Thịnh Thế Kiều Y

Kẻ điên này, sao lại nhắc chuyện không nên nhắc vậy chứ, lại còn nhắc ngay những việc làm xấu xa trước kia của cô ta trước mắt bao người, để bọn họ biết cô ta... Không đúng, Cố Thanh Vân hốt hoảng, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi.

Thái thái thưởng áo khoác, cô ta tặng lại một lò sưởi tay bằng bạch ngọc. Trong khi đó mình lại giành khoang thuyền của cô ta, vậy cô ta sẽ tặng mình cái gì đây?

Tặng cái rắm, nhất định là sẽ trả thù!

Giọng Cố Thanh Vân run rẩy: "Ta không nhớ nữa."

Cố Thanh Hoàn lại không muốn bỏ qua, "Tam tỷ không nhớ nhưng ta vẫn nhớ đấy. Lúc đó Tam tỷ giành khoang thuyền của ta, còn hung dữ mắng ta là kẻ điên nữa."

"Muội... muội…"

Cố Thanh Vân không ngờ cô nói chuyện này ra ngay trước mặt mọi người, bởi vậy xấu hổ muốn chết, thiếu điều tìm cái lỗ mà chui xuống.

Ngụy thị là người từng trải, làm sao không hiểu được dụng ý của Thanh Hoàn. Có ân báo ân, có oán báo oán, những gì họ nợ cô trước kia, cô đều phải đòi lại, ai cũng đừng hòng trốn.

Ngụy thị hiểu được, cáo già như Triệu Hoa Dương thì sao lại không hiểu cho được. Bà ta và Ngô Nhạn Linh lén nhìn nhau, rồi đều quay đầu sang chỗ khác.

Hiện giờ Chu thị tựa như trời nóng mà uống phải một ly nước sôi vậy, nhổ không được, nuốt không xong, rất khó chịu.

Bà ta lấy của hồi môn của Tiền thị đã chết, nha đầu kia sẽ không lấy chuyện này ra để kiếm chuyện với bà ta chứ? Bà ta vốn có bệnh trong người, giờ sắc mặt lại càng khó nhìn hơn.

Ngụy thị tỏ ra tươi cười nhưng lòng chua chát, muốn hòa giải vài câu nhưng lại không biết nói thế nào, chỉ đành nhẹ giọng: "Rốt cuộc đều là lỗi của ta, quản giáo không nghiêm, để người khác thừa nước đục thả câu."

Cố Thanh Hoàn thấy thái thái nhận hết mọi trách nhiệm về mình thì hiểu ngay ý bà. Một nét bút không thể viết ra hai chữ Cố, đều là chuyện vặt vãnh đã qua, không cần phải làm tới mức như đối mặt với kẻ thù.

Cô cười thản nhiên, nói: "Sao có thể trách thái thái được. Trong phủ nhiều người nhiều việc, thái thái cũng có chỗ không nhìn thấy, không quản lý được."

Ngụy thị nghe vậy thì không khuyên thêm nữa, chỉ lạnh lùng nhìn quanh một vòng: "Cũng nên lập quy củ rồi."

Bà vừa dứt lời liền có nha hoàn vào bẩm báo, "Thái thái, người của phủ Trung Dũng bá đã đến cổng nội viện."

Cố Thanh Hoàn nghe vậy, liền nhìn về phía Cố Thanh Chỉ, cô ấy chỉ ngại ngùng lắc đầu.

Ngụy thị hơi ngạc nhiên, vội cười nói: "Phiền Đại thiếu nãi nãi đi đón tiếp."

Quản thị vâng lời đi ra ngoài, trong chốc lát đã dẫn theo hai người trở lại.

Người đi đầu mặc áo choàng đối khâm màu tím vàng, đầu cài trâm phụng bát bảo, tay đeo ba chiếc vòng vàng, trông rất phú quý, lộng lẫy.

Ngụy thị vừa thấy liền đứng dậy nói: "Chỉ là tiểu sinh thần*, lại còn làm phiền phu nhân đích thân qua đây, thật là…"

(*) Tiểu sinh thần: Khi tuổi là bội số của 10 thì người Trung Quốc gọi đó là đại sinh thần và thường sẽ tổ chức ăn uống linh đình, còn tuổi dư 1 đến 9 thì gọi chung là tiểu sinh thần có thể làm tiệc hoặc không. Người đến là Đoàn thị của phủ Trung Dũng bá, mẹ chồng tương lai của Cố Thanh Chỉ.

Cố Thanh Hoàn khẽ chau mày, sao bà ta lại đến đây, chẳng phải nói là gia yến sao? Định diễn trò gì nữa đây?

Nguyệt nương cũng căng thẳng, nhìn tướng mạo bà ta không phải là người dễ sống chung, chẳng trách Nhị cô gia suýt nữa đã bị bà ta hại.

Đoàn thị kéo tay Ngụy thị, ánh mắt lướt qua, cười nói: "Chúng tôi đến để chào hỏi, chúc thọ thái thái, cũng là thể hiện chút lòng thành."

Nói rồi, bà ta sai người hầu phía sau dâng quà tặng lên.

"Mời ngồi, mời ngồi." Ngụy thị cười híp mắt, kéo tay bà ta ngồi xuống, sai nha hoàn dâng trà.

Đoàn thị ngồi xuống rồi lại đứng lên, đi tới trước mặt Hoa Dương nhún người hành lễ, "Tham kiến Quận chúa."

Triệu Hoa Dương chỉ hơi nhích mông lên rồi thôi, miệng nói mà mặt cười cho có: "Đã mấy năm không gặp rồi."

Chu thị thấy thông gia tương lai hành lễ với Triệu Hoa Dương, còn mình ngồi đây mà thông gia cũng không thèm nhìn một cái, bèn ngồi yên, bưng chung trà lên uống, xem như không nhìn thấy gì.

Sau khi ngồi xuống, Ngụy thị chỉ vào Cố Thanh Chỉ nói: "Mau, khấu đầu với phu nhân đi."

Cố Thanh Chỉ vừa ngạc nhiên vừa thẹn thùng, ngạc nhiên là vì Đoàn thị không mời mà đến, thẹn thùng là vì con dâu cuối cùng cũng phải gặp mẹ chồng.

Nha hoàn mang đệm qua, Cố Thanh Chỉ nghiêm túc khấu đầu ba cái, khẽ nói: "Phu nhân mạnh khỏe."

Đoàn thị cười rất tươi, tự mình đỡ cô đứng lên, tháo chiếc vòng trên tay ra đeo vào cổ tay Cố Thanh Chỉ, "Thật đúng là xinh đẹp như tiên vậy."

Cố Thanh Hoàn nhìn chiếc vòng vàng đeo trên tay Nhị tỷ, khóe mắt hơi nhướng, tay bưng chung trà lên.

Giá trị của chiếc vòng vàng này e là không nhỏ đâu, nhìn qua cũng phải hai lượng.

Cố Thanh Chỉ ngượng ngùng lui xuống.

Đoàn thị cười nói: "Lão thái thái, vị nào là Lục tiểu thư của phủ chúng ta, chẳng hay hôm nay có mặt ở đây không?"

Đoàn thị không hề rào trước đón sau, chuyển thẳng chủ đề tới Cố Thanh Hoàn.

Ngụy thị không biết ý của bà ta, cười nói: "Lục nha đầu, mau qua đây chào Đoàn phu nhân đi."

Cố Thanh Hoàn vẫn chưa đứng lên. Lúc Đoàn thị nói ba chữ "Lục tiểu thư", cô đã biết người đàn bà này đến đây là vì cô.

Tìm cô, chẳng qua là để mời chẩn mạch. Mà mời, thì phải cho ra dáng mời.

Cố Thanh Hoàn không nhúc nhích, Ngụy thị hơi xấu hổ.

Triệu Hoa Dương cười khẩy, "Lục nha đầu đúng là phách lối thật. Dù gì Đoàn phu nhân cũng là phu nhân tứ phẩm, lại là trưởng bối, sao con có thể vô lễ như vậy."

Thanh Hoàn uống một ngụm trà rồi mới đáp: "Người vô lễ không phải là ta. Quận chúa, nếu căn cứ theo cấp bậc, Quận chúa không thể nhận cái hành lễ ban nãy của Đoàn phu nhân đâu."

Ngay cả phụ thân của Cố Thanh Hoàn cũng chỉ gọi là Nhị gia, huống hồ là Triệu Hoa Dương.

Triệu Hoa Dương sững sờ, lập tức hiểu ra. Con gái thân vương xuất giá, phong làm Quận chúa, phẩm cấp là ngũ phẩm, Đoàn phu nhân là tứ phẩm, đáng ra mình phải hành lễ với bà ta.

Khóe mắt Đoàn thị cong cong, bà ta nhanh chóng hòa giải: "Hành lễ gì chứ, hai tháng nữa đều là người một nhà cả rồi." Triệu Hoa Dương cười âm hiểm, cầm khăn tay lau trán, dù rằng trên trán không đổ giọt mồ hôi nào, hòng che đi sự độc ác trong ánh mắt.

Kẻ điên này, ta còn để cho ngươi sống tiếp, thì ta không phải con gái cha mẹ ta nữa.

Thanh Hoàn cười rất khẽ, nhanh như vậy đã muốn kết thân thành người một nhà rồi, xem ra, yêu cầu không nhỏ đâu. Cô ngước mắt thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Cố Thanh Chỉ dành cho mình, mềm lòng nói: "Chào Đoàn phu nhân."

Bấy giờ Đoàn phu nhân mới như nhìn thấy Cố Thanh Hoàn, kinh ngạc nói: "Cô nương thật xinh đẹp, chẳng trách lão thái thái Tưởng phủ lại yêu thích đến vậy."

Cố Thanh Hoàn không tiếp lời, chỉ mỉm cười, không hề ngượng ngùng.

Ngụy thị bèn nói: "Đứa bé này hay xấu hổ, không biết nói chuyện, phu nhân lượng thứ."

Cái gì mà không biết nói chuyện, rõ ràng là không để người khác vào mắt, ngay cả hành lễ cũng không có, đây là quy củ của tiểu thư nhà nào vậy.

Chẳng trách có thể làm ra cái chuyện trái với luân thường đạo lý là thoát ly khỏi Cố phủ.

Đoàn thị thầm nghiến răng nghiến lợi, cố ý cười nói: "Suy cho cùng cũng là tiểu thư được nuôi dạy nghiêm khắc trong phủ, rất hiểu quy củ."

Cố Thanh Chỉ giảng hòa: "Không biết phu nhân có chuyện quan trọng gì muốn tìm Lục muội?"

Cô nương này có vẻ rất hiền hậu, sau này dùng chút thủ đoạn là có thể nắm trong tay. Đoàn thị cầm khăn lau khóe mắt.

"Đúng là có chuyện muốn xin Lục tiểu thư giúp đỡ. Mấy hôm nay ta váng đầu hoa mắt, người mất sức, muốn mời Lục tiểu thư giúp ta chẩn mạch."

Chuyện đơn giản như vậy lại cất công tới tận đây, còn đúng vào lúc này?

Cố Thanh Hoàn hoài nghi, không nói gì, ánh mắt lại thản nhiên lướt về phía Cố Thanh Chỉ, tựa như đang trưng cầu ý kiến của cô.

Cố Thanh Chỉ đỏ mặt nói: "Phiền Lục muội giúp phu nhân chẩn mạch." Bấy giờ, Cố Thanh Hoàn mới mở miệng nói: "Nhị tỷ đã lên tiếng, cần gì dùng chữ ‘phiền’. Muội giúp phu nhân chẩn mạch là được."

Ngụy thị nghe vậy, ánh mắt tán thưởng, Lục nha đầu tiến thoái có chừng mực. Tuy rằng đồng ý thỉnh cầu của Đoàn thị nhưng lại tỏ rõ cho Đoàn thị biết, đấy là do cô nể mặt Nhị nha đầu mà thôi.

Đoàn thị là loại người gì, bà ta lập tức cười thân thiện: "Thật là, để Lục tiểu thư vất vả rồi."

Lời này của bà ta tựa như một cú sét đánh, khiến người nghe đều sửng sốt. Thân phận Đoàn thị là thế nào mà lại dùng giọng điệu lấy lòng để nói chuyện với một vãn bối.

Đôi mắt trong trẻo của Cố Thanh Hoàn ngước lên, cô nói: "Khách sáo rồi. Mời đưa tay ra."

Cố Thanh Hoàn vừa chẩn mạch liền biết bà ta không có bệnh: "Cũng không có gì đáng ngại."

"Có cần dùng thuốc không?"

"Đã là thuốc thì đều có ba phần độc, không cần dùng thuốc, chỉ cần đừng quá lao tâm là được."

"Ôi chao, Lục tiểu thư quả nhiên là không tầm thường, nếu vậy ta cũng yên tâm rồi."

Đoàn thị đứng lên, cười nói: "Lão thái thái, trong phủ còn một số việc nên ta không thể ở lại nữa. Ta xin phép đi trước."

Ngụy thị nào muốn để người rời đi, năm lần bảy lượt giữ lại.

Đoàn thị chỉ mỉm cười từ chối, mọi người nhìn bà ta tươi cười rời đi, đầu óc mờ mịt, không biết bà ta đến để chúc thọ hay là đến để xem bệnh nữa. Lúc này phía trước đã có người tới thông báo đến giờ cơm, Ngụy thị không nghĩ nhiều, bảo mọi người di chuyển.

Cố Thanh Hoàn dùng ánh mắt ra hiệu với Nhị tỷ, hai người đi ở phía sau.

"Nhị tỷ, tỷ phải đề phòng Đoàn thị, người này rất lợi hại."

"Sao muội biết?" Cố Thanh Hoàn nói nhỏ: "Nhị tỷ không cần hỏi nhiều, chỉ cần nhớ kỹ lời muội là được."

Đoàn thị ra khỏi cổng Cố phủ, lên xe ngựa, tì nữ Hồng Dao thả màn xe xuống, vội hỏi: "Phu nhân, người có nhìn ra điều gì không?"

"Hừ!"

Đoàn thị cười lạnh, trên mặt không còn nét hiền từ nào, "Chúng ta không làm gì được mối hôn sự này rồi. Lục tiểu thư Cố gia là một kẻ đáng gờm, có nó chống lưng cho Nhị nha đầu, chúng ta không thể nào chiếm được thế thượng phong."

"Sao phu nhân nhìn ra được?"

"Nếu ngay cả điều này mà ta cũng không nhìn ra nổi, vậy cũng sống quá uổng rồi."

Hồng Dao thầm cảm thán.

Không ngờ Lương Hi bị xem thường nhất phủ lại kiếm được một mối hôn sự tốt như vậy, thật là làm người ta thất vọng. Mai sau, e là phu nhân sẽ khó mà khống chế đôi phu thê kia rồi.

Đoàn thị tức tối ném chiếc khăn tay đi, hừ lạnh, "Ngày tháng còn dài, sau này chờ nó vào cửa ắt sẽ có cách thôi, cứ chờ mà xem."

Thọ yến được bày ở hoa đình, bốn bàn đông đúc náo nhiệt, kể cả di nương các phòng cũng được ngồi vào bàn.

Trong các di nương, người nổi bật nhất không ai qua được Liễu di nương, cô ta mặc một bộ màu hồng, xinh đẹp như hoa. Mỗi một cử chỉ đều mang theo phong thái của người phụ nữ chốn phong trần, thoạt nhìn cũng khá mới lạ.

Thư di nương cũng không kém cạnh, dịu dàng, nhu mì ngồi vào bàn, lộ ra cặp vòng tay xanh biếc hết sức chói mắt. Một nha hoàn được nâng thành di nương, làm sao có thể có những đồ tốt này, tám chín phần là Cố Nhị gia giấu Quận chúa thưởng cho.

Đối lập với vẻ tươi sáng của hai người là Trương di nương với khuôn mặt bệnh tật mệt mỏi. Dung nhan vốn đã không xuất chúng, giờ lại càng trắng bệch như quỷ, hai mắt hõm sâu, thoạt nhìn già đi không ít.

Cố Thanh Hoàn bị Ngụy thị kéo đến bên cạnh, nhưng cô vẫn chưa ngồi xuống ngay mà vẫy tay với Cố Thanh Chỉ, "Nhị tỷ ngồi phía trước muội đi."

Mọi người thấy vậy, trong lòng đều có những cảm xúc khác nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui