Thịnh Thế Kiều Y

Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ, ngoại trừ Lưu Triệu Ngọc thì không còn người nào khác.

Nhưng hắn ta đến để làm gì?

Lưu Triệu Ngọc uống một hớp trà, sau đó đứng dậy quan sát cách bài trí trong phòng khách, nhìn một lát không thấy điểm nào đặc biệt mới quay lại chỗ ngồi.

Chốc lát sau, thấy Thanh Hoàn dẫn theo hai nha hoàn đi vào phòng khách, Lưu Triệu Ngọc bước tới đón, cười đùa nói: "Thanh Hoàn, tự tiện đến phủ thế này, chắc cô không đuổi tôi chứ?"

"Cũng muốn đuổi lắm."

"Hả?" Lưu Triệu Ngọc ngẩn người.

"Nhưng tôi sợ huynh bị mất mặt rồi đứng ăn vạ trước cửa Thanh phủ." Cố Thanh Hoàn ngồi xuống, nhận lấy trà mà Xuân Nê đưa qua.

Lưu Triệu Ngọc cười ha ha, giơ ngón tay cái lên với Cố Thanh Hoàn: "Có cô mới làm như vậy."

Cố Thanh Hoàn bỏ chung trà xuống: "Nói đi, tìm ta có việc gì? Có phải Trương thái y bảo huynh đến đây làm thuyết khách không."

"Thông minh!"

Lưu Triệu Ngọc vừa định bỏ ngón tay cái xuống thì lại giơ lên: "Vậy mà cũng để cô đoán ra được."

Hóa ra Cố Thanh Hoàn vừa rời khỏi Thái Y Viện chưa được mấy canh giờ, Hoàng hậu đã gọi Trương Hoa vào cung. Không biết hai người đã nói những gì, chỉ biết sau khi Trương Hoa trở lại liền gọi Lưu Triệu Ngọc tới, nói bóng nói gió bảo Lưu Triệu Ngọc dỗ ngọt Cố Thanh Hoàn quay lại Thái Y Viện.

"Vì vậy ta liền chạy đến đây."

Cố Thanh Hoàn nhướng mày cười bảo: "Ngoài mặt thì bảo huynh qua đây, sau lưng nói không chừng đã hận ta đến mức nào rồi. Lưu thái y, huynh nói xem ông ta có lấy hình nhân thế mạng ra, đâm cho ta mấy kim không?"

"Khó nói lắm, nhưng với tính cách của ông ta thì e là có đấy."

Lưu Triệu Ngọc không có thiện cảm nào với Trương Hoa. Nếu không phải bận tâm đến trưởng bối trong gia tộc, hắn ta đã vỗ mông chạy lấy người từ lâu.

"Cho nên sau này cô phải cẩn thận hơn đấy. Phàm sự gì cũng phải để ý nhiều hơn, đừng để ông ta bắt được thóp. Lão hồ ly này lòng dạ đàn bà, người bị hại dưới tay ông ta không biết đã có bao nhiêu rồi."

Cố Thanh Hoàn như nhớ đến điều gì đó, dò hỏi: "Tào thái y cũng vậy sao?"

Lưu Triệu Ngọc không ngờ cô lại đột nhiên hỏi như vậy, thế nên cười khan mấy tiếng rồi nói: "Việc này... thì ta không biết."

Cố Thanh Hòa thấy ánh mắt của hắn ta đảo quanh, trong lòng biết điều hắn ta nói không phải sự thật.

"Vậy những người bị ông ta hại mà huynh nói có những ai?"

Lưu Triệu Ngọc nhìn Cố Thanh Hoàn: "Cố Thanh Hoàn, cô còn nhỏ, tới Thái Y Viện chưa lâu, có một số chuyện không nên hỏi thì hơn. Chúng ta đều là người kiếm cơm dưới trướng người khác, mạng sống rất quan trọng."

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Nói cứ như huynh đã già lắm rồi đấy, so với ta thì huynh cũng chỉ lớn hơn vài tuổi thôi."

Lưu Triệu Ngọc sờ mặt mình, lại cười hì hì: "Nói vậy có nghĩa là trông ta vẫn còn trẻ lắm." "Ừm, trông rất trẻ, mới mười sáu tuổi."

Hai người nói qua nói lại, bắt đầu trêu chọc nhau, giống như cả hai đều không để tâm tới chuyện lúc nãy vậy.

Sau một tuần trà, Lưu Triệu Ngọc đứng lên nói: "Được rồi, lời cũng đã truyền lại, trà cũng đã uống xong, ta phải đi thôi."

Cố Thanh Hoàn cũng đứng lên hỏi: "Nể tình Lưu thái y cực khổ, năm ngày tự xét mình đổi thành ba ngày được không?"

Lưu Triệu Ngọc hiểu ý cười: "Xem ra trong mắt Cố nữ y, ta cũng có mặt mũi. Rất tốt, rất tốt."

Cố Thanh Hoàn trêu hắn ta: "Ai bảo mặt của Lưu thái y lại trẻ như vậy chứ."

"Ha ha ha... thú vị lắm."

Lưu Triệu Ngọc vừa bước một chân ra khỏi thềm cửa, bỗng nhiên quay người lại: "Cố Thanh Hoàn, không phòng quân tử, nhưng phải phòng tiểu nhân. Trong Thái Y Viện của Đại Chu, người xứng với danh quân tử chỉ có ông ngoại của cô và Tào lão."

Cố Thanh Hoàn rùng mình, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Đừng tiễn nữa, ta biết đường."

Lưu Triệu Ngọc quay lưng, phất tay với cô.

Cố Thanh Hoàn nói với Nguyệt nương đang đứng trước cửa: "Chừng nào Tử Ngang hồi phủ, bảo huynh ấy đến gặp ta."



Giờ Mùi ba khắc, xe ngựa phủ Anh Quốc công dừng ở cửa hông, đám nha hoàn người hầu bước đến, đỡ phu nhân và tiểu thư xuống xe, sau đó đi theo vào trong phủ.

Ân Lập Phong lọt lại phía sau, thấy Tiểu Trung nháy mắt với mình, hắn ta bèn rẽ bước rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Tiểu Trung bước tới nói nhỏ mấy câu, sắc mặt của Ân Lập Phong thoáng thay đổi.

"Có nhìn rõ không?"

"Hồi bẩm Thế tử gia, rất rõ ràng. Đi vào từ cửa sau của Tô phủ, một canh giờ sau mới đi ra. Tam gia đích thân tiễn người lên ngựa, sau đó hai người liền tách ra."

Ân Lập Phong hít sâu một hơi: "Có nghe ngóng được rốt cuộc Diệp phu nhân bị bệnh gì không?"

"Nghe nói là bệnh tật đầy người."

"Ta biết rồi, việc này không được để nhiều người biết."

Ân Lập Phong quay người rời đi, vừa được vài bước lại dừng lại, nửa khuôn mặt anh tuấn khuất dưới tán cây, một nửa lại được ánh mặt trời chiếu rọi, nhìn có vẻ nóng giận thất thường.

Sau lần chạm mặt ở quầy bánh nướng năm xưa, không biết tại sao đôi mắt đen láy đó luôn quanh quẩn trước mắt hắn ta, không xua đi được.

Hắn ta không thể khống chế được tâm tình của mình, cứ muốn gặp lại cô một lần nữa, nhưng lí trí nói cho hắn ta biết, trái tim cô gái ấy đã có chủ, nếu là quân tử thì hắn ta phải tránh xa cô mới phải.

Đáng tiếc, từ trước đến nay hắn ta không phải là quân tử.

Ân Lập Phong hít sâu một hơi, cao giọng nói: "Chuẩn bị ngựa."

"Thế tử gia vừa mới trở về, phu nhân, tiểu thư còn đang đợi Thế tử gia…"

"Phí lời, nói với phu nhân ta đi phủ Hiền vương thăm Đại tỷ."

"Vâng."

Phủ Hiền vương, vương phi Ân Thu Linh đang tính toán chi tiêu trong phủ, nghe báo đệ đệ mình đến thì mừng tới nỗi tự mình chạy ra đón.

"Ngọn gió nào thổi đệ đến đây vậy." Ân Lập Phong hành lễ với trưởng tỷ, cười nói: "Đã lâu không gặp tỷ tỷ nên đệ bèn qua đây thăm."

Ân Thu Linh nắm tay hắn ta, nhìn trái nhìn phải, thấy sắc mặt hắn ta hồng hào mới bắt đầu hỏi chuyện trong nhà.

Ân Lập Phong lựa một số chuyện vui kể cho trưởng tỷ của mình nghe.

Ân Thu Linh nghe xong, mỉm cười sai người mời vương gia đến tiếp khách, nhưng không may Hiền vương đã ra ngoài dự tiệc xã giao rồi.

Cô ấy thoáng suy ngẫm, sau đó bèn sai nha hoàn bày rượu thịt trong phòng mình, tỷ đệ hai người vừa dùng cơm vừa trò chuyện.

Trong lòng có tâm sự, cho nên Ân Lập Phong không nói nhiều như bình thường, nét mặt cũng hơi sầu muộn.

Ân Thu Linh rất thích người đệ đệ này. Trước đây khi còn trong khuê phòng, cô ấy thường tự mình dạy hắn ta thi từ ca phú, vì vậy cũng hiểu rất rõ từng lời nói cử chỉ của y.

"Đệ đang gặp chuyện gì khó khăn sao?"

Ân Lập Phong lắc đầu, uống tiếp mấy ly rượu mới nói: "Trưởng tỷ, tỷ còn nhớ Tiền Tử Kỳ không."

Ân Thu Linh nghe mà tim đập thình thịch, trách đệ đệ mình: "Đệ uống tới hồ đồ luôn rồi sao, lại dám nhắc đến cái tên đó!"

Ân Lập Phong siết chặt chung rượu, ánh mắt dừng trên bệ cửa sổ: "Trưởng tỷ, đệ thường nhớ đến cô ấy."

Ân Thu Linh không ngờ đệ đệ mình lại thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Ai ngờ hắn ta lại nói thêm một câu: "Trưởng tỷ, hình như đệ lại thích thêm một cô gái nữa rồi."

"Là ai?"

"Cố Thanh Hoàn!"

Ân Thu Linh ngẩn người, mặt bỗng biến sắc.

Ân Lập Phong giấu sự đau đớn nơi đáy mắt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu, giọng nói kéo dài xa xăm, "Trưởng tỷ... tại sao cô gái mà đệ thích đều đính ước sớm như vậy?"

"Im miệng!"

Ân Thu Linh kinh hãi, cướp lấy ly rượu trong tay hắn ta, nghiêm giọng: "Đừng ăn nói lung tung nữa, đó không phải người mà đệ nên tơ tưởng đâu."

Ân Lập Phong thấy dáng vẻ như gặp phải cường địch của trưởng tỷ nhà mình, bật cười thành tiếng: "Trưởng tỷ sợ cái gì, đệ không làm bậy đâu."

Ân Thu Linh hung dữ lườm hắn ta, tức tới ngực phập phồng, muốn mắng nhưng lại không nỡ, không mắng thì trong lòng càng tức thêm.

"Trưởng tỷ, tỷ nói xem tại sao đời người cứ phải nhớ nhung những thứ không thể nào có được như vậy? Có phải ngốc lắm không!"

Lời nói của hắn ta mang theo sự bất lực, trông hắn ta đã hoàn toàn không còn dáng vẻ hăng hái thường ngày nữa. Ánh nến hắt lên người hắn ta, tuy rằng vẫn khí khái bừng bừng, thế nhưng lại mang theo sự xa cách và tang thương.

Ân Thu Linh ngẩn ra.

Trong nháy mắt hắn ta lại uống thêm mấy ly rượu, dứt khoát nắm lấy tay trưởng tỷ rồi cọ cọ lên mặt mình.

"Trưởng tỷ, cô ấy gạt đệ nhưng đệ lại không thể nào hận cô ấy được. Hai tỷ muội cô ấy rất giống nhau, nhất là đôi mắt còn giống nhau như đúc... ngay cả tính tình... cũng giống. Tử Kỳ thích ăn bánh nướng, cô ấy cũng thích ăn…"

Lời nói đứt quãng, nhưng khi lọt vào tai của Ân Thu Linh, cô lại cảm thấy trong lòng buồn bã.

Người đệ đệ này của cô, còn trẻ đã đắc chí, phú quý phong lưu, có được ngàn vạn sủng ái, chỉ duy có chuyện tình cảm là không được suôn sẻ, luôn sinh lòng ảo tưởng với những người không thuộc về mình.

"Trưởng tỷ, tại sao đệ luôn trễ hơn người khác nửa bước. Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy."

Bị râu cọ vào tay hơi đau, Ân Thu Linh chợt mềm lòng, không nói được câu trách móc nào.



Trăng đã lên tới ngọn cây.

Tào Tử Ngang vội vàng chạy vào viện của Cố Thanh Hoàn, vừa tới nơi thì thấy bóng dáng gầy yếu và cô đơn của cô gái dưới tán cây hoa quế, cô gái đang mỉm cười đứng chờ mình.

"Hôm nay ở Đồng Nhân Đường bận rộn quá nên ta trở về hơi trễ."

"Đã ăn cơm chưa?"

"Vừa mới ăn xong."

Cố Thanh Hoàn chỉ vào cái bàn lục giác dưới gốc cây: "Trà tốt cho tiêu hóa, cùng ta uống chung trà đi."

Hai chung trà xanh, mấy đĩa trà bánh, Tào Tử Ngang ngước mắt lên, mỉm cười nói: "Được."

Qua nửa tuần trà, Tào Tử Ngang chủ động mở đầu câu chuyện: "Ta nghe nói, hôm nay cô không đến Thái Y Viện."

Cố Thanh Hoàn gật đầu: "Cãi nhau với Trương Hoa, đang đóng cửa tự xét mình."

Tào Tử Ngang quay sang nhìn cô. Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt trắng ngần như tỏa ra một vầng sáng, khiến đất trời như ngừng lại.

Tào Tử Ngang đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn ta cắn răng nói: "Người dám cãi nhau với Trương Hoa cũng chỉ có một mình Thanh Hoàn cô thôi."

Cố Thanh Hoàn ngước mắt lên, khẽ nói: "Nếu ta nói đó là do ta cố ý thì sao?"

"Thanh Hoàn?" Tào Tử Ngang khẽ gọi.

"Tử Ngang, ta vào Thái Y Viện không chỉ vì Tiền gia mà còn là vì Tào gia."

Một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Tào Tử Ngang kinh ngạc đến mất hồn, song không chờ hắn ta kịp phản ứng lại, Cố Thanh Hoàn đã nói tiếp: "Trước đây ta vẫn chưa hỏi huynh, tại sao Tào lão thái y lại vào ngục, bây giờ huynh có bằng lòng nói cho ta biết không?"

Trong lòng Tào Tử Ngang như nổi trống, như sấm nổ, hắn ta nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt.

"Sao thế, trên mặt ta nở hoa à?" Cố Thanh Hoàn nói một câu không buồn cười chút nào.

Tào Tử Ngang vẫn ngồi im không nói. Ngay lúc Cố Thanh Hoàn không nhịn được thở dài, đột nhiên hắn ta đứng lên, phất áo bào quỳ xuống đất.

"Huynh làm gì vậy?"

Tào Tử Ngang khấu đầu ba cái thật mạnh.

Trước đây cô không hỏi là vì không có năng lực; hiện tại hỏi hắn ta, điều này đại biểu cho việc cô muốn lấy lại công bằng cho Tào gia. Hắn ta không phải kẻ ngốc, nghe được rất rõ, trong lòng cũng sáng tỏ.

Cố Thanh Hoàn không nhúc nhích, cứ ngồi im như vậy nhận ba cái lạy của hắn ta.

"Ba lạy này là lạy cho người của Tào gia."

Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Vốn dĩ ta chỉ muốn hỏi mà thôi, nhưng với ba cái khấu đầu này của huynh, ta không thể không quan tâm đến việc của Tào gia rồi, áp lực rất lớn đấy. Mà thôi, huynh nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Tào Tử Ngang đứng dậy ngồi xuống, cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, một hơi uống cạn nửa chung trà còn lại. Cố Thanh Hoàn cũng không thúc giục hắn ta, có vài nỗi đau được giấu trong lòng, một khi lật ra nhất định sẽ rỉ máu, hắn ta cần thời gian để bình tâm lại.

Uống trà xong, Nguyệt nương rót thêm chung trà mới, lúc này Tào Tử Ngang mới cất giọng kể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui