Trong Ngự Thư Phòng, khí lạnh lan tràn.
Triệu Cảnh Diễm cười híp mắt, lấy một quyển sổ trong ngực áo ra, cung kính dâng lên.
"Phụ hoàng, đây là lợi nhuận tháng trước của tiền trang, mời người xem thử."
Bảo Khánh đế nhận lấy, thuận tay lật mấy trang, đôi mắt chợt sáng lên.
Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Phụ hoàng, mới chỉ là hối đoái của các thương nhân vùng khác mà đã có nhiều lợi tức đến vậy, lần này phụ hoàng hẳn đã yên tâm giao tiền thuế Nam, Bắc Trực Lệ cho nhi thần rồi chứ."
Bảo Khánh đế hừ một tiếng, ngón tay gõ trên quyển sách, nói: "Lão Bát, tiền thuế không có lãi để kiếm!"
Triệu Cảnh Diễm nói với vẻ rất chẳng hề để ý: "Tiền gì được kiếm, tiền gì không được kiếm, nhi thần vẫn phân rõ được. Nhi thần chỉ muốn giúp phụ hoàng tiết kiệm ngân lượng tốn kém do phải bảo vệ cũng như áp tải ngân lượng. Mặc dù nhi thần bất tài nhưng cũng biết, nếu hối phiếu có thể thông dụng ra khắp thiên hạ sẽ có ích với bách tính và giang sơn."
Bảo Khánh đế không nói gì.
Từ sau khi Đại Chu kiến quốc, các bậc tiên vương dẫn quân chinh phạt, trải qua trăm năm mới thống nhất được thiên hạ. Nhưng mấy năm nay, Đột Quyết ở phía tây, tộc Hung Nô ở phương Bắc vẫn luôn như hổ rình mồi. Mỗi năm đều có chiến tranh xảy ra, ngân lượng quốc khố chi ra như nước.
Đến khi truyền vào tay Bảo Khánh đế, quốc khố đã là thu không đủ chi. Mặc dù Bảo Khánh đế lo lắng suy nghĩ, giảm bớt gánh nặng cho nhân dân, khôi phục nguyên khí vài thập niên, vậy cũng chỉ vừa đủ duy trì được bộ máy quốc gia khổng lồ này.
Triệu Cảnh Diễm thấy Hoàng đế không nói gì, cũng không vội vã, nói đầy hàm ý: "Sang năm là tròn bốn mươi năm phụ hoàng đăng cơ. Lễ bộ đã lên kế hoạch làm đại lễ tế trời, nhi thần muốn tiết kiệm khoản tiền này lại, làm một con đường thông thiên đi tới núi Thái Sơn. Những thứ này đều cần tiền cả."
Bảo Khánh đế hết sức cảm động, chăm chú nhìn hắn hồi lâu rồi than: "Lão Bát à lão Bát, cuối cùng con cũng làm được một chuyện lớn có lợi cho xã tắc."
Triệu Cảnh Diễm liền nhân cơ hội thể hiện lòng trung thành: "Nhi thần chỉ muốn phân ưu cùng phụ hoàng."
"Tốt, ngày mai sau khi lâm triều, trẫm sẽ giữ Hộ bộ lại thương thảo việc này."
Triệu Cảnh Diễm vội vàng quỳ xuống tạ ơn: "Phụ hoàng anh minh, phụ hoàng vạn tuế."
Cái gì cũng có thể sai, chỉ có nịnh bợ không sai bao giờ, Bảo Khánh đế lộ vẻ hiền hòa: "Đứng lên đi!"
"Nhi thần còn có một việc."
"Nói đi."
Triệu Cảnh Diễm híp mắt nói: "Tiền trang của nhi thần thiếu người, nhi thần muốn xin phụ hoàng phái thêm người."
Bảo Khánh đế không hề do dự đáp: "Trẫm chuẩn tấu. Con tự đến chỗ Trương Vân Long chọn người đi. Đúng rồi, con có ý kiến gì về chuyện Thống lĩnh Thần Cơ Doanh không?"
Triệu Cảnh Diễm bước lên trước, nói đùa: "Phụ hoàng hỏi vậy, chẳng lẽ không sợ nhi thần nhân cơ hội đưa người của mình vào sao?" Bảo Khánh đế liếc con trai mình, không hề khách sáo nói: "Con có người trong triều sao?"
"Có, ai nói không có! Phụ hoàng thật khinh người quá!" Triệu Cảnh Diễm cứng cổ đáp, mặt đỏ tới mang tai.
"Ồ, nói cho trẫm nghe xem nào." Bảo Khánh đế cười, trên mặt hiện ra vẻ hiền từ.
"Cao Tiểu Phong chính là người của nhi thần, nhi thần muốn để hắn đi Thần Cơ Doanh."
Triệu Cảnh Diễm nói với vẻ khá nghiêm túc: "Phụ hoàng, người cũng biết, nhi thần và Cao Tiểu Phong có sở thích tương đối giống, nên có cảm giác khá tri kỷ. Nhi thần cảm thấy hắn ở nơi chim cũng không thèm ỉa như Lễ bộ kia quả là uổng phí tài năng."
"Hồ đồ, hắn không biết hành quân đánh trận, cũng không biết công lược binh pháp, làm sao ngồi lên vị trí thống lĩnh." Bảo Khánh đế vô cùng bất ngờ.
"Phụ hoàng, Thần Cơ Doanh cũng chỉ là một phần trong biên chế quân đội của Kinh thành thôi, đâu cần phải lợi hại như đại quân Tây Bắc vậy, lúc quan trọng dùng được là ổn rồi. Hơn nữa, lợi hại thì có ích gì đâu, trung với phụ hoàng mới là quan trọng nhất."
Triệu Cảnh Diễm không hề do dự đáp lại, trên mặt còn mang theo vẻ dương dương tự đắc.
Bảo Khánh đế vuốt ve chòm râu của mình, trong mắt mang theo thâm ý.
"Phụ hoàng còn có chuyện gì không? Hôm nay nhi thần phải chuyển lời Hoằng Văn cho Cố nữ y nữa, phụ hoàng đừng có làm trễ nhi thần đi chuyển lời."
Hắn vừa dứt lời, Lý công công đứng bên cạnh hầu hạ suýt nữa thì lảo đảo ngã ra đất, ông ta lén lút ngước mắt lên nhìn Thọ vương, sau đó lại rũ mắt xuống.
Bảo Khánh đế im lặng, phất tay tựa như đuổi ruồi vậy.
"Phụ hoàng vạn tuế, nhi thần đi đây." Triệu Cảnh Diễm cười hí hửng rời đi.
Kẻ ồn ào kia vừa đi, trong phòng liền rơi vào yên tĩnh. Lý công công thấy trà đã nguội lạnh, bèn thay chung trà mới.
Bảo Khánh đế hờ hững nhấc chung trà lên, cũng không đưa đến bên miệng: "Truyền ý chỉ của trẫm, phong Cao Tiểu Phong làm Thống lĩnh Thần Cơ Doanh, lập tức nhậm chức!"
"Vâng, Hoàng thượng."
Lý công công khom người thưa vâng, trên mặt hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên.
Cao Tiểu Phong tuy là người của Thọ vương, nhưng cũng là con trai của Cao Thượng thư. Cao Thượng thư trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, cũng không kết bè kết cánh, càng không thể khởi binh tạo phản. Thần Cơ Doanh giao vào tay Cao gia cũng như giao đến tay Hoàng đế, đúng là sự lựa chọn hợp lí nhất.
"Cố nữ y ở đâu?"
Lý công công hoàn hồn, "Hoàng thượng, thân thể Hoàng hậu không khỏe, Cố nữ y phụng mệnh hầu hạ."
"Thân thể không khỏe?" Bảo Khánh đế cười nhạt, từ từ nhắm mắt.
Lý công công bình tĩnh, yên lặng lui ra ngoài.
…
"Năm xưa bản cung từng gặp mẫu thân của ngươi vài lần. Đó là một người cực kì xinh đẹp, nào ngờ hồng nhan bạc mệnh..." Tần Hoàng hậu tỏ vẻ thương tiếc.
Cố Thanh Hoàn khuyên nhủ: "Nương nương không cần đau buồn, chuyện cũ đã qua."
Tần Hoàng hậu cầm khăn lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, tiếp lời: "Bây giờ ngươi ở bên ngoài như thế nào, có chuyện gì phiền não cứ nói với bản cung." "Làm phiền nương nương quan tâm, tất cả đều ổn." Cố Thanh Hoàn đứng dậy làm cái ấp người.
Tần Hoàng hậu thở dài nói: "Mau ngồi xuống, trước mặt bản cung không cần câu nệ như vậy."
"Thanh Hoàn không dám!"
Đúng là một cô gái biết đúng mực, trách sao Hoàng thượng lại yêu thích. Đôi chân mày của Tần Hoàng hậu cũng dãn ra: "Nghe nói, ngươi và Thọ vương mỗi ngày đều cùng tiến cung?"
Mỗi ngày cùng tiến cung?
Năm chữ nhẹ nhàng, bâng quơ này, lại khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Cố Thanh Hoàn xốc lại tinh thần, đáp: "Lão tổ tông sợ Thanh Hoàn còn trẻ, không biết tốt xấu, bị người khác ức hiếp, cố ý để Thọ vương đồng hành với Thanh Hoàn, coi như thêm can đảm."
Ý cười của Tần Hoàng hậu càng rõ thêm: "Vẫn là lão tổ tông suy nghĩ chu đáo, chỉ là việc này không ổn lắm. Mặc dù ngươi đã hứa hôn, nhưng vẫn là khuê nữ; mà Thọ vương lại chưa có vương phi, giữa các ngươi tuy quang minh lỗi lạc, nhưng khó tránh bị tiểu nhân ác ý gièm pha, vậy sẽ có hại với danh tiết của ngươi."
Cố Thanh Hoàn nở nụ cười lạnh ngắt: "Hoàng hậu nương nương, Thanh Hoàn phải làm sao mới được?"
Vừa nói liền hiểu, quả là người thông minh, Tần Hoàng hậu cười nói: "Thọ vương sắp đến tuổi nhược quán*, tuy có rất nhiều trắc phi, nhưng rốt cuộc vẫn không phải chính thống, cũng nên tìm người thành thân rồi."
(*) Nhược quán: thời cổ đại, tuổi trưởng thành được gọi là nhược quán.
Cố Thanh Hoàn đảo mắt cười, bình tĩnh đợi những lời tiếp theo.
Tần Hoàng hậu vuốt ve cây trâm phượng cài trên búi tóc, cười nói tiếp: "Tuy bản cung là đích mẫu của nó, theo lý, hôn sự của đứa bé này cũng nên do một tay bản cung xử lý. Chỉ là, bản cung thương xót nó tuổi còn nhỏ đã không có thân mẫu, không muốn để nó chịu thiệt."
Trong mắt Cố Thanh Hoàn toát ra vẻ kinh ngạc, thì ra Tần Hoàng hậu muốn ủ mưu với kẻ kia, nhưng cần gì phải nói với cô?
Cô suy nghĩ trong chốc lát, tiếp lời: "Nương nương đứng đầu Trung Cung, hiền lương thục đức, người nương nương vừa mắt nhất định là vô cùng tốt."
Tần Hoàng hậu vui vẻ ra mặt: "Thật là một cô nương khiến người ta yêu thích, ngươi nói vậy cũng khiến lòng ta yên ổn hơn nhiều."
Nói đến giờ, Cố Thanh Hoàn vẫn chưa biết dụng ý chân chính của Hoàng hậu.
Sau khi uống một ngụm trà, Tần Hoàng hậu lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện, hai người tán gẫu vài câu, Cố Thanh Hoàn thấy Hoàng hậu có vẻ mệt mỏi, nhân cơ hội xin cáo lui.
Tần Hoàng hậu lại gọi cô lại: "Chất nữ của bản cung, tiểu thư Tần Thiên Cúc của phủ Trấn Quốc công mới nhiễm phong hàn mấy hôm trước, mời vài thái y tới cũng chưa khỏi được. Đành phải làm phiền Cố nữ y đến chẩn bệnh một chuyến."
Cố Thanh Hoàn sửng sốt, chỉ là phong hàn xoàng xĩnh thôi mà mời vài thái y vẫn chưa khỏe, chẳng lẽ là bệnh mãn tính?
Tần Hoàng hậu cao giọng hơn.
"Tần Thiên Cúc năm nay mười sáu tuổi, tri thư đạt lễ, xinh đẹp thông minh. Nhân cơ hội này, nữ y cũng giúp bản cung xem thử, liệu con bé có xứng đôi với Thọ vương hay chăng?"
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn sáng ngời, thì ra đây mới là dụng ý thật sự của Tần Hoàng hậu.
Cố Thanh Hoàn ra khỏi Di Xuân Cung, ánh nắng chói chang như muốn thiêu cháy người khác. Một cây dù đen được đưa sang, người cầm dù cười hì hì: "Sao giờ mới ra?"
Cố Thanh Hoàn nói: "Hoàng hậu giữ ta lại nói chuyện."
Hai mắt Triệu Cảnh Diễm sáng lên: "Nói chuyện gì?"
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn: "Nhất định phải nghe?"
"Nhất định phải nghe!"
"Bảo ta và Thất gia khuyên nhủ ngươi cưới một vương phi về phủ."
Triệu Cảnh Diễm nheo mắt nghiến răng, lời này là sao?
Cố Thanh Hoàn cười mà như không nhìn hắn, không nói lời nào đã xoay người rời đi.
Triệu Cảnh Diễm vội vàng theo sau, "Cô đi đâu?"
Trong giọng nói của Cố Thanh Hoàn mang theo vẻ hứng thú: "Phụng ý chỉ của Hoàng hậu, đến phủ Trấn Quốc công."
"Đến đó làm gì?"
"Xem bệnh cho vương phi tương lai của ngươi."
Triệu Cảnh Diễm lảo đảo, cây dù trong tay rơi xuống đất, sắc mặt hơi khó coi.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn nhìn hắn mang theo sự thương hại, khẽ thở dài. Đế vương công hầu thì đã sao, chẳng phải là đến cả hôn sự cũng không thể làm chủ sao?
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, trong phút chốc không ai nói gì.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám áo xám cản Cố Thanh Hoàn lại, cung kính nói: "Cố nữ y dừng bước. Đầu Quý phi nương nương đau như búa bổ, mời Cố nữ y đến chẩn mạch cho nương nương."
Cố Thanh Hoàn không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía sau, tựa như đang trưng cầu ý kiến Thọ vương.
Triệu Cảnh Diễm che giấu vẻ bối rối, nhưng ánh mắt sáng rực. Hắn khom lưng nhặt chiếc dù dưới đất lên, bước đến nhét vào tay Cố Thanh Hoàn.
"Cầm dù đi đi, cẩn thận bị say nắng. Ta đi tiền trang tìm Hoằng Văn uống rượu đây."
Cố Thanh Hoàn khẽ cười. Ý của kẻ này là, tự bảo vệ mình, cẩn thận vị kia có ý đồ xấu, tối nay hắn và Hoằng Văn sẽ cùng đến Thanh phủ.
Vừa cười xong, Cố Thanh Hoàn bỗng ngẩn người.
Mình có thể hiểu được hàm ý trong từng lời nói, từng hành động của hắn, mà hắn cũng hiểu được từng cái giơ tay nhấc chân của mình. Chẳng biết từ lúc nào, hai người họ đã ăn ý đến mức này.
Cố Thanh Hoàn thất thần nhìn hắn.
Người thanh niên trước mắt vấn tóc, mang mão ngọc, dáng vẻ biếng nhác mà vẫn vô cùng hào hoa phong nhã. Đôi mắt thâm thúy, khi cười như làn gió xuân, rất có dáng vẻ một vị vương gia phong lưu.
"Hoàn Hoàn, ta đẹp không?" Người thanh niên rũ mắt xuống, cười hỏi, trong tiếng cười có sự vui vẻ, ngọt ngào như nhuốm đường mật. Sự khó chịu mới nãy chẳng biết đã tan thành mây khói từ bao giờ.
Cố Thanh Hoàn nghiêng mặt đi, thản nhiên nói: "Ta thấy ngươi có quầng mắt, hẳn lại thức đêm rồi."
Triệu Cảnh Diễm thất vọng.
Thật đáng tiếc, vẻ mặt cô nhìn hắn ban nãy say mê biết nhường nào, tựa như đang nhìn tình nhân vậy, đến cả làn môi cũng như nhuốm màu tình ý.
Kết quả là cô nhìn quầng thâm mắt hắn?
Cái quỷ gì!