"Quận chúa, tiểu thư đã trở về!"
Trong Tây Viện, Triệu Hoa Dương đang tính sổ sách với Đàm ma ma, nghe vậy bèn nói: "Mau múc cho tiểu thư chén tổ yến."
Vừa dặn dò xong thì Quận chúa đã thấy tấm rèm bị vén lên, Ngô Nhạn Linh đi vào với vẻ mặt tái nhợt, lẳng lặng ngồi lên ghế, rầu rĩ không vui.
Triệu Hoa Dương thấy sắc mặt con gái không tốt, phất tay với những người ở xung quanh, đợi đám người rời khỏi mới lạnh giọng hỏi: "Có phải kẻ điên kia lại chọc tức con không?"
Ngô Nhạn Linh khẽ cắn môi, cười gằn đáp: "Cô ta khôn khéo như vậy, sao lại chọc giận con chứ. Khéo chỉ riêng đón tiếp với làm nũng đàn ông còn không đủ sức nữa là."
"Đàn ông, đàn ông đâu ra?" Triệu Hoa Dương nhất thời vẫn chưa hiểu ra.
"Tưởng Thất gia."
Ngô Nhạn Linh khẽ thốt ra ba chữ, sau đó nói luôn sang chuyện khác: "Tiểu thư khuê các xuất đầu lộ diện ở ngoài đã là không hợp quy củ, vậy mà cô ta còn tối ngày ở chung với Tưởng Thất gia. Nếu chuyện này bị truyền đi, chắc chắn cũng liên lụy tới thanh danh của tỷ muội trong phủ."
"Thật vậy chăng?" Mặt Triệu Hoa Dương biến sắc.
"Còn giả được sao, tám con mắt của bốn tỷ muội đều nhìn thấy."
"Thứ đồ lẳng lơ này, quả đúng là không phải thứ tốt lành gì." Triệu Hoa Dương vỗ bàn.
Ngô Nhạn Linh thấy vô cùng chua xót.
Dáng vẻ tình chàng ý thiếp, thâm tình của hai người kia tựa như cây kim đâm vào trái tim cô ta, đâm đến máu me đầm đìa.
Trách sao người kia chẳng thèm liếc nhìn chính mình, hóa ra người hắn ta đặt trong lòng là Cố Thanh Hoàn.
Một kẻ điên, thật buồn cười biết bao!
Nỗi căm hận bùng lên. Ngô Nhạn Linh cô là tiểu thư cao quý, vậy mà không sánh bằng một kẻ điên.
Sai rồi, cô ta chẳng phải là kẻ điên gì hết, mà chỉ là một kẻ vong ơn bội nghĩa khoác lớp áo kẻ điên thôi. Còn mình và mẫu thân đều bị lớp áo đó mê hoặc.
"Mẫu thân, chúng ta đều bị cô ta lừa rồi."
Lời này giống như một thanh kiếm đâm vào ngực Triệu Hoa Dương. Lão vương phi nói rất đúng, tất cả là do bà ta đã mềm lòng, trước đây sao không nhẫn tâm hơn, để rồi cuối cùng giữ lại một mầm tai họa. Nếu không bây giờ, người kết thân cùng Tưởng gia chính là con gái của bà ta.
Nghĩ đến Tưởng gia, Triệu Hoa Dương lại đau xót. Tưởng gia bây giờ, quả thật là xưa không bằng nay, nhìn khắp Kinh thành xem, còn ai được Hoàng thượng tin tưởng hơn Tưởng gia.
"Mẫu thân, chúng ta phải tính toán cho sớm mới được."
Ngô Nhạn Linh chỉ cần nghĩ tới chuyện Thất gia ra mặt bênh vực cho kẻ điên kia, trái tim liền tựa như kim đâm. Xem ra kẻ điên kia cũng nói xấu sau lưng cô ta không ít đâu.
Triệu Hoa Dương nhíu mày, trong đôi mắt phượng lóe lên vẻ hiểm độc. …
Ngụy thị nhận trà sâm Cố Thanh Chỉ đưa đến, khẽ nhấp một hớp rồi hỏi: "Hôm nay con đi, Lục nha đầu nói thế nào?"
Cố Thanh Chỉ nói: "Thái thái, Lục muội đã đồng ý."
Ngụy thị gật đầu, trong miệng lại thấy đắng chát, hồi lâu sau bà cụ mới không đầu không đuôi nói một câu: "Con vẫn được xem như có phúc."
Cố Thanh Chỉ biết ẩn ý trong lời thái thái. Trong các tỷ muội, chỉ có cô là thân thiết với Lục muội. Lục muội là người ân oán phân minh, sau này nhất định sẽ chăm sóc cho cô nhiều hơn.
"Phụ nữ mà, có một chỗ dựa rất quan trọng. Không dựa vào phụ mẫu huynh đệ được, vậy cũng chỉ còn tỷ muội thôi. Sau này con gả sang phủ kia, ít nhiều gì cha mẹ chồng, chị em dâu cũng sẽ phải kiêng dè đôi phần."
Ngụy thị thở dài thườn thượt. Gieo nhân nào, gặt quả đấy, tất cả những thứ này đều là phúc phận của Nhị nha đầu.
"Thái thái, Lục muội đối xử với thái thái cũng tốt." Cố Thanh Chỉ nói lời trong lòng mình.
Ngụy thị nghe thấy lời này, miệng càng đắng chát hơn.
Sao bà không biết Lục nha đầu đối tốt với mình được, thế nhưng dù gì bà vẫn là người của Cố gia, sau này chết cũng phải chôn cất nơi phần mộ tổ tiên của Cố gia, sự thịnh suy của Cố gia cũng chung một nhịp thở với bà.
Tình cảm giữa người với người cũng chỉ có hạn. Bà có chường cái mặt già này ra cũng chỉ có thể nhờ vả Lục nha đầu một hai lần, nhiều hơn nữa thì tình cảm quá khứ cũng phai nhạt.
Không chỉ bà hiểu đạo lý này, Nhị nha đầu cũng hiểu. Bình thường con bé không đến phủ kia, cũng không mở miệng nhờ vả gì, có như vậy tình cảm mới dài lâu được.
Thế mà ba người đàn ông trong phủ này lại không hiểu ra, cứ lấy bà và Nhị nha đầu ra làm cớ, than ôi... chẳng ai biết rằng thép tốt phải dùng làm lưỡi dao lưỡi kiếm*!
(*) Ý chỉ, có ân tình thì cũng phải lựa việc mà sử dụng.
Cố Thanh Chỉ thấy thái thái lúc thì thở dài, lúc thì nhíu mày, lúc thì bóp trán, không biết phải khuyên nhủ như thế nào, suy nghĩ dần dần trôi đến chuyện của Lục muội và Tưởng Hoằng Văn.
…
"Di nương, hôm nay con gái xem như đã biết, kẻ điên kia thật sự rất giàu có."
Ánh mắt Cố Thanh Liên ước ao: "Áo quần trong tủ hơn phân nửa đều là đồ mới, có vài kiểu dáng con gái còn chưa từng thấy, sờ thử chất vải, đều là cực phẩm. Di nương xem cái váy trên người con này?"
Hứa thị nhìn con gái, trong mắt mang theo vẻ ấm áp, cười nói: "Đương nhiên nó giàu có rồi, chưa nói đến mười vạn lượng của hồi môn, chỉ riêng Tưởng gia cũng sẽ không bạc đãi nó. Dù sao người ta cũng đã cứu Hoàng đế đấy."
"Vẫn là di nương có tính trước, luôn dặn con phải làm thân với cô ta, sau này con phải thường xuyên sang phủ kia mới được."
"Vẫn là muộn rồi."
Hứa thị nhớ lúc trước bản thân giở trò bỉ ổi với Tiền thị, hối hận nói: "Con xem Nhị tiểu thư đại phòng kìa, sau này nhất định không thiếu chỗ tốt đâu."
"Nào ai có thể nhìn thấy trước được."
Mắt Cố Thanh Liên láo liên: "Dù sao con vẫn đỡ hơn Cố Thanh Vân và Ngô Nhạn Linh. Hai kẻ này mới là người phải lo lắng đấy."
Hứa thị nghe con gái nói vậy, cũng thấy thoải mái hơn: "Sau này lựa mấy thứ đồ tốt trong của hồi môn của di nương mang tặng cho Lục tiểu thư. Há miệng mắc quai, chúng ta phải cung phụng tôn Phật này cho cẩn thận."
"Di nương, con gái nghe lời người." Cố Thanh Liên uống một hớp nước đường đỏ, liên tục gật đầu. Hứa thị lại nghĩ đến cái gì đó, đôi con ngươi đảo quanh, sau mới cao giọng nói: "Người đâu, bảo nhà bếp hầm một con vịt già, bỏ thêm ít trà sâm vào."
"Di nương, con không ăn mấy món dầu mỡ này."
"Nha đầu ngốc, ta đâu có cho con ăn. Đợi tối, mang đến cho cha con."
Hứa thị nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Thừa dịp có Lục tiểu thư, phải nhanh chóng quyết định chuyện chung thân của con. Lần này, di nương quyết phải giúp con chọn được một mối tốt."
Cố Thanh Liên đỏ mặt, hỏi nhỏ: "Sao lại vậy?"
"Đúng là đồ ngốc. Con và Lục tiểu thư là tỷ muội ruột thịt, cô gia tương lai và Lục cô gia chính là huynh đệ đồng hao. Có câu, huynh đệ đồng hao như nửa huynh đệ. Với dòng dõi Tưởng gia, con nói xem, chẳng phải chúng ta cũng nên chọn lựa cho cẩn thận hay sao."
Cố Thanh Liên xấu hổ rũ mắt xuống: "Đúng rồi, di nương, hôm nay con thấy Lục cô gia trong phủ kia."
"Cái gì?"
Hứa thị cả kinh: "Mau, mau nói ta nghe."
Trong lúc Hứa thị và Cố Thanh Liên đang bàn bạc chuyện hôn nhân đại sự, Cố Thanh Vân cũng đã thêm mắm thêm muối nói cho Lưu di nương nghe chuyện gặp được Tưởng Hoằng Văn trong phủ Cố Thanh Hoàn.
Lưu di nương nghe xong thì đập tay xuống bàn, lớn giọng nói: "Còn chưa thành hôn mà hai người này đã không kiêng dè đến thế."
Cố Thanh Vân cười khẩy, nói: "Bảo sao trước đây Tưởng phủ cứ thường xuyên đến đón, nói không chừng đã dây dưa với nhau từ trước. Di nương, chúng ta đã xem thường nó rồi."
Lưu di nương trừng mắt, giận dữ nói: "Đương nhiên là xem thường nó. Giả ngây giả dại, giấu giếm giỏi thật."
"Di nương, người nói nó giả ngây giả dại, vậy từ trước... từ trước..." Vẻ mặt Cố Thanh Vân kinh hãi.
"Từ trước?"
Lưu di nương cười khẩy: "Từ trước, ngay cả Nhị gia, Quận chúa cũng đều bị gạt hết."
"Di nương, rốt cuộc trước đây con bé đó có ngu ngốc thật không?" Cố Thanh Vân không nghe được câu trả lời chắc chắn, trong lòng không cam tâm.
"Di nương nào biết nó ngu ngốc thật hay chỉ là giả vờ ngu ngốc, tóm lại Cố Thanh Hoàn này tuyệt đối không đơn giản."
Bản lĩnh y thuật xuất chúng từ đâu mà có? Sao dám lớn gan lớn mật muốn thoát ly khỏi Cố phủ? Nhà họ Tưởng dựa vào cái gì mà giúp cô ta tận tình đến thế?
Nghĩ đến đây, Lưu di nương càng cảm thấy hoài nghi.
"Con gái, mặc kệ kẻ này là ngu thật hay giả ngu, con cũng phải tránh xa nó ra cho ta. Lúc trước chúng ta đã đắc tội với nó, bởi vậy cũng không cần nghĩ đến chuyện kiếm chác được gì từ nó. Nước giếng không phạm nước sông, ai sống phần người ấy. Cho dù nó có làm Hoàng hậu nương nương cũng không dính dáng gì tới chúng ta."
"Di nương, người khác đều muốn kéo quan hệ với cô ta, sao chúng ta..."
"Con thì biết cái gì, chỉ dựa vào việc ta có mưu đồ với của hồi môn mười vạn lượng bạc của nó thôi, kẻ điên kia cũng sẽ không bỏ qua cho di nương."
Lưu di nương càng nghĩ càng sợ: "Không trêu vào còn không tránh nổi sao. Không được, ta phải để phụ thân con nhanh chóng quyết định hôn sự cho con, lỡ như kẻ điên động tay động chân vào thì chết mất."
"Di nương."
Cố Thanh Vân kéo Lưu di nương lại: "Di nương gặp phụ thân, đừng quên nhắc chuyện Tưởng Hoằng Văn." Lưu di nương bỗng nảy ra một ý, vội gật đầu lia lịa.
…
Trước giờ Cố Thanh Hoàn đều lười để ý tới mấy mưu mô vặt vãnh của đám người Cố phủ.
Lúc này, cô đã ngồi ngay ngắn trong căn phòng trên lầu hai của tiền trang, cùng Tưởng Hoằng Văn, Ngân Châm tính qua một lượt tiền thuế những năm trước của các châu các đạo khắp Đại Chu.
Ngân Châm gẩy bàn tính liên tục, viết một con số xuống tờ giấy.
Cố Thanh Hoàn nhìn con số này, trong lòng hơi kinh hãi, bèn đưa tờ giấy cho Tưởng Hoằng Văn, Tưởng Hoằng Văn hít vào một hơi.
"Nhiều tiền như vậy, nếu không thể nhổ tý lông nhạn, vậy quả là quá có lỗi với bản thân rồi."
Cố Thanh Hoàn trừng mắt lườm hắn ta: "Thời gian quá ngắn, nhổ ra rồi để đâu?"
"Đây cũng không phải là chuyện ta có thể lo đến." Tưởng Hoằng Văn bày ra dáng vẻ cô là người tài giỏi, cô hãy nghĩ cách đi.
Cố Thanh Hoàn nghiến răng ken két. Mấy ngàn vạn lượng bạc, bảo cô nghĩ cách tận dụng, hai tên nhãi này không sợ cô ôm tiền bỏ trốn sao?
"Tiền thuế từ các châu đưa vào tiền trang đổi thành ngân phiếu gửi vào Kinh thành, rồi đến Hộ bộ rút tiền từ tiền trang, khoảng thời gian giữa những quá trình này là bao lâu?"
Tưởng Hoằng Văn sáp lại gần, vươn một ngón tay đung đưa trước mắt Cố Thanh Hoàn.
"Một tháng?"
Tưởng Hoằng Văn gật đầu: "Đình Lâm nói đệ ấy sẽ kéo dài thời gian thành một tháng."
"Nếu chỉ một tháng, tiền trang không đủ người."
"Vị kia đã đồng ý để Đình Lâm chọn người từ trong Ngự Lâm quân."
Cố Thanh Hoàn nghĩ ngợi: "Vậy nói cách khác, thời gian tiền lưu động trong tay chúng ta tổng cộng là một tháng."
"Đúng vậy."
"Một tháng, thật ra có thể suy nghĩ cho vay lấy lãi."
"Cô điên rồi."
Tưởng Hoằng Văn quát khẽ: "Hoàng thượng căm ghét nhất chính là kẻ cho vay lấy lãi, nếu bị ngài ấy biết được thì nguy to."
Cố Thanh Hoàn nói nhỏ: "Người khác cho vay lấy lãi gấp đôi, gấp ba, thậm chí có kẻ lấy gấp năm, gấp sáu lần. Nếu như chúng ta chỉ lấy hai phần lãi thì sao?"
"Vậy thì có khác gì cho vay không đâu." Ngân Châm tiếp lời.
Tưởng Hoằng Văn trầm ngâm nói: "Thiên hạ lấy lãi bốn phần, quan viên lấy lãi năm phần, chúng ta chỉ lấy hai phần, thiệt thòi quá."
"Không thiệt. Thứ nhất, chúng ta nhiều tiền, có thể góp gió thành bão. Thứ hai, có thể thay Thọ vương lung lạc lòng dân. Lòng dân hướng về, sau này dù Thọ vương không phải đích cũng không phải trưởng, chỉ cần bách tính ủng hộ thì cũng có thể ngồi vững trên cái ghế kia."
Tưởng Hoằng Văn không ngờ Cố Lục lại nói trắng ra như vậy, không khỏi giật mình nhảy dựng lên. Hắn ta vội vàng huýt sáo một tiếng, liền thấy hai cái bóng đen ngoài cửa đáp xuống, một trái một phải đứng thẳng tắp như cây tùng.