Cố Thanh Chỉ, Cố Thanh Vân biến sắc mặt, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cố Thanh Hoàn.
Ai biết Cố Thanh Hoàn chỉ thản nhiên cười, hơi nhướng mày với Tưởng Hoằng Văn.
Người nào gây họa, người đó giải quyết.
Tưởng Hoằng Văn khẽ ho một tiếng, tình ý dạt dào nói với Cố Thanh Hoàn: "Hoàn Nhi, ngày mai ta sẽ dậy sớm hơn để đến dùng điểm tâm với nàng. Đúng rồi, nem cuốn hôm nay rất ngon, ngày mai bảo Lưu tẩu làm thêm mấy cái."
Hắn ta nói xong, trong viện lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi, ngay cả đám người Nguyệt nương cũng trợn to mắt nhìn, dáng vẻ như gặp quỷ vậy.
Khốn kiếp!
Cố Thanh Hoàn thầm mắng, khẽ ho vài tiếng, không thể không tiếp lời: "Nếu không có thời gian rảnh thì không cần đến. Tương lai còn dài mà."
Tưởng Hoằng Văn liếc qua Ngô Nhạn Linh, đáp lại một câu đầy ẩn ý: "Như vậy sao được, ta phải che chở Hoàn Nhi, không để người khác ức hiếp nàng."
"..." Khóe miệng Cố Thanh Hoàn giật giật.
"Có mấy kẻ khẩu Phật tâm xà, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, Hoàn Nhi à, nàng phải đề phòng chút. Có điều, nàng cũng không cần sợ, không phải chỉ là con riêng của chồng trước sao, đánh là được rồi. Nếu nàng không dám thì cứ để ta!"
Hắn ta vừa dứt lời, khuôn mặt tươi cười của Ngô Nhạn Linh lập tức tái nhợt, thân thể lảo đảo suýt ngã.
Thái Cực Điện, cột điện đỏ thắm, ngai vàng chói lóa, trong làn khói mờ ảo tỏa ra từ lư tiên hạc bằng đồng, Bảo Khánh đế đẩy tay Lý công công ra, nhìn chăm chú vào đám quần thần đang đứng trang nghiêm hai bên.
Sau khi quần thần hành lễ xong, Lý công công nói bằng giọng the thé.
"Có việc bẩm tấu, không có việc bãi triều."
"Thần có việc bẩm tấu."
Người vừa bước ra khỏi hàng là Ngự sử Tần Hạo.
"Thần tham tấu Thọ vương. Trưa hôm qua, xe ngựa mà Thọ vương ngồi đã chạy loạn ngay trong khu phố sầm uất, làm bị thương sáu người dân thường. Sau đó, Thọ vương còn không biết hối cải, lập tức đến Vạn Hoa Lâu tìm vui. Từ sau khi Thái Tổ bình định thiên hạ, dốc lòng chăm lo việc nước, trước lo cho quốc gia rồi mới đến gia đình, trước lo cho dân chúng rồi mới đến quân thần, vậy mới có cảnh thái bình thịnh thế của ngày nay. Thọ vương va phải bách tính, xem mạng sống của dân chúng như cỏ rác, đi Vạn Hoa Lâu tìm vui, không đếm xỉa đến lễ nghĩa. Thọ vương dưới một người, trên vạn người, nếu bách quan noi theo, cứ thế mãi, tác phong của quan lại càng ngày càng bất chính, vậy tác phong của dân chúng sẽ càng khó giữ yên. Hoàng thượng, thần xin người hãy trừng trị nghiêm khắc."
Triệu Cảnh Diễm thầm rít gào.
Đôi mắt hắn trầm xuống, thoáng hiện tia sắc bén: "Ngựa bị giật mình nên mới làm dân chúng xung quanh bị thương, vậy mà ngươi lại nói thành bản vương cố ý tông vào dân chúng. Ta đi Vạn Hoa Lâu dưỡng thương, ngươi nói ta tìm vui. Mắt của Tần Ngự sử mọc trên mông sao?"
"Vương gia?" Tần Hạo đỏ mặt muốn biện giải. "Vương gia cái gì?" Triệu Cảnh Diễm lạnh lùng ngắt lời: "Ngươi không tham tấu đám tham quan tham ô hủ bại, không tham tấu đám quan lại chuyên bóc lột mồ hôi nước mắt của bách tính mà lại quản chuyện vặt vãnh như bản vương ra ngoài, bổng lộc triều đình dùng để nuôi con chó khéo nó còn biết sủa vài tiếng, chẳng lẽ Tần Ngự sử lại không bằng con chó."
"Người..."
Tần Hạo vừa xấu hổ vừa giận dữ, mặt đỏ bừng cả lên. Gã lập tức quỳ sụp xuống đất: "Hoàng thượng, ngụy biện, ngụy biện. Thần oan uổng quá."
"Ôi chao, bản vương chưa nói ngươi vu oan ta, vậy mà ngươi còn vu hãm ta đổ oan cho ngươi? Tần Ngự sử nói hay thật đấy."
Bách quan nghe xong, đều lén che miệng.
Người có lưỡi người, heo có lưỡi heo. Ban nãy Thọ vương mắng gã là chó, giờ lại mắng gã ngu như heo, nói chung, chẳng khác gì đang mắng gã chỉ là tên súc sinh.
Tần Hạo xấu hổ, căm giận muốn chết, bị hắn làm cho cuống lên nên cắn răng nói: "Nhưng chuyện Vương gia và Hiền vương đánh nhau trước mặt mọi người là sự thật."
Gã vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn về phía Hiền vương, trong mắt mỗi người đều có thâm ý.
Ai mà không biết chính thất của Tần Ngự sử và Trắc phi của Hiền vương là tỷ muội họ hàng, làm ầm cả buổi, hóa ra là trút giận cho Hiền vương.
Chỉ tiếc, cái lưỡi của Tần Ngự sử còn kém lắm, chưa chịu được một chiêu của vị Hỗn thế ma vương trước mặt mà đã thành heo chết.
Bảo Khánh đế nhíu mày, hắng giọng, lạnh lùng nói: "Lão Bát, có việc này không?"
Triệu Cảnh Diễm hừ lạnh: "Bẩm phụ hoàng, quả thật có việc này."
"Hồ đồ, đường đường là vương gia, hoàng tử hoàng tôn, vậy mà không để ý thể diện, còn ra cái thể thống gì." Giọng Bảo Khánh đế hơi giận dữ.
"Phụ hoàng!"
Bấy giờ Hiền vương mới phất vạt áo quỳ xuống: "Là bát đệ va vào nhi thần trước, va vào người rồi còn đánh người."
Sao Triệu Cảnh Diễm có thể để thua, hắn cũng quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, đó là vì Tam ca mắng người trước."
"Đệ đánh người trước rồi ta mới mắng đệ."
"Huynh không mắng ta thì sao ta lại đánh huynh?"
"Đệ không đánh ta thì sao ta phải mắng đệ?"
"Huynh mắng trước."
"Đệ đánh trước."
"Là huynh trước."
"Là đệ trước."
Hai người cãi ầm lên ngay trước mặt cả triều văn võ bá quan.
Đúng lúc này, không biết là ai đã ra tay trước, mọi người chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, hai người đang quỳ đã nhào vào đánh nhau.
Mọi người kinh hoảng la lên, người thì bước đến khuyên giải, người thì chạy tới kéo hai người ra, Thái Cực Điện lớn như vậy, trong chớp mắt đã biến thành cái chợ, vô cùng náo nhiệt.
Trong trận hỗn loạn, chỉ có Thụy vương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như lão tăng ngồi thiền. Nếu lúc này có người để ý, nhất định sẽ phát hiện khóe miệng của hắn ta nhếch lên một nụ cười sung sướng.
"Xoảng!"
Chén ngọc vỡ nát. Mọi người như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nhao nhao quỳ xuống trước ngự tòa.
Bảo Khánh đế trừng mắt, khiển trách: "Hiền vương, Thọ vương không giữ lễ nghi ngày trước điện, đến Ngự Thư Phòng quỳ cho Trầm."
"Quỳ thì quỳ!"
Thọ vương đứng phắt lên, lầm bầm một câu, trước khi đi không quên liếc nhìn Hiền vương, sau đó phất tay áo bỏ đi. Hiền vương thì cung kính dập đầu ba cái về phía ngai vàng rồi mới nghiêm mặt đi ra.
Tay Bảo Khánh đế chạm vào đầu rồng trên long ỷ, cạch một tiếng, viên trân châu Nam Hải to bằng dái tai ở đầu rồng đã bị ngài cạy ra mất.
Bách quan thấy vậy, biết ngay là Hoàng đế đã giận đến tột cùng, người nào người nấy đều vô cùng sợ hãi.
"Phụ hoàng bớt giận, hai vị hoàng đệ đều là người cảm tính, chỉ đang đùa giỡn thôi, không thể coi là thật." Bấy giờ Thụy vương mới bước ra giảng hòa.
Bảo Khánh đế nhìn chằm chằm vào hắn ta một lúc lâu, giống như sợi dây tơ quấn quanh cổ, muốn nhìn thấu lòng hắn ta.
Thụy vương không chịu nổi ánh nhìn sắc bén đó, cúi đầu nói: "Là do huynh trưởng như nhi thần không dạy bảo hai vị hoàng đệ cho tốt, xin phụ hoàng trách phạt."
Bảo Khánh đế không nói gì, nhưng nếp nhăn giữa hai chân mày lại từ từ giãn ra. Cuối cùng vẫn là lão Nhị khoan dung, biết ôm lỗi về phía mình.
"Tiền thuế mùa Hè mà Hộ bộ phải nộp lên sao rồi?"
Hoàng đế mở miệng, Thụy vương biết chuyện lúc nãy xem như đã qua, vội đáp: "Hộ bộ đang cho thu hồi và kiểm kê, giống như mọi năm, ước chừng cuối tháng Chín có thể hoàn thành."
Bảo Khánh đế liếc nhìn Thượng thư Hộ bộ, Thượng thư Hộ bộ lập tức bước ra khỏi hàng bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, Thụy vương nói hoàn toàn chính xác."
"Thu thuế mấy thành?"
"Thưa, bằng với năm ngoái."
"Khi nào áp tải vào Kinh?"
Thượng thư Hộ bộ ngạc nhiên, sao Hoàng thượng lại đi hỏi cái này, chẳng phải việc áp tải tiền thuế vẫn luôn cần vài tháng sao, quý nào cũng vậy, năm nào cũng thế, trước giờ chưa từng thay đổi.
"Bẩm Hoàng thượng, nhanh nhất là cuối năm vào Kinh."
Bảo Khánh đế khép hờ đôi mắt, bảo: "Thọ vương có ba mươi hai tiền trang ở các châu các đạo, tất cả đều lưu thông với nhau. Trẫm dự tính từ mùa Hè này trở đi, tiền thuế từng mùa của các châu các đạo đều gửi vào tiền trang địa phương, sau đó lãnh tiền ở tiền trang trong Kinh, triều đình cũng đỡ được khoản chi phí cho nhân lực, vật lực áp tải."
Vừa dứt lời, bách quan ngạc nhiên, đại điện lặng ngắt như tờ.
Lúc này, đôi mắt phượng hẹp dài của Thụy vương đã trợn to.
Lời này của phụ hoàng là có ý gì, sao bỗng nhiên giao chuyện tiền thuế quan trọng như vậy cho tiền trang của lão Bát. Tiền trang kia cũng chỉ là trò đùa của lão Bát thôi mà.
Thượng thư Binh bộ Tô Thanh thì giật thót người. Hoàng thượng muốn động vào Hộ bộ, trong chuyện này có gì đó rất kì lạ.
Ánh mắt của Thụy vương lướt qua, Thượng thư Hộ bộ lập tức hiểu ngay, cất cao giọng nói: "Hoàng thượng, tuyệt đối không thể."
"Vì sao không thể?"
Con mắt Thượng thư Hộ bộ xoay chuyển: "Chuyện tiền thuế liên quan đến nền tảng quốc gia. Giao chuyện quan trọng như vậy cho một tiền trang nhỏ bé như thế, thần cho rằng quá lỗ mãng. Lỡ như trong đó có người động tay động chân, đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng thì phải làm sao?" "Thần cũng không tán thành."
"Thần cũng không tán thành."
Tả Thị Lang và Hữu Thị Lang của Hộ bộ dồn dập bước ra khỏi hàng. Hai người này là chưởng quản tài chính, tính thuế chi tiêu, địa vị chỉ dưới Thượng thư Hộ bộ.
Bảo Khánh đế điềm tĩnh, thong dong nhấc chung trà lên, khẽ nhấp một hớp: "Thượng thư Hộ bộ, một năm thu thuế bốn quý, phí áp tải hết bao nhiêu?"
Thượng thư Hộ bộ thuộc nằm lòng con số này: "Bẩm Hoàng thượng, lấy Giang Nam làm thí dụ, áp tải tiền thuế một quý cần ba trăm ngựa, ba trăm binh vệ, đi đường ba tháng, hao phí năm ngàn lượng. Một năm là hai vạn lượng."
"Hai vạn lượng?"
Khóe miệng Bảo Khánh đế nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: "Trong mắt Thượng thư quản tiền như ngươi, chắc con số hai vạn lượng này chỉ là một con số nhỏ."
"Chuyện này..."
Thượng thư Hộ bộ không dám trả lời, sững sờ một hồi mới nói: "Hoàng thượng, lẽ nào tiền trang không tốn chi phí sao?"
Bảo Khánh đế đanh mặt, liếc nhìn Lý công công, Lý công công bèn cất lời: "Tiền thuế nộp vào tiền trang ở địa phương, kiểm kê số tiền rõ ràng xong, hai bên ký tên, chỉ cần ba ngựa ba binh vệ đi nhanh trong đêm, đưa về Kinh thành. Khi đến Kinh thành rồi, Thượng thư đã có thể đưa người ngựa đến tiền trang lấy tiền rồi."
Dứt lời, trong lòng bách quan tựa như có trống đánh.
Bảo Khánh đế nhướng mày: "Một Giang Nam đã tốn hai vạn lượng, đất đai mà Đại Chu ta cai quản có hơn chín châu, giang sơn vạn dặm, cần bao nhiêu cái hai vạn lượng mới có thể vận chuyển được hết tiền thuế đến Kinh thành?"
Đôi chân của Thượng thư Hộ bộ mềm nhũn, ông ta quỳ phịch xuống đất: "Hoàng thượng, thần chưa từng nghĩ đến."
Bảo Khánh đế chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt trang nghiêm: "Chỉ ba mươi hai cái hai vạn lượng, mỗi năm trẫm đã có thể tiết kiệm được sáu mươi bốn vạn lượng, trẫm có thể dùng nó để gia cố đê điều, cứu tế thiên tai. Trẫm còn có thể dùng nó để cho tướng sĩ Tây Bắc được thêm một bộ y phục, thêm bữa cơm no, ngày sau ra chiến trường, các tướng sĩ Đại Chu chúng ta ăn no hơn quân địch, mặc ấm hơn quân địch thì sẽ có thể đánh bại bọn họ."
"Hoàng thượng..." Trán Thượng thư Hộ bộ rịn đầy mồ hôi, giọng nghẹn ngào.
"Chuyện ích nước lợi dân như thế, các ngươi thân là trọng thần triều đình, rường cột nước nhà, không suy nghĩ sâu xa hơn, không biết phân biệt lợi hại, vừa mở miệng đã là ba chữ "không tán thành". Không chỉ não, ngay cả mắt của các ngươi cũng mọc trên mông hết rồi!"
"Chúng thần kinh hoảng!"
"Chúng thần có tội!"
Bách quan quỳ rạp trên đại điện.
Thụy vương đứng một mình giữa điện, khom người nói: "Phụ hoàng, nếu người của tiền trang cấu kết với quan viên địa phương khai man tiền thuế, vậy phải làm sao để kiểm soát?"
Lời này nghe có vẻ hợp tình hợp lý, đây có khác gì khi không giao quốc khố Đại Chu cho Thọ vương giày vò?
Bảo Khánh đế nhìn xuống điện, ánh mắt đảo quanh người Thụy vương: "Một là có tiền thuế trước đây để tham khảo, hai là... Hộ bộ do con quản lí kiểm tra, ba là người áp tải chọn từ Ngự Lâm Quân, con còn không yên tâm điều gì nữa?"
Thụy vương như mới bừng tỉnh, cất cao giọng nói: "Phụ hoàng thánh minh, nhi thần yên tâm rồi."
Hộ bộ là thiên hạ của hắn, lão Bát là người của hắn, đối với hắn ta mà nói, việc này trăm lợi mà không một hại.
"Hoàng thượng thánh minh."
Bách quan đồng loạt hô vạn tuế. Trong tiếng chuông vang, Hoàng đế bãi triều.