Thanh Hoàn trốn trong tiểu viện, sống tháng ngày tiêu diêu, tự tại mà không biết rằng, mấy ngày này đã xảy ra chuyện long trời lở đất.
Sau bữa tiệc thưởng hoa, bởi thái độ ỡm ờ của Thọ vương mà đám thiên kim tiểu thư của các phủ, gồm cả đích nữ, thứ nữ đều bắt đầu có suy tính. Cũng vì thế, mấy ngày này, đám nãi nãi, phu nhân dồn dập tới Cố phủ, càng lúc càng đông hơn.
Quận chúa Hoa Dương tiếp đãi một, hai ngày đã thấy phiền muốn chết, bèn đẩy việc này cho lão thái thái. Ai mà biết hôm đó mưa lớn, thái thái bị dính vài hạt mưa nên không được khỏe cho lắm, sau đó bèn lệnh cho cháu gái Cố Thanh Chỉ ra mặt tiếp đãi khách khứa.
Đương nhiên Cố Thanh Chỉ biết mục đích tới đây của đám người này nên lập tức đưa họ tới Vọng Nguyệt Các. Chỉ cần họ gặp được Thọ vương là trọng trách của cô liền xong.
Nào ngờ lần này, Cố Thanh Chỉ lại đắc tội với hai vị thứ nữ của nhị phòng.
Đêm hôm đó, hai người này hẹn nhau đi tới phòng Cố Thanh Chỉ. Mặc dù chỉ trong thời gian nhấp một chén trà* nhưng hai người này lại không ngừng chỉ trích Nhị tiểu thư không giúp người nhà mà đi giúp người ngoài.
(*) Một khắc, tức 15 phút.
Cố Thanh Chỉ do một tay thái thái dạy dỗ, trong Cố phủ to lớn này chỉ có chuyện cô răn dạy người khác, làm gì có chuyện người khác răn dạy cô. Ngay cả Quận chúa vì nể mặt lão thái thái và mặt mũi của vợ chồng đại phòng mà cũng phải tỏ ra khách sáo với Thanh Chỉ.
Thanh Chỉ tức giận, khóc lóc trước mặt lão thái thái.
Lão thái thái đang buồn rầu vì không tìm được cớ để thị uy, lúc này bèn hạ lệnh gọi Quận chúa tới, răn dạy một trận.
Ý tứ là, ngươi dạy dỗ hai vị thứ nữ kiểu gì mà để chúng làm những chuyện mất mặt như vậy?
Quận chúa cố nén cơn giận, nghe thái thái răn dạy cả nửa ngày trời, sau đó về phòng, đập nát bộ đồ trà làm bằng sứ thanh hoa. Lưu di nương, Hứa di nương nghe tin chạy tới cũng bị Quận chúa tát cho mỗi người một cái.
Không may là, cái tát này vừa giáng xuống, vừa hay đã bị Cố Tùng Đào nhìn thấy.
Hai di nương giận mà không dám nói, chỉ ngân ngấn nước mắt, nhìn về phía người đàn ông của mình đầy ấm ức.
Cố Tùng Đào đau lòng biết bao, chỉ muốn lập tức ào tới an ủi hai người phụ nữ của mình.
Năm năm nay, ông ta bị Quận chúa Hoa Dương quản lý sát sao, đến ngay cả hai di nương mà ông ta cũng chỉ dám sờ soạng vụng trộm, thỉnh thoảng nhân lúc Quận chúa không có ở phủ mới dám thả lỏng.
Ông ta gặp tình huống này, mặt ngoài thì không tỏ vẻ gì, coi như là đứng về phe chính thất của mình. Nhưng thực chất đến ban đêm, nhân lúc Quận chúa ngủ say, ông ta bèn lén lút chạy tới phòng di nương, dùng sự cuồng nhiệt của mình để an ủi vết thương lòng của di nương.
Tính ghen tuông của Quận chúa Hoa Dương rất kinh khủng. Nha hoàn vừa mới báo cáo xong, Quận chúa liền tức giận mà chạy đi lôi ngay Cố Tùng Đào ra khỏi chăn của di nương.
Cố Tùng Đào và Hứa di nương điên loan đảo phượng, đang đến thời khắc sung sướng cực điểm sau bao ngày xa cách, thình lình lại bị người khác quấy rầy nên cũng không để ý được điều gì, lập tức làm ầm cả lên.
Ông ta không kịp mặc quần áo cho chỉnh tề liền chạy thẳng đến chỗ Thọ vương ở Vọng Nguyệt Các, quỳ dưới đất mếu máo.
Khóc tới khóc lui thì vẫn chỉ có chuyện, đường đường là Nhị gia của Cố phủ, nắm giữ chức vị quan trọng mà năm năm chỉ được ôm có một người đàn bà, đúng là một nỗi nhục lớn trong đời.
Lúc này, vợ chồng Cố lão gia nghe tin cũng chạy tới, thấy chuyện đã lan tới chỗ Thọ vương bèn dứt khoát làm cho ra lẽ luôn.
Trong ba tội bất hiếu thì không có con nối dõi là tội lớn nhất. Nhị phòng không có con trai, tức là đã thành tuyệt hậu, Vương gia à, phải thế nào mới tốt đây?
Lúc này, Triệu Cảnh Diễm đang thảo luận với A Ly xem, trong số các tiểu thư của Cố phủ, ai mới thật sự là Kim đại phu. Giờ Cố gia lại chạy tới làm ầm cả lên, hắn tức giận trợn ngược mắt, ném thẳng một ấm trà xuống đất, cả đám người đều nín bặt.
Cứ như thế, trong một đêm hỗn loạn tới mức người ngã ngựa đổ như vậy, tiểu thiếp thứ ba của Cố Tùng Đào đã được quyết định, chính là Bát tiểu thư Trương Hân Viễn, thứ nữ của Trương phủ.
Sự tình truyền tới tai Thanh Hoàn. Cô đặt cuốn sách y thuật trên tay xuống, khẽ thốt ra một câu: "Chuyện xảy ra liên tiếp, sao lại trùng hợp vậy? Xem ra, phụ thân đáng kính của ta chắc chắn đã phải suy tính nhiều lắm đây."
"Tiểu thư nói vậy là có ý gì?"
Nguyệt nương và Xuân Nê vội vàng đặt khung thêu xuống, vây quanh cô.
Đôi mắt Thanh Hoàn đen láy, sáng ngời. Cô cười nói: "Mấy năm nay, Quận chúa luôn nắm chắc mọi việc trong phủ, đã bao giờ để có chuyện đi lệch khỏi tính toán của mụ ta."
"Ý của tiểu thư là…"
"Chuyện này nếu không phải do phụ thân đáng kính của ta bày mưu tính kế thì mụ ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện hồ đồ như vậy. Huống hồ, đã năm năm rồi, có khi nào mà phụ thân dám trèo lên giường di nương khi Quận chúa đang ngủ đâu. Chẳng phải là muốn nhân lúc Thọ vương đang ở đó sao."
"Tiểu thư, Nhị gia đoán được Thọ vương nhất định sẽ giúp bản thân sao?"
"Ngươi không thấy là đã khuya như vậy mà lão gia, lão thái thái đều chạy đến cả sao? Chỉ cần cái tội danh không có con nối dõi kia thôi, đứng nói là Thọ vương, cho dù có là Hoàng đế tới thì cũng vô ích."
Nguyệt nương và Xuân Nê giống như bừng tỉnh.
Thanh Hoàn cười chua chát, đôi mắt cô trở nên u sầu, lông mày nhuộm màu buồn bã.
Tình cảm vốn là thứ bạc bẽo. Trên thế gian này, dù người con gái có thông minh, cao quý, lợi hại đến mấy thì cũng không thể ngăn nổi mong muốn nạp thiếp của người đàn ông.
Thanh Hoàn từ từ đặt tay lên ngực, vết thương cũ do mũi tên gây ra bỗng đau âm ỷ. Cô rủ đôi mắt xuống, cầm cuốn sách lên.
Nguyệt nương và Xuân Nê rùng mình.
Tiểu thư trước mắt bọn họ, quần áo trắng, mái tóc đen, đơn giản, thuần khiết giống như người con gái bước ra từ trong tranh, đẹp tới mức khiến người khác không thể rời mắt.
Rõ ràng trên khuôn mặt đang mỉm cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt của tiểu thư lại sâu thăm thẳm như giếng cổ, không chút sóng gợn.
Hai người nhìn nhau, không dám nói gì, chỉ lẳng lặng lui ra.
Triệu Cảnh Diễm nhìn Quận chúa khóc lóc, đầu đau không thôi, chỉ còn biết ra sức phẩy quạt, nháy mắt với A Ly.
A Ly không biết làm thế nào, chỉ đành cắn răng bước tới: "Quận chúa, Vương gia không hề cố ý muốn đồng ý chuyện kia. Nhưng lão gia và lão thái thái của Cố phủ cũng đã nói đến vậy rồi, Vương gia cũng khó xử mà."
"Cút ra, ngươi thì hiểu cái gì?"
A Ly nhún vai, quăng cho Triệu Cảnh Diễm biểu cảm kiểu "xin nhường lại gia."
Hắn tức giận, trừng A Ly rồi mở miệng: "Đường tỷ à, có phải Cố Nhị gia ngày nào cũng ở phòng của đường tỷ không?"
Hoa Dương ngước đôi mắt đẫm lệ.
"Tỷ không sinh được con trai cũng là sự thật chứ?"
Một câu đã đánh trúng điểm trọng yếu, Hoa Dương lau nước mắt, nín bặt, chẳng còn thút thít nữa, lập tức bước ra ngoài với vẻ ủ rũ.
Triệu Cảnh Diễm đợi người rời đi, khuôn mặt bỗng trầm xuống, đá một phát chậu băng khiến nó lật ngược, băng trong chậu đổ đầy mặt đất.
A Ly vội vàng nói: "Gia, lần sau tiểu nhân sẽ ngăn người lại."
"Hừ!"
Triệu Cảnh Diễm hừ lạnh: "Gia không tức vì chuyện này."
"Vậy gia tức chuyện gì?"
"Đồ ngu, gia nhà ngươi bị người ta lợi dụng rồi."
A Ly càng nghe càng thấy mông lung: "Ai to gan dám tính kế gia vậy?"
"Xa tít chân trời gần ngay trước mắt."
A Ly nghĩ nát óc nhưng vẫn không hiểu.
"Cố phủ, đồ ngu!"
Triệu Cảnh Diễm gấp quạt lại, cười lạnh lùng: "Ta còn cho rằng, Cố Nhị là một kẻ yếu hèn, hôm nay xem ra, người ta yếu đuối bên ngoài nhưng khôn khéo bên trong. Vòng một vòng lớn, hóa ra là muốn dựa thế của ta, nạp tiểu thiếp cho bản thân."
Lúc này A Ly mới hiểu ra, cười khẩy: "Tiểu nhân vẫn thấy hiếu kỳ, đêm hôm khuya khoắt như vậy, sao Cố gia lại chạy nhanh thế, đến cả Quận chúa cũng không theo kịp."
"Vở kịch này xem ra đã tính toán trước mấy ngày rồi."
Triệu Cảnh Diễm vuốt mái tóc dài của mình.
A Ly quay đầu, nói bằng giọng căm giận: "Tiểu nhân đã nói rồi mà, đám đàn ông Cố gia chẳng tốt đẹp gì đâu."
"Không biết đường tỷ yêu quý của ta có biết hay không đây? Nếu không biết thì sớm muộn cũng sẽ có ngày, vị đường tỷ này sẽ rơi vào cảnh ngộ giống như Tiền Thị kia mà thôi."
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm ánh lên sự giảo hoạt. Hắn khẽ cười:
"Gia cũng được lắm, không giúp người nhà mà lại đi giúp người ngoài. A Ly, ngươi nhất định phải nhỡ rõ thù này giúp gia."
"Chẳng phải gia đã đồng ý với Kim đại phu rồi sao? Đến khi đó tính gộp lại là được."
Có lý đấy!
Triệu Cảnh Diễm nghĩ ra điều gì đó, bèn mở quạt phe phẩy vài cái:
"Mau, mau đi điều tra ba vị tiểu thư còn lại cho gia."
…
"Cái đồ hạ lưu mặt dày, dám ép huynh đệ của ta phải đồng ý, ta sẽ không tha cho một ai đâu!"
Hoa Dương tóc tai bù xù, hướng ra ngoài sân chửi ầm lên.
"Lúc cưới ta, nói nghe còn hay hơn hát, giờ chê ta không sinh nổi con trai nên muốn đồ tươi mới. Đúng là cái đồ chó má cũng không bằng, ta nhổ vào!"
"Quận chúa bớt nói đi, không có lại truyền tới tai lão gia, lão thái thái đó ạ."
Đàm ma ma nói nhỏ: "Quận chúa muốn trút giận thì cũng có rất nhiều cách, hà tất phải làm ầm ĩ như vậy, rồi lại để toàn phủ đều biết."
Hoa Dương tức giận gắt lên: "Ta không nuốt nổi cục tức này. Hai lão già kia, chuyện khác thì không thèm có động tĩnh gì. Vừa nhắc đến chuyện nạp thiếp cho con trai thì chạy còn nhanh hơn cả thỏ, hù ai vậy?"
Đàn bà con gái xuất thân từ vương phủ, có ai là ngốc đâu.
Ngay lúc vừa ra khỏi Vọng Nguyệt Các, càng đi mụ ta lại càng thấy có gì đó không đúng, sau rồi cũng ngộ ra. Hóa ra bản thân đã bị kẻ đầu ấp tay gối chết giẫm kia tính kế.
Đàm ma ma giật tay áo Quận chúa, chỉ về phía hậu viện: "Quận chúa, Cố phủ dám tính kế với chúng ta, sao chúng ta không trút giận lên con bé ngốc đó."
Hoa Dương tức giận nói: "Còn cần ngươi nói sao. Đợi Hiền vương tới, ta nhất định phải bức chết nó. Ta muốn xem xem, Nhị gia đáng kính của chúng ta liệu có che chở cho đích nữ của mình hay không."
Đàm ma ma cười lạnh lùng: "Đến lúc Quận chúa nên sử dụng vài thủ đoạn lợi hại rồi. Không có người khác lại nghĩ, người phủ Tề vương chúng ta dễ bắt nạt. Từ nay về sau, quy tắc cần có thì vẫn cứ phải có."
Hoa Dương hiểu ngay thâm ý trong câu nói.
Nạp tiểu thư Trương gia vào thì đã làm sao, rốt cục vẫn chỉ là thiếp, sống chết đều nằm trong tay của bà ta. Bản thân cứ theo quy tắc mà lắm, hai lão già kia dám ho he lấy một tiếng sao?
"Xem ra, bản Quận chúa trị gia chưa nghiêm rồi!"
Hoa Dương nói giọng âm trầm: "Từ ngày mai, kêu hai di nương tới hầu hạ ta. Còn nữa, ngân lượng của chúng ta, không được để một đồng một cắc nào rơi vào tay Nhị gia. Gã đàn ông lòng dạ đen tối, ăn của ta, uống của ta, vậy mà còn dám tính kế ta."
"Quận chúa yêu quý của tôi, người làm vậy là đúng rồi."
Đàm ma ma vui mừng không thôi.
Tốc độ Cố phủ nạp thiếp cho Nhị gia nhanh tới mức khiến người khác cũng phải ngạc nhiên.
Chỉ vỏn vẹn ba ngày, một chiếc kiệu nhỏ đã đưa Bát tiểu thư của Trương gia vào phủ.
Quận chúa Hoa Dương vô cùng tao nhã, xinh đẹp nhận lấy tách trà nóng do Trương di nương dâng lên, hơn nữa còn cố ý để rớt vài giọt khiến bàn tay trắng nõn của Trương di nương đỏ lên một mảng.
Trương di nương nghiến răng im lặng, lén lút rụt tay vào trong vạt áo, coi như không có chuyện gì. Chỉ có Cố Nhị gia ngồi bên cạnh nhìn thấy mà đau lòng muốn chết.
Ban đêm, Cố Nhị gia vừa mới cởi sạch đồ của tân nương, đang định tiến hành "đại lễ" thì một tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa báo, Quận chúa Hoa Dương cảm thấy không được khỏe.