làm người không thể trêu đùa vợ của bạn, tên khốn này thật không biết xấu hổ, vậy mà dám đùa giỡn cô!
Cố Thanh Hoàn đang muốn mở miệng quát lớn, thì cảm thấy trước mắt lóe lên, người nọ đã vén rèm ra ngoài, để lại một tràng tiếng cười vô sỉ.
Cố Thanh Hoàn kìm nén ý nghĩ muốn giết người, nghiến răng nghiến lợi, hồi lâu sau mới nghẹn ra hai chữ: "Đồ khốn!"
Trận mưa lớn lúc ban mai gột rửa con đường đá xanh.
Đợi đến lúc mặt đường khô, xe ngựa đã dừng trước cửa Thái Y Viện. Hai con sư tử bằng đá trước cửa vẫn uy mãnh như lúc đầu, biểu cảm của chúng trông có phần dữ tợn.
Cố Thanh Hoàn để Ngân Châm đỡ xuống xe, ngẩng nhìn tấm biển treo trên cao như mọi khi rồi mới bước vào cửa chính. Cô đã đi trên con đường thông đến Thái Y Viện này ba tháng, cũng chẳng có bao nhiêu cảnh vật để nhìn.
Chỉ một lát sau, Cố Thanh Hoàn đã ngồi trong phòng làm việc của mình.
Nói là căn phòng, nhưng thật ra là một căn viện nhỏ, trong viện còn trồng vài khóm trúc, vào ngày hè trông vô cùng mát mẻ.
Bởi vì Thái Y Viện toàn là đàn ông, Hoàng đế nghĩ đến cô là một cô gái chưa lấy chồng, đặc biệt lệnh cho Viện thủ Trương Hoa tìm một căn tiểu viện yên tĩnh trong Thái Y Viện, thế nên trong căn viện này, trừ cô và Ngân Châm ra thì không còn ai khác.
Lúc đầu, việc Cố Thanh Hoàn làm mỗi ngày cũng chỉ là uống trà, xem sách y.
Thái Y Viện là một nơi chỉ nói đến thực lực. Một nha đầu miệng còn hôi sữa, chẳng qua là nhờ số trời run rủi cứu được Hoàng đế một mạng nên được đặc cách phong là nữ y, ai thấy mà chẳng phải hừ mũi vài cái.
Cố Thanh Hoàn cũng không để ý ánh mắt khác thường của người khác. Thái Y Viện sưu tầm sách vở khá phong phú, toàn bộ sách y trong thiên hạ đều được cất giữ ở nơi này, vừa hay cô có thể xem hết một lượt. Chỉ có kết hợp lý luận và thực tiễn mới tiến bộ nhiều được.
Vì vậy, tháng đầu tiên, Cố Thanh Hoàn cực kỳ nhàn nhã. Hoàng đế dường như đã quên mất nữ y mình đích thân triệu vào cung. Mỗi lần bắt mạch coi bệnh đều gọi Viện thủ Trương Hoa.
Vừa đủ một tháng, Hoàng đế liền hạ chỉ gọi cô đến xem bệnh. Cô lấy phương thuốc đã chuẩn bị từ trước ra, yêu cầu Lý công công tự mình đưa người đi sắc, sau đó cho Hoàng đế tắm lá thuốc.
Không ai biết, thật ra Hoàng đế tắm lá thuốc do cô phối đã được một tháng rồi, sở dĩ một tháng này không gọi cô đến coi bệnh là vì Hoàng đế đang xem tác dụng thuốc.
Ngày đó, cô quỳ trên đất bắt mạch, một lát sau ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: "Chúc mừng Hoàng thượng, đã trừ được một phần độc, thọ thêm ba tháng. Nếu nữ y đoán không sai, mấy ngày nay, chắc hẳn sức lực của Hoàng thượng đã tăng thêm mấy phần."
Bảo Khánh đế nhìn cô trầm tư một hồi lâu, từ đó về sau, cứ nửa tháng Hoàng đế lại triệu cô xem bệnh một lần.
Thánh chỉ hạ xuống, ánh mắt toàn bộ Thái Y Viện nhìn cô đã thay đổi. Căn viện nhỏ bé của cô trở nên đông như trẩy hội.
Cố Thanh Hoàn thay đổi dáng vẻ lạnh nhạt trước đây, ai đến cũng không từ chối, rất lanh lợi hòa nhập với người Thái Y Viện.
Cô còn nhỏ, dung mạo xinh đẹp, nói chuyện ngọt ngào, tuy có sự sủng ái của Hoàng đế nhưng không hề kiêu căng. Một điểm càng hiếm nữa là cô cũng không giấu giếm y thuật của mình, vì thế mọi người đều thích đối đáp với cô, khi thì nói chuyện phiếm, khi thì luận bàn y thuật.
Một chung trà nóng đặt xuống bàn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Thanh Hoàn.
"Tiểu thư, Bích Loa Xuân vừa pha, tiểu thư thử xem."
Thịnh Phương đi rồi, Cố Thanh Hoàn liền đổi hết toàn bộ trà trước đây thường uống thành Bích Loa Xuân, không vì gì khác, chỉ mong một hớp trà thơm này có thể làm giảm bớt lòng nhung nhớ ca ca của mình.
Cố Thanh Hoàn mới vừa nâng chung trà lên thì tiếng bước chân vang lên trong căn viện.
"Cố nữ y, họp buổi sáng thôi."
Người đến là Lưu Triệu Ngọc, hai mươi hai tuổi, là ngự y trẻ nhất Thái Y Viện, nhân sĩ Hà Nam, thế gia hành nghề y, am hiểu nhất là bắt mạch, tính cách hài hước hào sảng, mấy tháng nay qua lại khá thân thiết với Cố Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn buông chung trà xuống, cười nói: "Lại để cho Lưu thái y phải đi một chuyến, mời!"
Lưu Triệu Ngọc cười ha hả, không hề để bụng: "Mau đi thôi."
Chỉ chốc lát sau, Cố Thanh Hoàn đã đứng trong sảnh chính.
Thái Y Viện thời Đại Chu gồm: Ngự Dược Cục và Ngự Dược Phòng. Ngự Dược Cục là nơi xem bệnh viết đơn thuốc, còn Ngự Dược Phòng chủ yếu phối và sắc thuốc.
Trừ Viện thủ Trương Hoa ra, nơi này còn có hai Viện phán của tả viện, hữu viện. Mười lăm Ngự y, hai mươi Lại mục, ba mươi y sĩ, y sinh Thực lương và y sinh Thiết tạo thì mỗi nhóm ba mươi người.
Buổi họp sáng sớm hôm nay, chỉ có mười tám người đủ tư cách vào đại sảnh này, Cố Thanh Hoàn thuộc nhóm ngoài biên chế.
Cô tốn gần hai tháng mới lần mò rõ ràng toàn bộ mạng lưới giao thiệp của Thái Y Viện. Viện thủ Trương Hoa là người của Hoàng hậu; Tả Viện phán Đường Hàn, Hữu Viện phán Hoàng Trung thì lại là người của Quý phi.
Mười lăm Ngự y còn lại đều có chủ tử của riêng mình.
Có câu, hậu cung dính liền với triều đình, Thái Y Viện gắn liền với hậu cung.
Ngự y trừ khám bệnh cho Hoàng đế ra, còn đảm nhận sứ mệnh khám bệnh, bốc thuốc cho phi tần hậu cung, vì vậy bọn họ có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ và phức tạp với hậu cung. Cũng vì vậy, họ có mối quan hệ mật thiết, không thể tách rời với quan lại quyền thần. Tất nhiên một người làm quan, cả họ được nhờ, một kẻ làm xằng, cả dòng liên lụy. Hậu cung chính là địa ngục của những người đàn bà. Vì đề phòng người khác hãm hại, trước giờ các phi tần đều không mời ngự y không thân quen đến khám bệnh.
Vì vậy, Thái Y Viện nhỏ bé đã trở thành hình ảnh thu nhỏ của Hậu cung. Ai dựa vào vị nương nương nào đó mà thăng tiến, ai lại bị vị nương nương nào đó liên lụy mà giáng chức, nhìn một cái là rõ ngay.
Chỉ là hoa cũng có lúc tàn, người không thể may mắn mãi, rốt cuộc cũng chỉ là người kia vừa xuống người kia lên thay.
Nếu nhìn không thấu thì sẽ giống như Viện thủ Trương Hoa vậy, cậy sủng sinh kiêu; nếu nhìn thấu, tựa như lão Thái y Bộc Lỗi, chỉ biết thu mình trong địa bàn của mình, không đắc tội ai, khôn khéo linh hoạt.
Cố Thanh Hoàn không vội. Việc điều tra rõ chuyện năm đó không thể là việc một sớm một chiều. Mỗi người trong đại sảnh này đều từng trải qua trận gió tanh mưa máu sáu năm trước, thế nên mỗi người đều có thể là hung thủ hãm hại tổ phụ.
Tổ phụ từng ở chỗ này phấn đấu mấy chục năm, cô tin rằng, chim nhạn bay qua còn để lại dấu vết, chắc chắn nơi đây, ít nhiều gì cũng lưu lại một vài dấu vết của người.
"Trong lòng Cố nữ y không yên, đang suy nghĩ chuyện gì?" Giọng điệu này không hề có thiện cảm, còn mang theo sự giễu cợt.
Cố Thanh Hoàn đứng dậy nhìn Trương Hoa, thản nhiên đáp: "Hôm kia chẩn mạch cho Hoàng thượng, thấy mặt của Hoàng thượng hơi sưng phù, ta đang suy nghĩ nguyên nhân."
Cô dứt lời, mọi người đều im lặng. Chỉ vì mặt Hoàng đế hơi sưng phù thôi mà Cố Thanh Hoàn đã suy nghĩ không ngừng, thật là tận tâm.
Trương Hoa bị chặn họng, âm trầm nói: "Tuy y thuật của ngươi khá, nhưng tuổi còn trẻ, ít gặp ít biết. Thân thể Hoàng thượng là thân thể thiên tử, Cố nữ y phải kịp thời báo cáo bệnh chứng của ngài với ta, để Thái Y Viện thương lượng phương thuốc chứ không được phép chuyên quyền độc đoán."
Lời này vô cùng không khách sáo. Nếu là trước đây, Cố Thanh Hoàn ắt sẽ cười mà không nói, nhưng bây giờ đã khác. Cô thăm dò ba tháng, đã biết nước sâu nước cạn nơi này, và điều cô phải làm chính là bắt được kẻ chủ mưu ẩn nấp trong bóng tối.
"Lời này của Viện thủ đại nhân sai rồi. Hoàng thượng đặc biệt dặn dò, tuyệt đối không được tiết lộ bệnh chứng của ngài, miễn cho có người có ý đồ nhòm ngó."
Cô chống đối Viện thủ ngay trước mặt mọi người, Trương Hoa căm phẫn, nhưng ngoài mặt lại nói: "Nếu như thế, Cố nữ y không nên nói chuyện mặt Hoàng thượng sưng phù ra đây."
Cố Thanh Hoàn không cho là đúng, đáp lại: "Lời này của Viện thủ đại nhân lại sai rồi. Nguyên nhân của chứng sưng phù có rất nhiều. Mặt Hoàng thượng sưng phù là do ban đêm uống trà nhiều, cũng không phải vì bệnh. Thanh Hoàn có thể nói thẳng ra."
Trương Hoa lại bị chặn họng, càng tức giận hơn: "Đã không phải nguyên nhân bệnh, vậy ngươi còn suy nghĩ cái gì?"
"Lời này của Viện thủ đại nhân... Thật sự là... Ôi, Hoàng đế là một minh quân, mang khuôn mặt bị sưng đi thượng triều, uy nghi bị tổn hại. Thanh Hoàn đang suy nghĩ phương thuốc để tiêu sưng, lẽ nào cái này cũng có lỗi?"
"Ngươi..." Trương Hoa vỗ bàn.
Tả Viện phán Đường Hàn vuốt mấy sợi râu lưa thưa, nhìn tình hình trước mắt, bỗng lên tiếng: "Trương đại nhân cần gì nổi giận, Tiểu Cố lúc nào cũng đặt sức khỏe của Hoàng thượng trong lòng, đây chính là bổn phận của người hành y."
"Nói hay lắm!"
Hữu Viện phán Hoàng Trung nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng: "Chăm sóc bệ hạ, trong lòng phải có bệ hạ. Trương đại nhân, cả đám chúng ta đều không bằng rồi!" Tả, Hữu Viện phán đều nói như thế, Trương Hoa hoàn toàn nghẹn lời.
Cố Thanh Hoàn lại không muốn bỏ qua, cười nhạt nói: "Khuôn mặt Trương đại nhân hôm nay cũng hơi phù, có cần Thanh Hoàn bắt mạch cho đại nhân không?"
Dứt lời, ánh mắt của toàn thể Thái y đều nhìn về phía Trương Hoa. Khuôn mặt của ông ta đúng là hơi sưng lên, bóng nhẫy dầu, chóp mũi có vẻ đỏ ửng không tự nhiên, hai con mắt lồi ra, vành mắt thâm đen, mí mắt sụp xuống.
Bị bóc mẽ ngay trước mắt bao người, Trương Hoa thẹn quá hóa giận, đang muốn quát lớn thì nghe bên ngoài có người đến báo.
"Hoàng hậu mời Trương đại nhân, Cố nữ y đến bắt mạch."
Hoàng hậu cho mời, Trương Hoa cảm thấy vinh dự vô cùng, hừng hực khí thế nói với Cố Thanh Hoàn: "Phượng thể Hoàng hậu không khỏe, Cố nữ y cùng ta đi một chuyến."
Cố Thanh Hoàn lại thong dong buông chung trà xuống, từ chối nói: "Xin Trương Viện thủ cứ đi trước, thứ cho Thanh Hoàn phải trở về viện để chỉnh trang lại trang phục, dung mạo."
"To gan!" Trương Hoa cười gằn, "Phượng thể Hoàng hậu đáng nghìn vàng, há lại có thể chờ một nữ y nho nhỏ như ngươi, còn không mau mau đi theo ta."
Cố Thanh Hoàn không trả lời, chỉ bưng chung trà lên, bình thản uống một ngụm.
Cô chẩn mạch cho Hoàng đế, phía sau lại có Tưởng gia, đừng nói phi tần bình thường trong cung, ngay cả Hoàng hậu, Quý phi gặp cô cũng phải khách sáo nói một câu: "Nữ y, vất vả rồi."
Trương Hoa thấy cô hành động như vậy, giận đến tái mặt.
Cố Thanh Hoàn này ỷ vào việc chữa khỏi bệnh cho Hoàng đế liền không để Viện thủ như ông ta vào mắt, đúng là cực kì đáng hận. Ai mà không biết Thái Y Viện này là thiên hạ của Trương Hoa ông ta, sớm muộn cũng có ngày...
Lưu Triệu Ngọc sợ Cố Thanh Hoàn đắc tội với Trương Hoa, vội vàng hoà giải: "Cố nữ y, Hoàng hậu nương nương làm chủ lục cung, không thể chậm trễ một khắc nào, cô mau đi theo Trương đại nhân đi."