Thịnh Thế Kiều Y

Tưởng Hoằng Văn cười nói: "Vậy lúc không có ai, Nhị tỷ vẫn cứ gọi ta là lão Thất đi."

Lục Chỉ Vũ đánh giá người thanh niên trước mặt, do dự một lát, nhưng rồi vẫn không mở miệng.

Nếu như trước đây, cô chắc chắn sẽ không do dự mà gọi ra, chỉ là hiện giờ, nhà mẹ đẻ mình suy sút, Tưởng gia được Hoàng đế coi trọng, một ở trên trời, một ở dưới đất, một tiếng lão Thất này sao mà gọi được?

"Ta không làm khó Nhị tỷ, chỉ cần trong lòng Nhị tỷ nhớ rõ, lão Thất vẫn là lão Thất lúc trước." Lời này Tưởng Hoằng Văn như là nói cho cô, lại như là nói cho mình nghe vậy.

Lục Chỉ Vũ gật đầu, cười nói: "Nói đến cũng đúng là duyên phận, tính tới tính lui vẫn không tính được Thất gia sẽ kết hôn với Thanh Hoàn."

Tưởng Hoằng Văn khẽ thở dài, đáp: "Ta cũng không ngờ đến."

Trong mắt Lục Chỉ Vũ lóe lên ánh lệ, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Sau này Thất gia nhớ phải đối tốt với Thanh Hoàn, nha đầu kia từ bé đã phải chịu nhiều khổ sở."

"Yên tâm!" Tưởng Hoằng Văn không muốn nói nhiều, đáp lại qua loa.

"Đại tẩu!"

Ánh mắt Lục Chỉ Vũ vui vẻ: "Tùng Âm mau đến, đây là Thất gia Tưởng phủ. Thất gia, đây là tiểu cô Sử Tùng Âm của ta, là bằng hữu tốt nhất với Thanh Hoàn."

Sử Tùng Âm từ xa thấy Đại tẩu cùng một thanh niên trò chuyện nơi cầu cửu khúc, trong lòng hiếu kỳ, bèn tiến đến chào hỏi.

Đến khi nghe được là Thất gia Tưởng phủ, Sử Tùng Âm không khỏi nhìn người kia thêm mấy lần. Đây chính là vị hôn phu của Thanh Hoàn.

"Thỉnh an Thất gia."

"Sử tiểu thư!" Tưởng Hoằng Văn gật đầu.

Đúng lúc này, một bà vú già trung niên vội vã đi đến nói: "Đại nãi nãi, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, người xem xem còn thiếu gì không?"

Lục Chỉ Vũ vội bảo: "Tùng Âm, muội thay Đại tẩu tiếp chuyện Thất gia, ta đi xem rồi trở lại."

"Đại tẩu!" Sử Tùng Âm hơi hoảng hốt, trước giờ cô chưa từng tiếp chuyện khách nhân mà."

Lục Chỉ Vũ vỗ tay cô, dặn dò: "Thanh Hoàn đang ở phòng khách, muội đưa Thất gia đến đó là được."

"Vâng!" Sử Tùng Âm trề môi đáp.

Trên cầu cửu khúc chỉ còn lại hai người, Sử Tùng Âm không quen ở chung với đàn ông xa lạ, bèn cười nói: "Thất gia, chúng ta sang phòng khách tìm Thanh Hoàn đi."

Tâm trạng Tưởng Hoằng Văn rối bời, bóng dáng người nọ cứ nhiễu loạn tâm trí của hắn ta, nhất thời khó phân rõ ngọt bùi cay đắng. Lúc này, hắn ta chỉ muốn tìm chỗ không người để yên tĩnh một lát.

"Ta muốn đi dạo ven hồ, cô không cần đi theo."

Giọng nói lạnh nhạt, tựa như ánh trăng trên trời cao. Sử Tùng Âm sửng sốt, ánh mắt có phần oán giận, người này đúng là quá vô lý. Sử Tùng Âm hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, đang muốn vào phòng khách thì một cánh tay cản cô lại.

"Sử tiểu thư, chủ nhân và Lục tiểu thư đang ở bên trong nói chuyện, cô chờ một lát."

Sử Tùng Âm nhận ra người trước mắt tên là A Ly, thường đến Thanh phủ truyền tin, nghe đám người Nguyệt nương nói người này là thị vệ thiếp thân của Thọ vương.

Cô thè lưỡi, nghĩ bụng vẫn là đi tìm Đại tẩu đi vậy.

Cô đi ngược lại đường cũ, lại đến bên cầu cửu khúc, cuối cây cầu là một cây quế, người thanh niên ban nãy đang đứng đón gió dưới tán cây, dáng vẻ u buồn, như chìm trong nỗi bi thương. Ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt hắn ta, khiến cô thấy rõ một giọt lệ đang chậm rãi chảy xuống từ gò má hắn.

Trái tim Sử Tùng Âm run rẩy, cô muốn nhấc chân bỏ đi, nhưng chân lại nặng tựa ngàn cân.

Tưởng Hoằng Văn đang đắm chìm trong đau khổ.

Hôm nay chính là một trăm ngày của người ấy. Thế nên khi hắn ta vừa nghe đến Lục gia bèn bất chấp mà chạy đến.

Hắn ta nhớ đến lúc còn bé, không có việc gì cũng muốn sang Lục gia, chỉ vì ăn được một chén bánh trôi nước do tự tay người ấy làm.

Tháng Tám hương hoa quế, trong món bánh trôi của cô ấy sẽ có thêm hoa quế. Vì vậy vừa đến mùa hoa quế rụng lá, hắn ta sẽ đích thân đi hái mang đến cho cô ấy.

Cô ấy luôn mỉm cười xoa đầu hắn, nói một tiếng "Thật ngoan."

Lúc đó, hắn ta rất muốn mình nhanh chóng trưởng thành, có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh cô ấy, nhặt hoa quế rơi đầy đất cho cô.

Nào có ngờ, hương hoa quế vẫn thoang thoảng như cũ, mà cô ấy thì đã đi rồi. Quãng đời còn lại, hắn sẽ không còn được ngửi thấy mùi hoa quế nữa.

Người sống cả đời, đứng trong trời đất, tranh quyền đoạt lợi, vinh hoa phú quý, thậm chí quân lâm thiên hạ, thế nhưng kết quả cũng sẽ chỉ như đám cỏ dại mà thôi. Hóa ra, bản thân cũng không thể làm chủ được việc gì, kể cả sống chết.

Bên tai dường như có tiếng sột soạt truyền tới, hắn ta ngước mắt nhìn lên, thấy có người đứng ở bên cầu. Tưởng Hoằng Văn giấu vẻ đau khổ, bước ra khỏi bóng tối, khẽ khom người về phía người kia rồi chắp tay rời đi.

Sử Tùng Âm ngơ ngác nghiêng đầu, đôi mắt long lanh, chăm chú nhìn theo bóng lưng người thanh niên, trái tim không nhịn được mà đập thình thịch.

Cô vô thức đi theo sau hắn ta, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Sao hắn ta lại rơi lệ...



Phòng khách lớn như vậy, nhưng chỉ có hai người Cố Thanh Hoàn và Triệu Cảnh Diễm.

Cố Thanh Hoàn thấy trán hắn quấn băng vải, cười trêu: "Chỉ chút thương tích trên trán vậy mà cũng cần người đưa đến Vạn Hoa Lâu, Đình Lâm, chẳng lẽ huynh đã bảy mươi, tám mươi tuổi rồi?"

Lời không êm tai nhưng vẫn mang theo đôi chút quan tâm, Triệu Cảnh Diễm cười hà hà, tiếp lời: "Thanh Hoàn, cô mau xem giúp ta đi, vết thương đau quá."

Cố Thanh Hoàn lườm hắn rồi đi đến bên cạnh.

"Cúi đầu."

Mùi hương tỏa ra từ mái tóc thiếu nữ phả vào mặt, cảm xúc trong lòng Triệu Cảnh Diễm phức tạp, hắn muốn ngẩng đầu lên nhìn.

"Đừng nhúc nhích!"

Triệu Cảnh Diễm bỗng nhiên bị cô quát, đầu vừa ngẩng lên lại cúi xuống, khóe miệng cong lên một vòng cung đẹp đẽ. Đúng là một cô gái bá đạo. Có điều, hắn thích cô bá đạo với hắn.

Ngón tay hơi lạnh chạm lên mặt hắn, khóe miệng Triệu Cảnh Diễm càng nhếch cao hơn. Trong lòng tựa như được ăn một bát canh cá nóng hổi giữa trời đông buốt giá, từng lỗ chân lông trên người đều giãn ra thoải mái.

"Nhẹ chút, đau!"

Cố Thanh Hoàn sửng sốt ngừng tay. Mình mới lấy miếng vải gạc ra, còn chưa đụng đến vết thương mà sao hắn đã kêu đau?

Triệu Cảnh Diễm hài hước giải thích: "Ta sợ cô mạnh tay nên nói trước.

Đường đường là nam tử hán mà lại sợ đau, Cố Thanh Hoàn lười tranh cãi: "Nguyệt nương, lấy hòm thuốc tới."

Nguyệt nương ở ngoài nghe được bèn mang hòm thuốc đến, định ở bên cạnh giúp cô một tay, lại bị ánh mắc sắc như dao của Triệu Cảnh Diễm dọa cho lui ra ngoài.

Vị thuốc Đông y gay mũi xộc lên, ý cười của Triệu Cảnh Diễm càng tăng thêm, dịu dàng nói: "Phía bên Hiền vương giải quyết xong rồi."

"Hắn tin?" Cố Thanh Hoàn hỏi tiếp.

Triệu Cảnh Diễm khẽ thở ra một hơi: "Ban đầu không tin, có điều, nhờ ba tấc lưỡi của ta, cuối cùng hắn cũng đã tin."

Cố Thanh Hoàn không nói gì, nhanh chóng giúp hắn xử lí vết thương trên trán rồi ngồi xuống: "Ngươi nói như thế nào, ta muốn nghe xem."

Hương thơm mái tóc phai nhạt dần, Triệu Cảnh Diễm bưng chung trà nóng lên, che giấu sự mất mát trong lòng. Khi hắn đặt chung trà xuống, nghiêng mặt nhìn sang thì thấy ngay hình ảnh của một cô gái có mái tóc đen, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng như sao trời.

Hắn khẽ ho khan một tiếng, "Chúng ta đừng ngồi không ở đây nữa, vừa đi vừa nói chuyện, thế nào?" 

Cố Thanh Hoàn nhìn ngoài viện, khẽ gật đầu.

Ánh trăng dưới tán cây loang lổ, gió đêm lướt qua, cành lá rung lên xào xạc làm nổi bật sự tĩnh lặng bên hồ.

Trên khuôn mặt của Triệu Cảnh Diễm hiện lên vẻ ấm áp, tiếng nói trầm thấp trong đêm tựa như tiếng trống chiều, thủ thỉ nói về chuyện trong gian nhà trúc.

Cố Thanh Hoàn nghe xong, hỏi lại: "Ngươi cố ý đòi lấy Giang Nam là để khiến hắn xóa bỏ nghi ngờ sao?"

Triệu Cảnh Diễm tán dương nói: "Nếu không đòi hỏi thật nhiều thì sao khiến hắn tin. Chuyện không có lợi, ai lại đâm đầu vào, hắn đâu phải kẻ ngu."

Cố Thanh Hoàn hơi xúc động. Phơi bày thẳng thắn lòng tham của mình trước mặt kẻ địch là cách đơn giản nhất, cũng là cách trực tiếp nhất, giấu giấu giếm giếm lại chỉ càng khiến người khác nghi ngờ.

"Chuyện Hoàng hậu thì giải thích sao?"

Triệu Cảnh Diễm nhún vai: "Trong cung có lời đồn đãi rằng mẫu phi ta mất sớm, là do Tần thị ra tay."

Trái tim Cố Thanh Hoàn hẫng một nhịp: "Thật sao?"

Triệu Cảnh Diễm lắc đầu: "Đã qua nhiều năm rồi, có thật hay không cũng chẳng ai biết."

Cố Thanh Hoàn nghe giọng điệu hắn có hơi bất thường, ngẩng đầu nhìn thì thấy ấn đường hắn nhíu chặt đầy âu sầu.

"Nghe lão tổ tông nói, thân thể mẫu phi luôn khỏe mạnh, trận bạo bệnh kia đến thật kì lạ."

Cố Thanh Hoàn nói: "Ngươi không âm thầm tra xét sao?"

"Làm sao tra xét?"

Triệu Cảnh Diễm chắp tay nhìn về phương xa, trong mắt dâng lên sự thống khổ. Cố Thanh Hoàn híp mắt lại, lập tức hiểu ra ý nghĩa trong lời này. Lúc đó hắn còn nhỏ, tự bảo vệ mình còn khó thì làm sao mà điều tra. Bây giờ lớn rồi, có chút bản lĩnh rồi, nhưng vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.

Cô thương xót nhìn hắn, muốn an ủi vài câu lại không biết nói gì.

Một lát sau Triệu Cảnh Diễm xoay người lại, cảm xúc đã hoàn toàn bình lặng.

"Đúng rồi, phụ hoàng giao tiền thuế cả nước cho ngân trang lưu thông, ta muốn khiến số tiền này sinh ra lãi riêng cho mình, cô có cách nào không?"

Cố Thanh Hoàn nghe vậy, thoáng ngẩn ra rồi nhíu mày nói: "Số bạc này tuy lớn nhưng thời gian lưu lại tiền trang ngắn. Muốn kiếm lời từ nó, chỉ có một chữ nhanh, không dễ xử lý đâu."

Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Nếu dễ làm thì ta cũng không tới nhờ cô suy nghĩ giúp ta."

Cố Thanh Hoàn cúi đầu, lại bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đình Lâm, có phải ngươi thiếu tiền không?" Nếu không thiếu tiền thì sao lại có ý đồ với số bạc này.

"..."

Triệu Cảnh Diễm bị cô hỏi khó, khóe miệng giật giật, đáp: "Dù thế nào, mấy năm nữa bản vương phải thành thân, vì vương phi tương lai, cũng nên tích cóp nhiều bạc chút mới được."

Cố Thanh Hoàn biết hắn không nói thật, lại nhịn không được mà cười nói: "Nói đến vương phi của Đình Lâm, hôm nay ta đã may mắn được diện kiến, Đình Lâm có muốn nghe không?"

Cô gái kia xứng sao?

Triệu Cảnh Diễm gấp quạt lại, kiên quyết cự tuyệt, "Không muốn nghe, chuyện còn chưa đâu vào đâu cả. Ta đói rồi, bây giờ phụ nữ không khiến bản vương hứng thú được."

Cố Thanh Hoàn không đổi sắc mặt, nhìn hắn, đổi lời hỏi: "Có thể khiến vương gia hứng thú là..."

Nàng!

Khóe môi Triệu Cảnh Diễm cong lên, mặt hơi nghiêm lại, nghĩ một đằng trả lời một nẻo: "Bạc, những thỏi bạc trắng lóa mắt."

Cố Thanh Hoàn bực bội.

Cơm nước đã bày lên, Cố Thanh Hoàn theo sau Triệu Cảnh Diễm ngồi vào bàn. Tưởng Hoằng Văn đã ngồi chờ từ lâu.

Tiếng bụng réo vang của Cố Thanh Hoàn khiến cô cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ khoan thai dùng cơm.

Triệu Cảnh Diễm và Tưởng Hoằng Văn nâng chung rượu, tự rót tự uống, không ai nói chuyện.

Cố Thanh Hoàn ăn xong, theo thói quen đưa tay cầm cốc uống nước, nhưng tay lại vồ hụt. Cô ngẩng đầu nhìn, Triệu Cảnh Diễm mới đưa cốc nước sang.

"Uống đi, mới pha xong."

Đầu ngón tay thanh niên trắng nõn như ngọc, lấn át cả sắc màu của chiếc cốc ngọc, Cố Thanh Hoàn nhìn nước hắn đưa đến, hơi ngẩn người.

"Đa tạ."

Cố Thanh Hoàn đưa tay đón lấy, cúi đầu uống một hớp, nước hơi nóng, là nhiệt độ cô ưa thích.

"Sao vậy, có phải nóng quá không?" Triệu Cảnh Diễm hơi nhăn trán, hắn nhớ rõ sau khi cô ăn xong thích uống một cốc trà nóng.

"Không phải, rất vừa."

Triệu Cảnh Diễm thả lỏng, uống cạn rượu trong chung, nói với nha hoàn phía sau: "Xới cơm. Hoằng Văn, huynh có ăn không?"

Tưởng Hoằng Văn lắc đầu, "Đệ dùng cơm trước đi, ta uống thêm vài chén nữa." Triệu Cảnh Diễm nhìn hắn: "Uống ít thôi, còn có chính sự nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui